CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc hội ngộ kịch tính khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, cả hai đều có chút sửng sốt.
 
New hai má ửng hồng, có chút choáng ngợp, Tay nhìn từ trên xuống dưới, sau đó  anh mới hoàn hồn trở lại,  New đang vô cùng lúng túng, Tay mỉm cười đưa cho cậu gợi ý.
 
"Cậu có thể mặc quần vào trước."
 
"A a a a a ... tôi, tôi ... anh... anh đừng nhìn!"
 
New muộn màng phản ứng lại, chân tay luống cuống vội vàng che ngực, che mông lại, cuối cùng mới nhớ ra nên chặn đôi mắt của Tay Tawan đang nhìn chầm chầm vào thân thể trần như nhộng của mình, đôi mắt đó quá nóng, New cảm thấy toàn thân nóng rực, nó nóng đến mức gần như muốn tan chảy!
 
New càng ngượng ngùng bao nhiêu thì Tay càng thấy dễ thương bấy nhiêu. Anh cười khúc khích hai tiếng. Sau đó, nhìn thẳng vào mặt cậu, bản thân cố tỏ uy nghiêm và đáng tin cậy nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, tôi là bác sĩ, có cái gì mà chưa nhìn qua, hơn nữa ai cũng là đàn ông nên cậu không cần phải ngại ngùng như vậy."
 
Mặc dù nói như vậy, nhưng New vẫn đang đỏ mặt thuần thục mặc nhanh quần áo vào, vừa định cài cúc áo, liền bị Tay ngăn lại: "Chờ đã, chưa được mặc áo vào, chúng ta còn chưa kiểm tra sức khỏe."
 
"Ồ……"
 
New thực sự muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào, mất mặt mất đến không còn gì hết, hôm nay có chuyện gì mà sao lại nghe nhầm vậy chứ! Suýt chút nữa quên mất bản thân đến đây để làm gì luôn!
 
Chờ New thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi nằm lại trên giường kiểm tra, Tay Tawan khử trùng tay và đến bên cạnh cậu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng vô hại nhất có thể: "Đừng căng thẳng, chỉ là một cuộc kiểm tra thông thường, thả lỏng một chút, nó sẽ sớm kết thúc thôi."
 
New nghe lời thả lỏng thân thể, sau đó một đôi bàn tay to có khớp xương rõ ràng bao lấy xương sườn của cậu, New đột nhiên rùng mình một cái: "Bác sĩ, đây là khám bệnh gì?"
 
Tay Tawan tay không ngừng động tác, đôi khi căn dặn New hít vào thở ra theo hướng dẫn của anh, sau đó vừa sờ nắn vừa giải thích: "Loại thuốc mà cậu đang tham gia thử nghiệm có liên quan đến bệnh gan, vì vậy gan của cậu cần được kiểm tra xem có vấn đề gì không? Nào, hít một hơi thật sâu và nín thở ... thôi, thở ra ... "
 
Thủ pháp kiểm tra của Tay rất dìu dàng, cùng với giọng nói nhẹ nhàng êm ái, thân thể của New vốn căng thẳng vì xấu hổ dần dần được thả lỏng. Dưới sự chỉ dẫn của Tay, cậu quay lưng lại phía anh, cơ thể và tâm trí vừa được thả lỏng, miệng bắt đầu nói như tàu chạy: “Tôi còn trẻ như vậy, lại không hút thuốc uống rượu, vì vậy chắc chắn tim, gan, lá lách, phổi và thận của tôi không có vấn đề gì cả."
 
"Ồ? vậy sao?"
 
Tay Tawan khóe miệng nhếch lên, bàn tay đưa xuống, gõ hai lần vào lưng dưới của New, như mong muốn New kêu lên “ây ya” hai tiếng.
 
Tay cười cậu: "Không phải nói thận không có vấn đề gì sao, vậy làm sao vừa gõ hai cái lại kêu đau?”
 
Nghe anh nói như vậy, New toàn thân không được khỏe, bắt đầu lắp bắp: "Ý, ý anh là gì? Bác sĩ? Có chuyện gì với ... thận của tôi?"
 
"Cậu đoán?"

 
"Đừng làm tôi sợ, bác sĩ, tôi chỉ mới hai mươi hai tuổi, vẫn chưa muốn chết, rốt cuộc tình hình thế nào?"
 
Nụ cười trên khóe miệng Tay càng lúc càng lộ rõ, ngay cả động tác trên tay cũng khẽ run lên, New nhận ra sự kỳ lạ phía sau, quay đầu nhìn, mới biết mình đã bị lừa, bực bội ngồi dậy, vừa mặt lại áo, vừa giận dỗi không nói.
 
Tay xoay người điền đơn khám bệnh, kiểm tra thân phận: "Cậu tên là gì?"
 
"..."
 
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
 
"..."
 
"Uh ... cậu có thể nói một lời với tôi được không? Tôi không thể điền vào nếu cậu không trả lời."
 
"..."
 
“Được, được rồi, tôi sai rồi, thật xin lỗi, tôi không nên trêu cậu.” Tay rất thành khẩn xin lỗi, New sắc mặt mới tốt hơn một chút.
 
/Rita: Trêu chi cho người ta giận rồi đi xin lỗi J/
 
"Tôi chỉ nghĩ chúng ta rất có duyên với nhau. Mỗi lần gặp cậu, đều làm tôi không ngừng ngạc nhiên, rất thú vị, vì vậy nhịn không được nên muốn trêu cậu, tôi không cố ý dọa cậu sợ, đừng lo lắng về điều đó, được không?"”
 
Nói đến đây, New mới nhớ ra hôm qua cậu vừa làm rách chiếc áo len của anh, anh lại không yêu cầu cậu trả tiền, theo lý mà nói cậu vẫn còn nợ Tay một ân tình chưa trả. Hơn nữa bản thân cậu cũng không phải kiểu người bụng dạ hẹp hòi, người ta đã giải thích rằng nó chỉ là trò đùa, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay, cảm thấy mình không nén được giận ...
 
"Ngày hôm qua, tôi không cố ý làm hư chiếc áo len của anh. Chuyện hôm nay, xem như chúng ta hòa."
 
Nói xong, New cầm tờ giấy khám sức khỏe rời đi, Tay Tawan đang ký tên, khi anh kéo nét cuối cùng, trên tờ giấy vẽ ra một đường dài kéo dài đến mép giấy, Tay Tawan tay buông thõng trên không trung, bất lực nhìn bóng lưng của New.
 
Tôi đáng sợ lắm sao? Tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu lại bỏ chạy?
 
Chuông điện thoại vang lên, kéo suy nghĩ của Tay trở về hiện thực, người cố vấn của anh, Giáo sư Ngô, một trong những người phụ trách chính của thí nghiệm, gọi điện cho anh, Tay nhanh chóng điều chỉnh trạng thái và trả lời điện thoại.
 
"Chào buổi sáng giáo sư."
 
"Chào buổi sáng Tay, sao rồi, hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ?"
 
"Ừm, mọi thứ đều thuận lợi."
 
"Thế thì tốt, chuyện là như thế này, tối thứ sáu có một bữa tiệc tối. Cháu gọi điện cho Off, đi gặp vài người cùng ta. Ta sẽ gửi thời gian và địa điểm vào điện thoại di động của cháu. Không thành vấn đề gì đúng không?"
 
Tay cười nhạt đáp lại: "Ừm, con hiểu rồi, không có vấn đề, lát nữa con sẽ nói chuyện với Off, giáo sư cứ yên tâm."
 
"Tốt lắm, vậy con làm việc tiếp đi, thứ sáu gặp lại nói chuyện sau, tạm biệt."
 
"Được rồi, tạm biệt giáo sư."
 
Khi New đi ra ngoài, Tippanath đang ở cửa thò đầu vào nhìn, hai người va vào nhau, New hỏi hắn đang làm gì vậy, Tippanath trả lời: “Tôi muốn xem trong đó đang làm gì, lâu như vậy vẫn kiểm tra chưa xong, vừa đúng lúc anh đi ra, Mau nói cho tôi biết bên trong có chuyện gì, có cần kiểm tra từ trong ra ngoài một lần không? Có phải cởi quần không? Oh No, thật đáng sợ!"
 
Thật là hết chuyện để nói rồi sao, New sắc mặt có chút nhịn không được, dùng một tay che mặt che đi vết ửng hồng khó giải thích: "Cậu nghĩ nhiều quá, chỉ cần kiểm tra gan, cởi áo ra là được, không cần phải cởi quần."
 
Đương nhiên, nếu muốn giống như cậu, hắn cũng có thể cởi ra, New nghĩ vậy nhưng không dám nói ra. Dù sao, ngoại trừ khi còn bé, cậu chưa bao giờ "thẳng thắn” như vậy, còn là với một người xa lạ mới gặp hai lần!
 
Sau khi Tippanath vào, New mang phiếu khám sức khỏe trở lại phòng hội nghị và đưa cho Off, sau khi kiểm tra được thông qua, cậu ký vào bản thỏa thuận dưới sự hướng dẫn của Off, tiếp theo chính là đi lấy máu, sau khi lấy máu được rút ra, có tổng cộng ba nhóm đỏ, vàng, xanh. New rút máu được cho vào nhóm màu đỏ, Tippanath vào nhóm màu xanh.
 
Hai người họ cầm tấm thẻ đồng màu và nhìn Off Jumpol trên sân khấu cùng với những người khác, chờ đợi lời giải thích của anh ấy.
 
"Xin chúc mừng ba mươi tình nguyện viên có tên trong danh sách ngày hôm nay, cảm ơn các bạn đã đóng góp cho sự nghiệp y tế. Tôi xin xác nhận lại lần nữa, mọi người có mặt đều đã ký vào bản thỏa thuận, đúng không? Còn máu, đều đã được lấy máu rồi phải không? Được rồi, bây giờ mời các bạn nhìn vào tấm thẻ đã rút được trong tay các bạn. Thẻ có tổng cộng ba màu, có nghĩa là các bạn sẽ được chia ngẫu nhiên thành ba nhóm, nhóm trống, nhóm đối chứng và nhóm thử nghiệm.
 
Các viên nang trong nhóm trống không chứa thuốc, viên nang trong nhóm đối chứng chứa các loại thuốc tương tự đã có mặt trên thị trường trong nhiều năm, và viên nang trong nhóm thử nghiệm là những loại thuốc mới mà chúng tôi sẽ tập trung vào nghiên cứu trong lần này, màu sắc tương ứng với màu sắc của ba viên nang. Còn màu sắc nào tương ứng với loại thuốc đó, tôi không biết, tất cả mọi người ngồi ở đây cũng không biết, chỉ sau khi tất cả các thử nghiệm kết thúc và phân tích dữ liệu hoàn tất nó mới tiết lộ, đây là cái gọi là thử nghiệm mù đôi ngẫu nhiên.
 
Cuối cùng, xin hãy yên tâm rằng thuốc mà chúng tôi thử nghiệm lần này là thuốc bảo vệ gan vô hại cho người bình thường, tuy chưa có mặt trên thị trường nhưng sau khi kiểm tra sơ bộ, chúng tôi không phát hiện ra bất kỳ tác hại nào đối với động vật thí nghiệm nên không cần phải lo lắng."
 
Nói xong, một nhân viên bước tới, phát viên thuốc và nước tinh khiết tùy theo màu sắc của thẻ trên tay mỗi người, sau khi được sự cho phép của Off Jumpol, mọi người lấy nước uống thuốc, sau đó mới có thể đi đến chỗ Off để nhận tiền công.
 
Sau khi New nhận tiền chuẩn bị rời đi, Tay vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy New liền thân mật chào hỏi, "Này, cậu đi rồi sao? Hôm nay kiểm tra xong rồi hả?"
 
"Ừm"
 
"Vậy thì, hẹn gặp lại vào tuần sau, đi đường nhớ chú ý an toàn."
 
New gật đầu, đi ngang qua anh, thật là trùng hợp, lại bị vướng lại.
 
New khó hiểu, tự hỏi tại sao nó lại bị vướng, nhưng khi cậu quay lại, cậu thấy Tay đang giữ chặt áo của mình.
 
"Cái đó ... có thể kết bạn với tôi trên Line được không?"
 
"Không có thông tin liên lạc của tôi trong danh sách kiểm tra y tế?"
 
Tay chợt hiểu ra rằng, đúng vậy, anh rõ ràng có thông tin liên lạc của cậu trong tay, tại sao khi thấy cậu rời đi, anh lại sợ rằng nếu không giữ cậu lại thì sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
 
"Ừ, đúng rồi, tại sao tôi lại quên cái này, vậy tôi sẽ kết bạn với cậu, cậu nhớ đồng ý nha."
 
Tay không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, chính là muốn nói thêm vài câu với cậu, cho đến khi giọng của Off vang lên, Tay mới chịu buông ra, New nhìn góc áo bị anh vò nát, bất đắc dĩ xoay người rời đi.
 
"Này, Tay Tawan, mày tới tìm tao sao?"
 
"À, giáo sư vừa gọi điện bảo tao nói với mày tối thứ 6 cùng nhau dùng bữa tối."
 
"Được rồi, chuyện tốt như vậy làm sao có thể thiếu tao, mày chờ tao một chút, tao làm xong việc ở đây, rồi cùng nhau ăn cơm trưa."
 
Tay gật đầu: “Được.” Xoay người muốn nói thêm vài câu với New, nhưng phát hiện người ta đã sớm rời đi rồi.
 
Sau khi ra khỏi phòng hội nghị, New đi thẳng đến tủ, mở cửa, lấy lư đồng ra, muốn cùng sư tử nói vài câu, nhưng nó lại nóng lên.
 
"Nóng quá, có chuyện gì vậy sư tử?"
 
Lư hương phát ra ánh sáng đỏ, sau đó chùm sáng dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng lư hương trở lại màu ban đầu, tiếng sư tử phát ra từ lư đồng: "P’New, cậu cuối cùng đã về rồi, huhu, tôi lúc nãy hơi mất tập trung khi tu luyện, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, sau đó tôi mơ một giấc mơ, huhu, thật buồn.”
 
New vuốt ve con thú nhỏ trên lư hương, nhẹ giọng trấn an như một đứa trẻ: "Ngoan ha, đừng khóc, đừng khóc, chỉ là mơ thôi, ta ở đây, đừng sợ, có thể nói cho ta biết ngươi mơ thấy gì không? Người ta đều nói khi kể giấc mơ ra thì nó sẽ không thành hiện thực được, nếu là một giấc mơ xấu, không bằng ngươi kể cho ta nghe đi."
 
Sư tử vừa khóc vừa nói về giấc mơ, New ôm lư đồng trước ngực rời đi, ở bên kia Tay đang đứng trước cửa sổ nhìn từ trên cao xuống, nhìn chấm đen nhỏ càng lúc càng xa bên dưới, anh lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm số. Sau đó gửi yêu cầu kết bạn.
 
Bước chân của New dừng lại, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy Line có một yêu cầu kết bạn mới, bấm vào trang cá nhân của người đó, trong trang cá nhân hiện lên một câu:
 
“Bạn có tin vào số phận không?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net