Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng lặng lẽ trôi qua.

Mùa hè cao điểm mang lại nhiều khách hàng hơn cho tiệm xăm và nhiều tác phẩm nghệ thuật hơn để Hyunjung vẽ lên. Một tấc mực màu cũng không đếm xỉa đến tháng ngày trong năm. Nghệ thuật đi từ đôi bàn tay vững chắc của Hyunjung đến tiếng vo vo của chiếc máy xăm ở mắt cá chân của Lee Luda. Trước mắt cô là về độ chính xác của quá trình xăm, là nghệ thuật vượt thời gian, là một tác phẩm vĩnh hằng được khắc trên da của ai đó.

"Em đang dạy một vài môn học ở trường đại học của chúng ta." Luda nói với cô, "Cuối cùng em cũng hiểu rõ cảm giác khi chơi khăm sinh viên của mình, để chúng nghĩ rằng em là một trong số chúng."

"Chị cũng có thể bị lừa nếu chị là sinh viên của em." Hyunjung nói. Cô tháo đôi găng tay cao su của mình và nhét chúng vào thùng rác gần đó, không rời mắt khỏi mắt cá chân của Luda, "Em luôn trông quá trẻ so với công việc của em đấy."

"Thật tiếc là chúng ta đã ngừng liên lạc sau khi tốt nghiệp, unnie." Luda nói, trên miệng ngậm một cây kẹo mút.

"Nhưng em vẫn là bạn với Juyeon, phải không? Son Juyeon ấy." Hyunjung hỏi.

"Bọn em đủ thân thiết để tạo điều kiện cho chị ấy với Jung Eunbi." Luda nhìn cô, hết sức nghiêm túc, sau đó nghiến chặt hàm, viên kẹo bị nghiền nát tạo ra âm thanh va chạm dưới hàm răng của cô ấy.

"Em cũng giữ liên lạc với Jiyeon unnie."

"Jiyeon nào?" Hyunjung ngước mắt nhìn lên.

Luda đảo mắt, "Kim Jiyeon, hừ."

"Chị tình cờ biết vài Kim Jiyeon." Hyunjung giả ngốc nói.

"Chị biết em đang nói về người nào mà." Luda bực mình, "Jiyeon của chị. Kim Jiyeon của Kim Hyunjung."

Đã có lúc Hyunjung say mê một người như chiếc huy hiệu mà cô tự hào đeo trên ngực hay sọc vàng trên tay áo. Ở một thời điểm nào đó, cô và Jiyeon đã dành nhiều thời gian bên nhau đến nỗi mọi người bắt đầu coi hai người là một đôi. Kim Jiyeon của Kim Hyunjung hay Kim Hyunjung của Kim Jiyeon, bất cứ nhóm bạn nào mà bạn hỏi, đều có tất cả những cặp đôi và dấu hiệu của việc ở bên nhau.

Ngày xưa, Kim Hyunjung và Kim Jiyeon đã từng là một trong số họ.

Luda lấy que kẹo ra khỏi miệng và ném nó vào thùng rác. Cô ấy ngậm những mẩu kẹo vụn còn lại trong miệng, "Chị có muốn quay lại với chị ấy không?"

Hyunjung nghiến chặt quai hàm. Cô cảm nhận được cái nhìn chằm chằm, xâm phạm, tò mò của Luda, cân nhắc lời nói của cô ấy và đưa ra những giả định như một người ngoài cuộc, "Hồi đó bọn chị thậm chí còn không chính thức ở bên nhau."

"Hai người quá tình cảm và quen thuộc để có thể trở thành đối tượng của nhau." Luda ngâm nga, nghe có vẻ không mấy thuyết phục, "Hoặc chỉ là bên nhau vì lợi ích."

Hyunjung cảm thấy cổ nóng ran, ngay lập tức xua tan những hình ảnh đột ngột tràn ngập tâm trí, "Không. Bọn chị không bao giờ—"

"Phải," Luda cười, "Em xin lỗi. Trông hai người như thể lúc nào cũng quấn lấy nhau vậy."

Hyunjung mím môi. Cô chỉ muốn xác nhận mạng lưới bạn bè ở đây, một thứ gì đó để lấp đầy sự im lặng, làm cho trải nghiệm trở nên đáng nhớ đối với khách hàng chứ không phải tự đào mồ chôn mình.

"Ừ thì, em vẫn là bạn tốt với bạn của chị và Jiyeon unnie của chị." Luda nói.

Hyunjung nắm lấy gót chân Luda, kiểm tra các nốt nhạc quanh mắt cá chân của cô ấy.

Cô có thể cảm nhận được tiếng kêu của chiếc đồng hồ treo tường sau lưng, từng giây tích tắc chảy xuống gáy cô như những hạt mưa nặng hạt, "Chị hiểu rồi."

"Chị biết đấy, chị ấy đã quay về một thời gian rồi." Luda tiếp tục, "Hoặc quay về mà không xác định ngày trở lại Châu Âu. Họ nghĩ tốt hơn là nên tập trung vào công việc kinh doanh ở Hàn vì họ đã giải quyết xong mọi việc ở đó."

"Họ?" Hyunjung đứng dậy.

"Jiyeon unnie và gia đình chị ấy. Đó là quyết định của tập thể." Đôi mắt Luda lấp lánh một chút tinh nghịch, "Mặc dù em không biết tại sao Jeongyeon vẫn cứ lảng vảng xung quanh chị ấy. Chị biết Yoo Jeongyeon phải không? Cô ấy làm Giám đốc Sáng tạo tại trụ sở chính ở Milan. Làm em tò mò trong một thời gian dài rằng cô ấy đang làm gì ở đây thay vì ở nước ngoài."

Hyunjung chỉ gật đầu và ậm ừ, mặc dù cái nhíu mày của cô sâu hơn hẳn. Cẩn thận vặn mắt cá chân của Luda, cô véo da và phần xương nhô ra giữa ngón cái và ngón trỏ, cố gắng nhìn rõ hơn. Cô không biết điều gì đã khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, rằng Jeongyeon đang làm việc với Jiyeon, hay có lẽ hai người họ đã gắn bó với nhau kể từ sau khi tốt nghiệp.

Hình xăm đã được thực hiện nửa giờ trước nhưng Luda cứ nói về nhiều chuyện khác nhau. Thỉnh thoảng, cô ấy nhìn Hyunjung đầy hy vọng nhưng Hyunjung cố gắng phớt lờ điều đó, cô cảm thấy Luda được trang bị một lớp bọc khôn ngoan thấm nhuần qua nhiều năm, một sự xảo quyệt bẩm sinh khiến mọi việc cô ấy làm đều đáng ngờ.

Có lẽ cô ấy đang đợi Hyunjung hỏi thêm về Jiyeon và buộc cô khơi dậy sự tò mò.

Có lẽ cô ấy đang làm điều này để đem ra trao đổi với Jiyeon, trở thành một cánh tay đắc lực để xoa dịu những nếp nhăn còn sót lại của một mối quan hệ căng thẳng.

Vậy nếu họ ở bên nhau thì sao?

Jiyeon và Jeongyeon có thể nắm tay, hôn nhau và ở bên nhau vì tất cả những gì Hyunjung có thể quan tâm.

Cho đến những giây cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, lướt qua làn da sưng tấy trên hình xăm mới của Luda, và nghĩ nếu biết Jiyeon hóa ra lại có quan hệ với ai đó, một kẻ vô danh nào đó, có lẽ cô đã không lãng phí quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi về chuyện của mình và người kia nữa.

...

Vào một buổi tối thứ Bảy, Hyunjung nghiền ngẫm chai rượu soju đầu tiên và cuối cùng của mình, xóa đi những suy nghĩ về ngày mai. Sau vài lần uống, cô sẽ dễ dàng giả vờ rằng thế giới đang nhảy múa trong lòng bàn tay của mình, là một phiên bản thế giới của những điều không tưởng về việc đúng người ở đúng nơi. Cô hít một hơi thật sâu và nặng nề gục đầu xuống bàn. Thêm một giọt nữa trong chai soju sẽ khiến cô rơi vào trạng thái đần độn. Hyunjung thường không uống rượu, thay vào đó cô chỉ thích đi chung với những người bạn ồn ào của mình, nhưng phải thừa nhận rằng, đã lâu rồi cô không uống rượu, và việc tỉnh táo quá lâu có thể khiến bản thân cô phát điên.

Trong số những cuộc tranh luận vô nghĩa khác, Juyeon cằn nhằn về lý do Sojung lại rời bàn của họ lần thứ tám trong 10 phút qua.

Sojung vặn lại, "—vì Jiyeon đang ở đây."

Hyunjung dựa lưng vào đệm đúng lúc một bóng người quen thuộc đi ngang qua bàn của họ.

"Có vẻ như chúng ta cứ va vào nhau." Jiyeon nói, cười rạng rỡ, trong khi nhóm của nàng đang đi lên cầu thang đến khu vực VIP.

"Cứ va vào mông tớ đi." Sojung khịt mũi.

Juyeon đứng dậy và vòng tay qua vai Jiyeon. Cô ấy đưa rượu soju và bia bằng tay kia, "Giống như ngày xưa." Sau khi Jiyeon uống cạn, nụ cười toe toét của Juyeon càng lộ rõ, "Đừng có trở thành người lạ nữa, unnie."

"Chỉ có ba người các cậu thôi à?" Jiyeon hỏi, ánh mắt nàng nán lại lâu hơn một chút trên Hyunjung và chai soju rỗng trước mặt.

"Đây là buổi tối của các cô gái." Juyeon trả lời, đưa ly lại cho Sojung.

Ai đó gọi Jiyeon từ cầu thang gần đó, và nàng đi lên sau một cái vẫy tay nhanh chóng.

"Tớ sẽ ghé qua sau." Jiyeon nói.

Khi Jiyeon lên tầng để tham gia cùng bạn bè mình, Hyunjung nhìn Sojung một cách sắc bén, "Em đã nói với em ấy rằng chúng ta ở đây?"

Sojung quẹt một ngón tay chùi miệng cốc, lén lau mấy giọt mồ hôi, "Chắc chắn rồi. Cậu ấy hỏi em định làm gì, vì vậy em nói với cậu ấy rằng chúng ta sẽ uống vài ly. Sao thế? Chị không thích hả?"

Hyunjung im lặng tu một cốc nước đầy để đáp lại.

...

Sau một lúc, bàn của họ trở nên ấm áp và đông đúc với những người quen được Sojung và Juyeon mời từ các bàn khác.

"Unnie, chị nhớ Hyeju phải không? Bạn của Juyeon trong vở kịch Egoist." Sojung ra hiệu cho cô gái vừa ngồi bên cạnh mình, và Hyunjung tự hỏi liệu cô có nhìn rõ trong ánh đèn mờ không vì cô gái không giống Hyeju mà Hyunjung chẳng nhớ chút nào, "Đây là bạn của cô ấy, Sooyoung." Sojung tiếp tục, "Cô ấy cũng có mặt vào ngày khai trương quán cà phê."

Hyunjung có thể thấy rằng Sooyoung rất xinh đẹp, mặc dù ngày nay có rất nhiều người đẹp ở khắp nơi.

Và thật là ngại ngùng, khi Sojung liên tục huých vào sườn cô.

"C—Chào." Sooyoung lầm bầm, cúi đầu từ chỗ ngồi của cô ấy.

"Xin chào." Hyunjung đáp.

"Sojung unnie nói rằng chị là một thợ xăm."

"Vâng, đúng rồi."

"Điều đó... thật tuyệt." Sooyoung nói.

"Cảm ơn." Hyunjung trả lời.

Sojung rên rỉ thành tiếng, đứng dậy để không còn ai ở giữa họ. Cô ấy lấy ly của mình và bỏ đi để hòa nhập với phần còn lại của đám đông.

Sooyoung hít một hơi thật sâu như để lấy hết can đảm, và đối diện hoàn toàn với Hyunjung, "Em đã gặp chị ở quán cà phê của Sojung unnie, và em nghĩ chị rất tuyệt... Hyunjung u—unnie. Em có thể gọi chị như vậy không? Em—Em nhỏ hơn Sojung unnie vài tuổi, và chị ấy nói chị—"

Đôi mắt của Sooyoung bỗng nhìn ra phía sau lưng cô, và dù cô ấy nhìn thấy bất cứ thứ gì thì đều khiến khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy biến sắc.

"Em không sao chứ?" Hyunjung hỏi, thận trọng quan sát những cảm xúc đang lạnh cứng trên gương mặt đối phương.

Một ngón tay chọc vào vai Hyunjung hai lần. Cô quay lại phía sau và thấy Jiyeon đang đứng sau chiếc ghế sofa dài.

"Em có thể nói chuyện với chị được không." Jiyeon nói, mỉm cười với cô, cố gắng lôi kéo cô lại gần, "Hyunjung unnie?"

Trước khi Hyunjung có thể đưa ra quyết định, cô đã đứng dậy, tạm thời xin lỗi Sooyoung, người vẫn chưa di chuyển lấy một inch. Cô đi theo Jiyeon xuyên qua đám đông, tránh đi những người đang nhảy nhót.

Jiyeon dùng vai đẩy cửa sau, nở một nụ cười bí ẩn với Hyunjung trước khi bước ra ngoài trời mát mẻ, và Hyunjung ghét làm thế nào mà cô vẫn có thể nhìn thấu được nụ cười của Jiyeon, tất cả những hình ảnh cũ kỹ trong tâm trí lướt qua khoảng cách nhỏ bé giữa họ.

Giống như một trong rất nhiều lần hai người vụng trộm trốn ra khỏi quán bar, nơi mà đôi tay Jiyeon ôm chặt Hyunjung vào tường và kéo cổ áo cô, nếm thử bia, rượu soju và một chút kẹo bạc hà. Hyunjung đã luồn tay quanh eo Jiyeon, xoay người để đẩy nàng vào tường, thì thầm những lời âu yếm vào cổ nàng với những nụ hôn, bởi vì ai mà quan tâm đến chuyện gì xảy ra xung quanh họ, đó là rượu, là hormone đang hoành hành.

Họ là những thanh thiếu niên, và mọi thứ đều có thể bào chữa được dưới cái tên tuổi trẻ liều lĩnh.

Hyunjung bắt gặp ánh mắt của Jiyeon.

Họ có thể đang nghĩ về điều tương tự, lẻn ra ngoài để làm quen.

Ai biết được, ai lại quan tâm.

"Lại say rồi à?" Hyunjung hỏi.

"Chuyện đó là một ngoại lệ. Chị biết là em không bao giờ say mà." Jiyeon trả lời.

"Lúc chị chở em về nhà thì em say xỉn."

"Gần như vậy." Jiyeon tặc lưỡi, "Còn chị thì sao? Khi em đến, chị trông như sắp ngất đi vậy."

"Chị đã tỉnh rồi." Hyunjung nhìn quanh bãi đậu xe, "Tại sao chúng ta lại đây?"

"Thật ra thì... Hiệp sĩ trong bộ áo giáp sáng ngời của chị có phiền không?"

"Sao cơ?"

"Kim Minji."

"Chị không còn gặp Minji nữa." Hyunjung thừa nhận.

Lông mày của Jiyeon nhướng cao, "Cái gì? Tại sao?"

Hyunjung sờ gáy, "Bọn chị không hợp nhau."

"Tệ nhỉ." Jiyeon nói, nhưng nụ cười ngày càng lớn của nàng lại nói khác, "Em nghĩ rằng hai người nhìn có vẻ đẹp đôi."

"Tại sao chúng ta thực sự ở đây, Jiyeon?"

Khuôn mặt Jiyeon tái nhợt, biến sắc chỉ trong vài giây. Cuối cùng, nàng nói, "Em biết một quán gà khuya gần đây."

Hyunjung đút sâu hai tay vào túi, "Vậy sao?"

"Chị có muốn đi cùng em không?"

"Tại sao chị nhất định phải làm vậy?"

"Bởi vì chị đói bụng."

"Chị không đói."

Jiyeon xem giờ trên điện thoại, "Chị luôn cảm thấy đói vào giờ này."

Khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Hyunjung cảm thấy bụng mình cồn cào một chút. Cô không biết tại sao Jiyeon lại nhớ đến thói quen ăn nhẹ lúc nửa đêm trước đây của mình trong khi nàng luôn ngủ bất cứ khi nào Hyunjung tỉnh giấc và rón rén đi vào bếp. Có thể đó chỉ là sự phỏng đoán lung tung, một sự suy diễn may rủi. Hoặc có lẽ Jiyeon thực sự nhớ.

"Không phải hôm nay." Hyunjung nói dối.

"Vậy thì, em đói." Jiyeon dõng dạc tuyên bố, "Em cần một khán giả trong khi ăn, và chị thích ngắm em ăn."

Hyunjung mím môi và nhìn Jiyeon, thận trọng, cảm nhận làn khói phả ra theo từng hơi thở của họ. Jiyeon khoanh tay trước ngực, chân dẫm xuống đất trong tư thế bướng bỉnh nói với Hyunjung rằng nàng thà chết cóng còn hơn là bị từ chối.

Chỉ là một bữa ăn thôi, Hyunjung tự nhủ, nhưng cả hai đều biết mỗi giây họ ở bên nhau là một nỗ lực có ý thức để cho phép bản thân bị cuốn vào quỹ đạo của nhau một lần nữa.

Cuối cùng, Hyunjung cũng đồng ý. Cô đi theo Jiyeon dọc xuống con đường rải sỏi dẫn đến một con phố đông đúc hơn. Họ đi ngang qua các hộp đêm của câu lạc bộ và một số quán bar khác để duy trì ảo giác về một đêm hoàn hảo sống động, tất cả những điều không tưởng và chủ nghĩa lý tưởng được phản chiếu trong ánh đèn neon.

Cơ thể họ tiến lại gần hơn ở mỗi ngã rẽ, vai gần như chạm vào nhau. Một ký ức cơ bắp khác xuất hiện và không còn gì khác, ngoại trừ mọi thứ về Jiyeon.

"Luda nói rằng chị đã hỏi về em." Jiyeon cười nói khi họ băng qua đường.

"Chị hỏi về chuyện của cô ấy và Juyeon, không phải em." Hyunjung trả lời, bước qua vỉa hè gần đường hơn.

"Em thề là Luda nói Jiyeon unnie chứ không phải Juyeon unnie."

"Em chỉ nghe những gì em muốn nghe."

"Có người nào muốn nghe những điều họ không thích cơ chứ?" Jiyeon cười.

Trước khi Hyunjung có thể trả lời, hai người dừng lại trước một nhà hàng mở cửa xuyên đêm thiếu ánh sáng. Một người phụ nữ chắc nịch vội vàng nhường cho họ không gian đặc biệt ở phía sau. Sàn nhựa Vinyl có hoa văn lấp lánh với chất tẩy rửa mới được lau, mùi gà rán nồng nặc ngấm vào vách thạch cao. Chỉ có một vài bàn có người ngồi, mỗi bàn có một khách hàng đang đói và tỉnh táo.

Jiyeon nói vanh vách phần order của mình, "Em đã gọi phiên bản đặc biệt ít cay hơn cho chị." Nàng nói với Hyunjung khi người phục vụ rời đi.

"Chị đã bảo là chị không đói mà." Hyunjung trả lời.

"Vậy thì em được ăn nhiều hơn." Jiyeon nhún vai. Khi phần thức ăn được phục vụ, nàng bắt đầu ăn cánh gà siêu cay, sau đó là tỏi đặc biệt. Sau khi ăn sạch mọi thứ, nàng xếp xương gọn gàng vào một bên đĩa của mình. Sau đó, nàng bắt đầu ăn hết phần khoai tây chiên và salad miễn phí còn lại, khuôn miệng nhỏ nhắn bây giờ nhai từng phần nhỏ, và bất cứ khi nào với lấy đồ uống của mình, trước tiên nàng sẽ đặt dụng cụ ăn uống của mình ở phía bên phải của đĩa, nơi mà những đồ dùng bằng bạc trượt dọc theo mép đĩa.

Hyunjung nhìn chằm chằm vào nghi thức kỳ lạ của Jiyeon, kiên định, trung thành với nghi lễ ăn uống và đồ bạc từ năm năm về trước. Nhưng cả hai không nói về nó, sợ rằng việc chỉ ra những thói quen thân thuộc ấy sẽ phá vỡ những giây phút họ đang âm thầm tận hưởng này.

Hyunjung bắt gặp một nụ cười nhỏ trên môi Jiyeon khi nàng ăn, và kể cả khi nàng nuốt xuống thì nụ cười đó vẫn ở đó, khiến Hyunjung muốn trêu chọc nàng, thu hút sự chú ý từ nàng khi cô muốn hỏi món ăn của nàng có gì buồn cười đến thế.

Thay vào đó, Hyunjung buộc mình phải nhìn đi chỗ khác, phủ nhận hơi ấm quen thuộc đang lan tỏa trong lồng ngực. Chúng chẳng là gì ngoài những ký ức về những gì đã từng xảy ra, những tình cảm đã phai nhạt từ năm năm trước dường như sống lại để được gợi nhớ lần nữa, như là một vết ngứa không thể gãi.

Không nên có thêm bất kỳ cảm xúc gì nữa.

Phải không?

Hyunjung chộp lấy chiếc nĩa không sử dụng của cô và đánh bay pháo đài xương sụn mà Jiyeon chất đống trên đĩa của mình. Khi biểu cảm của Jiyeon tối sầm, Hyunjung nhân cơ hội này đâm một miếng đùi gà không cay và bỏ vào miệng nhai.

"Chị đã nói là chị không đói mà." Jiyeon bĩu môi, mặt nhăn nhó.

"Thì đúng." Hyunjung ăn thêm một miếng, "Chị chỉ nếm thử thôi."

"Em có thể gọi một suất khác cho chị nếm thử." Jiyeon gợi ý.

Hyunjung hiểu rõ ẩn ý trong lời này là gì: Là một cái cớ để ở lại lâu hơn. Và cũng không phải là cô muốn phản đối. Không chút nào. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ gỗ trên bàn của họ một cách lo lắng, "Trễ rồi. Có lẽ chúng ta nên quay lại."

Cả hai nhanh chóng đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó sau khi rời quán gà rán. Hyunjung thờ ơ lướt qua dãy hàng đồ ăn vặt, trong khi Jiyeon mở tủ lạnh và lấy vài lon cà phê.

Trên đường đến quầy, Jiyeon lấy một gói thạch Haribo. Hyunjung nhận thấy rằng người phụ nữ này vẫn thích những nhãn hiệu cũ, có cùng phong cách từ năm năm trước, vẫn thích những món đồ yêu thích cả đời trừ khi nàng đột ngột bị dị ứng và ngừng mua hàng ngay lập tức.

"Unnie, nhìn này." Jiyeon chỉ vào một gói kẹo dẻo màu trắng khổng lồ bên cạnh gói thạch, cười tươi nói, "Là chị đó."

"Vậy thì mua cho chị đi." Hyunjung gợi ý.

Ngạc nhiên thay, Jiyeon chính xác đã làm vậy.

...

Trên đường về quán bar, gió thổi lạnh hơn, gắt hơn, như muốn cứa sâu vào tận xương, chấn động gan phổi của người đi đường.

Jiyeon kéo chặt áo khoác da quanh người, và Hyunjung để ý thấy cách nàng đang nhìn cô như là đang cố gắng tìm tòi chuyện gì đã xảy ra trong những năm xa cách, cuộc sống đã xô đẩy cô như thế nào để kết thúc ở vị trí hiện tại.

"Chị trông ổn đấy nhỉ, unnie." Jiyeon nhận xét.

Hyunjung cài tất cả khuy nút áo khoác và thắt chặt khăn quanh cổ, che miệng và mũi.

"Chị có vẻ hài lòng với công việc của mình. Nó hợp với chị lắm." Jiyeon nói thêm.

Hyunjung nhét một viên kẹo dẻo vào miệng, "Ngay cả khi chị vẫn đang tích lũy kinh nghiệm đều đặn," Cô nói, "Thì bây giờ Sojung còn muốn chị vẽ một hình xăm phủ kín lưng của cô ấy."

"Để em đoán xem." Jiyeon móc túi nhựa đựng lon cà phê vào khuỷu tay và chìa gói thạch Haribo về phía Hyunjung, "Một hình xăm rồng?"

"Làm sao em biết?" Hyunjung nhướng mày, lấy ra một vài loại thạch.

"Làm ơn đi." Jiyeon đảo mắt, "Dạo này cậu ấy không hề im lặng về chuyện đó đâu."

Hyunjung cười, và Jiyeon tiếp tục kể cho cô nghe về những bức tranh mà nàng đã cho Sojung xem, rồng vàng, rồng đỏ, rồng phun lửa, hai con rồng đánh nhau, mắt đỏ, mõm dài, cánh có vảy và—

"Nếu em có cánh thì sao, unnie?" Jiyeon đột nhiên hỏi với đôi mắt sáng ngời và nụ cười rực rỡ ngàn W, "Một đôi cánh thiên thần trên lưng em. Có lông vũ. Hoặc nó có thể là những hoa văn giống như đôi cánh."

Hyunjung tính toán kinh nghiệm và chuyên môn của cô, về những điều như là nỗi đau, thời gian, thiết kế. Cô đã có thể hình dung vết mực sẽ trông như thế nào trên da thịt của Jiyeon, gần như có thể mô phỏng nó một cách hoàn hảo trong tâm trí, hình bóng của Jiyeon vẫn còn in sau gáy Hyunjung— và làm sao không thể nhớ đến, tất cả những nụ hôn mà cô đã để lại ở nơi đó vào một đêm nọ, từ gáy xuống đến tận xương sống của nàng, một trong vô số lần họ suýt vượt qua ranh giới.

"Chị khuyên em nên suy nghĩ về nó ít nhất một tháng nếu đó là điều em thực sự thích." Cô nói. "Hình xăm là nghệ thuật có sức lan tỏa, đáng ghen tị. Có lẽ em muốn nó chỉ vì Sojung muốn nó."

"Chị nghĩ rằng em đang ghen tị với ai đó khi em yêu cầu điều này sao?" Jiyeon bĩu môi, nghiêng đầu cho Hyunjung xem hình xăm hoa hồng sau tai, "Nhưng chị nói đúng. Em chỉ nghĩ lung tung thôi. Bên cạnh đó, em vẫn còn đủ thời gian để nghĩ về việc nhờ chị xăm hình thứ hai."

Hyunjung nghiền ngẫm câu cuối cùng trong đầu, "Đó là sự thật." Cô đưa cho Jiyeon kẹo dẻo của mình, "Luda có nói gì về việc em trở lại không?"

"Mhm." Jiyeon lấy một ít và trộn chúng với gói thạch của mình.

"Em và gia đình em." Hyunjung chỉ xuống mặt đất trước mặt Jiyeon, "Cẩn thận."

"Giờ tập đoàn không nhất thiết phải ở Châu Âu mọi lúc nữa, không giống như trước đây khi công việc kinh doanh mới bắt đầu phát triển." Jiyeon nhìn theo và bước qua một cái hộp trồng cây bị hỏng bên vỉa hè, "Ngoài trụ sở chính ở Milan, tập đoàn còn có một trụ sở ở Paris và Barcelona. Thỉnh thoảng bọn họ vẫn sẽ có các chuyến công tác đến bên kia thế giới, nhưng trụ sở ở đây là ưu tiên hàng đầu. Trụ sở ở Seoul."

"HQ Seoul nghe hay đấy." Hyunjung lẩm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net