3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió mùa hạ.

Mùa hè, thứ quan trọng không thể thiếu chính là nước có ga hoặc đá bào. Ở thời tiết nắng nóng ba mươi mấy độ uống nước có ga hoặc ăn đá bào là vô cùng hưởng thụ, trong sân trường tranh thủ mở một gian trà sữa nhỏ, cho dù giáo viên nói rằng không khỏe mạnh cũng không ngăn cản được.

"Hôm nay tan học xong đến nhà Chu Chính Đình ăn đá bào có được không, anh thèm suốt một ngày rồi!"

Phạm Thừa Thừa quàng tay qua ghìm cổ Hoàng Minh Hạo xuống, Hoàng Minh Hạo suýt chút nữa bị siết chết, liều mạng đánh Phạm Thừa.

"Ghìm chết em rồi! Ăn thì ăn, có muốn gọi lão đại hay không?"

Phạm Thừa Thừa vứt cho cậu một cái ánh mắt đương nhiên.

Hai người chí chóe như hai đứa trẻ con trên đường đến lớp của Thái Từ Khôn. Bởi vì đang là giờ tan học, mọi người đều đang thu dọn đồ đạc. Phạm Thừa Thừa nhìn quanh một chút liền nhận ra con người khác biệt Thái Từ Khôn, anh đang chép bài tập.

"Lão đại, nước đá bào, uống hay không uống?"

Thái Từ Khôn một bên chép bài tập, một bên trả lời cậu:

"Chờ một chút, sắp xong rồi."

Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo liếc mắt nhìn nhau, lão đại yêu học tập như thế này từ lúc nào, lẽ nào tâm tính thay đổi?

"Thái Từ Khôn" ở thế giới này là không thích làm bài tập, mỗi lần đều tìm cách trốn thoát, thế nên hiện tại Thái Từ Khôn không thể làm gì khác hơn ngoài việc mỗi ngày chép bù bài tập song song với việc hoàn thành bài tập mới.

Nghiệp chướng, ngẫm lại ngày mai còn phải nộp bài tập về nhà Ngữ Văn cho Chu Chính Đình, Thái Từ Khôn nghĩ đến mà sợ. Vừa mới xuất hiện ở đây ngày thứ nhất đã bị Chu Chính Đình đuổi theo giao bài tập. Thái Từ Khôn thực sự chạy không nổi, bị anh tóm lại mang đến trước mặt giáo viên Ngữ Văn huấn một trận, ngẫm lại thấy rất thảm.

Ở thế giới này Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình là oan gia thanh mai trúc mã, sau đó là bởi vì Thái Từ Khôn vẫn luôn cực kì yêu thích Chu Chính Đình, thế nhưng lại không thể nói ra. Chu Chính Đình vì nguyên nhân cá nhân mà chuyển đi nơi khác, hai người từ đó không bao giờ gặp lại.

"Lão đại, đừng nói là anh bị Chu Chính Đình đuổi theo giao bài tập nhé?"

Thái Từ Khôn tức giận liếc mắt:

"Em nói xem?"

Hoàng Minh Hạo che miệng Phạm Thừa Thừa không để cậu oang oang nữa.

"Ha, chép xong rồi, đi thôi."

"Đi ăn nước đá bào!"

"Phạm Thừa Thừa em có thể nhỏ giọng một chút không! Thật mất mặt."

"Xin lỗi, lão đại."

Thái Từ Khôn tuy mặc đồng phục học sinh vô cùng rộng rãi thế nhưng vẫn cảm thấy rất nóng, mồ hôi từ cổ chảy xuống xương quai xanh, cậu vừa đi vừa quạt quạt. Phía sau truyền đến tiếng chuông xe đạp, Thái Từ Khôn quay đầu nhìn thấy Chu Chính Đình vừa vặn phanh ở bên cạnh mình, bởi vì tốc độ có chút nhanh còn mang theo một cơn gió, cuối cùng cũng được mát mẻ.

Tiệm nước đá bào của nhà Chu Chính Đình cách đó không xa, ngay bên phải trường học. Biển hiệu làm Thái Từ Khôn hoa cả mắt, tiệm nước đá bào của Chu Chính Đình trang trí vô cùng tối giản thanh tân, không giống với các tiệm khác, chỉ có màu xám đen, xanh trắng.

Phạm Thừa Thừa một mình chạy trước vào trong quán:

"Thúc thúc! Con muốn một bát đá bào vị xoài!"

Thái Từ Khôn không nhanh không chậm đi tới chỗ ngồi ngồi xuống, Hoàng Minh hạo theo ở phía sau.

"Lão đại, Hạo Hạo, ăn vị gì?"

"Cam sành."

Hoàng Minh Hạo nhấc tay trả lời.

"Dâu tây đi."

Thái Từ Khôn lại muốn ăn nước đá bào vị ô mai, không phải là không thích ăn ngọt sao, vị dâu tây chua chết cậu. Chu Chính Đình giúp bố chuẩn bị nước đá bào, cố ý thêm vài thìa đường vào bát của Thái Từ Khôn, cho chừa cái tội không làm bài tập.

Trong ba bát được mang lên bát của Thái Từ Khôn là ngọt nhất, vừa nuốt được một miếng xuống cổ họng đã phải uống nửa cốc nước lọc. Thái Từ Khôn hướng về quầy bán hàng nhìn nhìn, thấy Chu Chính Đình quay lưng cười trộm, vai còn run run.

"Chu Chính Đình, cậu cố ý!"

"Đây là trừng phạt."

"Đứa trẻ ba tuổi mới chơi như vậy, cái đồ hẹp hòi."

"Cậu nói ai hẹp hòi!"

"Nói cậu!"

Thái Từ Khôn thừa dịp Chu Chính Đình không tóm được mình liền chạy đến đằng sau bố Chu trốn, Chu Chính Đình không thể làm gì liền cởi tạp dề chạy về phòng. Thái Từ Khôn thành công liền toe toét cười.

Qua một lúc lâu mà không thấy người xuống, Thái Từ Khôn để Phạm Thừa Thừa ăn hết hai bát đá bào về nhà, còn mình đi lên tầng gọi Chu Chính Đình. Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo quay về bóng lưng của cậu bắt đầu tạo ra những âm thanh như tiếng giở sách vở.

Chu Chính Đình đang ngồi ở trước bàn đọc sách làm bài thi, Thái Từ Khôn lặng lẽ đi tới phía sau, dọa anh một cái.

"Thái Từ Khôn!"

"Gọi tôi làm gì?"

Muốn ăn đòn, quá muốn ăn đòn, Chu Chính Đình cho Thái Từ Khôn một quyền, Thái Từ Khôn không tránh thoát, bị đánh trúng rên lên một tiếng:

"Cậu không thể dịu dàng một chút sao!"

Chu Chính Đình lắc đầu.

Bị đánh đau điếng, Thái Từ Khôn ngồi trên giường Chu Chính Đình xem truyện tranh. Nhiệm vụ lần này khá đơn giản, hệ thống không hiện lên độ thiện cảm, không có phần nhắc nhở độ thiện cảm khiến Thái Từ Khôn có chút lạ lẫm, chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Hiện tại nếu mình đã có thể ngồi trên giường Chu Chính Đình, có lẽ độ thiện cảm đã trên 65.

Chu Chính Đình nhìn thấy Thái Từ Khôn lại xem truyện tranh liền ném qua một quyển sách:

"Cậu tại sao không đi làm bài tập? Đừng xem nữa."

Thái Từ Khôn bĩu môi khó chịu, nhưng vẫn là đem quyển truyện khép lại.

"Tôi vừa chép bài ở trường rồi, không tin mai cậu thu lại mà xem."

Tin ai thì tin cũng không thể nào tin Thái Từ Khôn, đây là chân lý bất di bất dịch từ nhỏ của Chu Chính Đình.

"Ấy, tấm hình này của cậu sao tôi chưa thấy bao giờ?"

Trong đầu Chu Chính Đình hiện lên hai chữ: gay go.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net