01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyun đắc thắng tắt màn hình, hài lòng với công việc của mình ngày hôm nay. Vẫn như mọi khi, Taehyun luôn là người cuối cùng rời khỏi văn phòng, nhưng hôm nay có chút khác, vì hắn vừa mới hoàn thành một vụ mua bán đặc biệt khắt khe. Taehyun ngả người ra ghế, duỗi thẳng tay chân như mấy con sao biển. Mặc dù cuộc sống đời tư của hắn có thể không lý tưởng cho lắm, nhưng trong lĩnh vực công việc thì chẳng thể nào tốt hơn được nữa vì hắn đã làm rất tốt rồi. Nếu mỗi tháng Vandervort đều trao cúp cho nhân viên cống hiến nhiều nhất thì giờ Taehyun chắc cũng đã có trong tay một bộ sưu tập kha khá rồi ấy chứ.

Có lẽ hôm nay hắn có thể về nhà sớm một chút, mở chai rượu đắt tiền mà mẹ hắn tặng nhân dịp Giáng sinh và uống một ly để chúc mừng. Taehyun hiếm khi dành thời gian để tâm đến bản thân, đống công việc chồng chất hầu như đã chiếm toàn bộ quỹ thời gian của hắn. Nhưng Taehyun không phải thầy tu, chí ít thì đôi khi hắn vẫn biết sắp xếp một chút thời gian rảnh cho mình giữa mớ lịch trình dày đặc.

Taehyun đứng dậy mặc áo khoác, kê ghế vào bàn, sau đó cầm lấy chiếc cặp táp và điện thoại trên bàn rồi rời đi. Trước khi ra khỏi văn phòng, hắn cũng không quên gạt công tắc đèn và tắt máy điều hòa. Như thường lệ, trên tầng làm việc của hắn hiện tại không có lấy một bóng người, mà Taehyun thì cũng đã quá quen với việc này. Hắn đưa tay gãi gãi cổ khi cảm nhận được sự ngứa ngáy truyền đến vùng da thịt vừa được ma sát. Taehyun biết những cơn ngứa ngáy khó chịu này có ý nghĩa gì, đó là dấu hiệu cho thấy kì động dục của hắn sắp đến.

Taehyun tự hào về công việc của mình, tự hào về những gì bản thân đã làm cho Vandervort, nhưng việc trở thành người đứng đầu bộ phận tiếp thị và bán hàng trẻ nhất từng có trong lịch sử của công ty cũng có những mặt trái của nó. Hắn đã phải gác chuyện kết đôi sang một bên, và tránh né đủ thể loại quan hệ tình cảm để có thể tập trung vào công việc của mình. Tuy vậy, đây cũng không phải là một việc gì khủng khiếp đối với Taehyun, dẫu sao hắn cũng chẳng thấy ai đáng giá để có thể cùng hắn đi đến một mối quan hệ.

Taehyun đi đến khu vực thang máy, thở dài khi không thấy có thang máy nào đang gần tầng của mình. Hắn nhấn nút, nhịp chân lên sàn trong khi chờ thang máy xuống. Taehyun không mấy bận tâm đến việc mình chưa có bạn đời, nhưng đôi khi hắn vẫn phải thở dài khi nghĩ về việc chẳng có ai đợi mình ở nhà. Hắn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được người bạn đời của mình chào đón khi mở cửa vào nhà thay vì chiếc bình gốm sứ mà hắn đã mua trong một bữa tiệc đấu giá do công ty tài trợ.

Taehyun đã được nuôi dưỡng và lớn lên trong một đại gia đình hạnh phúc, vì vậy việc hắn khao khát có được sự ấm áp của gia đình khi trở về nhà là một điều dễ hiểu. Nhưng niềm hy vọng về một điều gì đó quá tầm thường không phải là thứ phù hợp với cuộc sống mà Taehyun đang sống. Taehyun dành sự hiếu chiến và ương ngạnh của mình vào trò chơi bán hàng, chứ không giống như đại đa số các Alpha khác ở độ tuổi của hắn, những kẻ sẽ ngẫu nhiên chiếm lấy trái tim một Omega nào đó rồi khiến họ tan nát cõi lòng. Chính sự tận tụy trong công việc đã giúp Taehyun hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, và giúp hắn trở thành một nhân viên xuất sắc tựa như một viên ngọc sáng chói.

Hơn nữa, Taehyun khó có thể chịu đựng được những người mà hắn đưa về nhà. Hắn có thể làm tình với họ, để họ giúp mình giảm bớt căng thẳng, nhưng hắn không muốn họ quanh quẩn quá lâu bên cạnh. Taehyun không thể nhớ nổi lần cuối cùng hắn không đá bạn tình ra khỏi giường trước giờ ăn sáng là khi nào.

Đối với Taehyun, người sẽ cùng hắn kết đôi nhất định phải là người mà hắn có tình cảm, chứ không phải là người mà cha mẹ hắn hay bất kỳ ai khác lựa chọn. Taehyun sẽ không cùng với một kẻ tầm thường xây dựng tổ ấm. Người cùng hắn đi đến cuối đời phải là người đường đường chính chính chiếm được trái tim hắn.

Một trong những chiếc thang máy cuối cùng cũng dừng lại, thang máy 'ding' lên một tiếng, cánh cửa chầm chậm mở ra với một bóng người đang đứng ở bên trong. Người đó là một Omega nam, và tất nhiên đây không phải loại Omega mà Taehyun hứng thú. Người nọ thất thần đứng trong góc thang máy, cố gắng thu mình lại để không chiếm quá nhiều diện tích. Anh ta có một mái tóc đen dài, với cặp kính gọng đen mỏng trên sóng mũi và bộ quần áo trên người trông vô cùng xộc xệch.

Taehyun cũng chẳng buồn đoái hoài tới anh, cứ thế bước vào thang máy và bấm nút xuống tầng trệt. Ngay khi cánh cửa đóng lại, khoang mũi Taehyun liền tràn ngập mùi hương của Omega nọ. Thoạt đầu Taeghyun chỉ ngửi thấy mùi mực photocopy có thể đã ám lên cơ thể anh trong lúc làm việc, nhưng khi cảm nhận kĩ hơn, sẽ ngửi thấy mùi kẹo Toffee nồng nặc đang lan ra trong không khí. Mặc dù Omega trước mặt trông không mấy thú vị, nhưng tin tức tố của anh lại hoàn toàn khác.

Taehyun nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng mùi hương phát ra từ cơ thể người nọ.

Omega khẽ rên rỉ.

Taehyun mở to mắt, giật mình nhận ra bản thân không còn đứng ở vị trí ban đầu, mà từ lúc nào đã áp sát vào người Omega kia, mũi vùi vào cổ anh. Hành động này hoàn toàn là vô thức và là điều mà Taehyun chưa từng làm với ai trước đây. Hắn nhanh chóng lùi ra xa, má đỏ bừng vì xấu hổ.

“Tôi xin lỗi.” Taehyun nói, “Tôi không…tôi thành thật xin lỗi. Nếu anh muốn gửi đơn khiếu nại tôi, thì hãy cứ làm thế. Tôi sẽ không chối bỏ và sẽ chịu trách nhiệm về hành động của mình."

Taehyun cảm thấy xấu hổ và tức giận với bản thân. Đây không phải là hắn, hắn sẽ không để cho bản năng chi phối hành động của mình. Hắn không bao giờ xem Omega như một món hàng ngon. Taehyun luôn tôn trọng họ và tôn trọng lý tưởng của mình, nhưng hành động vừa rồi không hề tôn trọng một ai cả.

“Tôi đang trong kì phát tình.” Omega cộc lốc đáp lời. “Nếu tôi gửi đơn khiếu nại, họ sẽ cho rằng đó là lỗi của tôi. Tôi biết mình không nên đến nơi làm việc với mùi hương như thế này, nhưng tôi không thể cứ muốn nghỉ là nghỉ, và thuốc ức chế thì không được bảo hiểm y tế của tôi chi trả. Tôi thường sử dụng xà phòng không mùi để che đi tin tức tố của mình, nhưng nó sẽ hết tác dụng vào cuối ngày."

Omega nói với tông giọng mệt mỏi, như thể anh đã phải nói đi nói lại một điều tương tự với người khác nhiều lần. “Tôi vẫn rất xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm và không phản đối lời khiếu nại của anh nếu anh quyết định làm như vậy." Taehyun nói, “Nhân tiện, tôi là Kang Taehyun.”

"Choi Beomgyu, tôi làm việc trong bộ phận kế toán." Omega trả lời. "Tôi biết cậu là ai và số tiền cậu đã kiếm được cho công ty này. Nếu tôi đâm đơn kiện, họ sẽ sa thải tôi ngay lập tức. Cậu thấy đấy, tôi ổn và cậu thì là một quý ngài lý tưởng."

"Những gì tôi đã làm, hoàn toàn không phải hành động của một quý ông."

Beomgyu nhún vai, không nói gì. Rõ ràng là anh không muốn đề cập sâu hơn vào chủ đề này, nên Taehyun cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Hắn cũng không day dưa với Beomgyu nữa, quay sang chăm chú nhìn những con số nhấp nháy trên bảng điều khiển thang máy, hồi hộp chờ thang máy xuống tới tầng trệt để có thể thoát khỏi mùi hương ngọt ngào trêu ngươi của Beomgyu.

Khi cả hai xuống đến tầng sáu, những con số trên bảng điều khiển không ngừng nhấp nháy, đột nhiên thang máy dừng lại. Taehyun chờ đợi cánh cửa mở ra, nhưng không có chút động tĩnh nào. Hắn bực bội thở hắt ra, điên cuồng nhấn vào nút tầng trệt, nhưng thang máy vẫn không nhúc nhích. "Tôi nghĩ chúng ta bị kẹt rồi." Beomgyu khẽ nói, Taehyun thẳng thừng đáp lại, "Không thể nào."

Taehyun không muốn bị kẹt lại với Beomgyu, không muốn bị nhốt trong thang máy sau một ngày dài làm việc đến kiệt sức, tất cả những gì hắn nghĩ đến là được trở về căn nhà thân yêu của mình. Hắn không muốn bị mắc kẹt với mùi hương mê hoặc của Beomgyu. Taehyun đè ngón tay lên nút bấm và ấn giữ nó, trong lòng thầm mắng bản thân vì đã không đi thang bộ ngay từ đầu.

“Nhấn nút gọi thử xem sao.” Beomgyu gợi ý. "Có thể ai đó sẽ nghe thấy." Taehyun nhấn giữ nút bấm, âm thanh tĩnh điện tạch tạch phát ra từ nút bấm trước khi tín hiệu tắt ngúm. Hắn cố thử lại lần nữa nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.

"Nó không hoạt động."

"Chết tiệt!"

Taehyun cắn môi, bản năng không ngừng khiến hắn nảy sinh ý tưởng muốn làm tình với Beomgyu, và bộ trang phục của họ là tấm chăn hoàn hảo cho kì phát tình của Omega. Taehyun cố đẩy cái bản năng chết tiệt đó ra khỏi đầu mình, đưa tay rút ​​điện thoại di động từ trong túi ra. Đúng như dự đoán, không có tín hiệu nào bên trong chiếc khoang kim loại của thang máy cả. “Sẽ sớm có người đi ngang qua đây thôi.” Taehyun nói một cách tự tin, “Chúng ta không thể là những người duy nhất làm việc đến giờ muộn như thế này.”

Taehyun không cần nhìn Beomgyu cũng biết rằng Omega đang ném cho hắn ánh mắt nghi hoặc. Những lời hắn nói nghe có vẻ không đáng tin và Taehyun biết rằng họ không thể đảm bảo được điều gì cho Omega đang phát tình bị kẹt ở đây với hắn.

"Anh có bạn đời đang đợi ở nhà chứ?" Taehyun hỏi, hy vọng rằng Beomgyu sẽ có người đến tìm hoặc gọi điện thoại cho quầy lễ tân để hỏi về tung tích của anh. Sau đó, nhân viên bảo vệ sẽ tìm thấy cả hai và họ sẽ được tự do ngay lập tức. Beomgyu lắc đầu, "Không, tôi không có bạn đời và tôi biết cậu cũng không có. Nếu không thì cậu sẽ không ngửi mùi của tôi như thế."

“Cũng có thể là tôi đã có bạn đời rồi mà." Taehyun lầm bầm. Hắn không thích việc giới tính của một người lại là thứ phơi bày bản chất của họ, cũng không thích việc bản năng sẽ khiến hắn giống như một cuốn sách mở sẵn cho người đến đọc. “Cậu biết họ nói gì không, nếu Alpha đã có bạn đời, thì bất kỳ mùi hương nào của Omega khác sẽ khiến họ thấy ghê tởm.” Beomgyu nhếch môi đáp lại.

"Đâu phải Alpha nào sinh ra cũng chung thủy đâu."

Hắn cảm thấy như mình đang quay lại cái thời còn ở đại học, cái thời mà hắn phải tranh luận về sự tiến hóa sinh học trong các lớp tâm lý học đầu tiên của mình. Taehyun chán ghét những tư tưởng tầm thường ấy và lập trường của hắn chưa bao giờ thay đổi kể từ đó. Ý nghĩ rằng "Alpha chỉ dành tình cảm cho chân ái của đời mình" hay mấy cái suy nghĩ đại loại thế chỉ là những vọng tưởng mà các Omega tự nhủ với bản thân để họ tin rằng Alpha sẽ không bao giờ bỏ rơi họ.

Con người phức tạp hơn nhiều so với cái hệ thống kết đôi đơn thuần. Tin tức tố là một công cụ thích hợp để định hướng sự tương thích của các cặp đôi nhưng cũng chỉ dừng lại ở quan hệ xác thịt và khả năng duy trì nòi giống. Có rất nhiều yếu tố để chọn ra một người bạn đời phù hợp chứ không đơn giản chỉ là mùi hương của một ai đó khiến bạn muốn đè họ vào tường.

"Chúng ta có thể không nói về vấn đề kết đôi nữa được không?" Taehyun đáp lời, tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ. Đột nhiên, không gian trong thang máy như thu hẹp lại và mùi hương của Beomgyu tràn ngập từng ngóc ngách trong không gian.

Nhiệt độ dường như tăng lên.

Beomgyu đang ở rất gần.

"Kết đôi là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến bây giờ."

Taehyun quay lại nhìn Beomgyu. Anh đã tháo cặp kính đang đeo xuống và đùa nghịch nó trên tay. Cặp kính đã che mất đi vẻ đẹp của Beomgyu, giờ nó không còn ở trên mặt anh nữa giúp Taehyun có thể nhìn rõ hơn nhan sắc xinh đẹp của anh. Omega có đường nét gương mặt mềm mại, đôi má ửng đỏ và đôi môi phớt hồng hơi nứt nẻ. Đôi mắt anh trông thật tuyệt với đôi đồng tử màu cà phê ấm áp khiến Taehyun như đắm chìm vào nó.

"Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu để có ai đó tìm thấy chúng ta?" Beomgyu hỏi, gấp kính lại và đút vào túi. “Có thể là đến sáng." Taehyun chắc nịch trả lời. Nhân viên bảo vệ sẽ không nghĩ là có người sử dụng thang máy vào đêm muộn như thế này đâu. Taehyun thường xuyên là người cuối cùng rời văn phòng, hắn đã từng chứng kiến sự vắng lặng của tòa nhà này khi về đêm. Đây là lần đầu tiên sau nhiều tháng hắn mới gặp được một người vào giờ này và số phận người đó lại đủ nghiệt ngã để bị mắc kẹt ở đây với hắn.

Việc bị mắc kẹt trong thang máy cũng không phải là quá tệ. Taehyun biết một số bài tập hít thở, và hắn có cả một playlist nhạc cùng với vài quyển tạp chí tài chính mới nhất để giúp hắn giết thời gian. Nhưng bị kẹt lại với Beomgyu đồng nghĩa với việc mọi sự chú ý của Taehyun đều đổ dồn vào anh. Beomgyu cởi hai cúc trên cùng của áo sơ mi, phẩy tay quạt nhẹ. "Trong này nóng quá."

Taehyun gật đầu, đưa tay vuốt mái tóc đen của mình. Hắn biết rằng Beomgyu hiện tại đang muốn cởi quách bộ quần áo văn phòng đó cho xong. Nhưng nơi làm việc sẽ không chấp nhận nếu anh ăn mặc xuề xòa. “Nếu anh cần phải cởi một cái gì đó, tôi sẽ không phiền đâu.” Taehyun nói, tất nhiên hắn chỉ đang dối lòng mà thôi, vì hắn chắc chắn sẽ rất phiền nếu Beomgyu cho hắn thêm lý do để hắn trở nên mất tỉnh táo.

Beomgyu ngước lên nhìn hắn, "Tôi chắc là cậu sẽ không phiền đâu." Anh thì thầm, ngón tay di chuyển đến nút áo thứ ba. Anh dùng tay mân mê trêu đùa với nó một lúc trước khi mở hẳn ra, hành động đó như đang chơi đùa với sự kiên nhẫn của Taehyun vậy. Taehyun chắc chắn rằng hắn đã xem nhiều màn khiêu dâm còn bỏng mắt hơn thế này nhưng hiện tại chẳng còn bất cứ cái nào động lại trong tâm trí hắn. Tất cả những gì Beomgyu làm chỉ đơn giản là tháo kính và bật một vài nút áo, chỉ vậy thôi mà Taehyun đã cảm thấy như thể Beomgyu đang cho hắn xem một màn trình diễn thoát y dành riêng cho hắn, được thực hiện theo yêu cầu của hắn.

Tất cả những ham muốn của Alpha đã bị hắn chôn vùi sâu bên trong đang dần trổi dậy. Taehyun không phải là người thích tình dục hóa những hành động đơn giản như vậy, nhưng hắn biết Beomgyu đang cố tình đẩy hắn đi đến giới hạn của mình. Hắn có thể nhìn thấy sự quỷ dị trong ánh nhìn của Beomgyu, một ánh mắt dụ hoặc để đạt được mục đích của mình. Taehyun không nghĩ Beomgyu là kẻ sẽ hao phí công sức để quyến rũ người khác trong thang máy, nhưng hắn là ai mà có thể ngăn Beomgyu làm điều đó vào lúc này cơ chứ.

Taehyun có thể ngửi thấy cơ thể Beomgyu phản ứng với mình như thế nào, như thể nó đang muốn hiến dâng cho hắn tất thảy. Taehyun đã cố gắng trốn tránh Omega nhưng vì cả hai bên đều muốn như thế nên không có lý do gì để chối từ cả. Nó sẽ làm dịu cơn ngứa ngáy trước kì động dục của Taehyun và Beomgyu sẽ có nút thắt của Alpha trong cơ thể mình để giúp anh vượt qua cơn phát tình.

"Khốn kiếp!"

"Tôi nhất định phải làm anh."

tbc.
_____________

Tui cũm khum biết lý do vì sao mình lại đào thêm cái hố này trong khi PaLD còn chưa update xong 👉👈 nh mà hoi kệ ik, mng thik là được 🤧 Nói chứ fic này còn dài lém, mng từ từ mà đợi hehe, hôm nay tới đây thui, phần sau có cảnh lăn giường…à không, lăn thang máy…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net