Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Nhìn Tưởng Thừa đi vào tòa nhà, Cố Phi thở ra một làn khói thuốc.

Cái cảm giác được nhìn mà không được sờ này thật con mẹ nó tệ.

Cố Phi huýt sáo: "Nhị Miểu, về thôi."

Sau lần ép mời cơm đó Cố Phi không gặp Tưởng Thừa tận mấy ngày liền, lắm lúc rảnh quá định đi quấy rầy bạn trai chút xíu thì chợt nhận ra mình chưa hề xin số điện thoại người ta.

Thấy mình siêu việt quá nên quên béng chuyện hai người giờ chẳng khác gì người dưng.

Phan Trí xách một đống đồ đến đây, Tưởng Thừa bị Phan Trí làm phiền đến hết nước, đành phải dẫn cậu ta loanh quanh trường Tứ Trung sắp tới sẽ phải theo học. Trường rộng phết, có điều nơi mà hai người quan tâm nhất vẫn là sân bóng, đi bộ một vòng, hai tên kiếm luôn một sân bóng rổ trong nhà ngồi xem mọi người chơi.

"Trình độ quỷ gì đây." Phan Trí thấy hơi đau mắt: "Thừa à, mày đến đây phải thuộc đẳng cấp cứu rỗi thế giới luôn đấy."

"Tao không có rảnh." Tưởng Thừa nói.

"Ôi." Mặt Phan Trí đột nhiên hưng phấn hẳn lên khi nhìn về phía cửa ra vào: "Sao tao thấy sắp có trò hay xem nè."

Tưởng Thừa thấy mấy tên đang chơi bóng trên sân dừng hết động tác lại, vậy là bèn quay đầu nhìn ra cửa theo: "Trò hay... gì?"

Trước cửa, bốn tên không phải giống tốt, cộng thêm cái gã tính tiền cho cậu lần trước lần lượt lượn vào trong, người đi sau cùng là Cố Phi đầu đội mũ.

Má nó quả là đời người nơi nơi tương phùng.

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi nói một hai câu với đám trên sân rồi cởi áo khoác định ném qua bên này, song vừa quay đầu bắt gặp ngay ánh mắt của cậu, thế là bị sặc luôn nước bọt của chính mình.

Cố Phi trợn mắt nhìn cậu bạn trai ngồi trên hàng ghế khán giả, ho sù sụ một lúc lâu mới gắng gượng lục được mẩu ký ức ngắn ngủi xa xôi ở trong đầu. Hình như anh từng gặp Tưởng Thừa trên sân bóng một lần thật, nhưng dường như không giao lưu trao đổi trực tiếp gì với nhau hết.

"Trùng hợp thế." Tưởng Thừa nói.

"Chào buổi sáng." Cố Phi gật đầu.

"Chơi cùng à?" Đám trên sân hỏi.

Tưởng Thừa định bảo không, cơ mà Cố Phi nhanh hơn cậu, vừa ngẩng đầu đã "Ờ" luôn một tiếng, coi như đồng ý rồi.

"Đậu má?" Tưởng Thừa hãi luôn: "Ai chơi cùng cậu?"

"Xem không chán chết." Cố Phi ném áo sang chỗ cạnh cậu: "Làm một trận đi."

Sau khi đi làm anh không được chơi bóng với Thừa ca lâu lắm rồi, nói chứ thật lòng còn hơi mong đợi.

"Không." Tưởng Thừa đáp.

"Vì sao?"

"Đoán xem." Tưởng Thừa không thèm nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cậu.

Cố Phi nhìn lướt qua chân cậu ấy, bước tới gần hơn: "Không đi giày chơi bóng à."

Khóe mắt Tưởng Thừa trông thấy Phan Trí nghẹo đầu liếc sang cậu nhanh như chảo chớp, sự kinh ngạc trong ánh mắt cậu ta có thể đục thủng nguyên một cái lỗ trên mặt cậu.

Sao tên này lại biết lý do là vì cậu đi giày thường.

Vả lại liên quan đếch gì đến cậu ta cơ chứ? Tưởng Thừa nghĩ.

Cố Phi đến ngồi xuống bên cạnh cậu: "Thôi được, đám nhân sĩ trâu bò bọn tôi đều khá là kỹ tính."

"Đại Phi!" Lưu Phàm gào cậu rách họng.

"Lý Viêm thay cho tao!" Cố Phi gào lại.

"Tao?" Lý Viêm đứng cách đó không xa vẫn luôn chú ý đến bên này tự chỉ vào mặt mình: "Tao không định chơi."

"Tùy." Cố Phi nói: "Chọn một đứa thay tao là được."

"Mày làm gì đấy?" Lý Viêm hỏi.

"Ôn chuyện."

Phan Trí lặng lẽ huých Tưởng Thừa một cái: "Bạn à?"

"Không." Tưởng Thừa hơi phiền, cứ thấy tên này ngày càng kỳ lạ.

"Không?" Cố Phi nghe thấy, quay đầu sang nhìn cậu.

"Ờ, không." Tưởng Thừa nói: "Cậu định ôn chuyện với ai thì đi ôn đi, bớt quấy rầy bọn tôi xem bóng."

Cố Phi nhìn cậu mấy giây rồi móc điện thoại ra: "Được, kết bạn cái đi."

Tưởng Thừa nhíu mày: "Làm gì?"

"Bước đầu tiên để trở thành bạn, đó là làm bạn ảo trên mạng trước."

"Phụt." Phan Trí không nhịn được, ghé vào tai Tưởng Thừa bảo: "Ôi, người anh em này hài phết."

Cố Phi chuyển tầm mắt sang: "Xin chào, bạn Tưởng Thừa phải không, tôi là Cố Phi, sau này thường xuyên tới nhé."

"Hả?" Phan Trí ngơ ngác, liếc Tưởng Thừa: "Sao cậu biết tôi tới tìm cậu ấy chơi."

Tưởng Thừa nhìn Cố Phi chằm chằm, Cố Phi chớp chớp mắt.

Ôi chao, hình như chơi lố rồi.

"Vừa nhìn cậu là biết không phải người ở đây." Cố Phi còn chẳng buồn nghĩ, mở mồm là bịa.

"Tôi thì sao?" Tưởng Thừa hỏi.

Cố Phi hơi dừng: "Cậu cũng không phải, cậu rất sạch sẽ."

Tưởng Thừa nhíu mày.

"Kết bạn đi, gặp biết bao lần rồi." Cố Phi giơ mã QR code của mình ra trước mặt Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa còn đang say trong câu "cậu rất sạch sẽ", thế là vô thức rút điện thoại ra quét mã.

"Thỏ con ngoan ngoãn?" Một câu này của Tưởng Thừa không biết lên xuống bao nhiêu nhịp: "Khẩu vị cậu bạn này đặc biệt quá ha."

"Đa tạ." Cố Phi tự thò tay ấn hai cái lên màn hình điện thoại Tưởng Thừa: "Kết bạn thôi mà rõ mất thì giờ."

"Thế... tôi cũng kết bạn cái nhỉ?" Phan Trí từ đằng sau thò đầu ra.

"Nào nào nào." Cố Phi mong còn chả được: "Mai đi ăn với nhau một bữa."

"Được luôn." Phan Trí đồng ý rất sảng khoái.

"Ôi đệt?" Tưởng Thừa ấn Phan Trí đang nghiêng ngả dựa vào người mình về chỗ: "Có phải tôi nhầm lẫn gì không, chứ tôi bốc hơi khỏi đây rồi à?"

"Ôi chao." Phan Trí nói: "Có bảo không dẫn mày theo đâu."

Cố Phi hí hửng cười.

Tưởng Thừa trợn trừng mắt: "Ý tao bảo chuyện này hả?"

"Ông nội." Phan Trí xót xa vỗ vai Tưởng Thừa: "Nhìn về phía trước, cố gắng bắt lấy cành ô-liu bạn mới ném cho đi."

"Biến!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net