[SenRu] Hai chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 <Part1>

Tác giả: tongyao0711

Mây dày che khuất mặt trăng, màn đêm như chướng khí, khu vực này vẫn giữ được dáng vẻ cổ kính của Kyoto, với vô số ngôi nhà machiya và những con hẻm ngoằn ngoèo như lươn.

Rukawa một mình bước đi trong bóng tối, như thể lúc này chỉ có bóng tối mới có thể che đậy cơn hưng cảm của cậu và kìm nén cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm sôi sục.

Chỉ một ngày sau khi đến Kyoto, lời nguyền lại ập đến, linh hồn oán hận sống lại. Cảm giác cố đô này luôn chống lại và sẽ không bao giờ cho phép bản thân cậu được sống bình yên.

Nhiều năm qua, những cảnh tượng vốn đã dần chìm vào quên lãng lại hiện lên trong đầu Rukawa, cậu nhận ra rằng mình không hề quên những chuyện đã qua, cậu chỉ kìm nén trong lòng và dùng một tấm vải đen để che giấu chúng, vì vậy cậu đã không nhận ra. Nhưng khi bỏ tấm vải ấy đi thì bên trong đó thực sự có rất nhiều lỗ hổng không thể lấp hết được.

Tại sao những ký ức xấu hổ và tâm trạng u ám kéo dài bấy lâu nay vẫn còn sôi sục trong tâm trí cậu?

Tất cả những cảm xúc, sự tức giận bị kìm nén và những điều khó tả tích lũy bao năm đều lộ ra hết trong đêm nay, cứ như bắt đầu cuộc bùng binh hoành tráng trong đêm của trăm con cô hồn vậy.

Đã mấy năm trôi qua, thế giới và lòng người đã thay đổi, Rukawa đã trưởng thành rất nhiều, nhưng chỉ có mối hận thù trong lòng là lâu dài và vẫn vững chắc như đá.

Takaba Maho từng khiến Rukawa phải rời đi khi ở Kyoto, gây ra mâu thuẫn giữa cậu và Sendoh, khiến hai người suýt mất nhau trong đời, mặc dù cuối cùng cô ta không thành công nhưng làm sao những mối hận thù cũ này có thể bỏ qua được?

Rukawa là ai? Cậu là người ghét bị thua nhất và sẽ trả thù lại. Cậu phải gánh chịu tội lỗi một cách vô lý, bị Takaba Maho gài bẫy trong nhục nhã và chịu bị xa lánh, không có sức mạnh để chống trả, cuối cùng thì cậu cũng không bao giờ trả được mối thù này.

Đúng, Rukawa đang rất tức giận, cậu đã giận lâu lắm rồi. Vậy tại sao cậu có thể chịu đựng được lâu như vậy?

Là vì Sendoh, dẫu cho Sendoh mù quáng, dẫu cho anh thật vô tình.

Nhiều năm như vậy, bọn họ còn chưa đủ để loại bỏ người phụ nữ đó khỏi thế giới của anh sao? Rukawa biết rõ hơn ai hết rắn độc rất nguy hiểm, vậy tại sao Sendoh vẫn để cô ta xuất hiện trong cuộc đời anh?

Đúng, tình anh em, liệu lòng tốt và sự rộng lượng có hợp lý vào thời điểm này không, liệu điều đó đáng để áp dụng với người phụ nữ đó không? Ngay cả sau khi nhìn thấy cảnh tượng đáng xấu hổ lúc đó mà cô ta vẫn có vị trí trong lòng Sendoh. Có vẻ như chỉ có mình cậu là người làm ầm lên.

Ban đầu Rukawa nghĩ rằng Sendoh và cậu đã nhen nhóm lại tình bạn cũ qua nhiều năm sau khi họ đã nhận ra nhiều chuyện trong quá khứ. Khi Sendoh đang học tại Đại học Luật, anh cũng dừng chân ở Kyoto một thời gian ngắn, nhưng không hề nghe thấy một tin tức nào về người phụ nữ đó nữa. Cô ta dường như đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời của Sendoh, kế hoạch độc ác của cô ta đã sai hoàn toàn, Sendoh đã từng giữ cô ta lại trong cuộc đời và cũng đã đuổi cô ta đi, nhưng cô ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Và bây giờ, cậu lại bị thực tế tát một cái.

Những cảm xúc tiêu cực trong bóng tối đang điên cuồng bừng lên, Rukawa không khỏi không giận Sendoh, cậu đếm từng người một, cảm thấy vô cùng tức giận với mọi thứ đã xảy ra nhiều năm như vậy.

Cậu đã muộn màng nhận ra mối tình ngu ngốc thuở còn trẻ đó, cậu sẵn sàng gánh chịu hậu quả và nếm trải mọi cay đắng trong tương lai. Nhưng bây giờ trong lòng Rukawa cảm thấy kỳ lạ, sao anh không thể đợi cậu thêm một chút nữa? Cậu vốn chậm như vậy, tại sao không thể đợi thêm?

Thật mong manh làm sao, tình yêu đó của anh!

Rukawa càng nghĩ càng tức giận, bước đi càng lúc càng nhanh trong con hẻm ngoằn ngoèo trong đêm tối, không phân biệt đông tây bắc.

Tại sao anh lại thích Takaba Maho? Tại sao anh vẫn thích người phụ nữ đó sau khi bị cô ta làm tổn thương? Cuối cùng thì anh cũng đã rời bỏ cô ta, nhưng tại sao về sau anh lại còn đi thích những người khác nữa? Về mấy người cũ của anh Akira Yuki Tachibana Kotono là như thế nào? Tại sao anh từng thích cậu nhiều đến vậy nhưng giờ lại không thể thích cậu thêm lần nữa?

Chỉ để trừng phạt cậu vì đã đến muộn, chỉ vì cậu đã lỡ chuyến tàu này, cầm trên tay tấm vé không thể đổi tiền, đứng ở ga cuối cùng mà không bao giờ có thể quay đầu lại.

Rukawa càng đi sâu vào ngõ, ánh đèn đường nhợt nhạt lẻ loi bị màn đêm che phủ, buồn tẻ như không khí tháng bảy.

Cậu có thực sự cho rằng anh lạnh lùng và vô cảm không, Rukawa không hề muốn làm bạn bè. Cậu cảm thấy mình quá yếu đuối, không đủ tư cách để làm được gì và cứ phải chịu đựng mọi việc.

Rukawa thầm biết ơn khoảng cách đầu sông cuối sông trên trái đất và cuộc gặp gỡ thường niên hàng năm, sự thất vọng mỗi năm một lần là quá đủ, đủ để nó không khiến cậu luôn cảm thấy chói mắt và khắc nghiệt!

Tại sao từ trước Sendoh lại phải đối xử tốt với cậu như vậy, tốt đến mức nếu mang người này ra khỏi cuộc đời mình, Rukawa sẽ cảm thấy đau đớn xé nát da thịt, cậu chỉ có thể đè nén vết sẹo cũ chưa được chữa lành vì tổn thương và giận dữ, để lại nó với nỗi đau âm ỉ theo thời gian trong cuộc sống.

Đối xử tốt với cậu thì có ích gì, phong cho cậu cái danh bạn thân thì có ích gì, học tập nhiều năm như vậy mà vẫn chẳng tiến bộ chút nào. Mặt tối mà Rukawa chưa bao giờ nói ra: cậu ghét họ, cực ghét họ, lần lượt từng người một, ghét từng người trong số họ.

Trên đời không có lời nào yếu đuối hơn những lời này. Nếu không giết được tình địch của mình thì cũng không thể hủy hoại hạnh phúc của anh. Chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, chỉ có thể thờ ơ và thầm chúc phúc, chỉ có thể chịu đựng, Rukawa chỉ có thể chịu đựng!

Không ngờ chờ đợi nhiều năm như vậy mà cậu vẫn phải chịu đựng!

Trông cậu có giống người có thể chịu đựng được cơn giận không? Vốn cậu có phải là người sẽ nhạy cảm và rộng lượng như vậy không?

Ai cần cái danh bạn thân này làm gì, hai chữ "bạn thân" đó sẽ hủy hoại mối quan hệ cả đời của cậu!

Khí tức cuồn cuộn, lửa giận hừng hực trong lòng, nhưng hơi thở lại lạnh buốt. Một nóng một lạnh, đốt cháy sự tỉnh táo của Rukawa và đóng băng sự bình tĩnh của cậu.

... Đủ rồi, đủ lắm rồi!

Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ phía sau và tóm lấy cậu thật chặt--

Rukawa đau đớn vô thức quay lại định vung nắm đấm , khi cậu quay lại, bóng đen đó đã ghì cậu lên tường --

"Em chạy cái gì?" Bóng đen Sendoh gầm gừ.

Những cảm xúc tiêu cực xâm chiếm tâm trí cậu, Rukawa lao qua con hẻm, đi vào con hẻm chật hẹp không thể chứa hai người cạnh nhau này. Cậu tức giận đến mức không nghe thấy tiếng gọi lớn phía sau hay tiếng bước chân đuổi theo.

Nhưng chợt nhìn người đó trong bóng tối, những cảm xúc bị đè nén bao năm nay lại dâng trào dữ dội, như lũ lụt, núi lửa phun trào, Rukawa không thể kìm chế được nữa.

Cậu bực bội, hai tay nắm lấy cổ áo Sendoh, đẩy anh vào bức tường đối diện, Rukawa nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình không tự chủ được run lên:

"Anh lại làm gì nữa? Người phụ nữ đó đang làm gì vậy hả?"

*Minh họa : 沐汐mushi

Hay lắm, vậy là cậu lại vượt quá giới hạn, nói quá nhiều, lại can thiệp quá đà vào cảm xúc của Sendoh rồi.

Lần này cứ thoải mái cảnh cáo và ghét tôi bao nhiêu tùy thích đi, tôi không quan tâm đâu.

Nhưng Sendoh cau mày, giọng điệu không mấy tốt, nhưng cũng không từ chối trả lời câu hỏi của Rukawa: "Bộ là anh muốn đứng cùng cô ấy à? Anh bị cô ấy chặn đường thì anh làm gì được chứ?"

Không ai để ý rằng cuộc trò chuyện này giống như một cuộc cãi vã vô lý của một cặp đôi, Rukawa cũng không có tỉnh táo để phán xét lời nói của Sendoh, chỉ nhắc đến Takaba Maho, mọi người dường như đều có một cái gai, không, cô ta vốn là một cái gai trong lòng họ.

Cái gai đâm đầy máu, Rukawa bắt đầu bất chấp cãi: "Còn muốn làm gì nữa? Anh vốn không cần phải làm gì cũng khiến người ta tức giận đến chết rồi!"

Sendoh có lẽ không ngờ Rukawa lại nói những lời chủ quan và đầy sự thẳng thắn như vậy, anh có chút sốc.

Rukawa siết chặt nắm đấm đang nắm cổ áo Sendoh, cậu giống như bị nhập hồn, áp chế Sendoh, cậu hung ác trừng mắt với một đôi mắt đỏ hoe, cố ý hạ giọng, cái miệng giờ không còn là của cậu nữa, nó như tự có ý thức nói :

"Tôi phải đợi bao lâu? Hãy nói cho tôi biết! Một năm, hai năm hay bao lâu?"

... Không, Rukawa không muốn nói vậy.

...

"Một, hai, và một vài người nữa sau Takaba Maho, chẳng hạn như Akira Yuki và Tachibana Kotono ... Anh có bao nhiêu người phụ nữ khác và anh còn muốn hẹn hò với bao nhiêu người nữa? Anh nghĩ tôi phải nhìn bao lâu nữa? Tôi phải xếp hàng chờ bao lâu?"

... Xấu quá, bộ dạng ghen tị này thật xấu xí, im đi được rồi đấy.

...

"Sau ngần ấy năm, cũng đến lượt tôi rồi phải không? Tôi phải đợi bao lâu nữa?!"

... Tại sao cậu lại thốt lên những lời đau đớn như vậy? Rukawa thực sự không muốn chờ đợi đâu. Im đi.

...

Những cảm xúc bị đè nén nhiều năm giống như sóng sông dâng trào, không có tắc nghẽn, không có cách nào lấp đầy, một khi phá vỡ thành lũy, bờ kè sẽ sụp đổ, dòng chảy sẽ cuồng loạn.

Rukawa vẻ mặt dữ tợn, nhưng những gì cậu vừa thốt ra lại là những câu nói đau lòng khiến bản thân bị sốc.

Câu nào cũng đúng đến mức cậu muốn phủ nhận và né tránh.

Rukawa không thể chịu đựng được nữa rồi ...

Sendoh lặng lẽ nhìn cậu, trong màn đêm yên tĩnh của cố đô, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của cậu là thứ duy nhất còn sót lại trong ngõ hẻm đông đúc, giống như ánh trăng vỡ, trống rỗng, rải rác trong khoảng trống giữa hai bức tường dài. Trong đôi mắt sâu thẳm của Sendoh có chút gợn sóng.

Những âm thanh liên tục phát ra từ cổ họng và Rukawa không thể kiểm soát được bản thân. Cơn đau nhói trong lồng ngực là gì, đau đến mức, đau đến mức cậu chỉ có thể quyết liệt đấu với Sendoh hơn nữa, không chút do dự nói:

"Tôi chấp nhận khoảng cách 10.000 km, chênh lệch múi giờ 14 giờ. Nói cho tôi biết khi nào anh sẽ độc thân. Làm sao tôi có thể tính toán đúng thời gian để trở về Nhật đây hả?"

...

Những cảm xúc ồn ào khiến lồng ngực cậu rung động dữ dội, Rukawa không biết mình có thể nói nhiều lời như vậy, tại sao mình lại không thể bộc lộ hết cảm xúc, vừa hét lên câu này, trong lòng lại càng dâng lên sự đau buồn và tức giận mãnh liệt hơn:

"Cho dù là người đến trước tôi hay là được anh chăm sóc trước, tôi cũng sẽ ở đây đầu tiên, phải không? Nói cho tôi biết, anh muốn tôi đợi bao lâu?"

Rukawa như một con thú bị thương, rên rỉ để trút nỗi buồn và bướng bỉnh đòi một câu trả lời.

Hai người đang đối đầu nhau, nhưng tại sao trong mắt Sendoh lại có vẻ buồn bã không kém gì mình, những cảm xúc còn phức tạp hơn, khó nói nên lời hơn chính mình, đang gấp lại ở khóe lông mày rũ xuống.

Sendoh thấp giọng nói: " ... Em kỳ thật có thể đưa ra yêu cầu."

Có vẻ như Sendoh cũng đã nói điều tương tự sau khi đưa cậu từ nhà vợ chồng Miyagi về vào đêm Tachibana Kotono đến thăm.

Sendoh đang đưa ra những yêu cầu giống như khi cả hai cãi nhau ở nghĩa trang Fukakusa ở Kyoto sao?

Rukawa lúc đó chẳng lẽ không nhắc tới sao? Cậu đã đề nghị anh chia tay với người phụ nữ đó, kết quả là thế nào?

Vậy yêu cầu bây giờ là gì?

"Anh đang đùa tôi à?" Đầy giận dữ, Rukawa hoàn toàn từ bỏ sự tự chủ và chỉ để cảm xúc của mình dẫn dắt. "Anh có thể hứa với tôi điều gì? Anh nói không cần lời khuyên của tôi trong mối quan hệ của anh mà, đó là những gì anh đã nói đúng không?"

Sendoh tựa hồ cảm thấy chua xót không nói nên lời, lắc đầu: "Trước kia anh không biết ... "

Điều này mới chỉ nói được một nửa, quá khứ đã bị cắt đứt. Sau đó anh hỏi một cách bình tĩnh và gần như lạnh lùng--

"Em thích anh phải không."

...

Lời nói rõ ràng, giống một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.

Rukawa sững sờ trong giây lát, trái tim dao động như ngọn nến trước gió, cậu giống như một tên trộm đã làm sai điều gì đó và bị bắt quả tang, xấu hổ và vô liêm sỉ.

Thế là cậu vội vàng giận dữ chửi "đồ ngốc", bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt buồn bã đó rồi nói với giọng lạnh lùng:

"Tôi ghét anh nhất."

Giống như cách đây rất lâu trên bờ biển Shonan, Rukawa đã vô tình hỏi thanh niên đầu nhọn: "Anh có thích tôi không?" Lúc đó, thanh niên vội vàng phủ nhận và nói "không". Phải đến vài năm sau, cậu mới nhận ra rằng người đó thực sự đã nói dối.

Vậy nên bây giờ tôi cũng nói dối, chả làm sao cả.

"Thật sao?" Sendoh cũng không tức giận, anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại, giọng tràn đầy bi thương, có lẽ trong giây lát anh sẽ hiểu được lời nói dối của cậu.

Như để tăng thêm sự tự tin, Rukawa bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, tiếp tục nói nhảm: "Tôi ghét anh nhất. Tôi cũng ghét bọn họ, tôi ghét ... "

Sự bất bình và tức giận tràn ngập mũi Rukawa, khiến cậu không thể nói nên lời.

Tôi ghét việc anh dịu dàng với họ, tôi ghét việc anh dành cho họ những đặc quyền, tôi ghét việc anh đối xử với họ giống như cách anh đối xử với tôi ... Tôi không cần sự khuyến khích mà anh đưa tôi, hãy cho tôi tất cả những gì anh có, không cần phải chia cho họ. Tôi không quan tâm. Nhưng tại sao tôi phải đưa cho họ những gì đã thuộc về tôi? Tôi ghét việc anh nuốt lời và lấy lại tất cả sự đặc biệt dành cho tôi. ---Tôi ghét anh, người đối xử bình đẳng với mọi người.

" ... Rukawa chính là Rukawa, không cần so sánh với người khác." Sendoh tựa hồ hiểu cậu muốn nói gì, nhưng lại không nói nữa, giọng điệu càng thêm thương cảm.

Rukawa ghét kiểu quan điểm của Chúa với sự chăm sóc thiêng liêng không phân biệt như này.

Tâm tư của cậu trong đêm nay không hề nao núng bộc lộ, trần trụi phơi bày mọi thứ xanh lục, đen tối và chế giễu cho người khác.

Quên nó đi, nó không quan trọng.

Cậu tưởng chừng như đang sắp xếp lời nói nhưng thực chất lại đang hạ quyết tâm, quyết tâm ra mặt, tiêu diệt nhân vật đã sụp đổ đêm nay một cách triệt để hơn mà không hề quan tâm đến hậu quả.

"Còn anh thì sao? Anh có nghĩ tôi đặc biệt không? Sự khác biệt giữa tôi và những người phụ nữ đó là gì?"

Không thể kìm nén được nữa, Rukawa cảm thấy như mình đang bị ép buộc, quan tâm nhưng lại từ chối và muốn trở nên đặc biệt. Khi còn thi đấu, cậu thích những cuộc tranh đua, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn thắng hoặc thua.

Không quan trọng nếu cậu bị ghét, không quan trọng nếu họ không bao giờ có thể làm bạn nữa, không quan trọng là sống hay chết, Rukawa muốn có một câu trả lời. Đã quá đủ rồi.

Đừng quan tâm đến tôi một cách bừa bãi, đừng nuông chiều tôi quá nhiều chỉ vì chúng ta là bạn tốt, dù thanh kiếm tình bạn có cùn và nặng đến thế, anh vẫn muốn tôi ảo tưởng rằng đó là lưỡi dao sắc bén nhất. Đừng khiến tôi trông buồn cười thế chứ!

Sendoh không trả lời, đôi mắt như vực sâu, như xoáy nước trong đêm tối, không ngừng cảnh cáo - không được lại gần, nếu không sẽ bị hút vào.

Đôi mắt của Sendoh đảo theo từng chi tiết trên nét mặt của Rukawa, đọc và nghiên cứu chúng một cách chi tiết.

Sự im lặng khiến Rukawa lo lắng và run rẩy, thúc giục cậu thô bạo nắm lấy cổ áo Sendoh và kéo anh lại gần. Cậu gần như gầm lên:

"Hãy nói cho tôi biết! Tôi và họ có gì khác nhau? Hãy nói cho tôi biết!"

Chóp mũi của họ gần như chạm vào nhau, hai đôi mắt nhắm nghiền phản chiếu hình bóng của nhau, mỗi cái bóng đều phủ đầy vết bầm tím.

Những cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay đang lo lắng, day dứt, tiếng Rukawa càng lúc càng lớn, như muốn quấy rầy giấc ngủ của cố đô này.

Khi Rukawa tỉnh dậy từ giấc mơ, một đôi môi đột nhiên tiến về phía trước, chặn lời nói của cậu trong cổ họng--

Hai đôi môi mềm mại mát lạnh, một nụ hôn ngắn ngủi kéo dài, hơi thở quyện vào nhau.

Cậu sững sờ đứng đó, trước mặt là Sendoh gần hơn bao giờ hết.

Đôi môi đó giống như chuồn chuồn chạm vào nước, và chúng rời đi sau một giây tiếp xúc.

Trong vô thức, tình thế đã thay đổi, trong con hẻm chỉ có một người có thể đi qua, cậu đã buông lỏng nắm tay siết Sendoh, bị Sendoh ép sang bên kia bức tường.

Rukawa vẫn chưa kịp phản ứng trước nụ hôn bất ngờ này.

"Em không hỏi sự khác biệt giữa em và họ là gì ... "

Sendoh hơi nhướng mày, lau khóe miệng, vuốt đi đường cong nặng nề.

Anh dán chặt vào mắt Rukawa và nhìn thật sâu, có quá nhiều cảm xúc phức tạp mà anh muốn bày tỏ đều được cô đọng trong một ánh mắt này.

Cuối cùng, Sendoh thở dài, thanh âm cực kỳ thấp, tựa như có vang vọng, chậm rãi thốt ra một câu: " ... Anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy với em."

"Cái ...... "

Lời nói của Rukawa lại biến mất trong nụ hôn bất ngờ. Lần này, đầu lưỡi Sendoh đi vào, làm gián đoạn hơi thở của Rukawa, lấy đi dưỡng khí.

Trong một con hẻm chật hẹp chỉ có một người đi qua, giữa những bức tường dài, Sendoh ép cậu vào tường, một tay ôm eo cậu, một tay ôm đầu cậu, không cho cậu cử động chút nào.

Môi và lưỡi gặp nhau say đắm, đầu lưỡi rượt đuổi trêu đùa, mút và cắn nhẹ, thỉnh thoảng chạm vào nướu họng.

Nụ hôn mãnh liệt khiến Rukawa lúng túng rên rỉ "Ưm", và cậu không thể cưỡng lại nụ hôn như vậy.

Cậu đang ở trong một con hẻm đêm khuya không trăng ở Kyoto, bất lực bày tỏ tình cảm của mình.

" ... Nếu anh sai, hãy đẩy anh ra."

Trong lúc tạm dừng giữa những nụ hôn, Sendoh nửa mở đôi mắt mơ hồ của mình và nói điều này trong khi cắn khóe môi. Rukawa ngước mắt nhìn lông mày anh, hít vào luồng không khí đã chờ đợi từ lâu.

Điều gì có thể sai. Rukawa biết cậu và Sendoh đã hôn nhau, nhưng cậu vẫn không thể hiểu được nụ hôn đó đến từ đâu và nó có ý nghĩa gì.

Rukawa không hiểu tại sao mình lại bối rối và ám ảnh như vậy, nhưng Sendoh lại có quá nhiều nỗi đau và tủi nhục khiến cậu không thể hiểu nổi. Dù cả hai ôm nhau rất nồng nhiệt nhưng giữa họ dường như có quá nhiều khó khăn và nỗi buồn.

Rukawa không biết liệu một nụ hôn có thể làm dịu đi nỗi buồn hay không, cậu chỉ theo bản năng nhắm mắt lại lần nữa, vòng tay ôm chặt sau lưng Sendoh.

... Lời nguyền đó lan rộng khắp Kyoto, không ai trong số họ được buông tha, và cả hai đều hỗn loạn.

<Còn tiếp>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net