Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YERIN's POV

"Em thực sự không định nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra với mặt em sao?" Tôi hỏi SinB. Tuần trước khi tôi về nhà từ trường thì em ấy đã có vết máu ở môi, nhưng em ấy vẫn nở nụ cười và chào đón tôi đầy ấm áp như em ấy vẫn làm.

"Em chỉ va vào cái gì đó thôi mà" Em ấy đáp và tránh ánh mắt của tôi, em luôn làm thế khi nói dối. Tôi thậm chí đã biết rõ thói quen và những điều em ấy thường làm như khi em ấy nói dối, ngủ, ăn và danh sách cứ thế dài ra.

"Va môi em vào cái gì đó sao? Đừng có mà nói dối chị" Tôi nói.

"Đừng làm bản thân bị thương, em không chỉ có mình em đâu. Hãy nhớ, chị là chủ nhân của em và chị yêu cầu em không được làm bản thân bị đau mà không có sự cho phép của chị" Tôi tiếp tục. Em chỉ cười và cầm lấy bàn tay đang bận thoa thuốc lên môi em của tôi.

"Kể cả khi em không sở hữu chị thì liệu em có thể yêu cầu chị điều tương tự chứ?" Em hỏi.

"Em sở hữu mọi thứ của chị" Tôi đáp rồi xoa đầu em. Em có một mặt rất sến sẩm mà em không nhận ra và tôi thì luôn thích thấy điều đó.

"Được rồi chị phải đi đây, đừng gây rắc rối gì và đợi chị tới bữa tối nhé chị sẽ mua đồ ăn ngon về" Tôi đáp và vẫy tay chào tạm biệt em.

Mỗi lần tôi đến trường hay đến đâu đó mà em không đi cùng tôi, tôi có thể nỗi buồn trong đôi mắt em. Tôi muốn xóa sạch những thứ đó trong mắt em và chỉ ở cạnh em từng phút giây mỗi ngày, nhưng điều đó thật khó vì tôi còn rất nhiều việc cá nhân khác nữa.

Tôi luôn biết rằng em sẽ nhìn tôi từ cửa cho tới khi tôi ra khỏi tầm nhìn của em và sau đó, tôi không biết em đang làm gì nữa. Thế nên mỗi lần ra ngoài tôi luôn cố trở về nhanh nhất có thể và dành thời gian còn lại cho em.

"Unnie!" Tôi hét lên khi nhấn chuông cửa. Chị ấy đã có xe kể từ sinh nhật của chị ấy năm ngoái và kể từ đó chị ấy thường chở tôi đến trường khi chúng tôi có lịch trùng nhà và chở tôi về nếu chị ấy có thể.

"U--" Tôi giật mình khi thấy một thiên thần như ngón tay mở cửa, cô ấy thấp hơn tôi và đôi mắt rất thu hút-- đợi đã... mình nghĩ mình gặp cô ấy ở đâu rồi... oh! Cô gái mà SinB giữ lấy lần trước! Sao cô ấy lại ở đây nhỉ?

"Sowon unnie có ở đây không?" Tôi hỏi, nhưng cô ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhíu mắt trước cái nhìn đó, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi lại lần nữa.

"Sojung unnie ở đây chứ?" Tôi hỏi lại.

"Là cô, chủ nhân của thiên thần vô tội đó" Cô ấy nhẹ nhàng nói và cười với tôi-- Tôi tự hỏi đó là một nụ cười thật hay giả dối đây?

"Huh?"

"Yerin!" Tôi vẫn còn đang bối rối với điều cô ấy vừa nói thì Sowon unnie chạy lại chỗ chúng tôi. Chị ấy có vẻ đã dậy muộn vì tóc chị ấy vẫn còn ướt, chắc chị ấy còn chẳng có thời gian sấy tóc nữa.

"Đi thôi nào chị đang bị muộn và lão già kia sẽ lại dìm chị lần nữa mất!" Chị ấy phàn nàn rồi cầm tay tôi kéo tới xe của chị ấy.

"Tạm biệt Eunha!" Sowon unnie hét lên với cô gái đó.

Unnie đang dậm chân liên tục, chị ấy đang rất lo lắng về việc trễ giờ, điều này thật không bình thường chút nào. Chị ấy hẳn đã bị dìm thê thảm lắm mới gọi giáo sư của mình là lão già.

"Cô gái vừa nãy là ai hả unnie?" Tôi hỏi.

"Bạn của chị" Chị ấy đáp y hệt như lần trước tôi hỏi chị ấy về cô gái đó.

"Sao cô ấy lại ở chỗ chị vậy?" Tôi hỏi thêm.

"Cô ấy không có chỗ nào để đi cả nên chị để cô ấy ở lại" Chị ấy đáp ngắn gọn.

Unnie không phải kiểu người hay quan tâm đến mọi người xung quanh đặc biệt là những người không liên quan gì đến cuộc sống của chị ấy. Chị ấy kiểu tự coi mình là trung tâm, nhưng nếu bạn có được trái tim của chị ấy thì bạn sẽ được chị ấy bảo vệ và sẽ trở nên rất tình cảm với bạn. Cô gái đó chắc hẳn rất đặc biệt với unnie đến mức chị ấy để cô ấy ở lại nhà mình.

Tôi yên lặng một chút, nhưng khi chiếc xe dừng lại tôi chợt để ý đến thứ gì đó trên cổ tay của unnie. Tôi chạm vào đường màu đen xung quanh cổ tay của chị ấy rồi nhìn chị... đừng nói với em rằng...

"Unnie?" Tôi hơi nhíu mày.

"Cô gái ở nhà chị là một thiên thần sao?" Tôi hỏi. Chị ấy ngập ngừng một chút trước khi gật đầu, tôi không thể nói gì-- vậy thì cô gái đó rất quan trọng với chị ấy, không chỉ là một người bạn, nhưng có thể còn hơn bạn bè một chút.

"Chị thấy hạnh phúc chứ?" Tôi lại hỏi.

"Ừ" Chị ấy trả lời đầy dứt khoát và tôi còn thấy một nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt chị ấy. Tôi cười lại với chị rồi vỗ vào vai chị.

"Em mừng là chị thấy hạnh phúc" Đó là mục tiêu của tôi, giữ cho unnie này luôn hạnh phúc, nhưng giờ chị ấy đã có một người khác khiến chị ấy mỉm cười và tôi vui khi chỉ là lí do thứ hai để chị ấy cười. Cũng không còn quan trọng với tôi nữa chỉ cần nụ cười sẽ không tắt trên khuôn mặt chị là được.

Tôi nhàn nhã đi vào lớp, sẽ chẳng vấn đề gì với tôi khi đi học trễ vì đây chỉ là môn phụ và giáo viên của chúng tôi thì như một vị thánh chẳng bao giờ nổi giận.

Tôi vừa đi vừa để bản thân trôi về cái ngày mà tôi gặp Sowon unnie. Chị ấy có khí chất như một người mẫu và khuôn mặt tự cao, chị ấy luôn ở trong nhà và chỉ ra ngoài để mua ít mì ở cửa hàng tiện lợi.

Tôi đã lấy hết can đảm để tiếp cận chị ấy và ấn tượng đầu tiên của tôi về chị ấy đã thay đổi khi chị ấy cười với tôi. Nó rất ấm áp và dịu dàng, nụ cười đó đã làm trái tim tôi tan chảy và lúc đó tôi nhận ra rằng mình vừa trải nghiệm cái gọi là yêu từ nụ cười đầu tiên? Tôi đoán vậy.

Thời gian dần qua, nhiều tháng và nhiều năm trôi qua; chúng tôi đã trở nên thân thiết và lúc đó tôi đã rơi sâu vào lưới tình với Sowon unnie. Tôi nhận ra rằng chị ấy hầu như chỉ có một mình vì bố mẹ chị ấy đã li dị và không có họ hàng nào để ý đến chị ấy. Khi tôi biết điều đó trái tim tôi trùng xuống và khiến tôi muốn ở bên cạnh chị ấy thay thế cho chỗ trống mà bố mẹ chị ấy để lại, đấy chắc hẳn là một nỗi buồn với chị ấy và tôi muốn là lí do khiến nụ cười của chị ấy quay trở lại. Tôi muốn nhìn thấy nụ cười ấm áp và dịu dàng đó của chị.

Nhưng càng muốn trở thành người khiến chị ấy cười bao nhiêu, thì nỗi sợ lại xâm chiếm trái tim tôi bấy nhiêu. Nó xâm chiếm lấy đầu óc tôi và hàng ngàn câu hỏi đột nhiên hiện ra trong đầu tôi. Nếu như mình làm tổn thương chị ấy thì sao? Và nếu như có chuyện gì đó xảy ra thì chẳng phải sẽ phá hình tình bạn của chúng ta sao? Mình không thể làm vậy được.

Trong quãng thời gian đau khổ đó, tôi đã gặp SinB và quyết định chỉ là bạn với Sowon unnie và sẽ luôn ở bên trở thành lí do khiến chị ấy mỉm cười, nhưng không phải với tư cách người yêu, mà thay vào đó là một người bạn của chị ấy người mà sẽ không bao giờ bỏ rơi chị ấy.

"Xin lỗi cô em đến muộn" Tôi nói khi tôi đi vào phòng và thấy giáo viên của mình đang nói. Cô ấy chỉ mỉm cười và ra hiệu tôi hãy ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net