Part 1: Yukhei (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mark là một người bạn đồng hành vô cùng tuyệt vời. Yukhei đã quen với những khoảng im lặng giữa những chuyến xe khác nhau, chờ đợi những hành khách mới khuấy động những xúc cảm kỳ lạ trong lồng ngực, thôi thúc hắn tìm đến họ. Với Mark, mặc khác, những khoảng lặng ấy được lấp đầy bằng mấy câu chuyện không đâu và vô số câu đùa tinh quái khác.

Chủ đề yêu thích của Mark, tuy nhiên, luôn là Donghyuck.

'Em ấy tựa như mặt trời vậy,' Mark thủ thỉ, ánh mắt anh trở nên dịu dàng và sự sùng bái si mê nơi anh hiển hiện không hề che giấu. Yukhei luôn để ý cái cách khuôn mặt của Mark luôn biến đổi khi anh nghĩ về Donghyuck. Giống như những căng thẳng đột nhiên rời bỏ khối thân thể anh, để lại phía sau chỉ duy có sự hạnh phúc vô tận. Mark cười một cách vô thức mỗi khi anh nhắc đến Donghyuck, và Yukhei âm thầm quan sát người nọ, hớp lấy từng mẩu chuyện vụn vặt.

'Em ấy hài hước biết bao, tôi có kể cậu cũng không thể tin nổi đâu' Mark đột nhiên phụt cười khi họ đang lái xe đi loanh quanh chốn u minh. 'Khi nào em ấy cũng có chuyện để quậy cậu ra trò. Nói chuyện với em ấy cứ như đấu tử kiếm vậy"

Yukhei không thấy có gì đặc biệt hay ho trong việc lột da lóc thịt nhau bằng lời nói như thế, nhưng cái cách khuôn mặt Mark sáng bừng lên trong dòng hồi ức khiến cho lòng dạ hắn cứ lộn lên hết cả. Hắn áp lòng bàn tay vào ổ bụng đang nhộn nhạo, tự hỏi vì sao bản thân lại có phản ứng như vậy.

Yukhei chưa bao giờ có khái niệm thời gian ở Trung giới, nhưng kể từ sau khi Mark đến đây, hắn tự hỏi chẳng biết làm cách nào hắn lại có thể chịu đựng sự cô độc lẻ loi lâu đến vậy tại nơi này.

Những cuộc tiếp xúc của Yukhei với mấy linh hồn trước đó đều ngắn ngủi như nhau. Họ lên xe, hai bên chào hỏi vài câu lấy lệ hoặc chẳng nói năng gì, Yukhei đưa họ đến chỗ Cánh Cổng, họ rời đi, và hắn sẽ chẳng bao giờ gặp lại bất cứ một ai trong số đó nữa.

Việc Mark cứ kéo dài thời gian nương lại làm tâm trí hắn rối loạn.

Mark là người dễ dãi không câu nệ, anh gác chân lên đầu xe (điều mà hắn không bao giờ làm nổi, thân Yukhei quá là dài) rồi hỏi Yukhei đủ mọi thứ chuyện trên đời.

Mấy câu đơn giản, Yukhei có thể đáp được.

Trung giới rộng đến chừng nào? Vô tận, nhưng cũng có giới hạn. Cửa ra vào luôn tự nó xuất hiện bất cứ khi nào Yukhei cần đón một linh hồn đã chết, nhưng ngược lại thì không. Hắn có thể cứ đi đến vô tận và chẳng bao giờ tìm thấy điểm kết thúc.

Làm thế nào mà cậu trở thành một người dẫn đường? Đẻ ra đã thế à?

Tất nhiên điều này phức tạp hơn thế. Yukhei chỉ nhớ những ký ức mơ hồ nhất về cuộc đời trước kia của hắn. Hắn nhớ hắn tên là Wong Yukhei, hắn nhớ đường chân trời lấp lánh của thành phố trong màn đêm Hồng Kông, hắn nhớ hương vị món ăn mẹ nấu trên đầu lưỡi. Hắn nhớ một loại bệnh tật nào đó làm cơ thể hắn yếu dần đi, và sau đó, không còn gì nữa. Chẳng ai sinh ra đã là một dẫn đường cả.

Yukhei nhớ rằng mình đã đưa ra sự lựa chọn. Hắn chọn thay vì đi qua Cánh Cổng, hắn ở lại làm Thần Chết đưa tiễn những linh hồn, và được đưa cho chiếc xe này.

Ngoài chuyện đó ra, tất cả mọi thứ còn lại đều mờ ảo và không rõ ràng. Thời gian qua đi, ký ức của hắn cũng nhoè dần và biến mất khỏi tâm trí.

Khi Mark nghe điều này, anh bỗng lặng người đi. 'Liệu tôi cũng sẽ quên những điều nhỏ nhặt giống như cậu đã quên không?' anh hỏi.

Yukhei nhún vai, chợt thấy không thoải mái với vẻ thanh tỉnh trên khuôn mặt Mark.

Mark đột nhiên mở ngăn kéo nhỏ trên nóc xe mà không hề nói trước và bắt đầu lục lọi xung quanh. Yukhei nhìn qua một cách kín đáo nhất có thể. Mark lôi ra một tờ giấy (Yukhei không thể biết nó từ đâu ra luôn) và rồi anh hỏi, 'Cậu có bút ở đấy không?'

Yukhei không chắc, nên hắn lắc đầu, quay trở lại nhìn màn sương vô tận phía trước cửa kính.

Một giây sau, Mark hô lên, 'Aha' và lôi từ đâu một chiếc bút bi với vẻ đắc ý. 'Tôi thề nó không hề có ở đây lúc trước khi tôi đang tìm tờ giấy kia. Cậu có nghĩ Trung giới có thể biến ra bất cứ thứ gì tôi muốn không?'

Yukhei nhún vai lần nữa. Hắn chưa bao giờ thử làm điều này trước kia, nhưng Mark đã bắt đầu ngồi dựng người trên ghế, mắt lấp lánh đầy tinh nghịch. 'Nếu bây giờ tôi ước, xem nào, Big Mac hiện ra, liệu có một tiệm McDonald's Âm phủ xuất hiện ngay tại đây không?'

Được rồi. Yukhei biết rằng mặc cho giới hạn của không gian Trung giới có đến đâu đi chăng nữa, đòi hỏi một dây chuyền tiệm ăn tư bản có hơi quá đà rồi.

'Thứ nhất, đây không phải là Âm phủ. Thứ hai, điều mà cậu vừa nói không thể xảy ra được.' Hắn xác thực. 'Có thể nếu cậu muốn đồ ăn thì dạ dày cậu sẽ tự nhiên thấy no căng chăng? Nhưng dù sao cậu cũng có cần ăn đâu, nên có thế nào cũng chẳng quan trọng.'

Mark nhăn mặt, lại ườn người trên ghế xe. Anh nhấn nhấn cái bút bi vài lần, rồi nói, 'Chán vậy.'

'Ừ,' Yukhei thở dài.

Nhưng rồi ngay sau đó, 'Cậu có chắc kia không phải là một tiệm McDonald's Âm phủ không?' Mark lại hỏi, dựng người dậy.

'Khẳng định'

'Thế thì cái gì ở đằng kia vậy?"

Yukhei thôi không nhìn về màn sương mờ ảo phía trước hắn nữa và hướng theo ánh nhìn của Mark để rồi thấy...

Hắn nheo mắt.

Một cái McDonald's chà bá.

'Cái đéo gì vậy?' Hắn nói.

Mark gần như là nhún nhảy lên xuống trên chiếc ghế anh đang ngồi, miệng lải nhải 'McDonald's Âm phủ' trong khi khuôn mặt sáng bừng lên, miệng nhoẻn cười.

'Cái thứ đó rõ ràng không tồn tại hai phút trước.' Yukhei nói, thật sự bối rối. Kia chắc chắn là một tiệm McDonald's. Cái cổng vòm màu vàng dẫn đến khoang lái lấy đồ thì kinh điển rồi, cũng như cái tượng của ông hề mỉm cười, dựng ngay cạnh cửa sổ gọi đồ nữa.

'Mình đến đấy được không?' Mark khẩn cầu, mắt anh mở to thật to, đen lay láy và mẹ nó chứ, giá mà Yukhei không hoàn toàn bị mê hoặc với cái dáng vẻ này của anh. 'Làm ơn đó, Yukhei, chúng mình đến chỗ McDonald's Âm phủ đi được không?"

Yukhei vô cùng lo ngại về sự xuất hiện đột ngột của, chính xác là tất cả mọi thứ mà Mark đang tìm kiếm, nhưng hắn thôi không để tâm nữa. Dù sao thì cả hai cũng đã chết. Còn điều gì tệ hơn có thể xảy ra được chứ?

Yukhei đỗ chiếc xe ngay cạnh toà nhà, ngó nghiêng quanh quất với sự lo lắng trong khi bước ra khỏi buồng lái. Như mọi khi, ở Trung giới không hề có mặt đất. Xung quanh bàn chân hắn chỉ có lớp sương dày, chắn tầm nhìn của hắn khỏi bất kỳ cái gì ở bên dưới màn sương ấy. Hắn bước thêm một bước, và cảm giác giống như là vừa đi vừa trôi trên đó cùng một lúc.

Mark kêu lên ngay khi anh đứng trên hai chân mình, la ó, 'Cậu không có nói trước với tôi là mình đang đứng trên những đám mây.' Anh nhảy lò cò từ chân này sang chân kia, thử độ bền và giới hạn của cái địa hình kỳ dị dưới chân, và Yukhei không thể nhịn cười nổi với cái biểu cảm phấn khích như trẻ con trên khuôn mặt anh.

Mark thường ngày có vẻ rất nghiêm túc, nhưng những khi anh thật sự thả lỏng, Yukhei nghĩ rằng anh ấy thực sự đáng yêu. Mark là kiểu người cười thả ga quên trời quên đất, và điều này làm Yukhei cũng muốn mỉm cười theo. Điều này khiến sự trìu mến nơi đáy lòng hắn cứ lớn dần lên mỗi ngày trôi qua.

Ngay khi Mark đã thử nghiệm đủ với 'mặt đất' kia, họ bước vào phía bên trong cửa tiệm. Trong nhà hàng McDonald cũng chẳng có gì mấy, trống rỗng, những buồng xếp hàng sặc sỡ càng thêm chói lọi khi thiếu vắng sự có mặt của con người. Yukhei lướt mắt dò xét một vòng, vẫn còn nửa phần cảnh giác.

'Oh,' một giọng nói lanh lảnh vang lên, 'Xin chào mừng đến với McDoyoung's!!"

Mark quay qua Yukhei, lông mày nhăn lại khó hiểu. Anh thì thầm, McDoyoung's?

Yukhei nhún vai, tìm kiếm nguồn gốc âm thanh của giọng nói kỳ bí không rõ hình thù kia. Đột nhiên, cứ như người này đã đứng đó suốt từ trước, Yukhei thấy một người đàn ông cao dong dỏng đang nhoài người qua bàn thanh toán.

'Oh shit,' Mark lẩm nhẩm ngay khi anh nhìn thấy người đàn ông kia. Hắn ta mặc một thân màu đen, một cái xích cổ ngay yết hầu nối liền với đâu đó phía sau quầy tính tiền. Từ cái vương miện trên đầu hắn, hai cái sừng nhỏ nhú lên, uốn cong kiểu sừng quỷ hướng về phía trên trần nhà. Mark nhìn lại sinh vật kia một lần nữa, và Yukhei lại rùng mình thêm một cái.

'Tôi thấy cậu đang nhìn mấy cái buồng giam của tôi rồi, dẫn đường.' Người đàn ông kia cất tiếng, 'Cứ làm như cậu chưa bao giờ thấy một con quỷ thua cá cược trước đây không bằng.'

Yukhei, thật ra, chưa được gặp qua nhiều con quỷ cho lắm. Hắn biết chúng tồn tại, nhưng ngoài một hai lần thấy thoáng qua gần chỗ Cánh Cổng đến địa ngục, thì hắn chưa bao giờ nói chuyện với bất cứ ai trong số chúng.

Ít nhất, hắn biết rằng cái dây xích (buồng giam, hắn tự nhắc bản thân) sẽ bảo vệ họ khỏi mọi bất trắc tiềm tàng nào. Hắn nói với Mark, 'An toàn đó'.

Mark lại ngắm tên quỷ lần nữa với vẻ tò mò, sau đó anh đi vòng qua quầy tính tiền để tới chỗ ngồi khuất khỏi tầm nhìn của hắn. Anh lách người vào sau khoang ghế có dựng mấy tấm chắn bằng nhựa vinyl, bút và giấy nắm chặt trong lòng bàn tay.

'Buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi là ở một quán McDonald's.' Anh nói. 'Lúc ấy hai đứa mới có 14-15 tuổi thôi và hiển nhiên tôi chẳng có tiền hay mấy thứ tương tự, nên tôi dẫn em ấy đến tiệm McDonald's gần nhà và gọi hai ly milkshakes với khoai tây chiên. Tôi kêu em ấy kinh quá đi khi Donghyuck nhúng trọn khoai tây vào trong cốc sữa, và em ấy nói tôi chưa sống đủ một đời phiêu lưu.'

Đôi mắt Mark hơi mờ nước, và Yukhei tự giác hướng ánh nhìn xuống hai đùi mình. Hắn cảm thấy bản thân đang ở sai chỗ sai thời điểm, như thể hắn đang xâm phạm vào những ký ức riêng tư của anh.

Mark nói. 'Tôi sẽ đi gọi đồ. Cậu có muốn gì không?'

Yukhei giật mình. 'Tôi không biết.' Hắn trả lời ngay lập tức, 'Tôi nghĩ khi tôi còn sống thì cũng có McDonald's đấy, nhưng tôi không tài nào nhớ nổi mình thích ăn món gì.'

Mark thở dài giả bộ đồng cảm để trêu chọc hắn, rồi anh đứng dậy và vỗ vai Yukhei. 'Vậy thì tôi sẽ lấy cho cậu một suất tương tự như mình vậy.' Anh quyết định.

Mark biến mất sau chỗ quẹo để tìm người đàn ông bị xích kỳ lạ kia, và Yukhei bị bỏ lại một mình trong khoang ghế ngồi với chiếc chìa khoá xe và tờ giấy của Mark.

Hắn không thể ngăn bản thân khỏi sự tò mò; việc trăn trở về bạn đồng hành của mình cũng là một lẽ tự nhiên thôi, sau tất cả mọi chuyện. Trước khi hắn kịp suy nghĩ lại, Yukhei vớ lấy tờ danh sách lại gần và lướt đọc những hàng chữ nguệch ngoạc trên đó.

'Donghyuck có mùi như lavender vì em ấy nói hương thơm ấy làm em thấy bình tĩnh', một dòng viết. Thêm dòng nữa. 'Donghyuck bí mật yêu thích vô cùng mỗi khi mình nghịch tóc em ấy. Em nói không thích làm chiếc thìa nhỏ khi hai đứa ôm nhau nhưng cứ mỗi một lần em làm thìa lớn thì cả hai cuối cùng vẫn phải đổi lại giữa nửa đêm. Donghyuck hay để quên đồ lung tung nên em ấy cứ bắt mình phải giữ đồ cho em suốt thôi.' Và sau đó, ở bên dưới cùng sau hàng tá thứ nhỏ nhặt khác làm cho hai mắt Yukhei rơm rớm với những cảm xúc không tên, là một hàng chữ viết đậm in trên mực giấy,

'Đừng quên bản thân mày yêu em ấy đến mức nào.'

Giọng nói của Mark vang lên phía sau hắn. 'Em ấy nghe thật ngọt ngào khi tôi viết mọi thứ ra như thế nhỉ?'

Yukhei đỏ mặt vì xấu hổ, bàn tay rụt lại khỏi tờ giấy trên mặt bàn một cách nhanh chóng. 'Xin lỗi,' hắn lập tức nói, 'Đáng lẽ tôi không nên xem trộm, đây không phải là chuyện của tôi.'

'Không phải áy náy gì đâu.' Mark mỉm cười nhìn hắn, ngồi lại vào chỗ ngồi còn lại phía đối diện. 'Nếu như cậu nhìn thấy chúng tôi ở đời thật, tôi thề cả hai không hề giống những gì tôi vừa viết. Phân nửa thời gian, hai đứa cãi cọ, và nửa còn lại thì, một trong cả hai nổi điên với người còn lại chẳng vì lý do gì.'

'Nhưng cậu yêu em ấy,' Yukhei hỏi, và hắn không thể ngăn sự thắc mắc khỏi xen lẫn vào tông giọng của mình.

'Bằng cả trái tim tôi.' Mark nói một cách chân thành. Anh nhìn xuống mẩu giấy trước mặt, và khuôn miệng nhếch lên vẽ một nụ cười kiên định. 'Đó là lý do vì sao tôi sẽ chờ Donghyuck, bất kể bao lâu đi chăng nữa.'

Cảm xúc quen thuộc dậy sóng trong lòng Yukhei, lần này mạnh mẽ hơn. Hắn đè bàn tay lên lồng ngực, không hiểu sao cơ thể mình lại phản ứng như vậy. Mark thật đáng ngưỡng mộ, chờ đợi như thế này, nhưng Yukhei không thể hiểu nổi chính tình cảm của mình.

Ở một nơi nào đó trong cửa tiệm, một tiếng chuông kêu lên, và Mark nhìn xuống bàn tay mình. 'Tôi đoán là phần của chúng ta đó?'

Anh đứng dậy đi lấy đồ ăn, và Yukhei lại bị bỏ mặc một mình với tờ danh sách của Mark và những xúc cảm lạ lùng, mãnh liệt trong tim.

-

Có đôi khi, Yukhei tự hỏi Donghyuck trông ra sao.

Trong tưởng tượng của hắn, nụ cười của Donghyuck toả sáng đến nỗi choáng ngợp, làn da vàng nâu lấp lánh như ánh nắng mặt trời. Cậu ấy vô cùng đáng yêu, trong suy nghĩ của hắn, bởi vì tình yêu là tất cả tư liệu để Yukhei dùng mà khắc hoạ chân dung của Donghyuck. Mark không có khả năng miêu tả em ấy theo bất cứ cách nào khác.

Hắn nghĩ về hình ảnh Donghyuck và Mark đứng cạnh nhau trông sẽ như thế nào, và hắn phải ngăn bản thân lại trước khi cảm giác khao khát và mong chờ trở nên quá đỗi mạnh mẽ.

Yukhei chưa biết chắc tại vì đó là Donghyuck và Mark, hay là cái cách mà mối quan hệ của họ được kể lại cho hắn thông qua những gì mà Mark hồi tưởng, đã làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng mong muốn sở hữu điều gì đó tương tự như thế, được trở thành một phần của mối lương duyên kéo qua đẩy lại này, của sự gắn kết tựa như của Mặt trời và Mặt trăng giữa đại ngàn.

-

Có đôi khi, Mark rơi nước mắt một mình khi anh nghĩ Yukhei đã chìm vào giấc ngủ.

Khi không có một linh hồn nào cần được đưa đón, họ lái vòng quanh không gian vô tận này chẳng vì mục đích gì cả, và chuyến hành trình cứ kéo dài ra, xa mãi xa mãi khỏi Cánh Cổng. Yukhei biết rằng lối vào thế giới của người sống sẽ luôn xuất hiện bất cứ khi nào hắn cần, nên hắn chẳng ngại ngày một trôi xa khỏi nơi chốn ban đầu.

Khi hắn đã thấm mệt, Mark sẽ là người lái, bởi vì anh luôn nói bản thân đã lâu rồi không được cầm vô lăng, và anh sợ sẽ quên luôn cách lái xe một ngày nào đó.

Mặc cho họ đi xa đến đâu, họ luôn trở về nhà tập trung để ngủ khi chiếc xe chật chội khiến những dẻ sườn đau nhức.

Vào những thời điểm như thế này, Yukhei sẽ cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ nói hắn hãy vòng tay quanh người Mark khi anh âm thầm nức nở trong cô độc, cố gắng kiềm chế tiếng nấc trong lòng bàn tay. Trái tim Yukhei đau theo từng cơn nhói lòng nơi Mark, nhưng hắn không bao giờ lấy đủ can đảm để nói với chàng trai còn lại rằng hắn ước bản thân có thể làm bất cứ chuyện gì để giúp đỡ anh, để xoá đi vết thương lòng của anh dù chỉ một chút.

Vào những khoảnh khắc như thế này, khi đôi vai của Mark run lên vì từng hồi nghẹn ngào, Yukhei cảm thấy bất lực và bế tắc đến tột cùng trong miền quên lãng không hồi kết nơi đây, bị trói buộc phải đứng nhìn trong kinh hoảng khi cái hạt mầm rung động của tình yêu được reo trong lồng ngực hắn ngày một phát triển và lớn lên thành những dây leo gai bóp nát trái tim hắn.


-


Yukhei học cách yêu Donghyuck qua những mẩu chuyện vụn vặt.

Cứ bất chợt một giây phút nào đấy, Mark lại thốt ra những điều vơ vẩn về em, và Yukhei cảm thấy bản thân như người chết đuối, cố tìm lấy một ngụm khí thở chỉ để cầm chừng trong khoảnh khắc, mỗi khi Mark để lộ rằng Donghyuck có tiếng cười như chuông thánh nhà thờ, hay em luôn yêu thích việc bếp núc nhưng chẳng bao giờ chịu nấu bữa tối mỗi khi Mark nhờ chỉ để chọc giận anh.

Yukhei tuyệt vọng muốn được biết, được dấn thân vào thế giới kỳ thú mang tên Donghyuck. Những tủn mủn vụn vặt mà Mark kể cho hắn không bao giờ là đủ.

Và Mark. Mark lại là cả một câu chuyện khác.

Mỗi khi Mark cười, anh cười bằng cả khuôn mặt mình, chiếc mũi nhăn nhăn, đôi mắt cong cong, khoé miệng nhếch rộng lên tươi tắn. Yukhei bị cuốn hút ngay từ lần đầu hắn chứng kiến nụ cười ấy, và khi Mark giật mình ngưng cười, chỉ để lo lắng hỏi, 'Sao vậy? Cậu giận tôi vì cười cậu à?'

'Không đâu," Yukhei nói, khúc khích, 'Nhưng ông bạn à, tôi không biết cậu trông xấu đến vậy khi cười đâu đó.'

'Này, cậu đó!!' Mark nói, giả vờ bị xúc phạm, ' Cậu biết không, tôi không nghĩ có một ai từng bảo tôi xấu xí bao giờ. Rút lại lời đó đi. Tôi biết thừa cậu nghĩ tôi thật dễ thương.'

Trong một khắc, Yukhei cân nhắc việc nói cho Mark sự thật – rằng hắn nghĩ Mark là linh hồn dễ thương nhất hắn từng được gặp, và Mark thật rạng rỡ và tốt bụng và chung thuỷ và Yukhei không thể nào cưỡng lại được sức hút của anh đến độ hắn không thể ngăn bản thân nói với anh –

Hắn nói, 'Được rồi, xấu xí.'

Mark càng phá lên cười tợn, và Yukhei hít sâu một hơi, cố gượng cười theo.

Thứ gì đó sâu bên trong hắn đang từ từ vỡ nát.

-

Mark đi quá sâu vào việc tìm hiểu từng linh hồn họ tiễn đưa.

Một tá nửa đầu toàn là người già cả, và anh cúi chào vô cùng tôn trọng với tất cả nhưng linh hồn ấy rồi thôi, và họ cũng giữ im lặng suốt cả con đường đến với Cánh Cổng. Dù sao cũng không có gì nhiều để nói với họ.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ quặc khi họ đón một chàng trai trông có vẻ lớn hơn cả hai một vài tuổi. Người nọ lách vào ghế sau một cách vô cùng duyên dáng, đầu ngẩng cao, và ngay lập tức cất tiếng hỏi, 'Các bạn là thiên thần à?'

Yukhei không thể nhịn cười trước điều anh ta vừa nói, nhưng Mark thì quay lại nhìn về phía ghế hành khách và mắt anh mở lớn khi trông thấy khuôn mặt của linh hồn mới kia. 'Anh là – ôi trời ạ, anh-' Mark lắp bắp.

'Lee Taeyong?' người thanh niên kia bật cười trêu chọc. Yukhei quay đầu và nhìn ra nơi người kia vừa đứng. Họ đang đỗ trước cửa một bệnh viện, một nơi quen thuộc để đón những linh hồn với lý do vô cùng hiển nhiên, nhưng khi hắn nhìn xung quanh toà nhà bệnh viện, hắn nhận ra có nhiều người đứng tụ tập bao vây ở đó đến cỡ nào.

Yukhei quay lại nhìn người thanh niên, lần này chú ý đến vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta, đôi mắt to tròn, mũi cao, xương gò má chớt ngớt. Anh ta hắn là vô cùng nổi tiếng sau khi Yukhei đã chết, vì hắn chẳng thể nhớ ra đã nhìn thấy gương mặt này bao giờ chưa.

'Anh là thần tượng yêu thích nhất của em đó!' Mark thì thầm, giọng anh khàn đi trong sự ngạc nhiên. 'Hoặc.. ý em là đã từng là (vì anh tèo rồi còn đâu)', anh vội vàng nói thêm. 'Nhưng chuyện gì đã xảy ra thế? Anh vẫn rất ổn khi em còn sống mà?'

Taeyong cắn môi, nhìn chằm chằm ra phía ngoài nơi có những hàng dài fan đứng ở khu đỗ xe đến tận cổng bệnh viện. Đám đông khá là lớn. 'Anh tự làm mình bị thương,' anh ta thừa nhận, 'Có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng hôm qua anh ở lại phòng tập một mình đến tận tối muộn, và rồi anh tự đập đầu xuống đất khi vô tình bị ngã. Anh đoán là anh không bao giờ tỉnh lại nữa.'

Một người đàn ông bước ra ngoài, và Yukhei quan sát gã thông báo tin tức với đám đông. Ngay lập tức, một cô gái đứng ở hàng đầu tiên ngất xỉu xuống nền đất.

'Đi thôi nào,' Mark nói nhẹ nhàng, vươn tay ra để nắm lấy cổ tay của Yukhei. Anh bóp nhẹ lấy một lần, và ánh mắt của Yukhei rời bỏ đám đông đang quằn quại trong đau khổ.

Hắn khởi động chiếc xe, và bắt đầu lùi xe ra khỏi toà nhà. Thế giới phía sau lưng họ mờ nhoà vào thinh không trắng toát, và hắn vu vơ nói, 'Bám chặt vào nhé.'

Mark nắm lấy cổ tay Yukhei chặt hơn, những ngón tay lạnh của anh tiếp xúc với làn da ấm nóng nơi Yukhei. Họ co chặt người lại nhanh chóng khi bước qua tấm màn mỏng vào miền Trung giới, rồi nga lập tức thả lòng.

Taeyong cất tiếng, 'Đây là thiên đường hả?'

Yukhei bắt đầu phun ra mấy câu hắn học thuộc từ trước. 'Đây là Trung giới. Tôi là dẫn đường của anh đến với Cánh Cổ-'

'Này cậu,' Mark nói, thụi vào người hắn mạnh bạo, 'Đây là Lee Taeyong đó. Nếu anh ấy nghĩ đây là Thiên Đường, thì đây sẽ là Thiên Đường và chúng ta sẽ là thiên thần.'

Yukhei đảo mắt, tiếp tục lời thoại của bản thân. 'Một khi anh đến được chỗ Cánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net