2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin gặp khó khăn trong khi ngủ. Anh thức dậy sớm vào buổi sáng và cố gắng nuốt những viên thuốc đầy màu sắc cùng nước đun sôi để nguội từ đêm hôm trước. Nhìn bản thân trong gương treo ở nhà tắm, đó là một người đàn ông nhợt nhạt và vô hồn cùng đôi mắt mang theo sự buồn tẻ.

Anh hất nước lạnh lên mặt để tỉnh táo, sau đó rút chiếc áo khoác từ đáy chiếc vali và quấn mình trong đó.

Khi anh chuẩn bị ra ngoài, tiếng chuông điện thoại vang lên. Seokjin thất vọng. Nó chẳng phải là của người đàn ông mà anh đang chờ đợi, là của bác sĩ, người khuyên anh nên điều trị càng sớm càng tốt.

"Cảm ơn, tôi sẽ nghĩ về nó." Seokjin trả lời cùng với một nụ cười dịu dàng.

Còn chưa tới tám giờ. Tuyết đã rơi cả đêm và chẳng ai biết nó dừng lại khi nào. Seokjin bước đi trong tuyết khoảng nửa giờ trước khi anh tới quán bánh bao mà anh đã không tới trong một khoảng thời gian dài.

Chủ quán bận rộn với việc kinh doanh của mình, nhưng khi nhìn thấy Seokjin, bác ấy chào anh với một nụ cười ấm áp.

"Cháu đã không tới đây khá lâu rồi!"

Seokjin ngồi xuống một cái bàn trống và mỉm cười.

"Cháu đã lười biếng kể từ khi cháu rời đi"

Bác gái thêm nước nóng vào cốc, đưa tới cho Seokjin.

"Cậu bé, cháu đã làm việc quá sức phải không? Nhìn cháu xem, cháu trở nên gầy gò hơn trước." Bác gái lo lắng.

Seokjin tiếp tục mỉm cười và không đáp lại. Thực tế, anh không hề bận rộn. Sức khỏe của anh xuống dốc vì việc kia luôn chiếm lấy tâm trí anh.

Một bát bánh bao. Anh cúi xuống, cẩn thận múc súp* nóng với một cái thìa. Trong hơn một thập kỷ, giá ở đây chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh có thể nhận ra rằng bánh bao đã nhỏ hơn một chút, nhân cũng ít hơn chỉ bằng một lần cắn.

Tình yêu giữa anh và Jungkook cũng vậy.

Seokjin không thực sự thèm ăn, nhưng anh đã cố gắng ăn hết suất ăn của mình. anh không dám nhìn lên, bởi anh sợ mọi người sẽ nhìn thấy nước mắt của anh. Seokjin đột nhiên nhớ đến khoảnh khắc khi anh mới tới Seoul để bắt đầu cuộc sống mới cùng Jungkook. Họ rất nghèo vào thời điểm đó. Một ngày nọ, họ đã mua một bát bánh bao, nhưng cả hai đều không muốn ăn. Jungkook từ chối di chuyển chiếc thìa cho tới khi Seokjin chia bát bánh bao ra thành hai phần. Anh vẫn nhớ rõ, ngày hôm đó, Jungkook đã rơi nước mắt, hắn nói, nhấn mạnh từng chữ rằng cả cuộc đời này, hắn sẽ không bao giờ để mất Seokjin.

Nhưng lời hứa là một cái gì đó quá đỗi bình thường với người đã nói nó, nhưng với người nghe thì không.

Seokjin nghĩ rằng anh có thể chịu đựng được sự tra tấn do bệnh tật mang lại, nhưng anh vẫn nôn mửa nặng nề trong nhà vệ sinh công cộng.

Anh sợ cô đơn, thất vọng khi đi bộ trong hành lang bệnh viện một mình. Anh ngồi đối diện với bác sĩ, nhìn xuống những cây lan trong chậu của vị bác sĩ họ Kim.

Bác sĩ khuyên anh nên chấp nhận điều trị sớm, càng sớm càng tốt.

Seokjin giữ im lặng, vị bác sĩ cũng thôi không thúc giục anh nữa. Anh kiểm soát lại cảm xúc của mình sau khi đã im lặng một lúc lâu, sau đó ngước lên.

"Tôi sợ sẽ khó khăn...đặc biệt là bây giờ tôi đang cô đơn một mình. Tôi sẽ không thể đối phó với nó. Hãy kê thêm thuốc cho tôi và tôi sẽ nghĩ về nó." Seokjin mỉm cười yếu ớt.

"Bác sĩ Kim, gần đây tôi đã ít chảy máu cam hơn, nhưng những cơn sốt đang dần trở nên tồi tệ. Một vài ngày khi đang ngủ, tôi mơ thấy mình biến thành một cái bếp lò, với trái tim và phổi như đang được chiên trong chảo. Tôi gần như nghĩ rằng tôi sẽ không vượt qua nổi."

Nghe những lời của anh, vị bác sĩ đột nhiên ngừng kê đơn thuốc. Cậu đã thấy rất nhiều những câu chuyện đáng buồn của bệnh nhân, vì vậy cậu hiểu rõ cách họ cảm thấy không công bằng về cuộc sống khi miễn cưỡng rời khỏi thế giới này. Nhưng cậu chưa bao giờ thấy một người đàn ông như Seokjin, người 'được' bao bọc bởi sự cô đơn.

"Anh là bệnh nhân của tôi, và tôi sẽ luôn ở đó để điều trị nó. Không có gì to tát đâu mà. Anh phải luôn giữ cho mình hy vọng sống tiếp, được không?" Trên thực tế, bác sĩ Kim không quá 30 tuổi. Hầu hết mọi người tập trung vào kinh nghiệm và khả năng của bác sĩ Kim chỉ vì cậu có những thành tựu tuyệt vời trong lĩnh vực y tế.

Bây giờ cậu đang an ủi Seokjin. Giọng điệu thư giãn đến mức trông giống như một sinh viên đang an ủi bạn học của mình.

Seokjin mỉm cười chân thành.

"Tôi sẽ nghĩ về nó."

Khi Seokjin chuẩn bị rời đi, Kim Taehyung khăng khăng đưa cho anh một chậu phong lan trong văn phòng, có giá trị nhưng trông thật mong manh.

"Đừng để tâm trí của anh lang thang và anh nên tìm cho mình một sở thích mới, ví dụ như trông một cây hoa"

Seokjin ngạc nhiên, sau đó anh từ chối.

"Cảm ơn cậu, bác sĩ, nhưng tôi không có chút kiến thức nào về việc trồng hoa...bên cạnh đó, cây lan này lại là một loại cây tinh tế và cao cấp"

"Không khó để trồng một cây hoa. Tôi hy vọng anh sẽ quyết định sớm để tôi có thể sắp xếp điều trị cho anh. Một khi anh tốt hơn, những bông hoa của tôi sẽ trở nên đẹp hơn." Vị bác sĩ nở nụ cười, sau đó vẫy tay tạm biệt anh.

Seokjin không thực sự nghĩ như vậy. Chỉ những người yêu thích hoa mới có thể chăm sóc tốt cho chúng. Giống như những gì anh thiếu, không phải là những lời thoải mái thông thường từ người khác.

Nhưng nhận một ít còn hơn là không có gì.

Vì vậy, anh chấp nhận cây hoa này, yêu cầu một cái túi nhựa để bọc nó lại, sau đó đặt nó vào áo khoác của mình.

Vẫn còn một ít thuốc ở nhà. Anh đã ra ngoài quá lâu và cơ thể anh như muốn vỡ ra vậy.

______________________________________________________________________

* Hình ảnh bánh bao mà Seokjin ăn. Súp ở đây chính là nước dùng cùng loại bánh bao này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net