1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này, tất cả là do mình lười, không có sự ngụy biện nào nữa (cũng là do dịch được 3k chữ thì mất bản word) 🥺

Sự sắp xếp bạn cùng phòng luôn được quyết định một cách qua loa. Felix, người cùng chia phòng với Soobin lúc trước, chuyển về Australia trước khi bắt đầu kỳ nghỉ, vào tuần cuối cùng của học kỳ, để lại một Soobin hoảng loạn tìm kiếm chỗ ở mới. Và bởi vì cậu, theo lời Beomgyu, là một đũy hướng nội— cả đám bạn của Soobin đều đã có người ở chung, và cậu thực sự không muốn xông vào phòng người khác cho đến khi Yeosang nhắn tin về một người bạn cũng vừa có bạn cùng phòng chuyển đi.

choi yeonjun, anh ta nhắn. bằng tuổi tao, nhỏ hơn vài tháng thôi. chuyên ngành nhảy. siêu ngọt ngào, siêu tử tế, biết nấu ănkiểu kiểu vậy.

Thành thật mà nói, Soobin chẳng thân thiết với Yeosang lắm— cậu biết Yeosang, thông qua bạn trai anh ta, Seonghwa, nhờ có Taehyun—bởi vì cả hai đều thuộc loại người dễ ngại, khá im lặng. Dù sao thì Yeosang là một người tốt bụng ẩn dưới vẻ ngoài cục súc, người đã năn nỉ bạn trai mình nướng cho một cái bánh vào dịp sinh nhật.

Nên là, đúng vậy, cậu và Yeosang không thân lắm. Chắc chắn không đủ thân thiết đến độ cho phép Soobin nghiêm túc nghe theo lời đề nghị của Yeosang ngay từ đầu, nhưng nghe nè: cậu tuyệt vọng quá rồi được chưa. Với lại ai là bạn Taehyun thì đều là người tốt cả, theo quan điểm của Soobin.

Nên Soobin đồng ý, và sau một hồi làm quen với nhau tại quán cà phê, Yeonjun chuyển đến ở cùng bởi căn hộ của Soobin gần trường hơn. Nếu Soobin phải nói thật ấy, thì ấn tượng đầu tiên của cậu về anh chàng lớn tuổi hơn đó là quả đầu nhuộm highlight vàng kinh dị tởm nhưng bằng cách nào đó hợp rơ với làn da anh ấy. Cơ mà Yeonjun tốt lắm—siêu ấm áp, thề luôn, anh ấy chăm sóc không chỉ riêng bản thân ảnh mà còn lo cho cả Soobin, theo kiểu khiến Soobin sẵn lòng cho phép anh ấy làm thế. Hai người không có một khởi đầu khó khăn, thứ mà cậu đã thầm lo lắng. Họ khá thân thiết, thật ra thì—đủ thân cho hai người mới chỉ lần đầu tiếp xúc.

Cái lần Yeonjun lơ đễnh đề cập việc anh ấy là gay trong lúc hai người đang uống trà ở quầy bếp, Soobin không quá để tâm hay đặc biệt suy nghĩ. Không hẳn là cậu đã thử nghiệm xu hướng tính dục của mình, vì cậu cũng không care lắm về việc này. Hầu hết những người bạn cậu đều thuộc LBGT theo một cách nào đó. Beomgyu và Taehyun đã hẹn hò từ hồi cấp ba, Kai là một bisexual dễ chịu, và tất cả những người bạn gái của cậu—từ Heejin, Hyunjin cho tới Chaewon—đều tự hào vì là lesbian. Soobin không dám chắc vì sao cậu đã chìm sâu vào CLBBĐ (Câu lạc bộ Bia Đia, theo Beomgyu nói và bị vạch trần hoàn toàn bởi Taehyun) khi mà cậu thẳng tưng, dù sao thì, việc này chẳng khiến cậu phiền lòng dù chỉ một chút.

"Em không phải..?" Ánh mắt Yeonjun dõi theo Soobin từ mép tách trà. Hương bạc hà mạnh mẽ lan tỏa trong không khí, gần như bao trọn mùi hương của thứ thức uống ngọt lịm cậu đang thưởng thức.

Soobin mờ mịt nhìn anh. "Em không phải... cái gì cơ, hyung?"

"Em biết đấy," người lớn hơn dài giọng, khua khoắng tay còn lại trong khi nhấp một ngụm trà. Tiếng cốc sứ va chạm với đá hoa cương vang lên rõ ràng trong bầu không khí tĩnh lặng. "Em vẽ đường thẳng có bị cong hay không?"

"Đó là," Soobin cười phá lên, "là cách kỳ lạ nhất để hỏi người ta có phải gay đấy, hyung à." Rồi cậu ngưng lại một lúc. "Nhưng không, em không gay."

"Anh hiểu rồi," Yeonjun ngâm nga, ngón tay gõ những nhịp điệu không tên lên mặt bàn. "Tuyệt đấy."

"Vâng," Soobin trả lời, nhận ra bản thân phải đặt một nụ cười ngại ngùng lên mặt mới chuẩn bài. Đây là lần cậu cảm thấy Yeonjun dở hơi nhất. "Khá thoải mái."

Rồi Yeonjun đề nghị họ nên chơi Mario Kart, và khoảnh khắc kia cuốn đi xa.

Nên là, đúng vậy, mọi chuyện ổn. Hai người có những mối lo riêng và thân thiết ở mức độ vừa phải. Tất cả đều ổn, cho đến khi không thể.


Một vài thông tin thêm, đầu tiên: Soobin và Yeonjun là hai cá thể hoàn toàn khác biệt.

Hai người vẫn có điểm tương đồng trong cách cư xử, như là họ đều cởi mở trong hầu hết những tình huống giao tiếp. Nhưng nếu Soobin là những nét mềm mại đi cùng một linh hồn chậm chạp, lười chảy thây cộng thêm chút sự thư thả, bình tĩnh do chuyên ngành văn học mang lại, thì Yeonjun là những đường sắc bén và háo thắng được sản sinh ra từ một linh hồn đầy tính cạnh tranh; sự khác biệt khiến Soobin trở nên nổi bật, nhưng không hề theo chiều hướng xấu.

Dẹp triết học sang một bên, việc làm thêm của Yeonjun là huấn luyện viên thể hình đó. Điều này, không may mắn rằng (gì vậy ba??), nghĩa là anh ấy có... quá nhiều cách để tiêu hao năng lượng. Và với tất cả những năng lượng siêu khủng đó, hình như rất cần một cách giải tỏa nhanh, dễ chịu.

Yeonjun không thực sự mang người khác về nhà những tháng đầu ở cùng nhau, điều mà Soobin vô cùng trân trọng. Hai người đi chơi với nhau nhiều hơn cả những gì họ nghĩ trước đó—đi đến noraebangs (phòng hát), quán kem, thậm chí cả café mèo, nhưng mới một lần thôi (Yeonjun tìm thấy một cô mèo mướp màu vàng cam rồi cúi sát bên cạnh chỉ để chào, "Nhìn nè, là anh đó!", khiến Soobin chật vật tìm cách kiềm những giọt nước mặt chảy ra vì cười quá nhiều). Nhưng khi người lớn hơn bắt đầu mang trai lạ về nhà... ầy.

Anh ấy vẫn đủ tử tế để kiềm chế bản thân khi xung quanh không có Soobin: lúc cậu đi làm, đi học hay đi chơi với bạn. Nhưng có những lúc lịch trình của hai người có sự thay đổi và chồng chéo lên nhau. Chẳng hạn như sáng nay, Soobin thảm thiết nghĩ thầm khi cậu thức dậy lúc tám giờ sáng bởi tiếng thành giường va đập lên tường theo một nhịp điệu, và tất cả những gì cậu có thể làm là úp mặt vào gối rền rĩ.

"Hãy tôn trọng không gian riêng của anh ấy nào," Soobin lẩm bẩm khi ngồi dậy và đưa tay vuốt tóc, mò mẫm cái tai nghe để bật thật to bản nhạc cổ điển nào đó. Ngay cả tiếng violin to hết cỡ cũng không thể ngăn được âm thanh kia, nhưng Soobin đã làm hết sức bản thân rồi.

Điều khiến Soobin tò mò là tại sao Yeonjun lại thấy muốn chịt vào tám giờ buổi sáng. Cậu biết hyung của cậu thích dậy sớm để chạy bộ—cậu từng chịu đựng rất nhiều lần người lớn hơn cố quấy phá cậu để cậu thử chạy cùng, nhưng Soobin luôn luôn từ chối bởi cậu sẽ không bao giờ đối xử như vậy với bản thân—nhưng cái kia... hơi bị quá đáng luôn. Tâm trạng của cậu bị phá hỏng ngay cả lúc cậu pha cà phê, dù cậu vẫn đủ lịch sự để làm ba cốc: cho cậu, Yeonjun và thằng nào đó anh ấy đã quyết định mang về.

Hai người kia chắc hẳn đã làm kha khá thứ tối qua, Soobin ủ rũ nghĩ. Cậu bất tỉnh lúc chín giờ tối, ngay sau khi làm xong bài tập trước thời hạn lần đầu tiên và gần như không để ý tới Yeonjun đang làm gì. Soobin mải miết chìm vào suy tư, không nhận ra tiếng động đã dừng lại, căn hộ rơi vào tĩnh lặng, và rồi Yeonjun mở cửa phòng ra—

Anh ấy cởi trần, đó là thứ đầu tiên Soobin chú ý tới, cơ bụng cùng làn da rám nắng, săn chắc phơi bày khiến não cậu tạm thời mất sóng. Yeonjun đưa tay vuốt mái tóc vàng đã rối bời sau khi lăn giường, chiếc quần ngủ của anh treo hờ hững trên hông. Soobin không thể làm gì khác ngoài việc kêu ré lên khi hai người chạm mắt nhau, và Yeonjun nhíu mày.

"Ồ, ừm," anh ấy nói, nhăn mặt khi nhận ra. "Em thường không dậy sớm như này. Có phải bọn anh—?"

"Vâng," Soobin đáp, tông giọng vẫn cao khủng khiếp.

"Đợi anh một chút," Yeonjun lẩm bẩm khi quay lại và khép cửa phòng.

Khi Yeonjun bước ra một lần nữa, anh đã mặc áo và kéo thêm một cậu trai. Anh ta lùn, mái tóc đen, dài và xoăn cùng với những đường nét hoàn hảo kinh khủng—mũi đẹp, môi đẹp, đến cả lông mi cũng dài, và Soobin—

Cậu cau có khi nhận ra cách tay hai người kia đan chặt vào nhau, cách vệt đỏ trên cổ anh tóc đen kia hiện lên rõ-ràng-vãi. "Chào, hyung," cậu nói, quay người dùng chân đóng cửa tủ lạnh. Nếu cậu đá nó hơi mạnh thì đó rõ ràng là việc của cậu chứ chả liên quan gì đến ai.

"Nàyyy," Yeonjun kéo dài, mỉm cười với Soobin. "Đây là Wooyoung. Wooyoung, đây là Soobin. Ừm... xin lỗi vì đã làm em thức giấc."

"Không sao," Soobin nghiến răng, thầm gào thét khi Wooyoung cười toe toét với cậu. Mẹ, anh ta cười đẹp đến mức khiến cậu tức điên. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Soobin chưa gặp nhiều bạn giường của Yeonjun lắm—cậu biết Changbin, một anh chàng thấp người, cơ bắp nhưng vô cùng dịu dàng và Soobin chẳng thể khó chịu gì với anh ấy; cả San, một người bạn nhảy xảo quyệt của Yeonjun, người tán tỉnh siêu nhiều với Soobin vào buổi sáng sau khi anh ta lần đầu lăn giường với Yeonjun, làm cậu phân vân về việc anh ta đang cố dụ dỗ ai. Nhưng Wooyoung, theo một cách khách quan, đẹp theo kiểu khiến Soobin muốn nhìn chằm chằm vào bản thân thật lâu trong gương đến khi có được đường nét thanh tú như anh ta, và nó khiến cậu... khó chịu, bởi Yeonjun có gu tốt vl trong việc chọn bạn giường.

"Ồ, cà phê?" Wooyoung nói, mắt sáng lên khi nhìn thấy cái cốc cạnh máy pha. "Cảm ơn nhé!"

"Vâng," Soobin gắt gỏng trả lời. Yeonjun ngồi cạnh Wooyoung trên ghế cao cho bếp(*), để mặc Soobin lúng túng đứng và chăm chút cho cốc cà phê của cậu. Cậu còn chả biết vì sao mình lại pha cà phê, rõ ràng cậu thích trà hơn, bằng cách nào đó chuyện này khiến cậu càng khó chịu hơn.

(*): nó đây, ai có cách diễn đạt nào hay hơn thì chỉ giúp mình với huhu

"Thì," Một lúc sau, Yeonjun cất lời, rõ ràng đang cố gắng duy trì cuộc trò chuyện. "Trước khi Wooyoung nói gì, anh nên nói trước với em rằng là anh đã kể rất nhiều chuyện về em."

"Cậu ấy nói nhiều lắm." Wooyoung cười khúc khích, và mặt Soobin ửng đỏ.

"Ồ. Cảm ơn nhé?" Cậu nói khẽ, hất tóc mái ra khỏi mắt.

"Đúng vậy," Wooyoung nói, hờ hững nhấp một ngụm cà phê. "Tôi đề nghị một cuộc threesome, nhưng vì một số lý do mà cậu ta không cho."

"Wooyoung," Yeonjun kêu lên, đánh vào tay cậu bạn mình, còn Soobin không biết nên đặt tên gì cho tổ hợp cảm xúc trong lồng ngực mình. "Soobin là trai thẳng, đừng khiến em ấy cảm thấy không thoải mái chứ."

Cậu không biết vì sao mọi thứ ngày hôm nay đều khiến cậu trở nên bực dọc. "Em không cảm thấy khó chịu," Soobin khẳng định trước khi Wooyoung có thể nói gì thêm, cả hai người nhìn vào Soobin. "Không phải việc gì lớn với em."

"Ồ," Yeonjun chậm rãi nói. "Được rồi."

"Thấy chưa?" Wooyoung bĩu môi. "Rõ ràng có thể làm thế mà!" Anh ta nháy mắt với Soobin, người đang cố gắng gạt đi những vệt hồng trên mặt rồi thất bại thảm hại khi đặt tay lên mặt. "Em kiểu, đẹp trai lắm luôn. Đây là giấc mơ của mọi thằng đàn ông, thật đó."

Soobin ngượng ngùng che mặt khiến Wooyoung cười. "Này anh bạn, thôi đi nhá," anh nghe thấy tiếng Yeonjun tức giận.

"Xin lỗi, xin lỗi được chưa. Em ấy là cậu bé quyến rũ của riêng cậu, thế đó," Wooyoung nói, nhếch môi với Yeonjun—người cũng đang đỏ mặt, kỳ cục ghê. Bầu không khí bất chợt trở nên ngột ngạt, và Soobin có cảm giác cậu đã bỏ lỡ cái gì đó mà cậu nên biết.

"Biến ra khỏi chỗ tớ ngay," Yeonjun lẩm bẩm, và Wooyoung cười phá lên, đầy tự nhiên đặt một nụ hôn nhanh lên má Yeonjun. , điều đấy khiến thứ gì đó trong Soobin giận dữ, ghét bỏ, chúng xuất hiện một cách đột ngột khiến cậu cảm thấy hơi không ổn trong dạ dày.

Và chỉ sau khi Wooyoung rời đi, Yeonjun đóng cửa lại, quay sang Soobin cùng lời xin lỗi, cậu mới cảm thấy dịu đi. "Không sao đâu, hyung," cậu đáp ngay lập tức. Yeonjun kéo cậu vào một cái ôm, và Soobin nghĩ, gì thế, kỳ ghê, khi cảm giác xấu hổ còn sót lại một chút.

Thực sự chỉ có một kết luận mà cậu có thể nghĩ ra, và nó khiến cậu thấy kinh hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net