🔆 Dám hỏi mình xin wechat của bạn trai mình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

One shot: Dám hỏi mình xin wechat của bạn trai mình?

Tác giả: 是清梦呐

Thể loại: Đời thường, ghen tuông, ngọt, hỗ công

Trans: Meo

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup đi bất cứ đâu.

—————

Trên mặt bỗng hơi ngứa, Tưởng Thừa còn chẳng buồn mở mắt, mơ màng cảnh cáo một câu: "Cố Phi, tôi khuyên cậu làm người lương thiện."

"Thừa ca." Vừa nghe cái giọng điệu dập dờn lên xuống này là Tưởng Thừa biết ngay có chuyện chẳng lành.

Cậu miễn cưỡng mở mắt, trước mắt chính là gương mặt dù đã ngắm suốt bao năm nhưng mỗi lần ngắm vẫn bị chói mù con mắt bởi sự đẹp trai ngầu lòi của bạn trai, thôi được, bớt đi một nửa bực dọc khó chịu, nể mặt nhan sắc trăm điểm của bạn trai vậy.

"Có việc gì?" Tưởng Thừa thầm nhủ đây chắc phải là real love, thế nên cậu mới dậy sớm được như này vào ngày nghỉ, lại còn rảnh rỗi nghe Cố Phi lảm nhảm.

"Cậu không thấy lâu lắm rồi hai ta không đi hẹn hò à?" Cố Phi nhìn dáng vẻ mơ màng buồn ngủ của bạn trai thì hơi buồn cười, nhưng cậu không thể cười, buộc phải nhịn lại.

"Gì cơ?" Hẹn hò? Do cậu ngủ không ngon giấc hay đầu óc có vấn đề, hẹn hò gì cơ?

"Hẹn hò." Cố Phi nhấn mạnh từng chữ, nhìn thẳng vào cậu: "Sao, ở bên nhau lâu quá giờ ngay cả hẹn hò cũng không được cho phép nữa à?"

"Tôi..." Tưởng Thừa còn chưa nói hết đã bị Cố Phi ngắt lời.

"Hết yêu rồi phải không? Ngày lễ cũng không thèm hẹn hò nữa." Cố Phi đè lên người Tưởng Thừa, lên án cậu.

"Á" Tưởng Thừa rầm rì, "cậu nặng chết đi được, tự mình còn không biết mình à, ngồi dậy."

Cố Phi giả điếc ngay tắp lự, vừa cọ vừa dụi vào hõm cổ cậu.

"Tết Trung thu có ý nghĩa sum họp gia đình, cậu ấy thế mà một mình một kiểu, đón Trung thu như đón lễ tình nhân luôn à." Tưởng Thừa bị Cố Phi chọc cho hết cả buồn ngủ, lật người đè lại cậu.

"Thừa ca." Cố Phi dịu giọng ra vẻ yếu đuối ngay, biến từ ông trùm con của xưởng thép thành thỏ Phi Phi của mèo Thừa.

Không mau tỏ ra "yếu đuối" cậu sợ bạn trai sẽ bạo lực gia đình mất.

"Cậu cứ làm trò tiếp đi!" Tưởng Thừa vươn tay giày vò mái tóc cậu, sau đó vùi mặt vào cổ cậu hít một hơi thật sâu mới dậy đi rửa mặt.

Mỗi ngày hít bạn trai một hơi, cuộc đời sống lâu trăm tuổi.

Cố Phi bất lực, mãi cậu mới vuốt xong kiểu tóc đẹp, giờ hỏng hết rồi! Mà kể cả thế liệu cậu dám mắng Tưởng Thừa à, cậu không dám!

Tưởng Thừa đánh răng rửa mặt xong đứng bên giường thay quần áo, vừa mặc vừa hỏi: "Dự định thế nào, hẹn hò đi đâu?"

Cố Phi mỉm cười nhìn cậu, thản nhiên đáp, "Không biết."

Động tác mặc quần áo của Tưởng Thừa ngừng lại, chớp mắt nhìn qua: "Cậu nói gì cơ?"

Cố Phi vừa thưởng thức cơ bụng của bạn trai vừa lặp lại câu trả lời: "Không biết".

Tưởng Thừa miệng cười lòng không cười: "Thế mới sớm dư này cậu đã gọi tôi dậy để làm gì, mình dậy sớm quá nên cũng bắt người khác phải dậy cùng mới vui lòng à?"

"Hay là năm nay hai ta làm chút gì đó mới mẻ đi." Tưởng Thừa liếc mắt nhìn qua, Cố Phi giơ ảnh lên cho cậu xem, "Bánh dẻo tuyết, trông có vẻ ngon đó, năm nay mình không mua bên ngoài nữa mà để tự làm."

Bánh dẻo tuyết - bánh trung thu

Tưởng Thừa cứ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, với trù nghệ của cậu và Cố Phi cùng lắm cũng chỉ nấu được mấy món gọi là ăn được, chắc chắn không thể dùng từ "ngon lắm" để hình dung. Giờ lại còn thử làm gì mà bánh trung thu với chả mới mẻ.

"Cậu không tin tôi à." Cố Phi nhìn cậu, cứ như cậu vừa nói ra một câu vô tình vô nghĩa lắm vậy.

"Tin." Tưởng Thừa che mặt sợ mình cười ra tiếng, bạn trai như này mọe nó quá là đáng yêu.

Vì lí này nên cậu sẽ chấp nhận việc nếu có khó ăn quá thì vẫn cố vui vẻ ăn cho Cố Phi một miếng, ôi, cậu đúng là người bạn trai tốt nhất đất nước mà.

Hai người ra khỏi nhà, đến khi vào siêu thị thì bỗng nhận ra có một cô bé cứ ngoái đầu nhìn họ không ngớt, chốc chốc lại quay ra ngắm nghía Tưởng Thừa.

"Thừa ca." Cố Phi trầm mặt, giọng nói nhuốm mùi ghen tuông: "Sức hấp dẫn vẫn không kém gì năm xưa ấy nhỉ."

"Hả." Tưởng Thừa cũng đã nhìn ra, các em gái bây giờ đều mạnh dạn thế cơ à, hành động không thèm giấu diếm xíu nào luôn: "Biết đâu người ta định chào hàng đẩy mạnh tiêu thụ thì sao."

"Hứ." Cố Phi vươn tay đẩy xe đựng hàng, rẽ sang một lối khác.

Tưởng Thừa đang định đuổi theo thì bị cô bé kia chặn lại.

"Có việc gì sao?" Tưởng Thừa hơi cáu kỉnh, bạn trai chạy mất rồi kìa, "Tôi có người yêu rồi."

"À dạ..." Cô bé ban đầu còn hơi đỏ mặt, vừa nghe cậu nói vậy thì vội vàng giải thích: "Không phải ạ! Em vốn định hỏi anh, cái anh ban nãy, ảnh có bạn gái chưa ấy ạ. Nếu được thì có thể cho em xin wechat của anh ấy được không ạ!"

Tưởng Thừa choáng váng tại chỗ.

Đệt!!!

Người mà gái người ta vừa ý, là bạn trai của mình?

Thế mà lại dám hỏi mình xin wechat của bạn trai mình?

Cố Phi cậu "hứ" cái cục cớt ấy, quay lại ngay, hành động này phải để tôi mới đúng.

"Anh giai ơi?" Cô bé thấy cậu thất thần, lên tiếng hỏi dò.

"Được chứ." Tưởng Thừa ý tứ sâu xa móc điện thoại ra, mở wechat, sau đó nhấn vào trang cá nhân của mình, đưa cho cô bé xem.

Cô nhóc đã mở sẵn quét QR code, chỉ đợi mã wechat hiện ra là quét ngay, kết quả không kịp phòng bị, ăn ngay full combo sát thương vào mặt.

Dòng trạng thái mới được đăng vài chục phút trước, mặc dù không lộ mặt nhưng bức ảnh hai người tay nắm tay, mười ngón đan xen cùng nhau đẩy xe hàng đã đập thẳng vào mặt nhỏ.

Cố Phi vừa chọn xong đồ quay lại thì bắt gặp ngay cảnh này, không ngờ bạn trai cậu không những không thèm đuổi theo cậu mà còn ở lại nói chuyện với cái cô bé đó. Cố Phi lạnh mặt lên tiếng: "Có phải tôi làm phiền đến hai người rồi không?"

"Xin, xin lỗi ạ!" Cô bé đỏ bừng cả mặt, ấp úng xin lỗi rồi chạy một mạch về chỗ bạn mình, sau đó lập tức kéo tay người bạn mặt mũi hãy còn ngơ ngác bỏ chạy cùng nhau.

"Thừa ca?" Cố Phi đang định hỏi chuyện thì chợt nghe Tưởng Thừa cười lạnh.

"Hứ." Tưởng Thừa 'hứ' một tiếng, "Tơ duyên vớ vẩn của cậu tôi chưa buồn giận, mà cậu còn định đến chất vấn tôi cơ à?"

"Hả?" Giờ thì đến lượt Cố Phi ngơ người, chẳng mấy chốc cậu đã hiểu ra, vội vàng cười bồi: "Thừa ca, chẳng phải vì cô bé cứ nhìn cậu suốt à."

"Nãy đi đâu đấy?" Tưởng Thừa liếc mắt nhìn cậu một lượt, "Có phải lại có bé nào đến xin wechat cậu không."

"Đi mua đồ." Cố Phi vội giơ đồ trong tay lên để chứng minh sự trong sạch.

"Đi thôi Thừa ca, về nhà làm bánh trung thu nào." Cố Phi vỗ bạn trai đã biến thân thành công chúa nhỏ, kéo cậu đi thanh toán.

"Làm cái mông." Tưởng Thừa hừ lạnh, ai mà chả có lúc giận dỗi, mới sáng sớm bảnh mắt đã bị bạn trai dựng dậy chỉ để lượn quanh siêu thị, đã thế lại còn vô duyên vô cớ bị ụp nồi vu oan.

"Được được được, tôi làm còn cậu nhìn, cậu chỉ cần đợi ăn thôi." Cố Phi kéo tay áo cậu, lắc qua lắc lại: "Thừa ca."

Tưởng Thừa không kiềm được, "Cậu làm có ăn được không?"

"Thế Thừa ca làm với tôi đi, không có cậu chắc chắn tôi làm không ngon." Cố Phi cười nói.

"Thôi được, nom cậu thành tâm như thế, tôi đành rủ lòng từ bi vậy."

Tay Tưởng Thừa khẽ chạm vào tay Cố Phi, mười ngón lập tức đan chặt lấy nhau.

"Về làm bánh trung thu thôi."

End. ✨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net