24. How Are You?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng là tất cả mọi thứ mà cô gái lớn hơn cần.

Bên cạnh Taeyeon, bố nàng đứng thẳng người hơn, và lớn tiếng hắng giọng. Ông thông báo, "Mấy đứa à, vài tuần nữa bố sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, và bố muốn tất cả các con có mặt ở đó."

Taeyeon nhìn vào mắt nàng, và trao cho nàng một nụ cười nhỏ, nhưng nàng không có cơ hội để đáp lại khi bố ngay lập tức nói với cô gái lớn hơn. "Taeyeon-ah, nếu bố mẹ con có thời gian, chú cũng muốn gửi lời mời tới họ. Chú muốn được gặp bố mẹ con."

Và nàng có thể trông thấy nụ cười của Taeyeon vụt tắt, và nó đã được che đậy bởi một thứ gì đó nàng không thể gọi tên, cũng là thứ nàng hoàn toàn không hề thấy quen thuộc.

Và trong một khoảnh khắc ngắn khi ánh mắt họ lại chạm nhau, Taeyeon là người đầu tiên ngoảnh mặt đi.


"Tên cô ấy là gì?"

Tiffany gần như nhảy lên vì giật mình bởi câu hỏi.

Yuri làm rõ. "Bọn mình chưa thật sự giới thiệu nhau."

"Tên cô ấy là Taeyeon. Kim Taeyeon."

Yuri gật đầu. "Biểu cảm của cô ấy hạn chế nhỉ."

Tiffany mím chặt môi. Yuri luôn có những cách khác biệt để diễn đạt ngôn ngữ của mình. Cô ấy không giữ lại những gì mình muốn nói. Trước đây nàng thích điều đó ở Yuri. Nó khiến nàng cảm thấy mở lòng và chân thật...

"Cậu đã không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của mình từ khi..."

...Và nó cũng khiến nàng phát sợ. Cách Yuri có thể thẳng thắn với những cảm xúc đến thế.

Cách những lời nói của Yuri có thể khiến nàng bay lên tận trời xanh.

Cách những lời nói của Yuri có thể đẩy nàng xuống vực thẳm.

"Mình bận với việc ổn định lại cuộc sống ở đây." Nàng trả lời, đấu tranh với những cảm xúc bất ổn trong lồng ngực. "Tìm kiếm một trường đại học..."

"Đã mấy năm rồi mà, Fany-ah..."

"Phải, và hiện tại của mình đang diễn ra khá tốt." Nàng cuối cùng cũng đối mặt với cô gái kia, nhưng nàng không dám nhìn vào mắt Yuri. Thay vào đó nàng tập trung nhìn cằm Yuri.

Và ngay cả khi chỉ nhìn vào cằm cô ấy cũng khiến mọi ký ức quay về...

"Vậy tốt rồi." Yuri lầm bầm, như thể đột nhiên bối rối. "Yeah... Và giờ, cậu là một hoạ sĩ minh hoạ sao."

Tiffany khẽ gật đầu. Nhưng trong một khoảnh khắc không phòng vệ, mắt Yuri nhìn vào mắt nàng, và chúng vẫn sẫm màu hệt như những gì nàng có thể nhớ...

Hoặc có lẽ nàng đã không thể quên đi một chút nào.


Và đôi mắt đen láy ấy, chúng không hề rời khỏi nàng.

"Mình tự hào về cậu." Yuri nói, dịu dàng như một tiếng thì thầm.

Lồng ngực nàng bỗng xoắn lên một cái. Tiffany muốn hỏi tại sao cô gái kia lại nhìn mình như vậy. Chân thành như vậy. Với dấu hiệu của sự yêu thương trong đó--nó không nên như vậy!

Nàng không thể chịu được. Nàng chỉ là không thể--

Với một cái gật đầu gượng gạo, nàng ép buộc bản thân lầm bầm. "Cảm ơn cậu."


Rồi nàng bỏ đi.

Lại một lần nữa.


***


Lời đề nghị của ông Hwang vẫn tồn tại trong suy nghĩ của cô. Nó khiến cô nhớ lại về cảm giác trống rỗng vang vọng trong tâm hồn... Sự trống rỗng mà khi cô ở bên nhà Hwang, Jessica và một vài người bạn của cô đã được lấp đầy.

Cô đã không gặp bố mẹ mình vài năm rồi... kể từ buổi tối lạnh lẽo, cay đắng đó. Cô chưa bao giờ để tâm trí mình nghĩ đến việc trở về nhà với họ, hay thậm chí là gặp họ. Cho dù cô đã cảm thấy cô đơn thế nào sau cuộc chia tay với Jessica. Cho dù cô đã cảm thấy cô đơn thế nào...

Cái nhíu mày trên mặt Taeyeon giảm dần khi cô trộm liếc về phía Tiffany. Cô gái trẻ đã im lặng suốt quãng đường lái xe về căn hộ. Theo một cách nào đó, nó khiến cô cảm thấy không an tâm.

Tiffany đã lặng thinh với tất cả mọi thứ. Nếu có phấn khích khi được gặp lại Yuri, nàng cũng chẳng thể hiện ra chút nào. Nàng đã được gặp lại một người bạn rất thân cơ mà, không phải sao?

Taeyeon nhận thấy mắt Tiffany dường như đang nhìn vào một ai--một cái gì đó khác. Giống như những sự kiện trong quá khứ đang chạy qua tâm trí nàng như một thước phim, và nó chưa chiếu đến đoạn kết.

Sau khi nhận được một cái gật đầu nhẹ như câu trả lời cho câu hỏi 'Mọi chuyện ổn chứ' của mình, Taeyeon không hỏi thêm gì nữa. Tất cả những gì cô có thể làm là hôn lên thái dương Tiffany, và khẽ siết nhẹ tay nàng.

Và nếu Tiffany muốn cô làm nhiều hơn, cô sẽ làm ngay trong tíc tắc.

Sunny chúc họ ngủ ngon trong khi ngáp dài, rồi mở cửa căn hộ của mình. Rồi cô ấy vào trong mà không chờ bất kỳ phản hồi nào từ hai người họ.

Taeyeon đứng chờ bên cạnh Tiffany, người đang chôn chân trước cửa 19B, bần thần nhìn chùm chìa khoá trong tay. Hình ảnh ấy khiến trái tim cô khẽ xót xa.

Không một lời, cô dịu dàng cầm lấy chìa khoá từ tay Tiffany, và mở cửa.

Tiffany im lặng đi vào nhà trước cô. Taeyeon theo sau, nhìn đôi giày của Tiffany đặt lộn xộn ở lối vào. Cô nhanh chóng xếp lại chúng bên cạnh đôi giày của mình trước khi hoàn toàn bước vào nhà. Taeyeon định đi vào bếp để bật máy pha cà phê thì nhìn thấy Tiffany đang đi thẳng vào phòng ngủ dành cho khách, điều ấy khiến cô dừng lại.

Mệt mỏi thở dài, cô đi theo sau cô gái trẻ. Nếu Tiffany định chuẩn bị phòng dành vị khách mới của họ, cô sẽ ngăn nàng lại. Cô biết Tiffany cũng mệt mỏi lắm rồi mà.

Ngay khi đến ngưỡng cửa, cô nói. "Tiffany, thôi mà. Yuri-sshi sẽ không ở đây trong..."


Nhưng Tiffany đột nhiên quay người lại, và nắm lấy cánh tay cô.

Rồi, không một lời nói, không một tiếng động... Tiffany khẽ khàng ngả đầu lên vai Taeyeon.

Taeyeon hoá đá tại chỗ vì bất ngờ. Hai cánh tay bị ghì chặt ở hai bên khi cảm giác sợ hãi nặng nề ngập tràn trong cô.

Và nỗi sợ hãi đó dâng trào lên cổ họng. Nó khiến cô bất lực, không thể bảo vệ bản thân khỏi bất kỳ đau đớn nào.

Đôi vai Tiffany đang run rẩy. Và sự thật cô gái trẻ vẫn đang cố gắng hết sức để không khiến cô lo lắng bằng cách giấu khuôn mặt nàng không cho cô nhìn thấy... bằng việc khóc một cách lặng lẽ nhất có thể, nó chỉ khiến nỗi đau đớn của Taeyeon tăng lên gấp mười lần.


Trong một tông giọng nhỏ bé, khó nhọc, Tiffany van xin. "Ôm em."


***


Đôi chân cô trở nên tê dại bởi một trọng lượng nào đó.

Taeyeon rên rỉ, mở mắt. Cô từ từ nhận ra bề mặt của tấm đệm trần sau lưng, trần nhà tối mịt, và sự tĩnh lặng của căn phòng dành cho khách. Cô nhìn xuống bên cạnh, và trông thấy khuôn mặt Tiffany.

Cô gái trẻ đã bình yên say ngủ. Không còn dấu vết của những giọt nước mắt trên mặt nàng nữa. Cánh tay của Tiffany ấm áp quấn chặt quanh eo Taeyeon, những ngón tay giữ chặt lấy vạt áo sơ mi của cô.

Vài tiếng trước, Tiffany đã khóc đến kiệt sức mà ngủ quên. Và tất cả những gì Taeyeon có thể làm là ôm Tiffany trong tay, liên tục hôn lên đỉnh đầu nàng, và lặp đi lặp lại lời thì thầm. "Không sao rồi. Không sao mà..."

Tiffany bỗng giật mình tỉnh giấc. Taeyeon ngẩng lên, và dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc Tiffany, để cô gái kia biết rằng nàng vẫn an toàn, và không hề cô độc...

Tiffany chớp mắt vài lần để cơn ngái ngủ biến mất, rồi không liếc nhìn về phía cô lấy một lần, cũng không nói một lời nào, nàng đứng dậy, và trượt khỏi giường, bỏ lại Taeyeon một mình trong phòng ngủ dành cho khách. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, vận động não bộ tìm ra câu trả lời giải thích cho chuyện đang xảy ra.

Cô có nên bỏ qua nó? Không lo lắng như những gì Tiffany muốn, và như điều Sooyoung gợi ý?

Cô có nên mặc kệ mọi thứ? Quên đi từng sự thay đổi trong biểu cảm, từng nhịp thở nặng nề?

Nhưng cô nhận ra mình không thể làm thế. Cô thầm mắng bản thân khi thậm chí còn hỏi mình điều đó...

Để Tiffany có chút không gian riêng, cô đợi thêm vài phút trước khi theo sau cô gái trẻ.

Tiffany đang làm vệ sinh cá nhân trong nhà tắm khi cô vào phòng ngủ của họ. Cô gái trẻ đã thay quần áo sang một chiếc quần short cotton, một chiếc áo phông trơn màu trắng cắt ngang vai, để lộ ra làn da mịn màng. Taeyeon sẽ bị điều đó quyến rũ nếu không vì không khí nặng nề giữa họ.

Với một trái tim đều đều đập trong lồng ngực, Taeyeon thận trọng bước tới. Cô dựa người vào cửa, quan sát Tiffany đánh răng xong.

Cô gái trẻ chăm chăm một lúc nhìn vào gương. Tâm trí nàng dường như đang bị chiếm đóng bởi những suy nghĩ. Cho dù những suy nghĩ đó là gì, Taeyeon đều muốn biết.

Cô tự hỏi những người khác sẽ làm gì nếu ở trong tình huống này. Cô chưa bao giờ có cảm giác không biết phải làm gì như thế này. Ở quá khứ, cô sẽ đá bất kỳ người nào mà mình không thể hiểu được. Cô không có thời gian cho những người khác...

Taeyeon chìm đắm trong dòng suy nghĩ dày đặc của riêng mình, khi Tiffany cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi nó, và đã đang lau khô cằm và môi nàng với một chiếc khăn. Hàng lông mày nhíu chặt thành cái cau mày.

"Thôi đi." Tông giọng của Tiffany nghiêm trọng vang lên.

Taeyeon nghiêng đầu, thoáng bất ngờ.

Tiffany quay sang phía cô, nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay. "Em biết cái nhìn đó, và em không thích nó."

"Tae có cái nhìn gì chứ?" Cô khẽ hỏi lại, cẩn thận để không làm cô gái kia tức giận thêm.

Tiffany thở mạnh bằng mũi. Nàng ném chiếc khăn vào bồn rửa. "Như thể em sắp sụp đổ đến nơi vậy."

"Tae không hề nghĩ như thế--"

"Tae không cần phải bắt đầu nói dối em, Taeyeon. Tae đã nhìn em như thế."

Taeyeon mím chặt môi. Rõ ràng là Tiffany vẫn đang buồn, và để tranh luận về--

" sẽ không xảy ra nữa."

Cô cau mày bởi câu nói đó, không muốn Tiffany cứ bỏ qua nó như thế. "Chà, nó không nên đâu, vì Tae thật sự không thích nhìn em như thế này--"

" sẽ không!" Tiffany lớn tiếng. Nàng vội vã đi lướt qua cô.

Taeyeon giữ lấy tay cô gái trẻ khi nàng đi qua. "Tiffany, đợi đã--"

"Bỏ đi." Tiffany cố gắng vùng tay ra khỏi tay cô, nhưng Taeyeon lại giữ chặt hơn.

Những tiếng nức nở gần như lặng câm ban nãy vang vọng trong đầu cô. Cô không thể cứ bỏ qua chuyện đó như vậy. Cô muốn Tiffany có thể tin tưởng mình và chia sẻ quá khứ của nàng, cả những lo lắng, giống như cách cô bắt đầu với chính mình. "Tiffany, babe, hãy ngồi xuống, và..."

Nhưng hẳn là cái nhìn quyết tâm trên mặt cô đã khiến Tiffany nổi giận.

Và điều tiếp theo cô biết--

"Chúng ta nói về chuyện Tae đã trông như thế nào khi bố bảo Tae hãy đưa bố mẹ của Tae đến thì sao?"

Vai Taeyeon đổ gục, và bàn tay trên cánh tay Tiffany dần nới lỏng.

"Tae bắt đầu trước thì sao?" Ánh mắt Tiffany mãnh liệt nhìn cô.

Và Taeyeon nhận ra cái nhìn đó. Quá đỗi quen thuộc.

Nó giống như ánh nhìn của cô, từ trước đây.

Khép mình. Phòng vệ.

Sợ hãi trước những cái bóng từ sai lầm mình gây ra.


Và đột nhiên, toàn bộ cơn mệt mỏi từ một ngày dài ập đến bên cô. Cô chỉ có thể lầm bầm những lời tiếp theo. "Chúng ta đang biến điều này thành một chuyện phải không?"

Tiffany lùi bước. Tia sáng trong mắt nàng tối đi một chút.

"Không." Cô gái trẻ đáp. Với tông giọng rõ ràng hơn, nàng nói thêm. "Em sẽ ngủ muộn. Em cần làm xong vài thứ đã."

"Tiffany--"

"Em sẽ ở trong studio của mình."

Và Taeyeon bị bỏ lại một mình, khi Tiffany đi thẳng vào căn phòng kia. Cằm cô siết chặt. Âm thanh của cánh cửa bị đóng sập vang lên không nên khiến cô cảm thấy nao núng một chút nào, nhưng nó vẫn khi vang vọng khắp cả căn hộ.

Mất một lúc lâu cô mới có thể rời khỏi nơi Tiffany đã bỏ mình lại. Và trong một trạng thái mệt mỏi, bối rối, bàng hoàng, cô chuẩn bị đi ngủ.

Rạng sáng Tiffany mới quyết định lên giường cùng cô. Taeyeon bị khuấy động và thức dậy từ một giấc ngủ ngắn bồn chồn không yên.... Nhưng cô không thể hiện ra. Cô nằm im, và chìm đắm trong khoảng cách ngắn ngủi giữa cô và cô gái trẻ.

Và khi Tiffany nhích người lại gần cô, Taeyeon đã có thể gạt bỏ hầu hết mọi nghi ngờ của mình sang một bên. Suy nghĩ 'Cô ấy ổn, mọi thứ ổn.' trở nên càng tin cậy hơn khi nhịp thở của Tiffany cuối cùng cũng đều đặn từng nhịp.


***


Tiffany nhìn chằm chằm vào điện thoại. Bàn tay nàng siết chặt thiết bị điện tử.

Một tin nhắn ngắn.

Nàng đọc lại nó. Một lần nữa.

Không có ý định trả lời nó, nàng thả điện thoại rơi trên gối. Rồi nàng đưa chân lên giường, và khoanh chân lại khi nàng ngồi gần bên cạnh Taeyeon.

Cô gái lớn hơn vừa cựa mình trong giấc ngủ, nhưng không bị tỉnh giấc. Taeyeon nhìn vẫn bình yên như lần đầu tiên nàng ngắm cô ngủ.

Tiffany cắn môi dưới. Những sự việc xảy ra ngày hôm qua lặp lại trong đầu nàng một lần nữa.

Tối qua...

Nàng đã cố gắng làm việc suốt đêm. Dù sao nàng cũng đã quá bồn chồn để có thể ngủ. Nàng nghĩ làm việc có thể tách mình ra khỏi những chuyện đã xảy ra. Nhưng chỉ trong một tiếng, và nàng lại cảm thấy mình còn thêm buồn bã hơn.

Nàng đã 'xấu tính' với Taeyeon. Nàng đã lớn tiếng lại với cô bằng những câu hỏi của mình, trong khi tất cả những gì cô gái lớn hơn muốn là cả hai cùng ngồi xuống, và nói rõ mọi chuyện.

Nhưng nàng... Chuyện đó... Nàng không thể nói về chuyện đó, nhất là với Taeyeon.

Bàn tay cô gái lớn hơn bỗng sờ soạn xung quanh như đang tìm kiếm bất kỳ sự liên lạc nào giữa hai cơ thể trong lúc ngủ. Và khi bàn tay chạm tới đùi nàng, nó dừng lại ở ngay đó. Và Taeyeon bắt đầu chậm rãi vẽ những vòng tròn ở đó cùng ngón tay cái.

Tiffany không thể ngăn được mà đỏ mặt, khuôn mặt nàng nóng bừng bởi những cự động nhỏ từ ngón tay của Taeyeon trên làn da mình.

Những tia nắng dịu nhẹ của ban mai chiếu qua tấm rèm làm cho tấm ga trải giường màu trắng sáng bừng. Nó khiến mặt Taeyeon thêm rạng rỡ.

Tiffany nghiêng người đến, và đặt một nụ hôn lên môi Taeyeon.

Em xin lỗi... Lời xin lỗi lặp đi lặp lại trong đầu nàng, nhưng vẫn không được nói ra.

Nàng lại nghiêng người đến, nhưng ngoài dự đoán, Taeyeon đã vòng cánh tay quanh vai và kéo nàng lại gần. Rồi cô gái lớn hơn dịu dàng hôn nàng, ngân nga trên môi nàng.

Tiffany lùi lại, bất ngờ. "Tae đã dậy rồi sao?"

"Giờ Tae dậy rồi đây." Taeyeon trả lời, giọng nói khản đặc vì giấc ngủ. Cô dụi mắt trước khi mở mắt ra. "Và em không nên hôn trộm người ta khi đang ngủ như thế chứ."

"Tae đang phàn nàn cái gì thế hả?" Tiffany ngồi thẳng dậy. "Lúc trước Tae cũng hôn em khi em đang ngủ còn gì."

Taeyeon giãn người trên giường, lầm bầm. "Nhưng Tae là ngoại lệ. Tae có thể hơi không biết xấu hổ một chút..."

Tiffany mở miệng để phản bác, nhưng khi Taeyeon ngước mắt lên nhìn mình, nàng dừng lại.

Taeyeon có một sự cởi mở nhất định trong mắt khi dành thời gian soi xét khuôn mặt nàng, giống như cô đang xem xét vị trí của họ sau những chuyện đã xảy ra.

Và Tiffany để cô làm thế, nàng cũng làm điều tương tự. Nàng soi xét khuôn mặt Taeyeon, hy vọng rằng nàng đã không làm tổn thương cô gái lớn hơn theo bất kỳ cách nào sau chuyện tối qua.

Những ngón tay Taeyeon bắt đầu chơi đùa với đuôi tóc của Tiffany. Một lúc sau cô thì thầm. "Chúng ta ổn chứ?"

Và một cảm giác ấm áp thoải mái ngập tràn lồng ngực nàng. Taeyeon khẽ mỉm cười, và nàng vui vẻ đáp lại.

"Chúng ta ổn..." Tiffany nói thầm.

Bàn tay Taeyeon bắt đầu vuốt ve cánh tay nàng, cánh tay mà tối qua cô đã giữ lấy. Cô gái lớn hơn nhìn nàng với vẻ dịu dàng trên khuôn mặt.

Và Tiffany sẽ ghi nhớ buổi sáng này, cả trong những năm tới, nàng chắc chắn. Những lo lắng trước đây của nàng dần dần lùi lại vào sâu thẳm trái tim. Không ai có thể cướp mất khoảnh khắc yên bình này khỏi nàng.

Không phải những suy nghĩ về người ở quá khứ.

Đặc biệt là không phải những ký ức đã qua.

Sau một lúc, Tiffany cảm thấy bàn tay Taeyeon trượt xuống đầu gối mình, cố gắng thu hút sự chú ý của nàng. Hẳn là nàng lại vừa bần thần nữa rồi.

Khi thấy nàng đã trở lại bình thường, Taeyeon nói. "Nhưng mà nghiêm túc đó. Nó đã trở thành thói quen của Tae khi kéo em vào một nụ hôn mỗi khi em ở phía trên Tae như thế."

Lông mày của nàng nhíu chặt bối rối. "Và đó là một rắc rối ư... Sao có thể?"

Taeyeon nở một nụ cười trêu chọc. "Bởi vì Tae có thể vô tình cắt mất hai tháng của cuộc đời mình, và cũng sẽ lỡ hôn Sunny mất vì cái thói quen mà em đang yêu thích đó đó."

"Sunny?"

"Cô chị nuôi dễ thương đó của em đã lẻn vào trong lúc Tae ngủ chỉ để gọi tên Tae. Một sáng nọ, Tae nghe thấy cô ấy lầm bầm, 'Tôi sẽ mua hết toàn bộ cà phê trên thế giới này, và giấu chúng đi không cho cô uống, lêu lêu.'"

Tiffany bật cười. "Đó đúng là Sunny rồi."

Taeyeon ngước lên nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh yêu thương. Cô dỗ dành. "Quay trở lại giường, và ngủ thêm một chút đi."

"Tae mới là người cần nghỉ ngơi ý. Lúc nào Tae cũng trở về từ chỗ làm với bọng mắt thâm cuồng hết thôi. Và rồi ngày mai Tae lại rời đi rồi."

Taeyeon giả bộ thở dài mệt mỏi. "'Em sẽ nhớ Tae' dễ nói hơn nhiều mà, Tiffany."

Tiffany kìm nén một trận đỏ mặt dữ dội trên má mình. "Bộ Tae lúc nào cũng cần câu trả lời cho mọi thứ sao?"

Cô gái lớn hơn nhướn mày, ánh mắt tinh ranh nhìn cô. "Tae có thể để miệng của mình làm những việc khác, nếu em muốn?"

"Nhưng--" Tiffany thét lên, khi Taeyeon kéo mình xuống cho đến khi nàng nằm xuống, nửa người nàng nằm trên người Taeyeon. "Em không mệt--"

Taeyeon khiến nàng im bặt với một nụ hôn trên môi, trước khi siết chặt nàng trong một cái ôm.

"Taeyeon-ah!"

Cuộc phản công nửa vời của nàng bắt gặp phải một ánh mắt dò xét. Mắt Taeyeon nấn ná dừng lại ở cổ họng nàng. "Em cần ngủ nhiều thêm đó. Xem này, xương đòn của em giờ trông càng rõ thấy rồi này."

Tiffany dựa lên khuỷu tay của mình, và can đảm hỏi. "Tae không thấy nó quyến rũ sao?"

Chiếc lưỡi hồng của Taeyeon thè ra giữa đôi môi, và tinh tế liếm lên da nàng một cái. Đôi đồng tử trở nên sẫm màu hơn. Và khi cuối cùng cô nói, giọng nói của cô vang lên khàn đặc với thứ gì đó khác như khi vừa thức dậy khỏi giấc ngủ. "Thật ra, Tae có... Nhưng đừng nói về chuyện đó."

Cảm giác ấm áp quen thuộc lan toả khắp bụng nàng, và đầu nàng trở nên mơ hồ với những ham muốn đang hình thành.

"Tae có đói không?" Tiffany hỏi, trong một nỗ lực để tiến triển tiếp cuộc hội thoại.

Nhưng Taeyeon vẫn không cử động. Với nét ngạo mạn và tinh nghịch trong ánh mắt, cô đáp. "Với bữa sáng á? Cũng không hẳn. Nhưng mà với em thì..."

Tiffany giấu khuôn mặt đỏ lự trong hõm cổ Taeyeon. Nàng nắm chặt áo cô gái lớn hơn. "Thôi mà..."

Taeyeon khẽ bật cười, giọng nói của cô lạc đi. "Tae quá trớn rồi sao?"

"Vâng, và lúc này thì quá là sớm cho một buổi sáng mà." Nàng vùi mặt vào sâu hơn, ngay cả khi nhịp đập trong cổ họng Taeyeon không chào đón sự phiền nhiễu từ nàng vào lúc này.

"Được rồi, Tae sẽ dừng lại..." Taeyeon nói, đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Trò đùa của họ bị gián đoạn bởi âm thanh báo hiệu tin nhắn đến. Tiffany siết chặt đôi mắt, cố gắng phớt lờ nó.

Nhưng Taeyeon đã nhận thấy sự bỏ qua nhanh chóng ấy của nàng. "Em sẽ không đọc nó sao?"

Lồng ngực Tiffany siết chặt khi nàng nhận ra vẻ lo lắng trong giọng nói của Taeyeon. Nàng lắc đầu. Taeyeon không cần phải biết.

Nàng nhích người đến gần hơn. Giả bộ bực tức, nàng gầm gừ. "Em đang cố gắng ngủ lại như Tae yêu cầu đây, Taeyeon-ah... Im đi."

Taeyeon cười khúc khích, và không nói gì thêm nữa. Thay vào đó, Taeyeon cựa mình cho đến khi cánh tay của cô vòng tay quanh vai Tiffany, và vùi mũi vào mái tóc nàng.

Tiffany cảm thấy vô cùng ấm áp và thoải mái. Cơ thể nàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ sâu.

"Em đẹp lắm, Tiffany..." Taeyeon ngái ngủ lầm bầm trên vai nàng. "Và em thì đang ôm Tae... Và em còn thơm nữa."

"Tae cũng thế." Tiffany lầm bầm. "Chào buổi sáng, babe."

Nhịp thở của Taeyeon trở nên run rẩy và nhẹ nhàng. "'Babe'... Yeah, nó nghe thật tuyệt vời." là điều cuối cùng Tiffany nghe thấy trước khi nàng chìm hẳn vào giấc ngủ.


***


Tiffany vào bếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net