5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải xuống xe, cơm cũng không ăn liền về phòng, anh cho rằng chỉ cần Vương Nguyên đi vào, ở trong phòng nói hai ba câu liền hòa, không ngờ Vương Nguyên lại đi qua phòng Thiên Tỉ ngủ. Vương Tuấn Khải tâm tình thật không tốt, hung hăng ném điện thoại lên giường. Một bên mắng mình nhụt chí một bên vò loạn tóc. Anh nhớ tới Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ dựa gần như vậy, cũng không biết trên người có dính mùi của Thiên Tỉ hay không, anh vẫn luôn mở WeChat chờ Vương Nguyên gửi tin nhắn, mặc kệ là mắng anh cũng được châm chọc anh cũng được. Anh cũng không muốn nhìn Vương Nguyên không để ý tới mình, cùng Thiên Tỉ xem video mà xem nhẹ sự tồn tại của mình. Vương Tuấn Khải chờ đến 2 giờ sáng, mí mắt đánh nhau lại vẫn là nhìn chằm chằm vào di động, kết quả vẫn là đấu không lại cơn buồn ngủ nên đành đi ngủ. Công việc cả ngày đã khiến anh kiệt sức, tụt huyết áp lại không uống thuốc.

Lúc này ở trong một phòng khác, trải qua một trận cãi nhau ầm ĩ. Hai người bây giờ đang ngồi dựa tường, Vương Nguyên lo lắng cầm di động viết viết xóa xóa. Thiên Tỉ nhịn không nổi, lấy điện thoại khỏi tay Vương Nguyên nói mau đi ngủ. Hai người bọn họ nằm trên giường, Thiên Tỉ cảm giác được người bên cạnh vẫn luôn lăn qua lộn lại, lên tiếng: "Ngày mai cùng anh ấy làm hòa đi, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi."

Vương Nguyên mở mắt nhìn trần nhà: "Ừm, tớ biết rồi".

Trong phòng một mảng yên tĩnh, Thiên Tỉ yên lặng mở mắt nhìn người đang ngủ bên cạnh, sờ sờ mặt rồi hôn nhẹ lên khóe môi Vương Nguyên. Nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia, thân thủ nhẹ nhàng mà ôm vào lòng.

Trời còn chưa sáng, Vương Nguyên và Thiên Tỉ đã bị gọi dậy. Hai người tắm rửa xong đi ra lại không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Khải. Vương Nguyên đi một vòng quanh phòng tập, trước sau đều tìm không thấy. Nhịn không được nhíu mày.

Thầy dạy nhảy đi vào: "Nha, hai đứa dậy rồi, Tiểu Khải đâu? Mỗi lần đều tới sớm nhất sao hôm nay không thấy. Nguyên Nguyên em đi gọi em ấy dậy đi."

Thiên Tỉ nhìn nhìn Vương Nguyên nói: "Để em đi cho."

Không đợi Thiên Tỉ giải thích Vương Nguyên liền mở miệng nói: "Không sao, tớ đi gọi anh ấy".

Thiên Tỉ đem những lời muốn nói toàn bộ nuốt vào trong bụng. Thầy dạy nhảy nhìn bọn họ như vậy liền biết đã phát sinh chuyện gì, Vương Nguyên vẻ mặt khó xử, Thiên Tỉ vẻ mặt lo lắng. Thiên Tỉ nhìn theo Vương Nguyên đang đi ra cửa, trong lòng có chút lo lắng.

Vương Nguyên đi đến trước cửa phòng Vương Tuấn Khải, trong đầu nghĩ làm sao để làm hòa với anh. Hít vào một hơi, gõ gõ cửa nói: "Vương Tuấn Khải, đã dậy chưa, thầy dạy nhảy tới rồi."

Qua hồi lâu không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì. Vương Nguyên lại gõ cửa gõ cửa. Vương Nguyên bực bội, mở cửa ra, đi đến mép giường, nhìn Vương Tuấn Khải vẫn còn cuộn trong chăn ngủ. Vương Nguyên không kiên nhẫn gọi: "Vương Tuấn Khải anh còn muốn ngủ bao lâu, thầy dạy nhảy đã tới, bắt đầu luyện tập rồi!"

Sau đó kéo chăn của Tiểu Khải xuống, thấy sắc mặt Vương Tuấn Khải tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, lo lắng sờ sờ trán anh: "Tiểu Khải, anh bị bệnh?"

Vương Tuấn Khải cau mày, không có mở mắt. Vương nguyên nhìn thấy thì hoảng sợ, cậu đỡ Vương Tuấn Khải ngồi dậy, cầm chén nước giúp anh uống.

Vương Tuấn Khải mở mắt vẻ mặt mỏi mệt nhìn Vương Nguyên: "Nguyên Nhi..."

Thanh âm nhược nhược khiến Vương Nguyên mềm lòng: "Vương Tuấn Khải, anh có khỏe không? Có muốn tới bệnh viện không?"

Vương Tuấn Khải dựa vào cậu lắc lắc đầu nói: "Không sao...không cần quan tâm anh."

Vương Nguyên nghe vậy nhịn không được mắng: "Vương Tuấn Khải anh không biết suy nghĩ sao?! Bệnh thành như vậy còn nói không có việc gì!"

Vương Tuấn Khải bị Vương Nguyên mắng như vậy, đồng tử phóng đại, bị dọa sợ.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải bị mình dọa đến phát ngốc nhịn không được nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi...Ngày hôm qua là em không tốt."

"Không sao, là anh sai." Bộ dáng Vương Tuấn Khải cúi đầu cùng trước kia rộng rãi tự tin hoàn toàn tương phản. "Anh không phát sốt, nhưng mà dạ dày đau cùng tụt huyết áp..." Tiểu Khải yếu ớt nói.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải khó chịu thành cái dạng này trong lòng cũng băn khoăn: "Sao anh không ăn cơm?"

"Anh ăn không vô."

"Vì cái gì?"

"Vì em."

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải trả lời mà không biết phải làm sao.

Không biết có phải do bị bệnh hay không mà người tương đối lạnh lùng như Vương Tuấn Khải lại nói những lời này: "Vương Nguyên Nhi, em có thể sẽ không cần anh nữa có đúng không?"

Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên.

Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải nói ra lời này thì sửng sốt, anh ấy vẫn là Vương Tuấn Khải sao? Ngày thường một bộ anh là đại ca anh là lớn nhất, cư nhiên nói mấy lời này với cậu?! Vương Nguyên trấn an Vương Tuấn Khải, đi gọi người đưa Vương Tuấn Khải tới bệnh viện.

Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng cùng đi. Thiên Tỉ nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Nguyên, liền nắm tay Vương Nguyên tay nói: "Tiểu Khải không sao đâu, uống thuốc sẽ ổn thôi."

"Nhưng mà anh ấy..."

"Tin tớ, sẽ không có việc gì."

Quả nhiên, một giờ sau, Vương Tuấn Khải được dìu đi ra, tuy rằng vẻ mặt thoạt nhìn tái nhợt vô lực, nhưng so với lúc trước khá hơn nhiều. Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải ra lập tức chạy tới đỡ, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Vương Tuấn Khải cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, nghe thấy giọng nói Vương Nguyên dạ dày tựa hồ không đau nữa "Ừm, không chết được." Còn nhìn Vương Nguyên cười cười.

Thiên Tỉ nhìn bọn họ làm hòa trong lòng rất là mâu thuẫn. Cậu không muốn nhìn hai bọn họ hòa hảo, cũng không muốn thấy Vương Nguyên vì Vương Tuấn Khải mà phiền não khổ sở. Đi tới chỗ hai người bọn họ, nói với Vương Tuấn Khải: "Làm tụi em lo lắng muốn chết."

Tuy Thiên Tỉ không thế nào thích Vương Tuấn Khải. Chính là thấy bộ dáng bị bệnh kia cũng không chịu nổi. Rốt cuộc bọn họ cũng là đồng đội, là bằng hữu. Vốn dĩ có thể là anh em tốt nhưng cố tình thích theo tình cảm cá nhân. Bọn họ tuy rằng chưa nói ra, nhưng đều biểu hiện quá rõ ràng.

Sau khi về công ty, Vương Tuấn Khải trở về phòng nghỉ ngơi. Vương Nguyên chờ anh ngủ mới đi ra, thấy Thiên Tỉ ở ngoài cửa chờ có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Thiên Tỉ hôm nay tớ ngủ cùng Tiểu Khải, tớ ở lại chăm sóc anh ấy, ngày hôm qua cám ơn cậu."

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên khách sáo với mình hơn nữa muốn ngủ cùng Tiểu Khải thì vô cùng đau lòng. Thiên Tỉ có chút lực bất tòng tâm, cười khổ đối Vương Nguyên nói: "Cũng tốt, anh ấy cũng cần có người chăm sóc."

Nói xong liền đi, sợ ở thêm một giây sẽ hít thở không thông. Nhìn thấy Vương Nguyên đối với Vương Tuấn Khải quan tâm ôn nhu như thế, Thiên Tỉ thực không cam lòng.

Vương Nguyên rất ít đối tốt với người khác như vậy. Có lẽ là bởi vì ngày thường Vương Tuấn Khải thực quan tâm cậu ấy, cho nên Vương Nguyên cũng báo đáp lại như vậy mà thôi? Thiên Tỉ nỗ lực thuyết phục chính mình, trốn trong phòng tập nhảy, muốn quên đi cảm giác khó chịu trong người. Có phải nếu mình bị bệnh, Vương Nguyên liền chạy về phía mình? Thiên Tỉ bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười. Cậu mới không phải là người lấy cớ bị bệnh để tranh thủ sự quan tâm. Từ nhỏ đến lớn, chịu rất nhiều khổ cực. Thiên Tỉ được mọi người coi là thiên tài lại không có tự do, mỗi ngày đều bận rộn với những công việc mà ba mẹ sắp xếp. Cho đến khi gặp Vương Nguyên, mới có chút thay đổi. Vương Nguyên là mặt trời nhỏ ấm áp, là kem lạnh ngọt ngào, lại cũng giống độc dược làm người ta nghiện. Vương Nguyên có thể phát ra năng lượng vui vẻ. Chỉ là không biết từ khi nào tình cảm bạn bè đã thay đổi. Lúc quay đầu phát hiện đã không thể cứu vãn, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Thiên Tỉ biết rõ, Vương Nguyên mang đến cho cậu cả niềm vui lẫn thống khổ. Lần đầu tiên Thiên Tỉ vì cảm tình mà làm ra rất nhiều việc không giống mình.

Vương Tuấn Khải cũng vậy, anh ấy không thích người khác tới gần, chính là trừ Vương Nguyên. Khi quay TF Teen Go, Thiên Tỉ liền biết tình cảm giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rất tốt, chính là không nghĩ tới việc kia. Nhưng nghĩ kỹ lại, Thiên Tỉ phát hiện có quá nhiều việc mình không thể lý giải. Có người sẽ vì bạn tốt ngồi xuống giúp cậu ta cột lại dây giày? Sẽ cầm đũa gắp đồ ăn trực tiếp đút cho cậu ta? Thiên Tỉ vẫn luôn tự hỏi, không thể dừng lại. Thiên Tỉ không dám suy nghĩ tiếp, dừng nhảy, thấy mình trong gương mồ hôi đang chảy ròng ròng. Trực tiếp nằm trên sàn nhà, bụng cùng ngực phập phồng, thở phì phò. Chậm rãi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC