15.2 End [Thiên Nguyên]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên kết giao... Cuối cùng Vương Nguyên Nhi vẫn là lựa chọn Vương Tuấn Khải...

Có lẽ ngay từ đầu tôi chính là sự tồn tại dư thừa, hai người bọn họ vốn dĩ cho rằng sẽ cùng nhau debut, lại không nghĩ tới nửa đường sẽ thêm tôi vào. Vương Tuấn Khải còn ngây ngốc mà cười nói với phóng viên: “Sự đáng yêu của Vương Nguyên cùng vẻ đẹp trai của em có thể hợp thành một nhóm"

Ngay từ đầu tôi đã không dung nhập được vào thế giới của hai người bọn họ, tôi cho rằng tình huống này sẽ liên tục như vậy. Cho đến một ngày, Vương Nguyên chủ động tìm tôi nói chuyện.

“Thiên Tỉ, sao lại ngồi một mình ở đây, lại đây cùng nhau chơi đi”

Tôi đang phát ngốc, ngẩng đầu lên thấy cậu ấy chân thành tha thiết, đôi mắt sáng ngời. Không ánh mắt nào có thể so sáng được, rất thuần khiết. Có lẽ cậu ấy chính là thiên sứ mà trời cao phái tới, cứu vớt tôi một người luôn cô độc.

Vương Nguyên cơ hồ mỗi một lần đều sẽ tìm tôi cùng bọn họ chơi. Tôi cũng dần dần cùng cậu ấy và Vương Tuấn Khải thân hơn. Vương Nguyên hầu như luôn tươi cười, đương nhiên cũng sẽ có khi tâm tình không tốt. Vương Nguyên thực là ầm ĩ, khiến cả nhóm vui vẻ. Tất cả mọi người thực thích cậu ấy. Không sai, là mọi người.

Khả năng do quen Vương Nguyên Nhi, tính cách của tôi cũng trở nên tương đối rộng rãi. Ít nhất không giống trước kia, không có nhiều cảm xúc, chỉ suy nghĩ đâu là đúng đâu là sai. Chưa từng có hỏi qua cảm thụ của chính mình. Vương Nguyên Nhi hiện tại cùng Vương Tuấn Khải ở bên nhau, Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt người thắng cuộc nhìn tôi, mà Vương Nguyên Nhi dùng ánh mắt áy náy nhìn tôi. Vương Tuấn Khải quang minh chính đại cùng Vương Nguyên kề vai sát cánh, thực tự nhiên mà dựa vào người cậu ấy, Vương Nguyên Nhi bây giờ không còn ngồi trên đùi tôi nữa. Có đôi khi cùng tôi chơi, Vương Tuấn Khải liền sẽ lôi kéo cậu ấy, không cho cậu ấy cùng tôi đụng chạm. Lúc không có người ngoài Vương Tuấn Khải sẽ thân mật với Vương Nguyên Nhi, Vương Nguyên Nhi cũng không cự tuyệt anh ta. Mỗi lần nhìn bọn họ hôn nhau lòng tôi đau như dao cắt. Tôi muốn chạy trốn nhưng thân thể không động đậy, muốn ngăn cản, nhưng không có quyền làm như vậy.

Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên kết giao hai năm, tình yêu cuối cùng được công khai. Bọn họ lúc này phải chịu người đời nhục mạ, phỉ báng, lúc đầu Vương Tuấn Khải sẽ an ủi Vương Nguyên “Vương Nguyên Nhi, chúng ta không cần để ý tới người khác nhìn chúng ta như thế nào, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau, vẫn sẽ luôn hạnh phúc"

Nhưng theo thời gian trôi đi, tiếng chửi rủa không giảm mà còn tăng. Hai người bọn họ khuôn mặt tiều tụy, ba mẹ hai người cũng không chịu nổi. Vương Tuấn Khải ban đêm đều sẽ nghe thấy mẹ mình trộm khóc. Vương Tuấn Khải rốt cuộc không nhìn được mẹ vì anh ta mà rơi lệ nữa . Ngắn ngủn mấy ngày, đầu mẹ Vương Tuấn Khải đã thêm mấy sợi tóc bạc, cả người cũng già đi rất nhiều. Vương Tuấn Khải nhịn không được mà nói với Vương Nguyên.

"Vương Nguyên Nhi, chúng ta chia tay đi……”

Vương Nguyên cái gì cũng chưa nói, chỉ lộ ra biểu tình kinh ngạc, một giây sau liền bình thường lại.

Vài ngày sau, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên mở họp báo, làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ. Từ ngày đó Vương Nguyên bắt đầu không bao giờ đối Vương Tuấn Khải có bất luận tiếp xúc thân mật gì. Tựa như bình thường chỉ là đồng đội cùng bạn bè. Vương Nguyên chỉ khi cần thiết mới cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện, tiếp xúc.

Tôi đã từng thấy Vương Nguyên ban đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, yên lặng rơi nước mắt, lại yên lặng lau khô. Tôi có khi sẽ nhịn không được, muốn đi an ủi Vương Nguyên. Nhưng mỗi khi bàn tay đưa tới cửa, vẫn là không gõ xuống được. Cậu biết Vương Nguyên không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy mới một mình khóc, cậu ấy không muốn người khác đồng tình thương hại.

Một tháng sau khi Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải chia tay, Vương Nguyên chính thức kết thúc hợp đồng với công ty. Vương Nguyên rời khỏi TFBOYS, nhóm không bao giờ còn là TFBOYS lúc trước. Vương Nguyên lấy cớ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, chuyên tâm học tập. Dịch Dương Thiên Tỉ hận Vương Tuấn Khải thấu xương, hận anh ta không biết quý trọng, sau khi có được vẫn là yếu đuối mà từ bỏ Vương Nguyên. Nếu.. Nếu là cậu, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại sự tình này. Cậu sẽ kiên trì đến cùng, chứng minh cho mọi người thấy cậu cùng Vương Nguyên Nhi là thật lòng, cũng không phải đồng tính luyến ái đơn giản như vậy, nông cạn.

Trước khi Vương Nguyên rời đi Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đen nguyên một ngày. Cùng Vương Nguyên nói chuyện, thoạt nhìn thật tiều tụy, giống như gốm sứ tùy thời sẽ rớt xuống vỡ tan. Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên ngồi ở góc tường, đôi tay ôm lấy đầu gối, trong mắt là tuyệt vọng. Thiên Tỉ không phát tiếng động mà ngồi bên cạnh Vương Nguyên, cứ như vậy lẳng lặng ngồi, cái gì cũng không nói cái gì cũng không hỏi. Bọn họ ngồi từ buổi chiều tới buổi tối. Ai cũng không rời đi, hai người không ăn cơm, không uống nước. Cùng mang nỗi lòng nặng trĩu, tình yêu sâu đậm, vô cùng dày vò.

Tới rạng sáng Vương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn Thiên Tỉ, yết hầu khát khô, thanh âm khàn khàn hỏi Thiên Tỉ “Cậu vì cái gì muốn ngồi ở chỗ này?”

Thiên Tỉ chỉ nói: “Không có gì, tớ chỉ muốn ngồi ở đây”

Thật lâu sau, Vương Nguyên mới nói: “Cám ơn cậu”

Thiên Tỉ cười cười: “Không cần cám ơn, lấy giao tình của chúng ta còn cần nói câu đó sao?”

Vương Nguyên cũng lộ ra nhợt nhạt tươi cười: “Hiện tại tớ khẳng định rất khó coi”

Thiên Tỉ kiên định mà nhìn vào mắt Thiên Tỉ: “Vô luận bộ dáng cậu như thế nào, ở trong mắt tớ vĩnh viễn là Vương Nguyên Nhi đẹp trai nhất, đáng yêu nhất”

Vương Nguyên trong mắt bắt đầu có chút gợn sóng: “Anh ấy cũng từng nói qua, tớ là vương Nguyên Nhi đáng yêu nhất của anh ấy"

“Anh ấy đã từng đồng ý với tớ, sẽ cùng tớ đi khắp thế giới, ăn hết mỹ thực trong thiên hạ”

“Anh ấy đã từng nói, anh ấy có thể vì tớ mà từ bỏ hết thảy”

“Vì tớ, anh ấy sẽ luôn kiên trì”

“Anh ấy đã nói sẽ không vứt bỏ tớ”

Vương Nguyên nói rồi lại khóc

“Anh ấy đã nói vô luận thế giới như thế nào, anh ấy chỉ vì một mình tớ mà chuyển động”

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên gắt gao ôm vào ngực, Vương Nguyên áp lực tích tụ đã lâu, chạm vào là nổ ngay. Vương Nguyên cuồng loạn khóc lên, Thiên Tỉ càng gắt gao mà ôm cậu, đau lòng đến cũng bật khóc.

Vài ngày trước khi Vương Nguyên đi Thiên Tỉ cũng kết thúc hợp đồng, Vương Tuấn Khải cái gì cũng không làm cái gì cũng không nói. Thiên Tỉ nhìn ra được Vương Tuấn Khải cũng giống Vương Nguyên đều thống khổ. Vương Nguyên bị thương, đau đớn lại là ba người.

Vương Nguyên chính thức biến mất khỏi giới giải trí, giấu đi tung tích. Sau đó một tháng, các fan phát hiện ở Bắc Kinh rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải vẫn ở lại giới giải trí, anh ta càng ngày càng nổi tiếng, lại không nhìn thấy anh ta ngây thơ hồn nhiên như trước, bộ dáng phong lưu khó cưỡng.

Vương Nguyên đi New York, ở nơi đó không ai biết cậu. Không có ai chú ý cậu, ở trên phố bên người có một người làm bạn. Người nọ khi nhìn cậu luôn là tươi cười, khóe miệng giơ lên, má lúm đồng tiền nở rộ. Ấm áp, ngọt ngào, Vương Nguyên ngốc ngốc ở bên người này rất là an tâm.

Ban đêm, Vương Nguyên lẳng lặng mà ngồi trên sô pha xem TV. Nhìn nhìn, liền ngủ quên. Ngoài cửa vang lên tiếng động, Thiên Tỉ phong trần mệt mỏi mà đi vào trong phòng, thấy Vương Nguyên giống con mèo nhỏ nằm ở trên sô pha. Tiếng thở đều đều mà ngủ. Thiên Tỉ cởi áo khoác, quỳ gối bên sô pha, nhìn gương mặt Vương Nguyên đang ngủ, khi Vương Nguyên vừa tới New York, đều là dựa vào thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ, hiện tại rốt cuộc có chuyển biến tốt. Thiên Tỉ tâm động mà sờ sờ trán Vương Nguyên, đôi mắt, cái mũi, gương mặt, cằm rồi tới môi, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, cúi đầu hôn lên môi Vương Nguyên. Sợ đánh thức Vương Nguyên, chỉ dám khẽ chạm liền rời đi.

Thiên Tỉ đem Vương Nguyên ôm vào phòng ngủ, đặt lên giường, giúp cậu cởi quần áo. Nhìn Vương Nguyên trần trụi, Thiên Tỉ sao có thể không động tâm. Liếm liếm môi, nhéo một chút lên đùi mình, nhắc nhở bản thân không được làm ra cái gì thương tổn đến Vương Nguyên. Thiên Tỉ giúp Vương Nguyên đắp lại chăn, liền đi đến phòng tắm tắm nước lạnh. Loại chuyện này, phát sinh càng ngày càng thường xuyên. Cậu chỉ cần đụng vào Vương Nguyên sẽ cảm thấy có dòng điện chạy qua thân thể, tim đập tần suất cũng không bình thường.

Cho nên gần đây Vương Nguyên vừa tỉnh liền không nhìn thấy Thiên Tỉ, chỉ thấy bữa sáng Thiên Tỉ đã chuẩn bị, còn có một tờ ghi chú. Vương Nguyên lúc đầu cũng không để ý, nhưng qua hai tuần, Thiên Tỉ vẫn duy trì tình huống này. Cậu có chút nóng nảy, cậu sợ Thiên Tỉ sẽ thích người khác, liền không cần mình nữa. Tựa như Vương Tuấn Khải năm đó ... Lựa chọn vứt bỏ cậu. Vương nguyên sợ hãi đến ngủ không được, vốn dĩ bệnh tình đã chuyển biến tốt lại lần nữa tái phát.

Hai giờ sáng. Thiên Tỉ còn chưa về, Vương Nguyên gọi điện thoại cho Thiên Tỉ hỏi cậu khi nào về, Thiên Tỉ nói: “Cậu ngủ trước đi, tớ còn có việc gấp, không cần chờ tớ”.

Vương Nguyên kêu một tiếng: “Nga” liền cúp điện thoại.

Vương Nguyên nằm xuống sofa như thế nào cũng ngủ không được. Không thể phủ nhận, trong sáu năm qua Thiên Tỉ rất quan tâm cậu, ngày thường đúng giờ đi làm đúng giờ tan ca. Ngày nghỉ, hai người sẽ cùng đi chơi. Vương Nguyên vẫn luôn thực ích kỷ hưởng thụ sự ôn nhu của Thiên Tỉ dành cho mình, hưởng thụ sự chăm sóc, sự chú ý của cậu ấy, lại cái gì cũng không cho cậu ấy.

Lúc trước Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ tham gia tiệc tối ở đại học, bạn cùng phòng hỏi cậu: “Roy, who is the guy beside you? Lover?" (Roy, người bên cạnh cậu là ai, người yêu sao?)

Vương Nguyên liền lắc đầu cười cười nói: “No, he is my brother"(Không, cậu ấy là anh trai tôi) cậu không dám nhìn biểu tình của Thiên Tỉ.

Vương Nguyên luôn nói với người khác mình và Thiên Tỉ chỉ là anh em, Vương Nguyên lại khóc. Từ sau lần trước ở Bắc Kinh khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cậu không bao giờ khóc nữa. Vương Nguyên tìm thuốc ngủ trong ngăn kéo, uống một viên liền trở về phòng ngủ. Trời còn chưa sáng, Vương Nguyên thức dậy đi đến phòng khách, phát hiện Thiên Tỉ sớm đã đi làm, mới 6:00 sáng. Vương Nguyên cười khổ, nhìn thấy trên bàn cơm là bữa sáng Thiên Tỉ đã làm, còn có tờ giấy: Vương Nguyên Nhi, mấy ngày nay tớ không về nhà, công ty bận quá. Tớ mỗi ngày sẽ giúp cậu mua bữa sáng, xin lỗi.

Thiên Tỉ ở trong phòng họp thất thần, vẫn luôn nhớ Vương Nguyên. Mấy ngày nay cậu tự tăng ca, người trong công ty đều bị dọa cho choáng váng, tổng giám đốc của bọn họ sao vất vả như vậy, sẽ không phải công ty muốn đóng cửa chứ. Toàn bộ nhân viên đều khẩn trương mà làm việc, không dám có một tia chậm trễ. Thiên Tỉ nhìn chằm chằm vào di động, thực chờ mong Vương Nguyên sẽ gọi điện thoại kêu mình về nhà, chính là cũng không chờ được điện thoại của Vương Nguyên. Đôi mắt Thiên Tỉ thâm đen đến khó coi. Thiên Tỉ ngủ ở công ty, buổi sáng giúp Vương Nguyên mua bữa sáng đặt lên bàn. Cậu không dám tiến vào phòng ngủ nhìn Vương Nguyên, sợ nhịn không được dục vọng của mình. Vương Nguyên có thói quen ngủ khỏa thân, nhìn thân thể trắng nõn ấy, Thiên Tỉ sẽ nổi lên phản ứng.

Qua một tháng, loại tình huống này không kết thúc. Tinh thần Vương Nguyên càng ngày càng không tốt, Thiên Tỉ sẽ chỉ đúng giờ mà về nhà dọn dẹp, nói chuyện vài câu. Không hề đụng vào cậu, sờ cậu, nói một ít lời tán tỉnh. Vương Nguyên tâm rất đau, thói quen quả nhiên thực đáng sợ, phát hiện không có tình yêu của Thiên Tỉ chống đỡ, bất cứ khi nào cũng có thể sụp đổ, Thiên Tỉ yên lặng vì cậu làm nhiều việc như vậy, Vương Nguyên tất cả đều nhìn thấy, dụng tâm cảm thụ. Lâu ngày sinh tình, cậu yêu Thiên Tỉ mất rồi.

Khi bạn Thiên Tỉ tới thăm, Thiên Tỉ không ở nhà, Vương Nguyên mở cửa cho cậu ta vào. Là một người ngoại quốc: “Hi, lovely Roy! Where's Jackson?" (Chào Roy đáng yêu, Jackson đâu??)

"He busy with his work at office or anywhere else" (Cậu ấy bận làm ở công ty và vài việc khác)

"Are you sure? Today is public holiday" (Cậu chắc chứ? Hôm nay là ngày lễ)

Vương Nguyên nghe cậu ta nói xong, nghĩ tới cái gì sắc mặt ảm đạm, tái nhợt.

Người kia có vẻ không chú ý tới biểu tình của Vương Nguyên nói tiếp “Maybe you don't know he got a girlfriend in the office" (Có thể cậu không biết, cậu ta có bạn gái ở công ty) Sau đó cậu ta hạ giọng nói nhỏ với Vương Nguyên: “And he kept the secret from you" (Và cậu ta giữ bí mật với cậu)

Người kia nhìn Vương Nguyên không để ý tới mình thì chào tạm biệt: “Please tell Jackson I find him, bye" (Nói với Jackson là tôi tìm cậu ta nha, tạm biệt) nói xong liền đi.

Vương Nguyên ngồi ở trên sô pha phát ngốc. Không sai, Thiên Tỉ hẳn là có bạn gái, bằng không sẽ không như vậy, cậu ấy khẳng định sợ mình thương tâm khổ sở, cho nên dấu diếm chân tướng.

Vương Nguyên gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, gọi mười mấy cuộc, Thiên Tỉ không nghe máy, di động từ đầu ngón tay rơi xuống. Vương Nguyên đợi Thiên Tỉ một buổi tối, tới bốn giờ sáng, Thiên Tỉ không trở về, cũng không gọi điện thoại lại.

Khi Vương Nguyên nhìn thấy Thiên Tỉ, Thiên Tỉ mặc tây trang chỉnh tề, quầng thâm mắt có chút nghiêm trọng, trên người còn có mùi nước hoa. Vương Nguyên đã quên Thiên Tỉ có đôi khi cũng sẽ dùng nước hoa, liền hiểu lầm trên người Thiên Tỉ là dính mùi nước hoa của nữ nhân khác. Vương Nguyên liền tự hành hạ tưởng tượng Thiên Tỉ ôm một cô gái khác, cùng cô ta thân thiết.

Vương Nguyên hỏi Thiên Tỉ: “Hôm qua cậu đi đâu?”

Thiên Tỉ giúp Vương Nguyên dọn đồ ăn sáng lên bàn, nói dối Vương Nguyên: “Ngày hôm qua tớ ở công ty" Kỳ thật cậu ngày hôm qua đi đến nhà bạn.

Ánh mắt Vương Nguyên mất đi tiêu điểm, ảm đạm, Vương Nguyên đi đến nhà bếp, Thiên Tỉ cho rằng Vương Nguyên muốn tìm đồ ăn vặt. Đợi một lúc cũng không thấy Vương Nguyên ra ăn sáng. Thiên Tỉ tò mò mà đi vào xem, phát hiện Vương Nguyên tự cắt tay mình, bên cạnh còn có một vũng máu. Thiên Tỉ nhìn thấy thì hoảng sợ “Vương Nguyên! Cậu đang làm gì vậy?!”

Thiên Tỉ chạy lại, dùng sức chụp tay Vương Nguyên, Vương Nguyên bị đau, dao rơi xuống đất. Cả người ngã ngồi trên mặt đất. Tay Vương Nguyên máu chảy ròng ròng, miệng vết thương rất sâu, Thiên Tỉ đổ mồ hôi lạnh, giúp Vương Nguyên cầm máu. Vương Nguyên mặt vô biểu tình, môi trắng bệch, nhưng lông mày cũng không nhăn một chút nào.

Thiên Tỉ lo lắng mà nhìn Vương Nguyên “Nguyên Nhi! Cậu làm sao vậy, đừng làm tớ sợ, tớ mang cậu đi bệnh viện”

Thiên Tỉ đưa Vương Nguyên tới bệnh viện điều trị, bác sĩ nói người bệnh là do chứng u buồn mà thành, muốn khỏe lại thì cần ở bên cạnh cậu ấy nhiều hơn. Thiên Tỉ cảm ơn bác sĩ, ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên kéo tay cậu đưa lên miệng khẽ hôn, “Vương Nguyên Nhi, sao lại ngốc như vậy, không phải vẫn tốt sao……”

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ. Nước mắt tràn ra mà nói: “Sao cậu không cho tớ chết đi? Chết rồi sẽ không thống khổ như vậy”

Thiên Tỉ ôm lấy vai Vương Nguyên: “Cậu nói bậy gì đó! Cậu không phải còn có tớ sao?!”

Vương Nguyên lắc đầu: “Thiên Tỉ, tớ không muốn lại làm phiền cậu…”

Thiên Tỉ vừa tức giận vừa thương tâm, nhịn không được mắng Vương Nguyên: “Vương Nguyên! Cậu đừng ích kỷ như vậy có được hay không, lúc sống đã tra tấn tớ, chết đi cũng muốn tra tấn tớ”

Vương Nguyên nghe không hiểu. Thiên Tỉ hung hăng mà hôn Vương Nguyên, hôn Vương Nguyên có loại cảm giác hít thở không thông, rồi lại thực hạnh phúc. Thiên Tỉ chậm rãi buông Vương Nguyên ra , kích động mà nhìn Vương Nguyên: “Anh yêu em, Vương Nguyên! Anh yêu em, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, cầu xin em để anh được ở bên cạnh làm bạn với em, đừng rời khỏi anh...” Thiên Tỉ ôm chặt Vương Nguyên, muốn khảm Vương Nguyên vào tận xương tủy “Anh sẽ yêu em hơn Vương Tuấn Khải yêu em ngàn lần vạn lần, dùng cả sinh mệnh đời đời kiếp kiếp yêu em”

Vương Nguyên mở miệng nói: “Em cũng yêu anh, anh có thể đừng quen bạn gái có được hay không...”

Thiên Tỉ cao hứng đồng thời có chút không rõ, nhíu mi: “Cái gì có bạn gái?”

“Cả tháng anh đều ở công ty, em đã rất lâu không nhìn thấy anh" Vương Nguyên sờ sờ mặt Thiên Tỉ “Em nghe Johnny nói, anh ở bên ngoài quen bạn gái, chẳng lẽ không phải sao?” Vương Nguyên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, nhưng chua xót trong lòng vẫn là bị Thiên Tỉ nhìn ra.

“Anh không có bạn gái... Vương Nguyên Nhi, mấy năm trước là em lựa chọn Vương Tuấn Khải. Em nhiều lần cự tuyệt anh, tình cảm của anh đều bị em lấy hết, còn đâu tâm tư quen bạn gái…”

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ: “Thực xin lỗi..”

“Vương Nguyên Nhi, chúng ta ở bên nhau đi"

Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ gật gật đầu.

Bọn họ giống như thường ngày, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi dạo phố, nói chuyện phiếm. Bọn họ bình bình đạm đạm, đã trải qua nhiều việc như vậy, cảm thấy có chút chán ghét một tình yêu oanh oanh liệt liệt. Ngược lại cứ êm đềm như bây giờ, sẽ càng dài lâu. Hai người ở New York đăng ký kết hôn, Thiên Tỉ cũng mời Vương Tuấn Khải tham dự hôn lễ, chỉ có người quen, số người không nhiều lắm.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên Nhi cùng Thiên Tỉ mặc tây trang, khi đứng chung một chỗ, đột nhiên cảm thấy bọn họ thực xứng đôi. Anh hối hận, hối hận năm đó mình không biết cố gắng, quá yếu đuối. Anh không có tư cách ngăn cản bọn họ đạt được hạnh phúc. Hôn lễ tiến hành được một nửa, Vương Tuấn Khải liền rời đi. Anh không bỏ xuống được Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên cùng người khác ở bên nhau, trong lòng anh rất khó chịu.

Thiên Tỉ nhìn Vương Tuấn Khải rời đi, lộ ra ý vị không rõ tươi cười. Vương Nguyên Nhi, người yêu em nhất chung quy vẫn là anh. Thiên Tỉ đeo nhẫn vào tay Vương Nguyên, ôm lấy cậu hôn lên cánh môi hồng hồng. Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.

Chàng trai kem lạnh, cần tủ lạnh mới có thể bảo vệ cậu an toàn, mới có thể không bị tan ra.

END.

___________

Xong rồi, giờ tui tập trung lấp hố "Hí tẫn nhất sinh" với "Mơ hồ"....hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net