19. THE BOOK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng ta có nên nói với chúng bây giờ không?"

"Hai đứa đang làm rất tốt, tôi không muốn gây áp lực cho chúng. Cứ mặc hai đứa đi. Hai người nghĩ sao?"

"Chúng tôi cũng nghĩ thế. Nhưng trong bao lâu?"

"Cho chúng thêm sáu tháng nữa? Cứ để hai đứa tận hưởng khoảnh khắc này."

"Và nếu chúng cuối cùng cũng hỏi chúng ta về chuyện đó?"

"Vậy chúng ta sẽ thảo luận với chúng."

"Bọn tôi vui lắm."

"Tin tôi đi, bọn tôi cũng thế."

...

Nhóm bác sĩ ngồi ở vị trí tương ứng của mình.

"Cậu thấy điện thoại rồi hả?"

"Không. Mình không thể tin mình đã mất nó. Mọi số liên lạc quan trọng của mình đều ở trong đó hết."

"Nhưng cái này giống cái điện thoại cũ mà." Hyoyeon chỉ vào thiết bị màu đen bên cạnh bát của Taeyeon.

"Của Fany đấy. Mình đã mua một cái mới nhưng nó quá to. Mình không thích nên đã đổi với cô ấy rồi. Điện thoại cô ấy chán òm luôn ạ, chẳng có trò chơi gì cả. Mình đã phải tải lại hết."

"Cậu mua điện thoại gì đấy?" Sunny hỏi.

"iPhone 6. Mình muốn mua kiểu giống cái cũ nhưng nó không sản xuất nữa rồi. Không thể tin được cuộc đột phá cách mạng của họ là về kích thước." Taeyeon bật cười. "Ứng dụng thì vẫn thế, mình nghĩ vậy?"

"Cậu nên đổi với mình. Mình không có phiền khi dùng điện thoại to hơn đâu."

"Cứ mơ đi, đồ lùn!" Taeyeon khịt mũi.

"Cậu chỉ cao hơn mình có một centimet thôi nhé, đồ ngớ ngẩn! Mà cậu có đến cuộc hội thảo đấy không?" Sunny trộm một miếng khoai của Hyoyeon.

"Không biết nữa, mình vẫn chưa nói với Fany về chuyện đó." Taeyeon uống nước thảo dược của mình trước khi đút thêm nhiều mì vào trong miệng.

"Sao?"

"Hội thảo sẽ kéo dài tận bốn ngày và mình không muốn cô đơn một mình ở một lục địa khác đâu."

"Wow, giờ mới biết cậu bị ám ảnh thế đấy nha." Hyoyeon và Sunny cười lớn. Taeyeon ngừng nhai thức ăn rồi lườm bạn mình.

"Đó lại là một điều tốt, thật đó." Hyoyeon nói, vẫn cười khúc khích.

"Nhưng cách cậu nói lại chẳng tốt chút nào. Đừng có cười mình nữa đi. Yah!"

Nhưng họ vẫn không dừng lại.

...

"Tối nay ăn gì thế?" Taeyeon mở tủ lạnh lấy hộp kem.

"Taetae, không được ăn kem trước bữa tối." Tiffany nhắc nhở cậu.

"Chỉ một thìa thôi mà."

"Kim Taeyeon," Cô luật sư nghiêm mặt nhìn cậu. "Bỏ lại vào tủ lạnh mau. Kem là món tráng miệng chứ không phải khai vị."

"Nhưng Tae muốn khai vị cơ." Cậu bĩu môi.

"Thì có salad hay gì đó mà. Bỏ-lại-nhanh." Tiffany nhấn mạnh từng từ một.

"Đúng là chỉ biết áp bức Tae." Taeyeon lầm bầm nhưng vẫn làm theo lời Tiffany nói. Cậu đã quen với việc ăn kem vào bữa tối, ăn kem vào bữa sáng, ăn kem vào giữa đêm và chẳng có ai nạt cậu về chuyện đó. Nhưng, Taeyeon sẽ không đời nào đổi cuộc sống mới của mình với điều gì trên thế giới đâu.

"Em nghe đó nhé." Tiffany nói trong khi nêm nếm thức ăn.

"Thì sao? Em sẽ cấm Tae ăn kem sao?" Taeyeon trề môi.

"Em có nên làm thế không nhỉ?" Tiffany thách thức.

Taeyeon thở dài. "Tae không phải trẻ con nữa. Tae có thể ăn bất cứ thứ gì Tae muốn." Cậu giận dỗi khi ngồi lên kệ bếp.

"Thế thì có lẽ Tae nên cư xử như một người lớn đi." Tiffany hôn vội lên môi cậu. "Tốt cho Tae cả thôi mà, Taeyeon-ah."

"Ổn thôi." Taeyeon đầu hàng. "Hôn Tae nữa đi." Cậu nhanh chóng giữ lấy khuôn mặt nàng trước khi nàng có thể rời ra.

"Tae, thịt sẽ cháy mất." Nàng lầm bầm giữa nụ hôn. "Chúng ta có thể tiếp tục sau khi ăn xong mà."

"Thật sao?" Taeyeon lùi lại một chút. "Một màn âu yếm trọn vẹn chứ?"

"Một màn âu yếm trọn vẹn." Tiffany hứa. "Giờ buông em ra nếu không Tae sẽ có món thịt cháy cho bữa tối đấy."

"Okay, okay." Taeyeon buông nàng ra.

Taeyeon không biết từ khi nào cách bày biện món ăn lại quan trọng với cậu đến thế. Gần đây cậu thường bị mất khẩu vị bởi cách bày biện món ăn không được theo ý mình. Ví dụ như là cậu tìm thấy thứ gì bị lệch ra khỏi vị trí thích hợp của nó hay màu sắc quá biến đổi, hoặc khi nước chấm bị trộn lên. Cậu chỉ không thể chịu được điều đó. Sự gọn gàng và xinh đẹp trong món ăn của Tiffany làm chắc chắn là nguyên nhân chính. Đồ nàng nấu ở nhà còn hơn cả đồ ăn trong khách sạn năm sao. Trong mắt Taeyeon điều đó có giá trị khổng lồ, đồng thời đó cũng là một trong rất nhiều lí do cậu yêu nàng nhiều hơn mỗi ngày.

"Woah!" Miệng Taeyeon tự động tiết ra nước bọt khi nhìn thấy món ăn ngon lành kia. "Cái gì vậy?"

"Steak Fajita Rolls." Tiffany trả lời khi đặt miếng bò bít tết vào đĩa Taeyeon. Nàng đợi đến khi Taeyeon nhai xong rồi mới hỏi cậu vị có ngon không.

"Tae yêu nó."

"Yêu nó hay yêu em?" Tiffany trêu chọc.

"Tae yêu em nhưng giờ thì yêu nó hơn." Taeyeon cười toe. "Cảm ơn em vì lúc nào cũng làm đồ ăn ngon cho Tae."

"Không có chi." Nụ cười của nàng rộng đến tận mang tai.

"À Fany-ah." Taeyeon đột nhiên nhớ đến sự kiện sắp tới. "Tae có một cuộc hội thảo vào tháng sau ở Prague. Em muốn đi với Tae không? Sẽ tuyệt lắm đấy."

"Sao?"

"Hội thảo. Tháng sau. Prague." Cậu lặp lại những ý chính trong khi đang nuốt thức ăn.

"Em uhm, em không biết nữa, Taeyeon-ah.." Tiffany chần chừ.

"Tại sao?"

"Bây giờ em đang cố tiết kiệm tiền. Tae biết đấy, để chuẩn bị.. đồ đạc?"

"Ồ. Tae có tiền nếu đó là điều em đang lo lắng."

"Đây là một chuyến đi đắt đỏ, Taeyeon-ah. Em không muốn Tae dùng tiền của mình vì em."

"Thế Tae có nên trả cho em những khoản mà em đã thanh toán không? Hay tất cả hàng hoá và quần áo mà em mua cho Tae? Hay vì em đã nấu ăn? Khoản giặt giũ? Khoản tiền xăng mỗi lần em đưa Tae đến bệnh viện?" Taeyeon hỏi trong tông giọng nghiêm túc.

"Sao? Tae đang nói những thứ vô lí gì vậy hả?!" Tiffany bực bội. Nàng không bao giờ thấy tiếc khi dùng tiền cho nhu cầu thiết yếu của họ.

"Tae có nên không?" Taeyeon lặp lại.

"Không." Tiffany hơi nâng giọng. "Điều gì-"

"Thế thì em không nên suy nghĩ về số tiền cho chuyến đi. Công ty dược phẩm sẽ thanh toán cho Tae. Chúng ta có thể sử dụng tiền của cả hai để thanh toán cho chi phí của em. Với cả, chúng ta chỉ cần trả tiền vé máy bay thôi. Khách sạn, tàu xe và ăn uống ở đó đã được lo hết rồi. Chà, trừ khi em muốn đi mua sắm thôi."

"Chuyện này khác mà, Taeyeon-ah." Nàng tranh cãi.

"Fany, Tae đang làm những điều Tae giỏi nhất và những điều Tae thích nhất. Tae là bác sĩ phẫu thuật. Tae giúp mọi người. Tae được trả vì điều đó. Tae thật sự đã có quá nhiều tiền cho riêng mình rồi và Tae muốn dùng nó vì em. Đây đâu phải chuyện lớn đâu." Taeyeon chân thành nói.

"Dù sao nó vẫn khác. Chúng ta đang nói về rất nhiều tiền đó Tae."

"Thì sao?! Đó cũng sẽ là tiền của em cơ mà." Taeyeon bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn vì cuộc tranh luận không cần thiết của họ. Nó sẽ là một câu chuyện khác nếu Tiffany không thể đi cùng cậu vì còn công việc phải làm nhưng nếu nguyên nhân chính là vì tiền, Taeyeon không thể không thấy thất vọng. "Còn có ý nghĩa gì nữa nếu Tae không được sử dụng tiền của mình cho em chứ?"

"Huh?" Tiffany hoang mang. "Tae đang nói gì vậy?"

"Một ngày nào đó chúng ta sẽ kết hôn. Tại sao em cứ quên chuyện đó thế? Em có ai khác trong tâm trí rồi sao?!" Giờ Taeyeon đã nóng nảy.

"Không! Không! Không! Tae biết em yêu Tae mà. Em chỉ.. nghĩ rằng như vậy là quá nhiều. Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà." Tiffany giải thích.

"Được thôi, thế thì Tae đoán mình cũng sẽ không đi nữa." Taeyeon bực bội đứng dậy và dọn dẹp đĩa của mình.

"Taeyeon-ah." Tiffany dịu dàng gọi. "Đừng hiểu sai ý em mà? Em thật sự không hề nghĩ đến ai khác ngoài Tae. Em xin lỗi, được không? Đừng buồn mà." Nàng ôm Taeyeon từ phía sau.

Nếu ai đó nói với Tiffany rằng nàng sẽ nghĩ và thật lòng hạnh phúc để kết hôn với Taeyeon vào một năm trước, nàng sẽ nhẫn tâm cười vào mặt người đó. Thật buồn cười làm sao với cái cách mọi thứ thay đổi và giờ họ đã yêu nhau khi họ bắt đầu ở những bước sai lầm.

"Yeah, Tae ổn." Taeyeon thẳng thừng nói. "Tae đi ngủ đây. Cảm ơn vì bữa tối." Taeyeon rời người ra khỏi vòng tay Tiffany, lau khô tay rồi đi ra khỏi bếp.

"Taeyeon-ah!" Tiếng Tiffany gọi làm cậu dừng lại. Nhưng Taeyeon không quay đầu lại. "Ít nhất hãy cho em suy nghĩ về chuyện đó trước được không?"

"Em có một tuần."


...



Ngày thứ hai.

Taeyeon đang nằm trên ghế nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tiffany từ nãy đến giờ. Khi cậu nghe thấy tiếng cạnh cửa, cậu nhanh chóng giơ lên quyển tạp chí Weekend Gateway : Prague. Taeyeon liếc nhìn Tiffany khi nàng đang đi vào trong bếp.

Taeyeon quan sát từng cử động của Tiffany.

Tiffany quay lại sau một lúc khi nàng lấy một cốc coca. Nàng thoải mái bật tivi lên, nhìn qua Taeyeon rồi bật cười. "Taeyeon-ah, Tae đọc tạp chí ngược kìa." Nàng thông báo cho Taeyeon biết.

"Hả?" Taeyeon kiểm tra, mặt cậu đỏ bừng xấu hổ. Cậu vùi mặt vào trong ghế sofa trốn khỏi sự bẽ mặt.

Tiffany dịch người đến gần cậu. Nàng cố kéo quyển tạp chí ra khỏi tay Taeyeon. Nàng đã phải vật lộn một lúc mới lấy được vì Taeyeon vẫn quá xấu hổ để lộ mặt mình ra.

"Sao Tae lại đáng yêu thế này hả?" Tiffany véo nhẹ mũi Taeyeon khiến cậu bĩu môi đáng yêu. Nàng cúi xuống hôn cậu. "Tae mua ở đâu thế?"

"Tae không mua nó." Cậu nói dối.

"Oh?" Tiffany nhìn Taeyeon với ánh mắt Tae thật sự muốn dối trá với em sao?

"Ở hàng báo trong bệnh viện." Taeyeon hờn dỗi. "Chẳng vui gì cả."

Ngày thứ ba.

"Sooyoung-ah, cậu đã bao giờ đến Prague chưa?"

Cô gái cao nuốt phần ăn ngon lành xuống trước khi trả lời. "Chưa. Nhưng một ngày nào đó mình cũng muốn đến. Thật ra đó là một trong những nơi đứng đầu danh sách mà mình muốn đến. Sao cậu lại hỏi thế?"

"Cậu có thể thuyết phục Tiffany đi cùng mình không? Mình thật sự, thật sự muốn đưa cô ấy tới đó. Nhưng cô ấy lại quá bướng bỉnh."

"Đó là lí do cậu tới và cho mình ăn ngon sao? Để mua chuộc mình rồi Tiffany sẽ thay đổi suy nghĩ và đi với cậu?"

"Nó có thành công không?" Taeyeon hi vọng hỏi.

"Một hộp donut và mình sẽ làm."

Ngày thứ năm.

""Được ủy quyền bởi vua Charles IV vào năm 1357, cây cầu đẹp nhất của Prague trải dài 16 mái vòm và được lót bằng 30 bức tượng tôn giáo Baroque." Taeyeon đọc to thông tin từ một trang web chính thức trên máy tính bảng của mình.

"Tuy nhiên, 17.00 bước sỏi cuội của cây cầu được dùng hoàn toàn cho những mục đích tạm thời. Mỗi buổi chiều, các họa sĩ và người bán hot-dog sẽ cùng nhau tranh giành với - và cả khách hàng - những nhóm khách du lịch đang chụm vào nhau để có chỗ đứng ngắm tốt nhất về dòng sông Vltava." Cậu tiếp tục lén nhìn Tiffany đang bận đọc tài liệu của khách hàng trên laptop.

"Tae đang nói rằng nó sẽ rất lãng mạn khi đi trên cây cầu vào buổi hoàng hôn. Chúng mình có thể tận hưởng cái lạnh-"

"Chúng ta sẽ bị lạnh đến chết mất, Taeyeon-ah." Tiffany nói khi những ngón tay đang bay nhảy trên bàn phím. "Nhiệt độ sẽ xuống 3 độ vào tháng mười hai."

"Sao em biết?"

"Có một thứ gọi là Internet đấy Tae ạ. Nó rất hữu dụng."

"Vậy em sẽ đi với Tae chứ?" Mắt Taeyeon ánh lên những tia lấp lánh.

Tiffany nhún vai.

Ngày thứ sáu.

Nàng đang đi chơi cùng bạn bè thì một thông báo hiện lên màn hình. "Lâu đài Prague?" Tiffany lầm bầm khi nhìn thấy bức ảnh toà nhà nguy nga.

[From Tae 15.15 p.m.] Taetae đã gửi một bức ảnh.

[From Tae 15.16 p.m.] Nó đẹp phải không?

Một tin nhắn đến ngay sau đó.

Tiffany cười thầm.

[To Tae 15.16 p.m.] Đúng vậy, nó rất đẹp, tình yêu ạ.


...

"Thấy không? Khối u nằm ở đây này." Taeyeon chỉ vào vùng bị thương trên cuộn phim. "Cô ấy đã sẵn sàng phẫu thuật chưa?"

"Rồi, thưa bác sĩ. Em đã nói với cô ấy rồi. Cô ấy nói cô ấy chỉ cầu nguyện cho điều tốt đẹp nhất." Seohyun trả lời

"Tốt. Chị sẽ nói với cô ấy sau, khi chúng ta đi thăm bệnh nhân." Taeyeon nặng nề thở dài trả lời khi nhìn vào cuộn phim một lần nữa.

"Taeyeon unnie." Seohyun gọi với mái đầu hơi cúi xuống.

Taeyeon ngạc nhiên khi nghe thấy bác sĩ thực tập gọi mình một cách thân mật. Họ vẫn còn trong giờ làm và không có chỗ cho những thứ như là unnie hay dongsaeng.

"Ừ?"

"Em xin lỗi nhưng chúng ta có thể không nói về công việc trong một vài phút tới được không ạ? Em thật sự cần một người để nói chuyện." Seohyun không ngẩng mặt lên nhìn Taeyeon.

"Tất nhiên, em cứ nói với chị đi. Sao vậy, Seohyun-ah?" Taeyeon lo lắng hỏi. Bác sĩ thực tập yêu quý của cậu đang cư xử khác thường.

"Yoona unnie đã hôn em." Cô thì thầm.

"Con bé làm gì cơ?!" Taeyeon sốc.

"Chị nghe thấy em nói mà, unnie." Cô gái trẻ hơn đỏ mặt.

"Okay wow, điều đó.." Taeyeon đang cạn lời. "Chà, em thấy sao về điều đó?"

"Trước đây em chưa từng hôn con gái." Seohyun che cả khuôn mặt bằng hai lòng bàn tay. "Nhưng em thích nó?" Cô chần chừ trả lời. "Ý em là, lúc đầu có hơi kì quặc nhưng sau đó em - em thích nó."

Yoong ới ời, quả này em trúng số lớn rồi! "Ồ?" Cậu nhịn cười. "Vậy đó là dấu hiệu tốt? Đúng không?"

"Em đoán vậy?"

"Xem này, sẽ là nói dối nếu chị bảo chị không biết rằng con bé có gì đó với em. Chị thật sự vui nếu em có thể đáp lại tình cảm của nó. Con bé như là một đứa em của chị, Seohyun-ah. Yoona là một đứa trẻ tốt. Nó có thể hơi hiếu động đôi lúc-"

Seohyun nheo mắt nhìn cậu.

"Hầu hết mọi lúc." Taeyeon sửa lại và cười khúc khích. "Chị không nói điều này vì chị thân với con bé, những chị nghĩ nó có thể làm em hạnh phúc. Con bé quan tâm em rất nhiều."

"Chị ấy có ạ?"

Taeyeon gật đầu. "Vậy, bây giờ em sẽ làm gì?"

"Em cũng sẽ cố để làm chị ấy hạnh phúc."

...


"Em nợ chị ba hộp kem đó nhé." Taeyeon thoải mái như ở nhà mặc dù đây không phải là nhà cậu. Cậu gác hai chân lên bàn trong khi thản nhiên ăn bim bim của Yoona. "Chị sẽ lập một danh sách."

"Em cũng xin chào bà chị." Yoona mỉm mai chào đón Taeyeon. "Em không nghe thấy tiếng chị đến." Yoona đang tắm khi Taeyeon tình cờ đột nhập vào trong nhà cô mà không thông báo.

Taeyeon nhếch một chân lông mày nhìn Yoona. "Có lẽ em có chuyện muốn nói với chị?"

"Chị đang nói gì thế?" Cô ngồi xuống bên cạnh Taeyeon.

"Chị đây không có cả ngày đâu, okay? Chị còn phải đi đón Fany và hẹn hò với cô ấy tối nay nữa. Nên thôi dài dòng và khai mau."

"Em thật sự không biết chị đang nói gì, unnie." Yoona gãi đầu. "Em nên nói với chị chuyện gì?"

"Em có hôn Seohyun hay là không?"

"Cái - Sao chị biết?!"

"Con bé nói với chị." Taeyeon đểu giả cười toe. "Giờ thì bao giờ em mới định nói với chị, huh?"

"Vẫn còn quá sớm để kết luận điều gì, unnie. Em không biết hôm đó mình bị sao nữa. Chúng em chỉ đang nói vài thứ linh tinh và đột nhiên em không thể ngăn bản thân mình rồi hôn em ấy. Sau đó bầu không khí trở nên ngại ngùng. Ơn Chúa là bệnh viện đã gọi em. Nếu không, em không biết.."

"Con bé thích nó."

"Em ấy có sao?!" Yoona sốc. "Em ấy đã nói gì với chị?!"

"Không nói đâu. Đây là chuyện bí mật. Chị không về phe này." Taeyeon lắc đầu.

"Unnie, đi mà-"

"Đừng có mà hèn nhát và cứ thẳng tiến đi. Chị đã bắn mũi tên tình ái cho em rồi. Giờ nếu em không cố gắng hết mình, chị thề chị sẽ cạo trọc đầu em." Taeyeon hăm doạ.

"Chị muốn em là gì đây, unnie?" Yoona thở dài.

"Chị muốn em làm gì ư?" Cậu hỏi lại.

"Chị có nghĩ bọn em sẽ thành công không?"

"Chị có nghĩ hai đứa sẽ thành công không ư?"

"Chị chẳng giúp được gì cả! Nếu em biết câu trả lời, thì em hỏi chị làm gì?!" Yoona đang tuyệt vọng vậy mà chị cô lại chẳng giúp được gì.

"Em không thể hỏi chị được, Yoongie. Em phải tự hỏi bản thân mình câu đó. Em mới là người sẽ đi cùng con bé trong mối quan hệ này."

"Chị có thể ít nhất hãy cho em lời khuyên không?" Cô buồn bã nhìn Taeyeon.

"Cứ là chính em cho dù có chuyện gì xảy ra. Đó là sẽ là một cảm giác tuyệt vời khi có một người yêu em vì chính em. Trở thành một người không phải chính mình là chuyện vô cùng mệt mỏi. Em có thể yêu em ấy vì em ấy không? Cho dù em ấy có nhút nhát và hay lo lắng đến thế nào?"

"Tất nhiên rồi!" Yoona nhanh chóng trả lời.

"Thế để em ấy học cách yêu em vì sự điên rồ của em. Cho em ấy thời gian...và hôn em ấy nhiều vào." Taeyeon bật cười. "Hôn là một điều tốt. Ai mà biết được em ấy sẽ để em làm điều gì hơn thế nữa chứ." Cậu xoa đầu Yoona.

Điện thoại bỗng đổ chuông khiến Taeyeon ngừng cười. "Tae đây, babe?"

"Hey. Em xong việc rồi, Tae ở đâu đó?"

"Tae đang ở nhà Yoong. Tae sẽ đi ngay đây. Đợi Tae nhé? Yêu em."

"Được rồi." Tiffany khúc khích. "Em cũng yêu Tae."

Taeyeon đứng dậy khỏi ghế và vươn vai. "Chị phải đi đây. Chị yêu cầu ba hộp kem nhé, một choco chip cookie, một daiquiri và một hạnh nhân." Cậu nói khi đi ra cửa.

"Kem nhảm nhí." Yoona cuối cùng cũng mỉm cười.

...

SÂN BAY VACLAV HAVEL PRAGUE

Máy bay chầm chậm hạ cánh. Một vài phút sau, họ có thể cảm nhận cú xóc nhẹ khi chạm đất.

"Chào mừng đến với thiên đường trên mặt đất. Chúng ta sẽ đi khám phá những điều kì diệu." Taeyeon vươn tới gần và chầm chậm hôn lên môi Tiffany. Tiffany nghiêng đầu để mở đường cho lưỡi của Taeyeon tiến vào.

Tiffany như một kẻ say. Đắm chìm trong biển tình và run rẩy cùng những xúc cảm.

Cách Taeyeon hôn nàng không thể so sánh được với những nụ hôn từ những người yêu cũ. Nụ hôn của Taeyeon tràn ngập tình yêu và sự bảo vệ. Giống như thể Taeyeon muốn thể hiện cho Tiffany thấy cậu quan tâm nàng nhiều biết bao, nàng có ý nghĩa với cậu biết bao.

Taeyeon khiến Tiffany cảm thấy như mình đang bốc cháy. Nàng trông thấy pháo hoa nở rộ mỗi lần đôi môi họ chạm nhau. Nàng cảm nhận cả cơ thể mình yếu đi mỗi khi Taeyeon chạm vào làn da mình.

Ôi nàng yêu cô gái này biết bao nhiêu.

Taeyeon kiểm tra điện thoại thêm lần nữa trước khi thở dài hạnh phúc. "Cảm ơn em đã đi cùng Tae."

"Em mới là người nên cảm ơn chứ." Nàng âu yếm vuốt má Taeyeon.

"Thế thì chúng ta có thể cùng cảm ơn nhau." Taeyeon mỉm cười. "Nhanh nào." Cậu đưa tay ra, Tiffany không cần suy nghĩ đến lần thứ hai và nhanh chóng nắm lấy.

Cách Taeyeon nắm tay nàng bao giờ cũng vừa mạnh mẽ mà cũng vừa dịu dàng. Nó khiến nàng có cảm giác được bao bọc.

Trên đường về khách sạn, Tiffany ngủ gục trong vòng tay Taeyeon. Nàng đã quá mệt sau chuyến bay dài vừa rồi. Nằm trong vòng tay Taeyeon khiến nàng thoải mái dễ chịu.

Taeyeon khẽ thì thầm như lời hát ru trẻ con vào tai nàng. "Dậy nào, cưng à. Chúng mình đến nơi rồi." Cậu nói. Tiffany thậm chí còn không có nổi một tí năng lượng nào để mở mắt. Nàng chỉ ậm ừ vài từ rời rạc. "Em có thể ngủ thêm trong phòng của chúng mình mà." Cậu thì thầm.

Với một trái tim nặng trĩu và hơi bực dọc Taeyeon, nàng ngồi dậy dịu dịu đôi mắt đỏ ngầu. Taeyeon hôn lên thái dương và xoa bóp đôi vai nàng.

Taeyeon thầm lặng dắt nàng vào tấm nệm thoải mái và hôn chúc ngủ ngon nàng.



...

Thật may mắn, Tiffany đã tách riêng từng bộ quần áo cho từng ngày ra cho Taeyeon nên cậu không phải gặp rắc rối để tìm quần áo cho ngày hôm đó vì cậu phải đi từ sớm mà Tiffany thì chưa dậy. Họ không dành ngày đầu tiên ở bên nhau. Taeyeon phải đi dự hội thảo nên Tiffany đã tham gia cùng một nhóm du lịch dạo quanh thành phố. Nàng đã chụp rất nhiều ảnh và video để khoe với Taeyeon sau.

Nhóm du lịch ghé qua một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất thế giới, nơi họ có thể có hơn năm mươi phần trăm giảm giá cho những mặt hàng tốt so với những trung tâm khác. Tiffany đã tự hứa với bản thân không được mua những thứ không cần thiết nhưng lời hứa dường như đã biến mất ngay khoảnh khắc đôi mắt nàng trông thấy những gian hàng đẹp đẽ. Nàng đã chấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net