Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã ba mươi năm kể từ ngày đầu tiên Yusef và Nicolo sống lại, họ gặp những gương mặt mới trong giấc mơ của họ.

Cảm giác mơ về những gương mặt phụ nữ thật lạ lẫm với Yusuf. Một người cao, tóc tối màu, đôi mắt như biển sâu ẩn chứa sự nguy hiểm. Người còn lại thấp hơn nhưng cũng rất xinh đẹp. Cô ấy đến từ phía đông xa xôi, và chiến đấu nhanh như tia chớp. Họ cùng nhau xuất hiện trong giấc mơ của Nicolo và Yusuf. Họ đã chiến đấu từ rất lâu, trước cả khi Nicolo biết đến chiến tranh, và họ hiểu biết rất nhiều hơn Nicolo.

Nicolo rất tò mò về họ, nhưng anh không có ý định đi tìm họ. Yusuf cũng đồng ý với điều đấy.

Thay vào đó, họ quyết định đi dọc châu Âu, lang thang đến nơi mà họ ít bị nhận ra, nơi họ có thể dành những ngày tháng bên nhau trong căn nhà bỏ hoang, trên chiếc giường trống, trao cho nhau nụ cười và kêu tên nhau khi kề sát da thịt.

Chẳng mất nhiều thời gian để họ nhận ra tình cảm của mình dành cho nhau. Rời khỏi Jerusalem, rời xa quân đội mà họ từng chiến đấu và hi sinh hàng trăm lần, tâm trí họ rõ ràng hơn. Sự giận dữ của họ dần được thay thế bởi những cuộc nói chuyện bên lửa trại, những bài học tiếng trên lưng ngựa, những ánh mắt ngại ngùng nhìn nhau trong những phiên chợ trên đại lục này. Họ không hề quá bất ngờ khi Yusuf thu hẹp khoảng cách giữa giường của họ, nâng gò má anh và kéo anh lại gần, chẳng hề giả vờ đó là hành động bồng bột dưới bầu trời đêm đầy sao.

Yusuf hôn anh trước, như cách mà anh ấy mở lời trước, và Nicolo vui vẻ đáp lại. Nicolo học tiếng Ả rập, học tất cả những gì anh có thể về con người sẽ trở thành thế giới của anh, trở thành cuộc đời của anh, dù cho nó kéo dài bao lâu.

Nghe thực nguy hiểm khi dâng hiến tất cả mọi thứ, nhưng họ là bất tử. Vậy có điều gì để sợ hãi chứ?

Bất tử không có nghĩa là họ đau đớn khi chịu đựng cái chết. Hai người phụ nữ trong giấc mơ của họ đã nhắc nhở họ điều đó.

Nicolo và Yusuf xây dựng ngôi nhà của họ ở Sicily, nơi họ có thể sống và làm việc thoải mái. Nơi đây là một hòn đảo xa đất liền, là điểm nằm giữa hai vùng đất quên hương họ, nơi văn hóa Ý và Hồi giáo giao thoa tự do. Ở bến cảng, người ta có thể nghe được đến mười loại ngôn ngữ khác nhau, và gấp đôi số loại người có thể gặp phải. Yusuf chọn làm thông dịch viên ở xưởng tàu còn Nicolo làm ở tiệm bán thịt dưới nhà họ.

Họ không muốn tập trung vào hai người phụ nữ trong giấc mơ của họ, từ chối tìm theo bóng hình mờ ảo. Họ chờ được tìm thấy.

Nicolo là người được tìm thấy trước, và được tặng kèm một vết cắt giữa cổ bởi người phụ nữ cao hơn.

Khi lờ mờ tỉnh lại, Nicolo cũng biết được người phụ nữ đó là Andromache của Synthia. Cô ấy giết Nicolo trong một con hẻm nhỏ để dành cho anh chút không gian để đổ chút máu. Nicolo tỉnh lại, được đặt tựa lưng vào tường trong sự bảo vệ cẩn thận của Yusuf. Phía sau là cô gái thấp hơn đang nằm bất động, dịch não của cô chảy dài trên mặt đất.

"Andromache của Synthia, kẻ điên, em muốn gọi thế nào cũng được." Yusuf hỉ mũi. "Tôi không quan tâm. Để Nicolo yên. Không chết được không đồng nghĩa với việc chúng tôi thích bị giết."

Anh ấy nói bằng thứ giọng địa phương Gienova pha trộn khẩu âm đặc trưng của Sicily. Đây là giọng của Yusuf khi anh ấy căng thẳng, hoặc khi Nicolo dùng tiếng mẹ đẻ của mình trên giường, nó khiến đầu óc Yusuf không thể theo điều tiết âm điệu của mình kịp với những suy nghĩ trong đầu anh ấy.

"Tôi chỉ muốn đảm bảo chắc chắn thôi." Andromache nói. Giọng điệu hoàn toàn không có sự hối lỗi. "Nếu các anh cảm thấy ổn hơn thì tôi cũng làm điều tương tự với Quỳnh."

"Cô ấy dùng đá đập vào đầu tôi," người phụ nữ nằm dưới đất, Quỳnh, lê tiếng. Cô ấy rên rĩ khi kéo người ngồi dậy, lấy tay xoa xoa lên chỗ thủng trên đầu cho vết thương mau liền lại.

Cô ấy nhìn Yusuf. "Cô ấy đánh mạnh hơn anh."

"Tôi đập đầu cô vào tường. Hai việc này không giống nhau," Yusuf lầm bầm, nghe như anh ấy đang chửi người, và Nicolo thì không thể kiềm chế được mà bật cười. Hơi đau một chút nhưng anh thấy thật vui vẻ.

Yusuf đưa tay xoa nhẹ quanh vết thương đang lành trên cổ Nicolo. Đôi mắt đen của anh ấy dịu dàng kiểm tra vết thương.

"Em không sao chứ?" Anh ấy hỏi như thể chưa từng gây ra vết thương ghê gớm nào cho Nicolo.

Sau lưng họ, Andromache đưa tay cho Quỳnh, kéo cô ấy đừng dậy. Người phụ nữ này, tâm hồn cô ấy hẳn đã chịu rất nhiều đau thương. Nicolo nghĩ chắc hẳn cô ấy đã phải tồn tại từ rất lâu rồi. Anh nghĩ cô ấy hẳn là người đầu tiên và sẽ có rất nhiều điều để họ chia sẻ. Có thể sẽ rất khó để hiểu được Andromache, để cô ấy có thể chia sẻ về quá khứ của mình. Cô ấy không giống Yusuf, người đem cảm xúc của mình, sự vui vẻ hay nỗi buồn thể hiện qua hơi thở của nghệ thuật.

Nicolo nhìn bàn tay Andromache lưu luyến trên cánh tay Quỳnh, ngay cả khi rời tay ra, cô ấy vẫn giữ Quỳnh nơi đáy mắt. Ánh mắt đó giống ánh mắt anh nhìn Yusuf, cũng giống ánh mắt Yusuf nhìn anh. Như cái cách mà họ xác nhận chắc chắn rằng đối phương vẫn đang ở bên cạnh họ. Và họ luôn biết ơn rằng họ đã được ban tặng món quà họ xứng đáng nhận được.

Có lẽ sẽ khó để hiểu hết về con người của Andromache, nhưng đấy không phải là điều bất khả thi. Có lẽ một chút đồ ăn sẽ làm cô ấy mở lòng và Yusuf sẽ dẫn họ đến quán rượu nơi có loại rượu ngon nhất và món mỳ ngon nhất.

"Vây," Nicolo đứng lên mở lời. "Có ai đói bụng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net