14. THE FRUSTRATION

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




[To Fany 08.17 a.m.] Cái nào hơn?

Cậu gửi ảnh ba chiếc túi xách.

[From Fany 08.21 a.m.] Chẳng cái nào cả, sao thế?

[To Fany 08.21 a.m.] Chỉ hỏi ý kiến của em thôi. Em đang làm gì thế?

[From Fany 08.23 a.m.] Em đang chuẩn bị đi gặp khách hàng. Tae đang làm gì thế? Vẫn nghe báo cáo vào buổi sáng sao?

[To Fany 08.24 a.m.] Yep. Thế còn cái này thì sao?

Tiffany nhìn chiếc túi màu đen tinh tế, nó thật sự rất đẹp.

[To Fany 08.25 a.m.] Hay cái này?

Một chiếc ảnh khác lại được gửi đến. Tiffany nhíu mày.

[From Fany 08.25 a.m.] Có chuyện gì với Tae và mấy chiếc túi này thế?

[To Fany 08.25 a.m.] Tae đam mê thời trang. Vậy? Taeyeon sốt ruột hỏi.

[From Fany 08.30 a.m.] Yeah, giống như em không sợ phim kinh dị vậy. Nàng mỉa mai trả lời lại.

[To Fany 08.30 a.m.] Cái nào hở em? Taeyeon lờ đi lời trêu chọc.

[From Fany 08.30 a.m.] Cái thứ tư trông đơn giản mà đẹp đó. Nó sẽ rất hợp với Tae.

[To Fany 08.30 a.m.] Em thích nó không?

[From Fany 08.31 a.m.] Tại sao việc đó lại quan trọng? Tiffany khúc khích cười.

[To Fany 08.31 a.m.] Em thích nó không? Cậu hỏi lại.

[From Fany 08.33 a.m.] Em có thích.

Taeyeon để điện thoại lên bàn và tập trung chú ý nhìn vào người đang nói.

"Anh H, 33 tuổi, nhập viện tối qua do chấn thương cùn ở ngực. Anh được một thường dân đưa đến viện. Dấu hiệu quan trọng: GCS: 12, RR: 34x/m, Xung: 129x/m, BP: 90/50mmHg."

Bác sĩ nội trú năm ba giơ ra ảnh của bệnh nhân.

"Về khám lâm sàng, chúng tôi thấy chỗ phồng ngực phải giảm và có hơi lệch khí quản ở bên trái, chúng tôi đã tiêm IV, RL 40 gtt/m, 8L oxy trên NRM, sau đó thực hiện giải nén bằng cách chèn 18 máy đo kim trên ICS thứ hai của ngực phải, bệnh nhân ổn định trong vài phút trước khi bị sốc, chúng tôi thực hiện hồi sức nhưng không cải thiện, bệnh nhân tử vong vào lúc 00,47 KST."

"Tim thế nào?" Taeyeon hỏi.

"Gì cơ, thưa bác sĩ?"

"Tim."

"À.. Umm, chúng tôi uh, tim bệnh nhân uh-" Anh lắp bắp.

"Bệnh nhân chết vì bị chèn ép tim. Cậu muốn biết làm thế nào tôi biết điều đó? Nhóm pháp y đã thông báo cho tôi sáng nay." Taeyeon khoanh tay lại. "Cậu có kiểm tra tim bệnh nhân hay không?"

"À... không có - ý tôi là.. chúng tôi không thể-"

"Siêu âm?" Cậu chế nhạo khi phòng họp rơi vào trạng thái im lặng khủng khiếp. Anh chàng kia cúi thấp đầu. "Cậu không có mắt với tai sao?" Cậu nhướng mày. "Bác sĩ Seo, cần tìm dấu hiệu gì từ bệnh nhân này?" Taeyeon hét lên, hỏi bác sĩ nội trú yêu thích của mình ở ghế trước.

"Chọc tĩnh mạch, thưa bác sĩ."

"Em muốn nghe gì từ tim của bệnh nhân này?"

"Tiếng tim nghẹt lại, thưa bác sĩ."

"Thấy chưa?" Cậu gõ cây bút lên bàn. "Tôi tin rằng đây không phải là chuyện khó khăn. Cậu là một bác sĩ, cậu nhìn thấy nó hàng ngày, cậu đã vượt qua kì thi ATLS vì vậy tôi không hiểu tại sao điều ngu ngốc như vậy, đã xảy ra!" Cuối cùng Taeyeon hét lên. "Chúng ta đang nói về một con người sống ở đây, mọi người không yêu cầu các bạn trở thành một vị thần. Tôi yêu cầu các bạn trở thành một bác sĩ tuyệt vời! Chính các bạn chọn con đường này và bây giờ phải chịu trách nhiệm về nó!"

"Tôi không muốn một chuyện gì đó đó như thế này xảy ra lần nữa trong tương lai, các bạn hiểu điều tôi nói chứ?" Taeyeon nhìn chăm chăm vào các bác sĩ trẻ. Họ gật đầu với vẻ mặt chua chát. "Báo cáo buổi sáng kết thúc. Bây giờ trở lại làm việc đi." Taeyeon giải tán rồi đứng dậy và bước về phía phòng chờ.

...

Taeyeon mở một tạp chí y khoa tìm kiếm thứ có thể thu hút sự quan tâm của mình. Dự án lập bản đồ bộ gen của con người đã lọt vào tầm mắt Taeyeon. Có rất nhiều điều để yêu thích về meds. Phát triển công nghệ y tế là một trong số đó.

Mục đích của dự án này là dự đoán loại bệnh nào sẽ lây truyền để có thể được ngăn ngừa trước khi nó xảy ra. Như dự án đã nói, nó vẫn chưa kết thúc. Mọi người vẫn đang làm việc trên đó. Nó sẽ là một thành công lớn nếu hoạt động. Hãy tưởng tượng có bao nhiêu mạng sống có thể được cứu.

"Ugh, tôi thề thằng cha này đến đây để phê!"

Cậu ngẩng đầu về phía giọng nói, thấy Yuri đang ở trần một nửa - chỉ mặc độc một bộ đồ lót và làu bàu. Cô ném bộ đồ phẫu thuật của mình vào giỏ đồ bẩn. Taeyeon cười khúc khích biết chính xác về người mà Yuri đang nói tới. Một kẻ vô gia cư luôn miệng nói buồn nôn và chóng mặt đã đến bệnh viện nhưng Yuri không hề tìm ra dấu hiệu bệnh tật gì từ anh ta.

"Cậu biết gì không, có lẽ mình nên đi đến gặp cảnh sát để cấm anh ta không được đến gần bệnh viện." Yuri tức tối làu bàu. Cô lấy bộ đồ mới và nhanh chóng mặc vào.

"Lần này là gì thế, Yul?"

"Anh ta nôn vào người mình! Mùi gớm chết đi được. Muốn ngửi thử không?"

"Không, cảm ơn. Có lẽ anh ta có vấn đề trong người thật. Cậu nên kiểm tra một chút xem sao." Taeyeon gợi ý.

"Mình đã làm rồi! Anh ta chỉ muốn phê pha và muốn ngủ trên một chiếc giường thoải mái. Mình đang rất muốn đá đít anh ta lắm đây!" Yuri càu nhàu khi pha cà phê. Cách để xả stress của Yuri. Đồ có cồn không được phép sử dụng trong bệnh viện nên caffeine là một thứ có ích cho cô ngay lúc này. "Uống không?" Taeyeon lắc đầu. Cậu đã có đủ cà phê cho hôm nay rồi. "Cậu đọc gì đấy?" Yuri uống cà phê khi ngồi xuống bên cạnh Taeyeon.

"Dự án lập bản đồ bộ gen. Cậu có nghĩ họ sẽ hoàn thành nó không?"

Là một bác sĩ phẫu thuật nói chung cộng với một chút thiên về DNA, Yuri phải có ý kiến ​​về nó. "Có lẽ." Cô nhún vai một cách thờ ơ. "Về lý thuyết, có thể. Cậu chỉ cần cắt chuỗi, tạo chuỗi và xác định những tế bào nào có thể có. Vấn đề là nó sẽ tốn ít nhất là — mình không biết, có thể là hàng triệu đô la?"

"Nghe có vẻ phức tạp hơn nhiều so với những gì cậu nói."

"Nếu chỉ là một nhà khoa học thuần túy thay vì bác sĩ, mình sẽ không bao giờ ra khỏi phòng thí nghiệm. DNA thật tuyệt vời. Chúng nhỏ xíu, cậu nghĩ cậu có thể đánh bại chúng nhưng chờ cho đến khi chúng đang nhập mã xấu và gen đột biến ẩn đằng sau những cái tốt, không gì có thể ngăn cản chúng rồi bùm! Xin chúc mừng cậu đã mắc bệnh ung thư." Cô giải thích hào hứng sau đó cau mày sau một giây. "Tại sao giải thích điều này cho cậu? Cậu thừa biết điều đó mà." Cô tát lên tay Taeyeon.

Taeyeon cười khúc khích. Yuri là một nhà sinh học siêu cừ hồi trung học. Cô luôn hào hứng nói về những chuyện đó và Taeyeon thì không nỡ mà ngăn cô lại.

"Cậu không phải phẫu thuật sao? Sao lại thư thả ở đây thế?" Yuri hỏi khi đứng dậy lấy đồ ăn.

"Mình huỷ rồi. Anh ta không ổn định. Lại lần nữa." Taeyeon trả lời. "Đưa mình quả táo." Cậu chỉ vào giỏ hoa quả, Yuri đưa cho Taeyeon.

"Anh Shin?" Taeyeon gật đầu khi cắn miếng táo. "Anh ta muốn chết, cứ mặc anh ta đi." Yuri thờ ơ nói.

"Hôm nay cậu cục cằn quá đó."

"Mình chỉ nói sự thật. Anh ta bị ung thư vòm họng thế mà vẫn hút thuốc trong bệnh viện đấy! Lạy Chúa!" Yuri vung tay vào không khí. "Anh ta đe doạ tất cả y tá và bác sĩ nội trú chỉ để hút thuốc. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra được chứ?"

"Anh ta chỉ già cõi và cô độc và buồn chán thôi. Hút thuốc là bạn anh ta." Taeyeon trả lời. Không phải cậu đồng ý với điều đó. Taeyeon chỉ đang cố để hiểu cảm giác của anh ta. Lúc nào anh ta cũng tức giận, chỉ có thể bình tĩnh được khi hút thuốc.

"Sao cũng được. Mình đi đây, vài người trong số chúng ta thật sự có công việc." Yuri trêu chọc rồi ra khỏi phòng.




...

"Vậy.. hôm nay Tae đã làm gì? Có gì thú vị không?" Tiffany lơ đãng vuốt ve mặt Taeyeon trong khi mắt nàng tập trung vào cuốn tiểu thuyết còn người kia thì đang nhắn tin trên điện thoại. Taeyeon đang ôm Tiffany nằm trên ghế sofa tận hưởng buổi tối yên bình trong căn nhà của họ.

"La mắng quá nhiều và nhắn tin cho em." Taeyeon vừa trả lời vừa nhắn tin.

"Đó là lí do tại sao giọng Tae lại hơi khàn thế hả." Tiffany cựa quậy một chút để nhìn cậu. "Sao Tae lại phải la mắng thế?"

"Có người đã qua đời tối qua vì một bác sĩ nội trú ngu ngốc của Tae."

"Thế nên tâm trạng của Tae mới tệ thế này sao?"

"Kiểu đấy." Taeyeon khoá điện thoại và đặt nó sang bên cạnh rồi vùi mũi vào sâu trong mái tóc Tiffany, kéo nàng lại gần mình. "Nhưng tâm trạng Tae giờ đỡ hơn rồi."

"Em mừng đấy." Nàng mỉm cười. "Muốn nói về nó không?" Nàng gập lại quyển sách và để xuống sàn nhà.

"Em muốn nói về cái gì?"

"Hmm, Tae đã nói gì với họ? Tae đã lớn tiếng như thế nào?"

"Lớn đủ để làm họ sợ đái ra quần?" Cậu bật cười. "Nah, Tae đùa thôi. Nhưng giọng Tae vang khắp cả phòng hội nghị."

"Tae ác quá!"

"Tae chỉ không hiểu tại sao nó lại quá khó khăn để bọn họ học vậy? Ý Tae là họ đã ra trường thì phải có kiến thức cơ bản rồi. Áp dụng cũng đâu có khó khăn đến như thế."

"Có lẽ bởi họ mệt chăng?"

"Họ chọn khoa phẫu thuật. Họ nên biết những gì mình đang đối mặt chứ. Bọn Tae không có thời gian để ngủ, thỉnh thoảng còn phải bỏ bữa, bọn Tae chỉ học và học và học và thực hành. Rất là vất vả đấy chứ." Taeyeon tự hào nói.

"Thế mà ngày nào Tae cũng than phiền về công việc của mình." Tiffany xoay người, giờ nàng hoàn toàn nằm trên Taeyeon.

"Tae già rồi."

"Tae ba mươi, vẫn còn rất trẻ so với một bác sĩ phẫu thuật." Nàng nhướn mày. "Và em không nói dối đâu, em thật sự bị ấn tượng bởi bộ não của Tae đấy."

"Nhưng? Phải có từ nhưng trong câu nói của em chứ. Em đang định nói cái gì vậy hả, hmm, Hwang?" Cậu mỉm cười khi vén tóc qua vàng tai Tiffany.

"Em đang nói là Tae không cần phải quá vất vả mọi lúc đâu. Tae là con người và con người đôi khi cũng mắc sai lầm, chuyện đó cũng ổn cả thôi." Nàng dịu dàng nói. "Họ vẫn đang học, họ sẽ còn phạm phải nhiều sai sót nhưng họ sẽ biết rút ra kinh nghiệm từ những điều đó. La mắng có thể làm họ sợ và cũng có thể là lí do để họ ghét Tae."

"Tae chẳng cần bọn họ phải thích Tae." Taeyeon nói. "Tae chỉ cần họ không mắc những lỗi sai ngu ngốc."

"Nhưng-"

"Mọi người nghĩ như thể bọn Tae là thần thánh vậy, Fany." Taeyeon cắt lời nàng. "Họ sẽ không quan tâm bọn Tae đã học bao nhiêu lâu, bọn Tae đã thực hành bao nhiêu lâu, bọn Tae đã mất bao nhiêu giấc ngủ, bọn Tae đã sụt bao nhiêu cân, họ chỉ không muốn nghe những câu liên quan đến cái chết." Cậu nhìn thẳng vào mắt Tiffany. "Tae đang cố gắng bảo vệ họ bởi tất cả những thứ có thể xảy đến trong tương lai. Bọn Tae nên cảm thấy đủ may mắn bởi chàng trai đã mất tối qua là một tên tội phạm vô gia cư. Không có ai quan tâm đến anh ta. Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu đó là một người khác? Một người quyền lực chẳng hạn?"

Tiffany chạm nhẹ vào cằm Taeyeon và nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. "Em vẫn nhớ ngày đầu tiên chúng mình gặp nhau. Trông Tae rất gầy với gò má hốc hác và vầng thâm quanh mắt. Đó là vẻ ngoài của một bác sĩ phẫu thuật sao?" Nàng hỏi.

Taeyeon dịu lại bởi lời nói của nàng, cậu chăm chú nhìn Tiffany mà không trả lời câu hỏi đó.

Tiffany nhẹ nhàng vuốt ve đường quai hàm của Taeyeon. "Sẽ không ổn nếu lúc nào Tae cũng đẩy mình vào trong khó khăn." Nàng ngả đầu lên lồng ngực người bên dưới. "Đôi khi Tae cũng cần dừng lại nghỉ ngơi và thở một chút."

Sẽ tuyệt nếu có ai đó đem nhịp thở của Tae đi, nhưng có một người luôn nhắc Tae thở, đó lại là người mà Tae nên giữ lấy.


...


"Taeyeon-ah." Tiffany lắc cơ thể nhỏ bé của Taeyeon mặc cho cậu đang mè nheo rên rỉ. "Dậy nào, Taetae." Nàng nũng nịu nói.

"Ư ư Tae muốn ngủ cơ." Người kia chỉ lầm bầm.

"Tae đã nói sáng nay chúng ta sẽ đi chạy cơ mà, nhanh nào, cục cưng lười biếng này!" Tiffany kéo chăn ra.

"Tae không nhớ gì về chuyện đó hết." Taeyeon ngáp, ôm chặt chiếc gối ôm bên cạnh.

"Thì đó là lí do em ở đây để nhắc cho Tae nhớ là chúng ta có cái lịch hẹn chạy bộ sáng nay đây." Tiffany khoanh tay. "Và đó là chính lời Tae nói đó nhé."

Nàng nhận được tiếng ngáy giả như một câu trả lời.

Tiffany lớn tiếng thở dài. "Được thôi. Nếu Tae không muốn dậy thì thôi vậy." Nàng đi ra khỏi phòng, cố tình để chiếc chăn rớt xuống sàn nhà bỏ Taeyeon lại trong căn phòng lạnh lẽo.

Taeyeon lầm bầm, cậu mạnh bạo bật người ngồi dậy, thổi thổi mấy sợi tóc loà xoà trước trán. Đôi lúc Tiffany thật sự có thể khá phiền phức. Taeyeon rời khỏi giường và uể oải vươn vai dãn cơ. Cậu vừa dụi mắt vừa đi ra khỏi phòng và thấy Tiffany đã sẵn sàng trong chiếc áo tank top đen cùng chiếc quần chạy và mái tóc cột cao.

Taeyeon nuốt nước bọt bởi hình ảnh trước mặt. Cậu như bị đóng băng ngay tại chỗ, nhìn ngắm Tiffany với đôi mắt thậm chí còn chẳng thể chớp được.

"Sao Tae lại nhìn em như thế?"

"Đợi - đợi một chút, Tae sẽ đi thay đồ." Taeyeon đóng sầm cửa rồi nhanh chóng thay bộ pyjama trong khi bất cần lục tung tủ đồ lôi ra bất kì chiếc quần rộng và chiếc áo phông quá cỡ nào. Cậu đánh răng rửa mặt trong lúc chải lại mái tóc dài ngang vai. Vội vàng vớ lấy điện thoại và ví trên tủ gần giường - Taeyeon suýt chút nữa thì vấp chính chân mình khi chạy ra cửa. Taeyeon thật sự đã sẵn sàng trong chưa đầy năm phút. "Đi thôi!"

"Em tưởng Tae buồn ngủ?" Tiffany nói khi khoá cửa.

"Tae đã buồn ngủ, nhưng giờ hết rồi."

Họ chậm rãi chạy xung quanh công viên nằm gần toà chung cư. Đó là một buổi sáng đẹp trời mặc dù là hơi sớm so với những gì Taeyeon thích. Có rất nhiều người cũng chạy ở đây. Họ lịch sự cúi đầu chào những người hàng xóm quen biết. Sau khi chạy vài vòng, cả hai hổn hển ngồi xuống ghế đá. Taeyeon quay qua Tiffany, nàng ngồi rất gần kế bên thì cậu đã phát hiện ra một điều mới; Tiffany đang chảy mồ hôi.

Tiffany tựa người ra phía sau với một nụ cười nhỏ trên môi. "Cảm ơn Tae vì đã thức dậy."

"Tae đã nói chúng ta sẽ đi chạy mà, không phải sao?" Cậu tự động trả lời.

"Thế mà ai đó đã nói với em là Tae quên." Tiffany đảo mắt. "Thời tiết đẹp thật, nhỉ?" Nàng hít một hơi sâu.

"Yeah." Taeyeon đáp lại một cách hời hợt, cậu vẫn đang bận ngắm nhìn hình ảnh xinh đẹp trước mặt.

"Sao Tae lại nhìn em như thế?" Tiffany hỏi mà thậm chí không cần liếc nhìn tên lùn bên cạnh.

"Không có chi." Taeyeon quay đi.

Đã hơn bảy tháng kể từ khi họ chuyển vào sống chung với nhau và Taeyeon chưa từng quan hệ thể xác với ai kể từ lúc đó. Một phần bên trong cậu đang thật sự biểu tình dữ dội ngay lúc này bởi điều đó. Và sự thật rằng một Tiffany đẹp đến mức ngỡ ngàng trước mặt cũng chẳng thể nào giúp gì được.

Nó chỉ khiến Taeyeon khó khăn trong việc tự kiểm soát lại bản thân không được làm điều gì ngu ngốc và doạ Tiffany sợ chạy mất. Chẳng phải thú tính đang dấy lên trong đầu Taeyeon, đó chỉ là khát khao. Một khát khao mạnh mẽ được chạm vào cơ thể Tiffany bằng tất cả sự quan tâm và tình yêu và... đợi đã. Tình yêu? Đợi đã, gì cơ? Cậu vừa mới nghĩ về...? Tình yêu ư?

Taeyeon kịch liệt lắc đầu. Tình yêu không thể xảy ra trong khoảng thời gian ngắn thế được, bên trong cậu viện ra ngay một cái cớ.

"Tae?"

"Đi uống cà phê đi." Taeyeon đột ngột đứng dậy. "Hoặc đi ăn gì đi, gì - gì cũng được." Cậu nói lắp.

Được tắm bằng nước lạnh có lẽ sẽ là một ý hay.

"Chúng mình chỉ vừa mới ngồi đây thôi mà, em vẫn còn mệt mà, chưa thể đi được luôn đâu." Tiffany bĩu môi.

Ối dời ơi, môi cô ấy.. Ôi Chúa ôi! Tôi điên mất! Tôi điên đây!

"Em có thể ngồi trong quán cà phê mà." Cậu phản bác. "Nhanh nào, Tae đói rồi."

"Okay, okay." Nàng đầu hàng. "Khoan đã, nhưng em không mang ví theo." Cô nàng xinh đẹp nhăn nhó.

"Tae sẽ trả, nhanh nào đi thôi!" Cậu vội vã kéo Tiffany đi.

Tiffany ngồi ở bàn đợi trong khi Taeyeon gọi đồ cho họ.

"Thêm nhiều caramel vào macchiato nhé." Taeyeon yêu cầu nhân viên. "Trà của tôi không đường, và tôi lấy thêm hai cái sandwich và bánh muffin sô-cô-la kia nữa."

Taeyeon thanh toán và đứng ở đó đợi cho đến khi đồ hoàn thành. Cậu cảm ơn nhân viên và cầm khay đi đến bàn, cậu đưa cà phê cho Tiffany. Taeyeon không dám nhìn vào người trước mặt mình, cậu nhìn mọi thứ khác trừ Tiffany.

Tiffany nhận ra điều đó. "Sao thế, Taeyeon-ah? Tae trông lạ lắm."

"Không, Tae ổn." Taeyeon cẩn thận uống tách trà nóng của mình. "Vậy, kế hoạch hôm nay là gì?"

"Umm.. Thật lòng em có hơi không thích những bộ đồ cũ của Tae. Đừng hiểu sai ý em nhưng Tae cần phải thay toàn bộ áo phông của Tae sau một thời gian chứ." Nàng nói với tông giọng đầy nghiêm túc khi nhai miếng sandwich.

"Tae không làm việc với chúng. Tae mặc đồ phẫu thuật mà." Taeyeon thờ ơ nhún vai.

"Thế đâu có nghĩa là Tae ra khỏi nhà mà không mặc nó. Em nghĩ chúng ta nên đi mua sắm, thế nào?"

"Kinh khủng khiếp." Cậu ngắn gọn đáp.

"Sẽ không lâu đâu mà, chỉ một cửa hàng thôi. Em hứa."

"Một thôi?"

"Một thôi."



...

Taeyeon phải thề trước mộ của Heechul oppa, cậu sẽ không bao giờ được chìm đắm trong những lời nói ngon ngọt của Tiffany thêm một lần nào nữa. Cậu đã làm xong mọi thứ. Cậu đã vượt qua kỉ lục trong trò chơi trên điện thoại của mình ba lần, cậu đã ăn xong chiếc kẹo mút to đùng, cậu thậm chí còn đã mua thêm vài đĩa trò chơi ở cửa hàng trên tầng ba. Vậy mà, Tiffany vẫn chưa quyết định xong những gì cần mua.

Tiffany chỉ là không thể chọn được giữa kiểu áo phông kẻ sọc hay kẻ ngang, kiểu quần đen hay quần kaki. Mặc dù tất cả những bộ đồ này sẽ là của Taeyeon, vậy mà vị bác sĩ kia lại chẳng thèm quan tâm nhiều cho lắm.

May mắn thay, họ đã ăn tối trước khi đi săn lùng quần áo. Nếu không thì Taeyeon sẽ còn trở nên gắt gỏng cục cằn hơn bây giờ.

"Chúng ta xong rồi, thôi nào." Tiffany thúc khuỷu tay vào Taeyeon.

"Sao mà em lâu thế?" Cậu nhướn mày trách vấn.

Tiffany tát lên cánh tay Taeyeon. "Đây là đồ cho Tae thế mà em lại là người chọn đấy."

"Tae đã bảo quần áo của Tae ổn cả mà, tại em không chịu nghe." Taeyeon cãi lại khi cậu cầm lấy những túi đồ và nắm tay Tiffany.

"Tae không xấu hỏi khi cứ mặc đi mặc lại mấy bộ đồ luộm thuộm giống nhau đó sao?"

"Sao Tae phải thế chứ? Dù sao cũng chẳng có ai để ý đâu mà."

"Em có để ý. Và em chắc chắn là mọi người cũng có. Vậy nên chúng ta sẽ kết thúc tranh luận ở đây bởi lời Tae nói không có hiệu lực nữa rồi." Tiffany vênh cao mặt khiến Taeyeon phải bật cười khúc khích vì hành động đáng yêu đó.

"Gì cơ? Vậy ra từ bây giờ em định chuẩn bị đồ cho Tae mặc mỗi sáng sao?" Taeyeon trêu chọc.

"Em phải nghĩ về chuyện đó, có lẽ em sẽ làm thế thật." Tiffany đáp. "Tae là bác sĩ đó, Taeyeon-ah. Mọi người đều nhìn Tae. Em biết có lẽ nó không quan trọng nhưng mọi người chú ý vào những thứ như thế này và em sẽ không để họ đánh giá thấp Tae chỉ vì những điều nhỏ nhặt đâu."

Taeyeon mỉm cười. Cậu không biết kiếp trước mình đã làm gì để mà giờ có được một người như Tiffanh trong đời. Không có một từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc hiện giờ của Taeyeon. Cậu bị quá tải bởi hạnh phúc và sung sướng. "Vậy được rồi." Cậu nói.

Ôi sao em lại ân cần đến vậy.


...


Họ chậm rãi lái xe trong màn đêm. Ánh đèn lung linh của thành phố khiến họ đắm mình vào một sự bình yên bất tận. Khi thời gian trôi đi, đám đông trên phố cũng dãn dần. Đã gần nửa đêm rồi, ngay mai cả hai đều phải đi làm, nhưng khoảnh khắc này lại quá đẹp để mà bỏ qua.

Taeyeon hỏi Tiffany nàng có muốn về nhà không, và nàng nói không. Sông Hàn có vẻ là một ý tưởng hay cho hai cô gái khi mà giờ cả hai đều lạc trong những suy nghĩ của riêng mình. Một trong hai người ậm ừ hát theo bản nhạc đang nhẹ nhàng phát ra trên xe, nhịp nhịp gõ tay lên vô-lăng, trôi theo những giai điệu. Người còn lại thì nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười trên môi.

Những ngón tay đan chặt đặt lên đùi của người ngồi bên ghế hành khách.

Taeyeon dừng xe lại và tắt máy. Cậu nhìn cô gái ngồi bên cạnh. "Tae muốn chúng mình ra ngoài hít thở không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net