Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chớp mắt vài lần trước khi nhận ra tôi đang ở đâu. Tôi khẽ rên lên vì cơn đau. Tôi đang bị bắt quỳ xuống với hai tay bị buộc bởi sợi dây treo trên trần nhà.

Tôi đã quá quen với nơi tôi đang ở. Căn phòng này là căn phòng quái quỷ của Mingyu, ở dưới tầng hầm của anh ta. Nơi này chính là nơi anh ta đã làm mọi chuyện với tôi lúc tôi còn ở bên cạnh anh ta.

Tôi nhìn xuống bản thân và nhận ra mình chỉ đang mặc đồ lót, tôi cúi đầu xuống và không thể kìm được nước mắt. Tôi nên cảm thấy vui vì tôi không cần phải đi tìm anh ta, anh ta đang ở đây và tất cả những gì tôi cần phải làm là hôn anh ta để phá vỡ liên kết và thế là mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng cứ nghĩ về điều tôi sẽ phải đối mặt trong vài tiếng tới khiến tôi muốn chết luôn đi cho xong.

"Oh... thiên thần của anh tỉnh rồi này" Tôi ngẩn đầu lên và thấy Mingyu đang bước về phía tôi trong khi kéo theo một cái ghế nhựa và cái roi da. Anh ta vừa cười vừa đi tới chỗ tôi, tôi có thể thấy sự hưng phấn trong đôi mặt anh ta và anh ta đang sẵn sàng làm gì đó với tôi.

"Em không nghĩ là đã khá lâu rồi sao?" Anh ta vừa nói vừa đặt chiếc ghế trước mặt tôi.

"Em nhớ anh chứ?" Anh ta nói khi ngồi xuống và vắt chéo chân. Tôi không đáp lại bất cứ lời nào, tôi muốn anh ta cởi trói cho tôi và hoàn thành nốt nhiệm vụ của mình. Một khi tôi hôn anh ta mọi chuyện sẽ kết thúc và anh ta sẽ ngất xíu và hiện tại, đó là cách duy nhất để tôi rời khỏi đây.

"Sao em không trả lời chứ?" Anh ta tiếp tục khi dùng cái roi da lướt mặt tôi.

"Để tôi đi..." Tôi yếu ớt nói.

"Nhưng chúng ta còn chưa bắt đầu bữa tiệc mà" Anh ta nói và dùng roi da quất mạnh vào người tôi. Tôi có thể cảm nhận được khuôn mặt mình đang chảy máu chỉ với thế, tôi vẫn giữ im lặng và cố không để lộ chút cảm xúc nào. Anh ta sẽ thấy thích thú khi nhìn ai đó đau đớn, nhìn ai đó van nài để được sống... anh ta hoàn toàn là một kẻ điên và tôi sẽ không cho anh ta thứ anh ta muốn.

"Em... thật dũng cảm làm sao... em bỏ anh lại đêm đó, em không nhận ra là anh phát bực vì em sao?" Anh ta vừa nói vừa túm lấy tóc tôi để bắt tôi phải nhìn anh ta. Chỉ nhìn khuôn mặt của anh ta cũng khiến tôi rùng mình, anh ta thật đáng sợ và đôi mắt của anh ta thì đang hằn lên những vạch máu.

Mingyu là con một, tôi gặp anh ta và khiến anh ta trở thành chủ nhân của mình vì anh ta trông khá ổn và tôi nghĩ sẽ dễ để lợi dụng anh ta vì khi ở ngoài cái căn phòng quái quỉ này thì anh ta trông như một chú cún con, nhưng rồi sau đó tôi ngay lập tức hối hận vì đã liên kết với anh ta. Tôi đã bị lừa bởi khuôn mặt đó, đằng sạ bộ mặt đó chính là một con quỷ.

"Anh là chủ nhân của em và em lại chạy khỏi anh, và nhìn xem điều đó khiến anh trông thế nào đây? Anh quá dễ dãi với em sao!?" Anh ta nói và kéo tôi mạnh hơn nữa. Cảm giác như da đầu tôi muốn bật ra và đầu tôi như đang chảy máu vậy.

"Oh, em làm anh bực đấy!" Anh ta hét lên rồi đấm vào bụng tôi. Tôi ho ra máu, còn anh ta tiếp tục đánh tôi điên cuồng trong khi anh ta gào thét lên rằng tôi khốn nạn thế nào, rằng tôi là một con khốn, rằng tôi không trung thành và vô dụng thế nào.

"Đầu anh đang bốc cháy đây này!" Anh ta hét lên lần nữa rồi đá chiếc ghế nhựa mà anh ta vừa ngồi. Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi và lại kéo tóc tôi để bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Nếu em cứ ngoan ngoãn thì em sẽ không phải chịu những chuyện này đâu" Anh ta nói, rồi nhắm mắt lại và thở dài như thể anh ta đang kiểm soát cơn giận dữ lại.

"Tung đôi cánh của em ra" Anh ta lạnh lùng nói, mắt tôi mở to bởi yêu cầu đột ngột của anh ta.

Anh ta biết đôi cánh của thiên thần rất nhạy cảm, anh ta biết nó có thể khiến một thiên thần vô cùng đau đớn.

"Anh nói tung đôi cánh của em ra!" Anh ta gào lên và đôi cánh của tôi từ từ hiện ra từ sau lưng. Anh ta vẫn là chủ nhân của tôi và tôi không thể phản đối lời chủ nhân nói.

Anh ta buông đầu tôi sang một bên và đứng dậy. Anh ta đi tới bên cạnh đôi cánh của tôi và cái chạm của anh ta khiến tôi buồn nôn-- chỉ có Sowon unnie mới có thể khiến tôi bình tĩnh, chỉ có Sowon unnie mới có thể chạm vào đôi cánh của tôi mà không khiến tôi nghĩ rằng mình sẽ bị đau.

"Đôi cánh trắng này mới đẹp làm sao" Anh ta vừa nói vừa lướt những ngón tay trên đôi cánh của tôi rồi đột nhiên giữ chặt chúng khiến tôi hét lên vì đau đớn và bật tiếng kêu cứu.

"D-dư-dừng lại..." Tôi van xin anh ta khi anh ta tiếp tục giữ chặt chúng hơn nữa.

"Giờ thì anh mới thấy được chút phản ứng nhỉ" Anh ta bật cười nói.

Anh ta kéo đôi cánh của tôi như thể anh ta đang định vặt chúng và tất cả những gì tôi có thể làm van xin được sống xin anh ta hãy dừng lại. Tôi không còn chút năng lượng nào nữa, khắp nơi trên cơ thể tôi đều đang chảy máu, những gì tôi có thể thấy chỉ là máu của bản thân. Sàn nhà đầy máu và đôi cánh trắng của tôi cũng đang chuyển dần sang màu đỏ bởi sự tra tấn chúng phải chịu từ Mingyu.

"Anh thấy mệt lắm đó" Anh ta nói rồi cầm chiếc ghế nhựa quay lại trước mặt tôi.

"Anh đã rất nhớ được chơi đùa với em" Anh ta nói thêm khi vuốt ve khuôn mặt tôi. Tôi chẳng còn sức lực để tránh đi những đụng chạm từ anh ta.

"Jeez!" Anh ta gào lên.

"Túi của em, nó kêu từ nãy tới giờ! Thật phiền phức!" Anh ta gầm lên rồi đi tới chỗ túi của tôi ở trong góc. Anh ta cầm lấy nó và quay lại ngồi xuống trước măt tôi, anh ta đang lấy hết mọi thứ trong đó ra.

"Điện thoại sao?" Anh ta nói và một cuộc gọi khác lại tới. Đó là điện thoại của tôi mà chị đã mua cho tôi để khi nào chị muốn nghe giọ-- chị!? Chị đang gọi tôi sao!? Tôi ngay lập tức ngẩng đầu và thấy Mingyu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại của tôi.

"Unnie? Oh... cô ấy thật đẹp, em không nghĩ cô ấy sẽ trở thành một đồ chơi hoàn hảo với anh sao?" Anh ta hỏi rồi để tôi nhìn thấy bức ảnh tôi chụp cùng chị mà tôi đặt trong tên liên lạc.

"Xin chào?" Mingyu đang trả lời cuộc gọi-- không... dừng lại... đừng mà...

"Vâng ~ Eunha? Oh, thiên thần!" Đừng mà chị...

"Nếu cô muốn gặp em ấy thì cô có thể tới đây" Mingyu nói rồi đọc đầy đủ địa chỉ nhà của anh ta trước khi cúp máy.

"Đồ chơi mới của chúng ta đang được chuyển tới này và đợi đã... em có tên sao? Eunha? Oh well, nó hợp với em đấy. Well, anh đi tắm đã nhé, anh còn phải chào đón vị khách mới của chúng ta mà" Anh ta nói trước khi rời đi.

Tôi thở dài và cầu nguyện chị đừng tới đây. Đã rất lâu rồi tôi mới cầu nguyện tới Ngài-- xin hãy để chị tránh xa khỏi mối nguy hiểm này... xin đừng để chị tới đây... làm ơn...

Điện thoại của tôi đổ chuông lần nữa, tôi mở to mắt khi thấy tên chị lần nữa. Tôi nhìn khắp nơi quanh căn phòng trước khi vươn chân mình tới chỗ chiếc điện thoại, tôi cố gắng để nhấn "chấp nhận cuộc gọi" bằng chân phải của mình.

"Unnie" Tôi khẽ nói.

"Ya Eunha!" Tôi có thể nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của chị, tôi muốn bật khóc và nói chị tới cứu tôi nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ không mạo hiểm mạng sống của chị vì bản thân mình được.

"Chị đừng tới đây, em ổn mà. Em chỉ đang ở nhà bạn mà thôi" Tôi nói.

"Đừng nói dối chị, chị đang trên đường tới rồi nên hãy đợi chị, được chứ? Ở yên đó, chị sẽ đến với em ngay đây" Chị nói. Lời nói của chị khiến tôi bật khóc-- Tôi muốn cảm ơn chị và nói chị tốt hơn nên mau tới đây và ôm tôi nhưng tôi không thể... tôi sẽ không. Tôi không muốn...

"Chị đừng đến đây mà" Đó là những gì tôi có thể nói.

"Chị yêu em Eunha, chỉ cần đợi chị thôi, được chứ? Chị sẽ tới đó ngay... đợi chị" Chị nói trước khi cúp máy.

-------
Mai hem có chap mới đâu nhe thay vào đó sẽ là một fic khác ahihi các cậu nhớ đón đọc nhe :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net