Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany kéo dây cương và giảm tốc độ dừng lại, ngay cạnh chú ngựa trắng đang gặm cỏ. Nàng nhảy xuống ngựa và lao về phía người phụ nữ đang đứng ở nơi cao nhất của ngọn đồi.

Thở phào, nàng choàng tay qua vai cô gái tóc vàng, kéo cô vào lòng.

Công chúa biến mất sau khi được cha mẹ triệu hồi. Tiffany nghĩ rằng cô đang ở tháp cấm nhưng nơi ấy trống rỗng và dường như không ai biết cô Công Chúa đã đi đâu.

Nơi duy nhất Tiffany có thể nghĩ đến là ngọn đồi nhỏ của họ nên nàng đã đến đó để tìm cô.

Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc hẳn là không tốt cho lắm, từ phản ứng của Taeyeon.

"Cậu đã khiến mình lo lắng," nàng thì thầm vào những lọn tóc vàng.

"..."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Tiffany hỏi khi quay đầu lại và cố gắng nhìn Taeyeon chỉ để thấy đôi mắt sưng đỏ và đôi má ướt đẫm. "Chuyện gì vậy?" Nàng dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên má Taeyeon, lau đi phần bị ướt còn sót lại.

Taeyeon không thể thốt nên lời khi hàng nước mắt lại chảy dài trên gương mặt.

"Này, này..." Tiffany một lần nữa kéo Taeyeon vào lòng, để cô thổn thức trên vai mình. "Sshh... đừng khóc. Xin cậu đừng khóc. Nói mình nghe có chuyện gì. Có lẽ mình có thể giúp," nàng nói khi xoa nhẹ lưng cô Công Chúa.

Sau khi Taeyeon đã phần nào bình tĩnh lại, Tiffany với tay lên để lau mặt cho cô một lần nữa và cô gái tóc vàng nắm lấy tay của nàng, giữ chặt và hôn lên chúng.

Đây là lần đầu tiên cô thể hiện tình cảm của mình như vậy và mặc dù khiến Tiffany ngạc nhiên, nàng lại lo lắng hơn về lý do đằng sau cử chỉ đó.

"Có chuyện gì vậy, Taeyeon? Làm ơn nói cho mình biết," Tiffany lo lắng nói. Lần cuối cùng nàng nhìn thấy cô như thế này là khi họ 13 tuổi, ngay trước khi chia tay.  Trên thực tế, đó là lần duy nhất nàng thấy Taeyeon thê lương và tan vỡ như vậy.

Nhận thức đó đột ngột truyền vào trái tim nàng một nỗi sợ hãi và giọng nàng run lên khi hỏi cô một lần nữa, "Làm ơn hãy cho mình biết chuyện gì đang xảy ra?"

"Mình... họ..." Taeyeon nấc lên, không thể nói thành lời. "Họ muốn mình kết hôn với hoàng tử đó."

"Cái gì?! Hoàng tử nào? Ai sắp kết hôn?!" Tiffany hỏi trong sự hoảng loạn, thầm cầu nguyện rằng mình đã nghe nhầm.

Taeyeon hít một hơi thật sâu, thở ra và cố gắng ngừng khóc để có thể nói chuyện. "Giải pháp cho vấn đề đó là mình. Họ muốn mình kết hôn với Hoàng tử Trystan để thuyết phục người dân của anh ấy rằng anh ấy có khả năng lãnh đạo họ vì anh ấy sẽ có sự ủng hộ của cha mình, của chúng ta. Họ nói rằng đó là cách duy nhất để có được lòng tin của người dân và khôi phục hòa bình."

"N-nhưng... Tại sao lại phải kết hôn?  Chỉ cần cha hoặc anh trai của cậu đến để ký sắc lệnh nếu họ muốn có bằng chứng về sự giúp đỡ của chúng ta. Tại sao phải kết hôn? Tại sao? Như thế thật quá đáng!" Tiffany kêu lên khi nỗi sợ hãi mất đi Taeyeon bắt đầu xâm chiếm nàng.

Nàng cảm thấy như mình vừa bị đấm vào ruột gan và sau đó bị đẩy khỏi một tòa tháp. Sự tiết lộ ấy đã khiến trái tim nàng tan vỡ thành những mảnh vụn nhỏ đau đớn và nàng không thể ngăn nước mắt của mình rơi.

"Đó là trách nhiệm của mình-..."

"Không," Tiffany cứng rắn xen vào. "Sẽ phải có một cách khác."

"Mình cũng ước như vậy," Taeyeon nói khi cô ôm lấy khuôn mặt của Tiffany. "Nếu cậu có thể tìm ra giải pháp đó thì hãy nói cho mình biết. Nói với cha mình, nói với cha của cậu. Nếu không thì..." Cô thở dài khi nhắm mắt và tựa trán vào trán Tiffany. "Mình xin lỗi," cô thì thầm qua đôi môi run rẩy. "Mình rất xin lỗi."

"Thật không công bằng," Tiffany lầm bầm. "Sau bảy năm... sau tất cả..."

Taeyeon ngẩng đầu và mở mắt. "Cha nói rằng cha sẽ cho phép mình kết hôn với một người khác, một người mà mình yêu, nếu mình có thể mang người đó đến với ông ấy."

Tiffany có vẻ ngạc nhiên nhưng nàng chưa kịp lên tiếng thì Taeyeon đã tiếp tục. "Nhưng mình không thể," cô nói và lắc đầu. "Mình không muốn mạo hiểm huỷ hoại cuộc sống của cô ấy, gia đình của cô ấy." Cô thở dài, nắm lấy tay Tiffany và nhìn thẳng vào mắt nàng. "Mình không quan tâm họ muốn mình kết hôn với hoàng tử nào hết. Mình sẽ không bao giờ yêu anh ta. Mình không bao giờ có thể yêu anh ta vì trái tim mình đã thuộc về người khác. Thuộc về cậu. Trái tim mình mãi mãi là của cậu, Fany, và chỉ là của cậu".

Họ chưa bao giờ nói về cảm giác của mình đối với nhau, tự cho rằng người kia cũng biết về điều đó và cũng có cảm giác giống như vậy, vì vậy khi nghe Taeyeon nói về việc cô thật tâm cảm thấy như thế nào lần đầu tiên đáng ra phải là một khoảnh khắc hạnh phúc đối với Tiffany. Thật không may, nỗi đau khi biết rằng nàng sẽ mất cô đã làm lu mờ mọi cảm xúc khác.

Tiffany ôm lấy Taeyeon, nắm lấy vạt áo choàng sau của cô khi nàng khóc trên vai cô, căm ghét số phận tồi tệ của họ.

Taeyeon áp môi mình lên thái dương của Tiffany và giữ nàng chặt hơn, ước rằng cô không cần phải rời đi. Nếu bây giờ cô chết đi, cô cũng sẽ không bận tâm vì cuối cùng cô đã nói những gì mình cần nói và không còn nơi nào tốt hơn là ở trong vòng tay của tình yêu của đời mình.

Một lúc sau, khi Tiffany đã ngừng khóc, nàng nới lỏng tay ra, lau mắt và má rồi nhìn Taeyeon. "Chúng ta có thể bỏ trốn," nàng nói. "Hãy bỏ trốn đi. Mình đảm bảo rằng sẽ không có ai tìm thấy chúng ta."

"Nhưng cha mẹ cậu sẽ rất buồn. Họ đã đợi cậu hơn năm mươi năm," Taeyeon trả lời.

Chủng tộc của Tiffany khác mọi người. Họ già đi theo cách khác và có tuổi thọ cao hơn người bình thường. Đặc biệt, cha mẹ nàng kết hôn khi ông nội của Taeyeon vẫn còn trong bụng mẹ và họ phải đợi một thời gian rất dài cho đến khi đứa con đầu tiên và duy nhất của họ chào đời.

"Thêm nữa, mình sẽ rất ích kỷ," Taeyeon nói. "Mình sẽ đưa vương quốc đó đến nơi diệt vong, và có thể cả vương quốc chúng ta nữa, và mình không muốn nhìn thấy những giọt máu đổ đó là do mình".

"Mình chắc chắn rằng họ có thể nghĩ ra một cách khác," Tiffany lập luận. "Về phần cha mẹ mình, mình sẽ gặp lại họ. Mình chắc chắn về điều đó."

"Cảm ơn cậu nhưng mình không nghĩ rằng sẽ công bằng cho họ hoặc những người khác nếu mình chạy trốn khỏi điều này," Taeyeon nói. "Mình đã suy nghĩ rất lâu và rất khó khăn, và dù nó khiến mình đau đớn khi phải nói ra và chấp nhận điều này, Cha nói đúng. Đó là nhiệm vụ của mình, Fany. Đó là bổn phận của mình. Mình phải đặt người dân lên hàng đầu". Đôi mắt cô lại ngập nước và cô thở ra run rẩy khi nhìn xuống. "Quá sức để có thể kết hôn vì tình yêu, hả?"

Tiffany nhẹ nhàng nâng cằm Taeyeon khiến cô nghiêng đầu, ánh mắt buồn của họ giao nhau. "Cho cậu biết, dù gì đi nữa, sẽ luôn là vinh hạnh của mình nếu được kết hôn với cậu."

Một nụ cười bắt đầu nở trên khuôn mặt Taeyeon bất chấp nụ cười khúc khích trống rỗng và đôi mắt đẫm lệ. "Cảm ơn cậu. Tất cả vinh hạnh sẽ là của mình," cô nói, nhắm mắt lại khi Tiffany tựa trán vào trán cô.

Họ lặng lẽ ôm nhau, quá cạn kiệt để rơi thêm một giọt nước mắt; trái tim tan nát của họ tê liệt vì nỗi đau.

"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" Tiffany hỏi nhỏ, kết thúc sự im lặng.

"Mình nghĩ là không nhiều. Họ muốn thực hiện điều đó nhanh chóng".

"Có vẻ như mình sẽ lại tổ chức sinh nhật mà không có cậu lần nữa."

"Không nhanh như vậy. Mình vẫn sẽ ở đây vào ngày sinh nhật của cậu. Đó là một lời hứa."

Tiffany mở mắt và lùi đầu lại một chút. Nàng dùng ngón tay dò tìm khuôn mặt của Taeyeon, cố gắng khắc ghi sự mềm mại của làn da Taeyeon cũng như từng đường cong và nét mặt của cô trong tâm trí nàng.

"Mình xin lỗi," Taeyeon xin lỗi một lần nữa và hôn lên ngón tay của Tiffany khi nó chạm vào môi cô. "Mình muốn chọn cậu. Mình thực sự rất muốn."

"Mình biết." Tiffany thở dài. "Mình không nên yêu một công chúa. Một hoàng tử có lẽ sẽ tốt hơn nhiều".

"Không có hoàng tử nào có thể yêu cậu nhiều như mình."

"Nhưng cậu không thể là của mình."

"Mình đã luôn là của cậu. Có thể không phải thể xác, mà là trái tim mình, tâm hồn mình... mọi thứ là mình đều là của cậu". Taeyeon kéo Tiffany lại gần và giữ nàng thật chặt. "Mình sẽ luôn là của cậu."

Họ ở trên ngọn đồi đó cho đến khi mặt trời mọc, ngồi trên bãi cỏ với Tiffany ở giữa hai chân Taeyeon, tựa lưng vào cô gái tóc vàng đang ôm lấy nàng.

Không ai trong số họ nhận ra một con nai và một con cú xám đang quan sát họ từ một khoảng cách an toàn. Hai con vật lui vào rừng khi bình minh ló dạng, khoan thai trở về cung điện mà không phát ra tiếng động.

——

Đã vài ngày kể từ khi họ được biết về những gì sắp xảy ra với Taeyeon và để tận dụng tối đa thời gian còn lại của họ, hai người phụ nữ luôn ở bên nhau trừ khi họ đang làm nhiệm vụ cá nhân.

Cha mẹ của Tiffany đã không nói với cha mẹ của Taeyeon về những gì họ đã nhìn thấy và nghe được trên ngọn đồi đó vì họ biết rằng Đức Vua và Hoàng Hậu sẽ không phản ứng nhẹ nhàng với điều đó. Tuy nhiên, họ rất buồn khi thấy đứa trẻ thường sáng sủa và vui vẻ của họ trải qua những ngày tháng ảm đạm, không có nụ cười trên môi cùng với đôi mắt trống rỗng.

Lúc duy nhất Tiffany hăng hái bước đi là khi nàng đã hoàn thành xong công việc và đang trên đường đến gặp Taeyeon.

Công Chúa trông không tốt hơn chút nào. Quầng thâm và bọng mắt xuất hiện ngay dưới đôi mắt cô. Cô đã không ngủ ngon và khóc gần như mỗi đêm.

Taeyeon đã yêu cầu đám cưới diễn ra sau khi mùa hè kết thúc - sau sinh nhật của Tiffany. Vì cha mẹ cô biết Taeyeon khó khăn như thế nào khi làm điều này, họ đồng ý cho cô thêm thời gian để làm quen với nó và chuẩn bị cho đám cưới.

Nhưng thông báo về việc đính hôn của cô sẽ cần phải sớm đưa ra vì hòa bình của vương quốc của Hoàng tử Trystan phụ thuộc vào điều đó.

Vì vậy, Taeyeon và cha cô đã quyết định đến vương quốc của Hoàng Tử và tham gia cùng anh ấy và cha anh ấy khi họ thông báo tin vui cho người dân của mình trong lễ hội giữa năm.

Mẹ cô và cô thợ may Hoàng Gia đã bàn cãi về việc cô nên mặc gì cho sự kiện đó nhưng Taeyeon không thèm đoái hoài.  Cô nói với họ rằng họ có thể thiết kế và may bất kỳ chiếc váy nào mà họ cho là đẹp và thẳng thừng tuyên bố rằng cô sẽ không sẵn sàng đưa ra ý kiến ​​của mình về vấn đề này. Lần duy nhất cô đồng ý gặp người thợ may là trong buổi thử váy.

Buổi thử đồ đó diễn ra hai ngày trước khi Taeyeon phải rời đi.

Tiffany ở đó, quan sát với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Taeyeon đã cấm nàng đến đó nhưng cô gái tóc nâu nói rằng nàng tò mò về chiếc váy và không điều gì Taeyeon nói hay làm có thể ngăn nàng làm những gì nàng muốn.

"Trông Tae thật xinh đẹp," nàng khen người bạn thân của mình trước mặt mọi người, những người mà nàng biết đang mong đợi một số nhận xét từ nàng. Đó là một lời khen chân thành nhưng thật đau lòng khi nói nó cùng với một nụ cười, như thể nàng đang rất phấn khích cho Taeyeon. "Anh ấy là một người đàn ông may mắn," nàng nói thêm.

Ánh mắt của cô gái tóc vàng chạm vào ánh mắt nàng qua tấm gương cao và nàng có thể nhìn thấy sự tổn thương và tức giận trong đôi mắt đó khi Taeyeon nhanh chóng vứt bỏ chiếc váy, nói với người thợ may rằng cô ấy ổn với nó và thay lại chiếc váy hàng ngày, khiến nó trở thành lần thử đồ ngắn nhất trong lịch sử của vương quốc.

Sau đó, Taeyeon nắm tay Tiffany và kéo nàng ra khỏi phòng.

Đêm trước khi Taeyeon phải rời đi, cô lẻn vào phòng của Tiffany và ở đó cho đến khi mặt trời mọc, ôm lấy nàng suốt đêm. Cô cần lấp đầy các giác quan của mình bằng Tiffany để có thể giúp cô vượt qua những ngày xa nhà.

Họ đã có nụ hôn đầu tiên vào đêm đó, trên giường của Tiffany, với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

"Bất kể điều gì em nghe được sau khi thông báo đó được đưa ra, làm ơn hãy nhớ rằng Tae là của em? Rằng Tae yêu em?" Taeyeon cầu xin. "Đừng để bất cứ điều gì khiến em lung lay, có được không? Bất kể Tae nói gì hay làm gì... bất kể hành động gì Tae đã dựng lên."

Tiffany gật đầu. "Tất nhiên rồi. Cảm ơn Tae đã cảnh báo em."

"Đừng cảm ơn Tae." Taeyeon nói. "Tae xin lỗi."

"Đừng xin lỗi nữa. Đó không phải lỗi của Tae, Taeyeon." Tiffany gạt tóc mái của Taeyeon sang một bên và nhẹ nhàng áp môi lên trán cô. "Đó không phải lỗi của Tae."

Nàng nhìn Taeyeon rời đi vào sáng hôm sau, thở dài khi cuối cùng đã mất dấu cô khỏi tầm nhìn.

Sợ mọi người xung quanh nhìn thấy nước mắt của mình, Tiffany vội vàng bỏ đi, đến tòa tháp cấm, nơi không ai có thể tìm thấy nàng.

Nàng vẫn đang thút thít trên ghế sô pha, áp mặt vào đệm, khi cảm thấy cái chạm nhẹ vào lưng khiến nàng giật mình nhảy dựng lên.

"Sshh... là ta đây," mẹ nàng nói khi ngồi xuống cạnh nàng và kéo nàng vào lòng. "Xin lỗi ta đã làm con giật mình. Ta biết con sẽ ở đây vì vậy ta đã đến qua cửa sổ để đảm bảo rằng con vẫn ổn."

Tiffany càng khóc lớn hơn khi nàng cảm nhận được sự an ủi ấm áp từ vòng tay quen thuộc của mẹ nàng, cảm thấy trái tim mình tan nát lần thứ vô kể trong tuần đó.

Mẹ nàng đợi cho đến khi Tiffany khóc xong mới nới lỏng tay ra và lau khuôn mặt ướt đẫm của nàng. "Ta rất tiếc, con yêu."

"C-con k-k-k-không sao," Tiffany nói, nấc cụt. "Ta-Taeyeon sẽ hạnh phúc. Anh ấy yêu cậu ấy."

"Nhưng con bé không yêu Hoàng Tử, phải không? Con bé yêu con."

Nàng thở gấp và nhích người ra theo phản xạ, bàng hoàng khi biết mẹ mình đã biết chuyện. "M-mẹ đang nói gì vậy?"

"Bình tĩnh. Hỉ mũi và thở đều nào", người phụ nữ lớn tuổi nói. "Ta không giận hai đứa đâu. Hãy thư giãn, con yêu của ta".

Tiffany dành một chút thời gian để quan sát mẹ mình, cố gắng đoán xem làm thế nào mẹ nàng biết và bà đã kể cho ai về điều đó.

Khi nhịp thở của nàng cuối cùng đã ổn định trở lại, nàng cẩn thận hỏi mẹ mình làm thế nào mà bà biết về Taeyeon và nàng.

"Chúng ta vô tình nghe được khi chúng ta ra ngoài tìm kiếm hai đứa."

"Chúng ta?! Chúng ta là ai?" Tiffany hoảng sợ hỏi.

"Chỉ ta và cha của con. Không ai khác biết nên con hãy bình tĩnh. Ta không ở đây để phán xét hay mắng mỏ con," người phụ nữ nói khi đưa tay vỗ nhẹ vào đùi con gái mình. "Ban đầu, chúng ta rất ngạc nhiên, theo lẽ tự nhiên, nhưng khi nhìn lại, chúng ta thấy rõ được hai đứa yêu nhau đến nhường nào và cả hai luôn hạnh phúc như thế nào khi ở bên nhau. Và hạnh phúc của con là điều quan trọng nhất. Hạnh phúc của Taeyeon cũng vậy."

"Hạnh phúc gì cơ? Cậu ấy sẽ kết hôn với người khác và sẽ sống ở nơi rất xa con," Tiffany nói, giọng run rẩy và cay đắng. "Chúng con không thể ở bên nhau."

"Có thể không phải bây giờ nhưng có lẽ có điều gì đó con có thể làm cho tương lai, tương lai của con với con bé."

Tiffany nhíu mày khi bối rối nhìn mẹ mình. "Mẹ đang nói gì vậy, Mẹ?"

"Con đã nghe nói về truyền thuyết hai nhà giả kim song sinh chưa?"

"Lão sư đã kể cho con nghe về điều nó nhưng con nghĩ đó là một câu chuyện hoang đường, chỉ là một câu chuyện được truyền miệng từ đời này sang đời khác".

"Mọi câu chuyện hay truyền thuyết đều có sự khởi đầu của chúng và những sự khởi đầu đó thường có thật và đúng cho đến khi chúng bị bóp méo và thêm thắt khi chúng truyền từ miệng người này sang miệng người khác," người phụ nữ nói. "Tương tự với hai nhà giả kim song sinh".

"Ý Mẹ là họ đã tồn tại?"

"Họ tồn tại," người phụ nữ lớn tuổi nhấn mạnh với một nụ cười. "Chúng ta chỉ không biết chính xác họ ở đâu."

"Cái gì?! Vậy Mẹ đang nói rằng họ có thật và họ vẫn còn sống ?!"

Mẹ của Tiffany gật đầu. "Tất nhiên họ vẫn còn sống. Họ đã tạo ra thần dược của sự sống và tuổi trẻ, một sự kết hợp mạnh mẽ và nguy hiểm mà họ sử dụng để tồn tại. Họ trông có lẽ bằng tuổi của con bây giờ".

Cô phù thủy trẻ đã dành thời gian để nuốt trôi thông tin này rồi hỏi, "Ngay cả khi nó là sự thật, tại sao Mẹ lại nói với con điều này?"

"Ta đang cho con và Taeyeon một giải pháp khả thi. Thần dược của sự sống và thần dược của tuổi trẻ, con yêu. Hãy suy nghĩ kỹ."

Tiffany mở to mắt khi nàng nhận ra những gì mẹ nàng đang ám chỉ. "Mẹ! Mẹ không thể nghiêm túc được ư?"

"Tại sao không? Ta biết hai đứa không thể ở bên nhau bây giờ, trong cuộc đời này, vậy tại sao hai con không cố gắng ở bên nhau trong tương lai?"

"N-nhưng... những thần dược đó... chưa ai từng thấy chúng chứ đừng nói đến việc sử dụng chúng. Đó là một truyền thuyết, Mẹ. Một câu chuyện thần thoại. Xin đừng cho con hy vọng hão huyền."

"Tại sao con lại cứng đầu và đa nghi như vậy?" người phụ nữ hỏi, vừa thở dài vừa lắc đầu. "Ta đổ lỗi cho cha con," bà lầm bầm. "Đúng là chỉ một số ít người biết sự thật và thậm chí số ít người hơn nữa đã gặp cặp song sinh hoặc nhìn thấy thần dược, nhưng ta không nói dối con. Tại sao ta lại phải nói dối con gái mình?"

"Vậy thì làm sao... ý con là..."

"Cặp song sinh là hai trong số những phù thủy quyền năng nhất mà chúng ta từng thấy hoặc từng biết. Phép thuật và kỹ năng của họ vượt xa những người Lão sư quyền năng nhất còn sống hiện giờ. Đúng là không ai biết họ đang ở đâu và trông như thế nào nhưng họ không ngừng chăm sóc chúng ta, đồng loại của họ," người phụ nữ nói. "Và những ai tìm kiếm thần dược một cách tha thiết sẽ tìm thấy chúng. Dù họ có nói cho con biết bí mật về thần dược hay có cho con chỉ là một chút hay không lại là chuyện khác. Ta không nghĩ có ai đã từng thành công sẽ quay lại kể cho người khác về điều đó."

"Chờ đã. Dừng lại, Mẹ." Tiffany cau mày và xoa bóp thái dương. "Mẹ đang nói rằng con nên đi tìm họ, xin một trong những thần dược đó và uống nó để con có thể sống lâu hơn và chờ đợi Taeyeon?"

"Gần như là vậy. Ý tưởng của ta là kiếm ít nhất một trong các thần dược và tặng nó cho Taeyeon để hai đứa có thể ở bên nhau trong kiếp sau, sau khi con bé hoàn thành việc trở thành hoàng hậu của vương quốc đó."

"Thật điên rồ!"

"Con có giải pháp tốt hơn không?" Mẹ nàng vặn lại. "Chúng ta già đi khác họ, chúng ta có nhiều thời gian hơn. Họ thì không. Taeyeon thì không. Nếu con muốn gặp lại con bé, để ở bên con bé, thì con phải tìm cách kéo dài tuổi thọ của con bé để ít nhất là tương xứng với con."

"Có rất nhiều mối đe dọa nên cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ kéo dài cho đến khi một trong hai người qua đời. Thêm vào đó, chàng Hoàng Tử đó yêu con bé và chân thành trân trọng con bé, bằng cả trái tim. Chàng ta sẽ không để con bé đi ngay cả khi chàng ta không cần sự giúp đỡ của vương quốc chúng ta nữa, vì vậy con có thể đợi con bé hoặc quên con bé đi," bà nói. "Đó là lựa chọn của con. Dù bằng cách nào, ta vẫn sẽ giúp con."

"Mẹ sẽ giúp con tìm thấy cặp song sinh?"

"Ta không thể làm điều đó, thật đáng tiếc. Ta không thể rời khỏi nơi này, hoặc cha của con, và cuộc hành trình sẽ quá khó khăn đối với cái thân già này," người phụ nữ trả lời với một nụ cười buồn, không muốn từ biệt đứa con duy nhất của mình. "Ta sẽ giúp con bằng cách chia sẻ kiến ​​thức của ta và hướng dẫn con."

"Và nếu con chọn quên cậu ấy?"

"Ta biết rất nhiều người tốt, cả trong chủng tộc lẫn không thuộc chủng tộc đồng loại của chúng ta, những người sẽ rất vinh dự và vui mừng khi có được một người phụ nữ trẻ đẹp, thông minh như vậy làm vợ của họ. Con sẽ không cô đơn." Người phù thủy lớn tuổi vươn tay, chỉnh lại mái tóc cho con gái và cúi xuống để nhìn nàng. "Hãy nghĩ kỹ về nó."

Tiffany thở dài, ngả người ra sau khi nhìn mẹ mình biến thành một con chim bồ câu bay ra ngoài cửa sổ.

Đợi Tae hoặc quên Tae. Điều gì hả Taeyeon? Tae sẽ chọn điều gì?

———

Cô Công Chúa tóc vàng cứng nhắc đứng giữa tiếng hò reo ồn ào bên dưới, trái tim tê dại, hi vọng không ai có thể nhìn thấu nụ cười giả tạo của cô. Cha anh ấy vẫn đang nói, tiếp tục bài phát biểu của mình sau khi hoàng tử tuyên bố về cuộc đính hôn của họ.

Thật nhẹ nhõm khi nhìn thấy những khuôn mặt vui vẻ, hy vọng và khích lệ chen chúc nhau trong sân cung điện bên dưới nhưng nó hoàn toàn trái ngược với những gì cô đang cảm thấy bên trong khiến cô không thể không bật ra một tiếng chế giễu lén lút khi nhìn thấy các cặp đôi nắm tay nhau và ôm hôn nhau, chán ghét sự trớ trêu này.

Sau khi tuyên bố và phát biểu, Hoàng Tử đã xin cô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net