1.1. I Wanna Fuck The Ones I Envy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Jungwon]

Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc và Jungwon thì đang nóng lòng muốn về nhà. Cậu chưa bao giờ ở lại quá một tiếng (một khoảng thời gian đủ để mọi người biết rằng cậu đã ở đây) và vì thế mà chưa bao giờ được nhìn thấy hình ảnh này của bữa tiệc tại gia.

Những hành lang chật kín người, thậm chí trong phòng khách và nhà bếp còn chật chội hơn. Những hàng dài đến mức lố bịch trước nhà vệ sinh và đám đông thì đang la hét trái phải trong khi âm nhạc đã đủ lớn để phá hủy màng nhĩ của họ. Còn chưa kể đến cái mùi ngột ngạt của bia tràn và cả những hơi thở nồng nặc mùi cồn.

Một trong những chủ nhà, Park Jongseong, lớn hơn cậu hai tuổi và cũng là người duy nhất có tính cách khá lạnh lùng trong số đám bạn của Jungwon. Thực ra nói họ là bạn bè cũng không hẳn đúng. Ngược lại thì họ giống như người quen của nhau hơn, nhưng vì đàn anh đã quan tâm đến cậu khá nhiều thế nên cậu cũng chẳng phủ nhận khi Jongseong giới thiệu cậu như một người bạn với người khác.

Họ gặp nhau lần đầu vào năm ngoái ở một quán cafe, Jungwon đã để quên ví ở kí túc xá và mãi đến khi nhân viên đưa trà sữa cho cậu, cậu mới nhận ra rằng mình để quên. Cậu đứng hình mất vài giây và sau đó vội vàng xin lỗi khi nhìn thấy Jongseong tiến lại gần quầy. Họ chưa từng nói chuyện với nhau trước đó nhưng Jungwon đã từng nhìn thấy anh ấy vài lần, đủ để chắc chắn rằng cậu có thể gặp lại anh.

Và cậu đã mượn tiền anh ấy. Nghĩ lại thì ngay cả Jungwon cũng phải ngạc nhiên với bản thân khi đã nhờ một người lạ thanh toán giúp mình. Và Jongseong, người lẽ ra nên ngạc nhiên, lại thản nhiên đưa thẻ của mình cho nhân viên thu ngân. Jungwon nhận lấy hóa đơn, mượn một chiếc bút và sau đó hỏi xin số điện thoại của đàn anh. Cậu đã trả tiền cho anh ấy luôn trong ngày.

Kể từ đó cậu luôn nhận được lời mời của Jongseong mỗi khi anh ấy và bạn cùng nhà của mình, Heeseung, tổ chức bữa tiệc. Nhưng cậu thậm chí còn chẳng lưu số điện thoại của đàn anh kể từ lần đầu tiên nhận được tin nhắn. Chỉ là Jungwon cảm thấy mình mắc nợ anh ấy nên cậu luôn cố gắng có mặt ở bữa tiệc trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, gửi lời chào đến bạn cùng lớp và Jongseong, người đang cố giới thiệu cậu với một vài người bạn của anh ấy, sau đó rời đi.

Họ chưa bao giờ đi chơi cùng nhau, một lần cũng không, nhưng thỉnh thoảng đàn anh sẽ mua đồ uống cho cậu mỗi khi họ gặp nhau khi đang xếp hàng. Jungwon không từ chối bởi từ sau khi tham gia bữa tiệc của Jongseong, cậu phát hiện dường như anh rất giàu có. Vậy đấy.

Sau đó thì, cậu tham gia vào mọi bữa tiệc của Jongseong, nhưng chưa bao giờ ở lại quá một tiếng. Tuy nhiên hôm nay là một ngoại lệ, bởi Riki, bạn từ nhỏ của Jungwon, là sinh viên năm nhất, lần đầu tiên tham gia một bữa tiệc ở đại học và em ấy muốn được tận hưởng trọn vẹn mọi thứ, đừng bận tâm đến việc em ấy mới chỉ mười bảy tuổi và lẽ ra không nên uống rượu. Còn Jungwon và bạn cùng phòng của mình, Sunoo, đều đang học năm hai. Mới đầu họ không thân thiết lắm bởi cả hai mới chỉ ở cùng nhau được vài tuần nhưng Sunoo đã hỏi rằng liệu cậu ấy có thể đi cùng họ hay không.

Jongseong trả lời, "Càng đông càng vui mà", vì thế nên cậu đã đưa họ đến. Và bây giờ thì cậu hối hận rồi.

Jungwon thở dài trước cái ly màu đỏ của mình, âm thầm tự cổ vũ bản thân. Ít nhất thì hôm nay là thứ Sáu nên cậu không cần phải lo lắng về việc phải dậy sớm vào ngày mai. Cậu có một vài cuộc họp phải tham dự nhưng tất cả đều có thể hoàn thành vào buổi chiều.

Quyết định ở lại, cậu tựa lưng vào chiếc ghế sofa mà cậu đã nằm ườn trên đó gần như hai tiếng đồng hồ, lặng lẽ quan sát bữa tiệc dần kết thúc. Ghế sofa được đặt dựa vào tường với hai chiếc ghế đơn ở hai bên và một chiếc bàn trà nhỏ ở phía trước. Cậu thấy mừng vì có vẻ như những người khác thích ngồi trên sàn nhà hơn là ngồi trên ghế với cậu.

Gần ba giờ sáng, hầu hết khách khứa đều đã say khướt hoặc đã về nhà, và bây giờ thì người ta có thể đi lại khắp phòng mà không sợ va phải người khác. Ngay cả tiếng nhạc cũng nhỏ dần xuống và thay vào đó là những âm thanh trò chuyện vô nghĩa lấp đầy căn phòng.

Huh. Vậy ra đây là cách bữa tiệc kết thúc. Hay đấy.

Dù sao thì cậu sẽ không làm điều này thêm lần nào nữa. Cậu đã thực hiện nghĩa vụ của mình với Riki bằng việc đi cùng với em đến bữa tiệc và đảm bảo rằng em ấy sẽ không quá trớn.

Cậu nhìn về phía Riki đang chơi beer pong với một vài đàn anh, rõ ràng là đã say nhưng còn lại thì có vẻ vẫn ổn. Sunoo đứng bên cạnh em ấy, đang trò chuyện vui vẻ với các cô gái cứ như thể là họ đã quen biết nhau từ lâu.

Ít nhất thì họ cũng đang tận hưởng bữa tiệc. Nhưng nghiêm túc mà nói thì họ định ở lại đây đến bao giờ vậy? Jungwon chẳng muốn phải giúp đỡ dọn dẹp tàn cuộc nếu họ phải ở đây đến sáng. Cậu khẽ lắc đầu, vừa định rời khỏi sofa để đến chỗ khác thì đột nhiên có ai đó từ bên ngoài sảnh bước vào.

Jungwon khựng lại ngay khi nhìn thấy mái tóc trắng của người ấy. Vậy là kẻ khốn nạn, nhưng cao ráo và đẹp trai đến chết người, Park Sunghoon đã đến.

Khá là thú vị khi chứng kiến bữa tiệc đã gần như sắp tàn lại đang bắt đầu nhộn nhịp trở lại.

"Tao ngạc nhiên là mày lại quan tâm đấy, Park!" Jongseong hét lên từ bên kia căn phòng và cười lớn. Những người bạn của anh ấy cũng hào hứng khi nhìn thấy người tóc trắng kia.

"Và bỏ lỡ việc mày bị người ta đá?" Park Sunghoon trả lời, đáp lại bằng một nụ cười trêu chọc và bước về phía họ. Jungwon nhìn thấy Riki và Sunoo trợn tròn hai mắt khi cái người nổi tiếng nhất trường kia đang đến gần chỗ họ.

Và rồi không gian vốn đang thưa thớt bỗng chốc được lấp đầy trở lại. Đó là hiệu ứng Park Sunghoon, người mà khiến người ta vừa yêu vừa ghét. Câu chuyện về anh được lan truyền rất rộng, và vì thế mà Jungwon biết mình cần phải tránh xa người này.

Anh kiêu ngạo cực kì, và cũng, thông minh, giàu có, đẹp trai một cách bất công. Và là một dân chơi chính hiệu nữa. Anh có thể làm chủ cả bữa tiệc ngay khi vừa bước vào phòng và mọi người thì không thể nào phớt lờ sự tồn tại quá mức chói mắt của anh. Jungwon cho rằng bản thân ổn hơn là những người hâm mộ đang chảy nước miếng của anh nhưng thực lòng thì, ngay cả cậu cũng phải đặt sự chú ý lên người ấy.

Jungwon đã gặp anh vài lần ở trường (thực ra là mọi lúc). Hầu hết là đi với bạn bè của Jongseong. Mặc dù bọn họ đều rất đẹp trai nhưng dường như mái tóc tẩy trắng và làn da nhợt nhạt kia của anh đã làm anh nổi bật hơn cả. Cậu chưa từng nhìn thấy Park Sunghoon đi cùng với một chàng trai hay cô gái nào trước đây nhưng cậu biết rằng người ấy là một tay chơi khét tiếng. Đó là cách anh được người ta biết đến, bao gồm cả khuôn mặt đẹp trai đến mức vô lý mình nữa.

Jungwon tự hỏi anh đã chơi bời lúc nào khi mà xung quanh anh luôn có bạn bè bên cạnh.

Thú thật thì ở cùng anh trong một không gian khép kín khác hẳn so với việc đứng nhìn anh từ xa. Sự hiện diện của anh bao trọn cả căn phòng và dường như tất cả mọi người đều đang nín thở, bao gồm cả Jungwon. Ngay cả trong ánh đèn mờ ảo, anh cmn vẫn đẹp trai vô cùng. Không phải kiểu đẹp nữ tính đâu, nhưng mà vẫn có một điều gì đấy tinh tế trên khuôn mặt của anh, và cả trong cái cách anh bước đi bất chấp vóc dáng và chiều cao nam tính của mình nữa. Còn cả những nốt ruồi kia. Chúng khiến cho gương mặt của anh thêm đẹp và trở nên... thú vị hơn.

Ánh mắt của Jungwon rơi xuống xương quai xanh của anh. Người kia mặc một chiếc sơ mi dài tay màu đen, cúc áo trên cùng được cởi ra để lộ một phần xương quai xanh và vai. Làn da của anh nhợt nhạt, đến nỗi khiến cậu băn khoăn liệu có dễ dàng để lại vết bầm tím trên đó hay không.

Cậu cảm thấy nhàm chán đến nỗi bắt đầu suy nghĩ luyên thuyên về Sunghoon. Và Jungwon lập tức rời ánh mắt trước khi bị người ấy bắt gặp.

Cậu khẽ lắc đầu và rốt cuộc cũng đứng dậy để đi vào bếp, lướt qua nhóm người bọn họ và mỉm cười nhẹ với Lee Heeseung (nhắc lại, họ chẳng phải bạn nhưng ít nhất họ đã quen biết nhau qua Jongseong).

Bước vào bếp và đổ cốc bia còn đang hơi ấm của mình xuống cống, cậu chỉ uống duy nhất một thứ kể từ khi họ đến đây vào khoảng mười một giờ để tránh việc ai đó mời cậu bất cứ thứ gì. Và bây giờ thì đám đông đã tỉnh lại, Jungwon nghĩ đã đến lúc cậu và hai người kia nên về nhà.

Cậu ném chiếc cốc vào thùng rác và quay người đi. Đột nhiên lại đối mặt với Park Sunghoon đang mỉm cười với cậu. Anh gần như cao hơn cậu cả một cái đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net