01. Bánh Kem Dâu Tây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật Hoàng Sóc, cũng là kỉ niệm bên nhau một năm của Vương Hạo và Hoàng Sóc, ngày này năm ngoái họ đã xác định mối quan hệ, thời gian đảo ngược lại ngày hôm đó.

“Các cậu nhanh lên nhanh lên, đã mấy giờ rồi mà vẫn chưa xong nữa. ” Vương Hạo giục người thổi bong bóng, bọn họ mỗi năm đều chuẩn bị bất ngờ cho Hoàng Sóc, chính xác mà nói là Vương Hạo chuẩn bị bất ngờ cho Hoàng Sóc, hằng năm đều có các kiểu khác nhau.

“Ai da, biết rồi, biết rồi mà, tớ đã rất nhanh đó được chưa” Lữ Sâm vô cùng phàn nàn một cách lặng lẽ, “Tớ từ lúc đi học về đã không nghỉ ngơi, kết quả là cậu vẫn không biết cảm kích, làm tớ thật sự rất thất vọng.”

“Đi đi đi, đó là vinh hạnh của cậu, làm việc và bớt nhiều lời lại.” Vương Hạo đối với sự sỉ nhục của Lữ Sâm vẫn không có biểu hiện gì.

“Đúng rồi, Hoàng Sóc hôm qua nói với tớ rằng là đem cái con búp bê đó cho cậu.” Lữ Sâm kể con búp bê trước đây, là một chú mèo con màu xanh lá với chiếc túi nhỏ.

“Hôm nay không phải sinh nhật cậu ấy sao? Tặng quà cho tớ làm gì?” Vương Hạo tuy khó hiểu nhưng tay vẫn nhận lấy con búp bê.

“Cái này không biết đâu.” Ánh mắt của Lữ Sâm, Vương Hạo thực sự không hiểu được, rất kì quái, nhưng cũng không quá bận tâm lắm.

Buổi tối khoảng 7 giờ, Hoàng Sóc mở cửa, nhìn thấy Vương Hạo và những người khác đợi đã lâu, Vương Hạo kích động đội mũ sinh nhật lên cho Hoàng Sóc, nụ cười trên khóe miệng không bao giờ hạ xuống.

“Hoàng Sóc, sinh nhật vui vẻ!!” Vương Hạo đem bánh kem dâu tây đã chuẩn bị ra, ngay từ nửa năm trước Vương Hạo đã chuẩn bị cho ngày này, cậu còn đặc biệt học làm bánh ngọt, muốn tặng Hoàng Sóc một chiếc bánh độc nhất vô nhị.

“Đây là những thứ tớ tự tay làm, xin đừng ghét bỏ.” Được rồi, đây là Hạo Hạo kiêu ngạo đang online mà.

Hoàng Sóc cũng không biết phải nói gì, chỉ biết Vương Hạo thật ngốc nghếch và đáng yêu, tại sao Hoàng Sóc cho rằng Vương Hạo làm gì cũng nhìn ngốc ngốc, lời nghi vấn đến từ Lữ Sâm.

Ánh đèn dần mờ đi, chỉ còn ngọn nến hơi hơi sáng ở trong căn phòng, bài hát sinh nhật truyền vào tai từ câu này sang câu khác, cùng với âm nhạc, ngọn nến được thổi tắt bởi ngôi sao sáng nhất hôm nay.

“Chúc ước nguyện của cậu sẽ sớm thành hiện thực!! Sinh nhật vui vẻ.” Đồ trang trí và nến đã được bỏ ra, Vương Hạo choàng tay qua người Hoàng Sóc và cất lời thứ hai trong ngày, “Sinh nhật vui vẻ”

“Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật!” Những người còn lại cũng gửi lời chúc, sau khi chia bánh kem xong tất nhiên là đến phần trò chơi.

“Nào nào, đến chơi! Trò chơi bắt đầu nhé!” Bầu không khí sôi nổi trở lại, Lữ Sâm giống như thiếu niên cao trung, có cậu ấy ở đây, luôn luôn khuấy động bầu không khí.

“Tối nay tớ có dự cảm vận may của mình sẽ bùng nổ!!” Vương Hạo xáo bài và chia từng lá xuống, khí thế ngang nhiên, dường như cậu chắc chắn phần thắng vậy.

Một tiếng rưỡi sau, Vương Hạo cuối cùng không chịu nổi nữa, “Không phải chứ!! Trong thời gian ngắn mà tớ đã thua năm ván bài rồi!” Vương Hạo khóc không ra nước mắt, mặt mũi cũng không còn chỗ để, làm cho mọi người cười một trận.

“Tớ thật sự phục rồi.”

“Không sao, khả năng cậu có chút kém.” Hoàng Sóc xoa xoa đầu an ủi, rồi lại nhìn thời gian lần nữa.

“Nào, đã gần mười một giờ rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm xíu đi.” Chuyện là mọi người vẫn chưa nhận thức được đã quá muộn rồi, đặt quà lên bàn và vội vàng về nhà.

Về phần Vương Hạo, cậu thường ở nhà của Hoàng Sóc, sớm đã quen việc này, thành thật không muốn về nhà chút nào, dù sao cũng muộn rồi, sẽ ở lại đây để nghỉ ngơi.

“Cậu dọn cái này, tớ dọn cái kia, cũng không có gì nhiều chắc làm xong nhanh thôi.” Hoàng Sóc đứng dậy, chậm rãi mở miệng nói, rốt cuộc vẫn còn một việc chưa hoàn thành nữa.

“Sinh nhật vui vẻ.” Lời chúc thứ ba trong ngày của Vương Hạo, nhưng lần này không giống trước, lời chúc này đại biểu cho sự yêu thích của cậu đã được hồi âm.

Nghĩ lại năm nay, sinh nhật của họ ở bên ngoài, đề xuất của Lữ Sâm là năm nay không ăn bánh sinh nhật, mà là ăn lẩu siêu cay, tìm cảm giác phấn khích.

Mà cuối cùng, mọi người kết thúc bữa tiệc hôm nay ở quán trà sữa.

Về đến nhà, Vương Hạo lấy ra chiếc bánh kem dâu tây không quá lớn cũng không quá nhỏ, trong mắt cậu, sinh nhật sao có thể không ăn bánh kem chứ.

Hoàng Sóc cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng vẫn được ăn bánh kem dâu tây. Ngay lúc Hoàng Sóc nhắm mắt và ước nguyện, Vương Hạo tự đeo sợi dây chuyền cho anh, nhìn chiếc vòng cổ được làm bằng tên viết tắt của cậu.

“Sinh nhật vui vẻ!” Vương Hạo quệt bánh kem lên mặt của anh.

“Chúc mừng kỉ niệm một năm vui vẻ, mèo nhỏ của tớ!” Hoàng Sóc đưa tay lên mặt cậu xoa xoa, đúng là mèo con, mặt thật mềm mại nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net