24. How Are You?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tóm tắt chương trước:

Taeyeon đã mở lòng hơn về quá khứ của mình, và Tiffany vẫn kiên nhẫn như mọi khi.

Họ đã trở nên thân mật hơn với nhau. Mọi chuyện đang diễn biến tốt đẹp.

Nhưng Taeyeon đã giữ bí mật về bản thân mình bao nhiêu? Họ nên thành thật với nhau nhiều thế nào?


Và Yuri là ai?





- How Are You -


"Chú Siwon đã--" Jessica khẽ bật cười. Âm thanh giống như tiếng chuông gió vang vọng khắp căn hộ. "--yeah, điều đó đúng đấy, dì à. Em trai của dì thật sự ấn tượng đó ạ."

Sooyoung mỉm cười bởi âm thanh ấy, mặc dù cảm giác bị bỏ rơi đang tăng lên và bị cô bỏ lơ trong lồng ngực.

Cô gái lớn hơn vuốt ve mái tóc nâu màu hạt dẻ cùng những ngón tay. Cô thoải mái ngồi bên cửa sổ sau khi chuyển điện thoại từ tai này sang tai bên kia.

Sooyoung luôn thích quan sát Jessica từ phía xa. Hình ảnh tự nhiên ấy chưa bao giờ thất bại trong việc khiến cô mê mẩn...

Giống như đang xem một bức tranh của các nữ thần nước sống dậy, bật ra khỏi khung hình, bao quanh cô với cơ thể uyển chuyển của họ, và nhấn chìm cô trong tiếng cười kỳ quái.

Cuộc gọi điện chỉ để kiểm tra xem Jessica đã về nhà an toàn hay chưa...

Sooyoung giỏi với việc chờ đợi. Thực tế, cô có thể là 'vị' thánh thần của sự chờ đợi ấy chứ. Cô đã phải mất vài năm để hao mòn vì một cô gái trước khi cô có thể được chú ý. Cô cũng không quá trách ông trời vì đã bắt cô chờ đợi quá lâu.

Nhưng rồi cuộc gọi kia lại kéo dài lâu hơn... chính xác là, tận 20 phút.

Sooyoung khẽ thở dài. Jessica nhìn cô qua khoé mắt 'như-mèo', trước khi lại gần. Cô đã mời mọc cô gái lớn hơn đến ngồi cùng mình trên ghế sofa từ vài phút trước, nhưng đến tận bây giờ cô mới được chú ý tới.

Không rời điện thoại khỏi tai, Jessica ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế sofa. Cô gái lớn hơn ngả lưng ra sau, và để Sooyoung ôm lấy bên cạnh người mình. Sooyoung quàng một cánh tay quanh thắt lưng Jessica. Cô ngăn lại cái bĩu môi hình thành trên mặt.

"Vâng, dì à. Con đảm bảo Taeyeon sẽ nhận được chúng mà." Jessica nghiêng người đến gần hơn, quàng cánh tay quanh người Sooyoung. "Và tất nhiên sẽ nói với cô ấy chúng là của con."

Sooyoung có thể là một 'vị' thánh thần của sự chờ đợi.

Thế nhưng mà lúc này...

Cô nghiêng đầu, và rúc mũi vào hõm cổ Jessica... Ngay phần da mà cô biết là nhạy cảm, và--

Hô hấp của Jessica dừng lại. Cô ấy siết chặt vai cô. "Dì à, c-con phải đi đây?"

Sooyoung kìm nén nụ cười tự mãn, và tiếp tục mút mát cổ Jessica.

"Vâng, vâng... Con sẽ gọi lại cho dì sớm thôi mà." Jessica kết thúc cuộc gọi với tông giọng cao hơn một chút so với bình thường. Cô ấy đẩy cô ra ngay lập tức, và mắng. "Soo!"

"Sao chứ?" Cô nạt lại. Cô lảo đảo lùi lại phía cuối chiếc ghế tránh xa khỏi Jessica, dễ dàng cảm thấy bị xúc phạm.

"Chị đang nói chuyện với mẹ của Taeyeon."

"Em biết." Sooyoung nhìn đi chỗ khác, và mân mê vạt áo sơ mi.

Cô đã đến căn hộ của Jessica, và không có ai ở nhà.

Cô đã kiên nhẫn chờ đợi vì cô gái lớn hơn đã hứa rằng cô ấy đang trên đường về.

Và ngay khi Jessica về tới nơi, cô lại phải chờ thêm 20 phút nữa vì một cuộc điện thoại với mẹ của vị hôn thê cũ, người mà Jessica vừa mới ghé qua thăm.

Cô không muốn giận dỗi gì cả, nhưng cô đã trải qua một ngày dài ở trường đại học. Cô cũng cần học một lối diễn mới cho chiến dịch thời trang sắp tới, vì vậy các buổi tập ở công ty cũng kéo dài lâu hơn. Chờ đợi một mình ở căn hộ chỉ khiến sự mệt mỏi mà cô đang cảm thấy tăng cao, và Jessica...

Cô gái lớn hơn cựa mình trên ghế ngồi, cho tới khi họ, lại lần nữa, ngồi gần bên nhau. Rồi Jessica khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, và thì thầm. "Giờ chị đây rồi mà..."

...Cô nhớ Jessica.

Rất nhớ.

Sooyoung nhích người lại gần, trao cho cô gái kia một lời xin lỗi gián tiếp.

"Em đã chờ lâu lắm sao?" Jessica hỏi, liên tục vuốt ve cánh tay cô.

"Yeah, em đã..." Cô thừa nhận, vùi mặt vào xương đòn của Jessica. "Nhưng em không giận đâu."

"Em có đói không?"

Sooyoung chỉ có thể lắc đầu. Cơ thể cô tan chảy trong hơi ấm của Jessica, và đó là một cảm giác thoải mái.

"Chị đã ăn ở nhà họ Kim rồi, nhưng chị có thể nấu gì đó cho em."

Sooyoung lại lắc đầu. "Lát nữa em sẽ nấu sau..."

"Okay, nếu em đã nói vậy." Jessica nói, cuối cùng cũng kết thúc phiên bản 'dỗ dành' của mình.

Sau đó họ chìm vào yên lặng, hài lòng với sự hiện diện của người kia. Và Sooyoung không thể đòi hỏi thêm gì nữa. Cô hy vọng rằng Jessica cũng cảm thấy như vậy.

"Chị nói với em một điều được không?" Jessica nhỏ nhẹ hỏi.

Sooyoung ngẩng đầu lên, thúc ép sự buồn ngủ ra khỏi tâm trí. "Chị có thể nói với em bất kỳ điều gì, chị biết điều đó mà."

"Chị vẫn giữ liên lạc với nhà họ Kim kể cả sau khi lễ đính hôn kết thúc." Jessica bắt đầu, ôm chặt lấy cô nhất có thể. "Sau những bữa ăn bắt buộc hàng tuần với bố chị và gia đình ông ấy, chị sẽ đến thẳng nhà họ Kim. Họ luôn chào đón chị và em gái chị. Họ giống như gia đình của chị... Có lẽ giống như cách nhà Hwang đối với em vậy đó."

Sooyoung gật đầu thấu hiểu. Cô đã dần dần chấp nhận sự thật đó, rằng Taeyeon và gia đình cô ấy sẽ mãi mãi là một phần trong cuộc đời Jessica...

"Khi Taeyeon biến mất trong mấy tháng, bà Kim đã gọi cho chị mỗi ngày, và hỏi con gái bà đang ở đâu, Taeyeon cảm thấy như nào khi bỏ đi, khi nào cô ấy dự định quay về nhà..."

"Đó là quãng thời gian khó khăn với Taeyeon. Nhưng chẳng ai trong số hai vị phụ hyunh sẽ chịu thừa nhận rằng họ nhớ đứa con duy nhất của mình rất nhiều. Nhất là bố của Taeyeon."

Sooyoung nhún vai. "Càng khiến em tự hỏi Taeyeon có cái bản tính kiêu hãnh đó từ đâu."

Jessica bật cười, gật đầu đồng tình.

Sooyoung dịu dàng vuốt ve cánh tay cô gái lớn hơn. Cô hiểu tại sao Jessica nhắc đến chuyện đó, và cô vui mừng vì Jessica đã chia sẻ nhiều điều hơn với mình. Cô không ngại việc dành thời gian và hiểu thêm về bố mẹ mình, nhà họ Hwang, Jessica và em gái cô ấy... Ngay cả khi nếu nó liên quan đến gia đình của vị hôn thê cũ.

"Em hỏi chị một điều được không?"

"'Em có thể hỏi chị bất kỳ điều gì, em biết điều đó mà.'" Jessica nhại lại những lời vừa nãy cô nói.

Sooyoung yếu ớt rên rỉ phản kháng.

Jessica phá lên cười khúc khích ngay sau đó.

"Chị đùa thôi..." Cô gái lớn hơn đặt một nụ hôn nữa lên trán cô. "Tiếp tục đi..."

Sooyoung mím môi, sắp xếp ngôn từ trong đầu. "Taeyeon có làm tổn th... Có phải chị đã rất đau lòng khi Taeyeon huỷ đính hôn không?"

Jessica im lặng vài giây.

Và khi Sooyoung ngẩng đầu lên để xem chuyện gì đang xảy ra, mắt Jessica mông lung cùng ký ức.

Cô gái lớn hơn thở dài một tiếng. "Có... Chị đã gục ngã hoàn toàn. Như thể một phần trong chị đã biến mất vậy."

Sooyoung khẽ siết cánh tay Jessica an ủi.

"Gia đình cô ấy đã dự định rất nhiều thứ cho Taeyeon và chị. Rất là nhiều ý. Tưởng tượng rằng mấy cái kế hoạch đó có thể kéo dài cả thập kỷ luôn ấy." Cô gái lớn hơn bật cười, nhưng âm thanh ấy vang lên trống rỗng trong căn phòng khách tĩnh lặng. "Nhưng rồi, Taeyeon lại không thấy như vậy."

Jessica run rẩy hít vào, trước khi kết luận. "Đó là điều tốt nhất. Và cuối cùng, chị đã hiểu tại sao Taeyeon lại quyết định kết thúc nó."

Sooyoung im lặng, suy nghĩ về những điều Jessica vừa nói. Mặc dù cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã nhắc lại chuyện đó, cô muốn được biết. Nếu cô chấp nhận chuyện Jessica sẽ gắn bó chặt khiết với Taeyeon và nhà họ Kim, có lẽ cô cũng phải được biết về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của họ.

Cô sẽ không thừa nhận nó với bất kỳ ai, nhưng cô cũng có thương Taeyeon. Cô ngưỡng mộ cô ấy vì đã tự kiểm soát cuộc đời của chính mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ phải trải qua chuyện đó một mình.

Sooyoung hắng giọng trước khi nói. "Chỉ để chị biết, rằng em cũng có thể là gia đình của chị."

Khuôn mặt Jessica không bộc lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt 'như-mèo' kia thì bừng sáng.

Và Sooyoung bị bất ngờ với một nụ hôn nhẹ trên mũi.

"Em đã rồi mà."


***

Có một hay hai lần trong quá khứ, Taeyeon đã tự hỏi Tiffany có thể sẽ nghĩ điều gì khi cô gái trẻ hướng ánh mắt về phía cô.

Phải chăng Tiffany cũng bị mê hoặc bởi hình ảnh đơn thuần của cô? Một thoáng nhìn của mái tóc nâu? Mùi hương thoang thoảng từ dầu gội đầu?

Tông giọng trầm khàn của cô có khiến những cơn rùng mình thản nhiên chạy qua gáy Tiffany?

Sự thật rằng cô là của nàng, để nàng có thể ôm có thể hôn có khiến Tiffany cảm thấy như mình là người may mắn nhất thế giới?

Trái tim nàng có loạn nhịp mỗi khi cô gọi tên nàng?

Cô chưa bao giờ hỏi. Không phải cô sợ nghe thấy Tiffany trả lời với "Chẳng gì cả, thật đó. Em chỉ nhìn Tae thôi.", nhưng là vì... Cô đã vui lòng hợp nhất những gì cô cảm thấy mỗi khi nhìn thấy Tiffany vào những hình ảnh đó. Cô chỉ không muốn dừng mơ mộng...

Nhưng không ngờ trước được rằng những suy nghĩ đó lại xuất hiện trong tâm trí cô lúc này. Khi cô chứng kiến cách Tiffany nhìn một người khác.


Taeyeon nhìn qua nhìn lại giữa hai người.

Và cô không phải là người duy nhất như vậy.

Sunny cũng đang đầy mong đợi nhìn vào cuộc 'hội ngộ' sắp diễn ra trước mặt họ.

Bà Hwang quan sát cả hai bằng ánh mắt hiền hậu, ân cần.

Nhưng Tiffany và người mới tới, 'ai đó Tiffany đã không gặp trong nhiều năm', Yuri, không hề cử động. Yuri có nụ cười nhỏ trên môi, nhưng hai tay cô nằm im phía bên cạnh. Tiffany, mặt khác, ôm chặt cánh tay quanh người... Và mặt nàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng không để lộ bất kỳ cảm xúc gì.

"Cậu thế nào?"

Taeyeon nao núng khi Yuri phá vỡ sự im lặng... Và Tiffany cũng thế.

Trước khi cô gái trẻ hơn có thể hồi phục từ... trạng thái xuất thần, bác sĩ Han đột nhiên ngó đầu ở cửa, và nghiêm túc 'đề nghị' rằng họ nên cùng nhau di chuyển ra phòng khách, nơi tất cả mọi người có thể ăn bánh uống trà, thay vì áp đảo bà Hwang trong phòng ngủ của bà.

Taeyeon có phần cảm thấy nhẹ nhõm khi họ ra khỏi phòng, và đang đi trên hành lang. Tiffany đi bên cạnh cô, và khi cô bắt gặp ánh mắt nàng, cô gái trẻ đã mỉm cười với cô. Cô mỉm cười lại.

Nụ cười ấy nên là một sự an ủi với trái tim cô... Nhưng nó đã không.

Chỉ là... Cô ấy là ai chứ? Suy nghĩ ấy mắc kẹt trong đầu cô khi cô quan sát Yuri đi cùng Sunny ở phía trước.

Tay Taeyeon tìm cách ôm Tiffany, ôm lưng nàng. Cô dò hỏi nhìn cô gái trẻ hơn, nhưng Tiffany chỉ khẽ siết nhẹ tay cô trước khi nói. "Em sẽ đi hỏi xem bác Lee có cần giúp đỡ... Pha trà."

Và cô chỉ có thể nhìn Tiffany bỏ đi. Cô muốn được nghe nhiều hơn từ Tiffany, hoặc có lẽ nói gì đó an ủi cô gái nhưng cô còn không chắc liệu tình huống đó có xảy ra hay không.

Cô đã trở nên lo lắng một chút với 'bất kỳ chuyện gì' đã xảy ra. Cô không quan tâm đến Yuri-không hề! Nhưng có điều gì đó liên quan đến sự hiện diện của cô gái này đã khiến một sự bấp bênh che phủ lên Tiffany... lên cô và Tiffany. Cô hy vọng rằng mình chỉ đang nghĩ ngợi quá nhiều.

"Trông có vẻ hôm nay cả nhà tập trung đầy đủ ghê ta." Một giọng trầm thấp phát ra từ phía cuối dãy hành lang, và Taeyeon quay qua chào ông Hwang với một cái cúi đầu. Người đàn ông lớn tuổi đáp lại cô với một cái gật đầu khi ông đẩy bà Hwang đang ngồi trên xe lăn.

Ông Hwang tò mò nhìn họ. "Xe máy của ai đỗ ngoài cửa thế?"

"Con đang làm gì ở đây thế, Taeyeon?" Bà Hwang hỏi. Mắt bà lấp lánh vẻ phấn khích. "Không phải con nên ở ngoài phòng khách nơi có vị khách của chúng ta sao?"

"Con chỉ đang--"

"Yuri!" Ông Hwang ngạc nhiên gọi ở ngưỡng cửa, sau khi nhìn thấy vị khách của họ ở phòng khách.

Taeyeon đứng sang bên cạnh, để ông Hwang đẩy bà Hwang qua.

Yuri đứng dậy, và cúi đầu chào. "Chú à, chú có khoẻ không ạ?"

Ông Hwang không trả lời. Thay vào đó, ông tiến lại gần, và kéo cô gái vào một cái ôm chặt siết. "Yuri của chúng ta đã lớn quá rồi này!"

"Và chú thì gần như vẫn trông như vậy ạ!" Yuri khen lại. Rồi hạ thấp giọng, cô nói thêm. "Chỉ trừ vài sợi tóc bạc thôi ha."

"Cái đứa nhóc này..." Ông Hwang yêu thương xoa đầu Yuri, khẽ cười khúc khích.

Tiếng cười thích thú của bà Hwang lại vui vẻ vang lên trong căn phòng.

Từ lối vào, Taeyeon quan sát những câu nói đùa và tiếng cười giữa nhà Hwang... và bạn của gia đình họ. Ngay cả Sunny cũng cùng Yuri trêu đùa bố nuôi của mình.

Và đó cũng là cảnh mà Tiffany chứng kiến khi nàng bước vào.

Taeyeon để ý cách ngón tay của cô gái trẻ nắm chặt khay trà, và cách hàng lông mi của Tiffany khẽ rung. Trái tim cô cảm thấy hơi khó chịu... vì lo lắng? Cô thật sự không biết. Tất cả những gì cô có thể xử lý trong đầu là Tiffany và cô gái mới xuất hiện này đã dành thời gian bên nhau... Có thể là đã lâu rồi, nhưng mà vẫn...

Tiffany... Yuri.

Chỉ đến khi Taeyeon cảm thấy bác Lee, quản gia mũm mĩm của nhà Hwang, nán lại đứng bên cạnh mình và Tiffany thì cô mới bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngượng ngùng mỉm cười, trước khi cầm lấy khay bánh quy và bánh trứng mà bác Lee đang đưa ra.

Khi ông Hwang cuối cùng cũng nhận ra họ đang đứng ở lối vào, ông ra hiệu cho tất cả ngồi vào ghế sofa, trong khi ông ngồi xuống bên cạnh xe lăn của bà Hwang.

Taeyeon và Tiffany nhanh chóng đặt mấy khay trà bánh xuống bàn. Tuy không cần phải sắp xếp đĩa và cốc, nhưng cả hai đều làm. Taeyeon không biết lý do của Tiffany khi làm thế là gì, nhưng lý do của cô là vì cô không biết nên ngồi ở đâu.

Chỉ còn một chiếc ghế đơn ở bên cạnh Sunny và một chỗ trống trên ghế dài bên cạnh Yuri, người đang nhìn chằm chằm về phía Tiff--

"Taeyeon, Stephanie, cứ để ở đó đi. Tất cả mọi người đều có tay mà." Ông Hwang nói, khiến cho mọi thứ trở nên bớt rắc rối hơn cho họ...

...Và đồng thời, lại càng rắc rối hơn cho Taeyeon khi ông tiếp tục.

"Stephanie, con ngồi bên cạnh Yuri đi." Ông Hwang gợi ý.

Tiffany đơ người vài giây bởi điều bố mình vừa nói.

"Bố chắc chắn là con rất nhớ con bé." Ông Hwang nói, nhìn trông vô cùng hài lòng. "Đã lâu lắm rồi mà."

Taeyeon quan sát, ngẫm nghĩ... mắc kẹt trong những việc cần làm để làm giảm bớt sự khó xử cô đang cảm thấy trong ruột gan mình.

Và Tiffany... Tiffany cuối cùng cũng lên tiếng. "Vâng, đã lâu lắm rồi mà."

Cổ họng hơi siết lại, Taeyeon đưa tay vuốt dọc theo chiều dài cánh tay Tiffany khi cô đi ngang qua cô gái trẻ để ngồi vào chỗ của mình.

"Yuri đến Seoul cho một buổi thử giọng." Bà Hwang thông báo cho chồng. "Phải không, Yuri?"

"Vâng thưa dì." Yuri trả lời, mắt rời khỏi Tiffany đang cứng nhắc ngồi bên cạnh. "Đó là một công ty nổi tiếng. Sooyoung đã gọi cho con--"

"Sooyoung khét tiếng với việc hẹn hò?" Ông Hwang ngồi thẳng dậy. "Sooyoung của chúng ta á?"

"Bố à, giờ cô ấy đang có một mối quan hệ nghiêm túc rồi ạ." Tiffany nhanh chóng sửa lời bố mình. Nàng bắt đầu rót trà cho bố mẹ.

Ông Hwang ậm ừ chấp thuận, trước khi ra hiệu cho Yuri tiếp tục.

"Gần đây con đã chụp hình cùng cô ấy, và rồi bọn con phát hiện ra cả hai đều quen biết 'Hwang Tiffany'."

Chiếc cốc rỗng khẽ rung trên đĩa khi bàn tay Tiffany run rẩy, và Taeyeon nhúc nhích trên ghế ngồi. Dường như cô không phải người duy nhất để ý điều đó... Vì Sunny đang bắt đầu có thể bắn một lỗ xuyên đầu Tiffany với ánh mắt tò mò không ngớt kia.

"Con sẽ ở đây bao lâu?" Bà Hwang trìu mến hỏi.

Yuri mỉm cười. Cô dường như tự tin. "Dự án sẽ đòi hỏi hơi nhiều thời gian, nên con cần ở lại ít nhất vài tuần."

"Và con sẽ ở đâu thế?" Bố Tiffany hỏi.

"Hiện giờ, con đã đặt phòng khách sạn cho một tuần rồi." Yuri nhanh chóng trả lời. "Chỉ mất mười phút đi bộ tới công ty thôi ạ."

"Con có thể hỏi Stephanie xem có thể ở căn hộ của bọn nhỏ không." Ông Hwang gợi ý, đưa mắt nhìn những chiếc bánh trên bàn cà phê.

Taeyeon ngẩng lên. Căn hộ, của Tiffany... và cũng là của cô, đang được nhắc đến.

Phía sau gáy cô bỗng nhói đau, và tình hình này thậm chí còn không hề rõ ràng với cô.

Lưng Tiffany thẳng, và cứng nhắc. Khuôn mặt nàng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

"Không... Không sao đâu ạ, thưa chú. Con không muốn làm phiền--"

"Và mẹ con sẽ nói gì chứ?" Bà Hwang trông như bị xúc phạm trước lời từ chối. Bà quay sang phía con gái. "Stephanie, con có phòng ngủ dành cho khách mà."

Taeyeon cựa mình trên ghế. Bầu không khí đã có sự thay đổi, và ông bà Hwang dường như là những người duy nhất không bị tác động bởi nó... Hoặc có lẽ cô là người duy nhất cảm thấy nó.

"Hai đứa không phiền, đúng chứ?" Ông Hwang hỏi con gái. Lông mày ông nhướn cao. "Và có lẽ, Taeyeon đều rời đi vài ngày trong tuần, còn Stephanie của chúng ta lại ở một mình hầu hết thời gian."

Taeyeon bỗng ỉu xìu bởi những lời nói của ông Hwang.

"Mình à, anh đang khiến Taeyeon nghe thật tệ đó." Bà Hwang khẽ mắng chồng mình. "Con bé cũng phải đi làm mà."

"Uhm, anh đâu có ý gì đâu. Chỉ là buột miệng nói ra thôi." Ông Hwang giải thích. Ông quay sang phía Taeyeon khẽ nói. "Chú xin lỗi nhé, Taeyeon."

"Không sao đâu ạ, thưa chú." Cô trả lời, mím môi mỉm cười. Cô ổn... nhưng không hoàn toàn là thế. Cô đã thấy cách ông Hwang tương tác với Yuri, và cô nhận ra mình vẫn còn một chặng đường dài cần đi để xây dựng mối quan hệ với bố của Tiffany.

Và điều đó cũng đúng... Tiffany đã bị bỏ lại một mình ở căn hộ trong suốt mấy ngày liền.

Cuộc thảo luận căng thẳng chỉ kết thúc khi chính Tiffany đề nghị với Yuri cùng một câu ngắn gọn. "Bọn mình có một phòng trống ở căn hộ."

Và Yuri đã trả lời cùng nụ cười nhỏ, khẽ nói. "Nếu cậu là người mời mình... Cảm ơn cậu."

Nhưng khi Taeyeon nhìn, cô không thể ngừng suy nghĩ rằng Tiffany chỉ đề nghị để sự chú ý của mọi người không còn hướng về phía nàng nữa, về vẻ ngoài khó chịu mà nàng hẳn là đang có.


Và cô không biết cô nên cảm thấy tốt hay tồi tệ hơn về chuyện đó nữa.


***

"Fany-ah..."

Tiffany đã nghĩ về khoảnh khắc này trong đầu.

Khoảnh khắc nàng và Yuri sẽ lại đối mặt với nhau. Nàng tự hỏi điều Yuri sẽ nói đầu tiên là gì... Gọi tên nàng? Một câu 'chào' đầy sức sống hoặc ủ rũ?

"Tiffany..." Yuri lặp lại, tiến thêm một bước để đứng bên cạnh nàng ở cửa sổ.

Tiffany khoác cánh tay xung quanh người.

"Mình... Mình chưa vẫn chưa nghe được câu trả lời của cậu." Yuri nói, cẩn thận với từng câu chữ. "Cậu thế nào?"

"Mình... tốt." Nàng gượng gạo trả lời.

Yuri hơi nhích người về phía nàng, như thể thận trọng với việc tiến tới của mình. Tiffany vẫn không nhúc nhích, và nàng ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng của Yuri...

Và nó--nó vẫn giống như những gì nàng nhớ...

Hoặc cõ lẽ nàng đã không thể quên đi.

Nó gợi nhắc Tiffany nhớ về những buổi học muộn sau giờ học, về hai đôi chân trần lội dưới nước vào những ngày hè... về làn gió đã thổi tung mái tóc nàng ra khỏi đôi vai, về mái tóc đen vuốt ve khuôn mặt nàng, về tấm chăn đắp trên lưng nàng, về-về những cái hôn ngập ngừng.

Và tất cả bỗng nhiên ập đến quá nhiều...

Lòng bàn tay của nàng bắt đầu đổ mồ hôi khi suy nghĩ quá nhiều.

Nàng buộc bản thân không được nao núng, không được để Yuri biết rằng quá khứ vẫn còn đeo bám nàng.

...Rằng Yuri không thể làm ảnh hưởng đến nàng chỉ bằng việc lại xuất hiện trong cuộc đời nàng lần nữa.

...Rằng Taeyeon chỉ đang ở cách nàng có vài mét.

Taeyeon.

Nàng tập trung vào cô gái lớn hơn, người dường như đang có cuộc nói chuyện nghiêm túc với bố nàng ở phía cuối căn phòng. Nàng tập trung vào những tia sáng lấp lánh trong lồng ngực, tất cả đều dành cho cô gái lớn hơn... Từng nhịp đập trong trái tim nàng mỗi khi Taeyeon dịu dàng chạm vào nàng. Cách Taeyeon nhìn nàng... Như thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net