Part 2 - Trăm Sông Đổ Về Một Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《Trăm Sông Đổ Về Một Biển》

P.s của tác giả: Thời gian kế tiếp của 《Đi Ngược Đường Nhau》, ước chừng là trên dưới ba mươi tuổi.

Thượng Hải, ở một quán cà phê nhỏ vắng vẻ, đang tổ chức một buổi kí tặng sách.

Lý Nghệ Đồng im lặng điềm tĩnh ngồi trước bàn, nghiêm túc kí tên lên mỗi một quyển sách được đưa tới, sau đó nói lời cảm ơn.

"Có thể kí tên cho chị được không?" Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Lý Nghệ Đồng giật bắn người ngẩng đầu lên, thật sự là hình bóng khiến cô nhớ thương bấy lâu nay.

Buổi kí tặng nhanh chóng kết thúc, Lý Nghệ Đồng và Hoàng Đình Đình chọn một góc sáng sủa ở quán cà phê ngồi ôn về chuyện xưa.

"Thật không ngờ chứ gì, ngày xưa chỉ nhờ một mẩu truyện ngắn mà lại trở thành tác giả bán chạy sách."

"Không có gì là không ngờ, coi như đó là bước thăng tiến thật bình thường đi, chúc mừng em."

"Ôi, em còn tưởng rằng có thể làm cho chị ngạc nhiên một chút." Lý Nghệ Đồng có hơi thất vọng.

Tay Hoàng Đình Đình vuốt ve bìa sách mới, đầu cũng không ngẩng lên liền trả lời. "Mỗi quyển sách của em chị đều có xem qua."

"A, thật không?" Lý Nghệ Đồng sờ sờ cánh mũi, xấu hổ cười, không biết nên đáp lại như thế nào.

Sự tĩnh lặng quanh quẩn trong không khí, Lý Nghệ Đồng cảm thấy cổ họng khô khan đến dị thường, sau khi cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch, mới đột ngột từ trong miệng thốt ra một câu.

"Dạo này chị sống có tốt không?"

"Sau khi tốt nghiệp chị đi làm phụ trách phiên dịch, hiện tại cũng coi như có chút tiếng tăm."

"Đình Đình-san, em phát hiện chị không có muối như trước kia."

"Thế nào? Em mong muốn bị chị muối sao?" Hoàng Đình Đình trêu chọc Lý Nghệ Đồng.

"Không, ý của em là... Có vẻ chị sống rất tốt."

"Ừ. Chị vẫn luôn sống rất tốt..."

Lý Nghệ Đồng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ lại vừa có chút chua xót, bởi vì Hoàng Đình Đình sống rất tốt, bởi vì cuộc sống rất tốt này của nàng không có sự hiện diện của cô.

"Đình Đình-san, em có thể hỏi một câu không?"

"Ừ?"

"Chị kết hôn rồi sao?"

"Tuy rằng chị cũng có ý tưởng này, nhưng người đó vẫn chưa cầu hôn chị."

"À..."

Lý Nghệ Đồng cúi đầu, trong đầu cô tràn ngập thất vọng cùng hối hận.

Nếu dám dũng cảm một chút, chúng ta có phải hay không sẽ không để vuột mất, thì ra một lần bỏ lỡ chính là cả đời, vì sao chúng ta lại đi ngược đường với nhau.

Lý Nghệ Đồng cố gắng khống chế tâm tình của mình, không thể để mất thể diện trước mặt Hoàng Đình Đình, cố nén khóc đến nghẹn đỏ cả hai mắt.

"Kẹp Tóc, ngẩng đầu lên."

Lý Nghệ Đồng ngẩng đầu, trong nháy mắt một đôi môi hôn lên môi cô, mềm mại đến khó có thể quên.

Môi của Hoàng Đình Đình chẳng qua là chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào một chút, để lại Lý Nghệ Đồng vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

"Đình Đình-san, chị..."

"Lý Nghệ Đồng, chị chờ em lớn lên đã lâu rồi."

Đến cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, lại đặt một nụ hôn lên môi người mà mình mong nhớ đêm ngày.

Ở trong mỗi tác phẩm của tác giả bán chạy sách Lý Nghệ Đồng đều có một hình tượng, nàng ôn nhu, trầm mặc không nói, giống như khoảng không trong một thung lũng đầy hoa lan, tản ra hương khí mê người.

Quyển sách trên bàn kia không biết mở ra khi nào, trang bìa trong nơi tựa sách có một vài dòng chữ hoa được đề lên, khắc sâu vào lòng người.

"Gửi cho Đình Đình-san thân mến nhất của em,

Tại đây nơi mà cảnh còn người mất,

Chị chính là người em yêu nhất."


Toàn văn hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC