Part 5 + 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


5.

Họ làm tình rất nhiều ở Malta.

Chẳng có gì ngoài sự trìu mến mà họ dành cho nơi đây. Chỉ vì thế thôi, dù mỗi lần Booker đều trợn mắt hay Andy cười khẩy khi nghe họ thống báo sẽ tới hòn đảo này, thì họ vẫn lên đường. Họ mua một căn nhà nhỏ gần bờ biển, tách biệt một khoảng vừa đủ với hàng xóm xung quanh để họ có thể yêu thương một cách nhiệt tình nhất từ hàng thập kỷ trước. Những năm 1200 thật tuyệt vời dù Nicky chẳng còn nhớ quá nhiều chi tiết. Những gì anh nhớ là họ đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Một mình và không ngần ngại trao yêu thương.

Chuyến đi đến Malta năm 2019 với họ lại là một sự đè nén.

Đã hai ngày sau sự chia tay của Andy và Booker, nhiệm vụ kinh khủng của họ ở Yemen đã để lại trong họ càng nhiều nỗi đau, hơn bất kì nhiệm vụ nào họ trải qua trong vài thập kỷ qua. Nhiệm vụ liên quan đến trẻ nhỏ đem lại sự hạnh phúc gấp bội nếu nó thành công, nhưng là nỗi kinh hoàng gấp bội khi bạn thất bại. Andy thực sự không thể chịu đựng được, cô ấy yêu cầu được nghỉ ngơi. Nicky không hề trách cô.

Vậy nên, họ đến Malta, tới nơi trú ẩn nhỏ bé của họ. Ngay khi Joe mở cửa vào nhà, Nicky đã đè lên người anh. Tay Nicky luôn qua mái tóc Joe, vùi trong mái tóc xoăn đen đẹp đẽ, rên lên trong nỗi đau nhè nhẹ khi Joe tạo một dấu ấn trên cần cổ anh. Họ ngã lên giường mà không hề tách nhau ra trên đường đi, vì họ biết căn nhà nhỏ này như lòng bàn tay, rõ ràng về nó hơn bất cứ thừ gì trên thế giới này, trừ đối phương.

Nicky trườn lên và ngồi lên đùi Joe, vòng tay qua cổ anh, kéo họ sát lại gần nhau hơn nữa.

"Cởi đồ ra đi." Nicky thì thầm qua làn môi Joe, tay vân vê vạt áo anh. Đó là những lời cuối cùng được nói ra giữa họ. Vì khi Joe hoàn toàn trần trụi, những gì thoát ra từ môi Nicky là tiếng rên rỉ và thở gấp. Nicky ôm Joe chặt hơn, để lại những vệt đỏ dài trên tấm lưng trần của anh, cắn lên phiến môi đầy đặn của Joe khi bị anh đâm sâu vào cơ thể.

Đã một nghìn năm trôi qua nhưng mỗi một lần họ làm tình, mọi thứ đều mới mẻ - mỗi nụ hôn, mỗi cú thúc đều như phút ban đầu. Nicky cắn mạnh vào vai Joe, run rẩy qua những cơn dư chấn khi Joe tiến vào, dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh bạo cho đến khi anh rên lên và bắn ra.

Họ nằm bên nhau im lặng sau cơn dư huy, và Nicky nhẹ nhàng xoa dọc tấm lưng Joe, xoa lên những vết móng tay anh để lại.

Và họ ở đây, trên chiếc giường của họ ở Malta, nơi mọi thứ thật tốt đẹp và sạch sẽ. Có lẽ là họ vừa làm bẩn nó một chút, nhưng Joe xoay lại bên Nicky, dụi vào lồng ngực anh và hít đầy một hơi. Nicky đặt lên trán anh một nụ hôn.

"Cảm ơn anh." Nicky nói.

"Vì điều gì?"

Nicky nâng cằm Joe lên để nhìn vào đôi mắt anh. Ở đó, anh thấy cuộc đời mình. Anh thấy Andy với những gánh nặng trên vai chẳng thể buông bỏ. Anh thấy Booker khóc thật nhiều mỗi lần uống say. Anh thấy Joe luôn luôn bên anh dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Anh thấy họ may mắn làm sao khi đã được ban phước lành trong khi họ có thể bị nguyền rủa.

"Vì là chính anh, luôn yêu em. Em không biết phải đối mặt thế nào nếu cô đơn một mình."

Joe hôn lên những ngón tay Nicky, nụ hôn nhẹ tựa cánh bướm. Joe thật đặc biệt, đẹp đẽ và thanh lịch nhưng cũng thật mạnh mẽ. Anh là người mang trên lưng ngọn gió của thế giới này và bay lên.

"Sempre amore mio. Per te sempre," Joe nói. Và đó là điều luôn tồn tại.

(Luôn yêu em. Luôn thuộc về em.)

+1

Nile chẳng hi vọng những cơn ác mộng sẽ biến mất, nhưng cô hi vọng nó sẽ dừng lại, dù chỉ một chút thôi. Cô dần cảm thấy thoải mái hơn sau vài tuần ở bên Andy, Joe và Nicky. Sự không hiện hữu của Booker đâu đó với họ vẫn là một gánh nặng nhưng Nile đang cố gắng để mọi thứ tốt hơn. Cô không muốn bản thân mình cảm thấy nặng nề. Nhưng rất nhiều đêm, cô tỉnh dậy với trái tim treo trên cổ họng, đầu óc choáng váng, và cô không thể thoát khỏi cảm giác ủ rũ.

Cô khóc khi nghĩ về mẹ và em trai khóc thương bên chiếc tráp mà họ nghĩ là cô. Một chiếc tráp trống rỗng. Họ sẽ mãi nghĩ rằng cô đã chôn thây đâu đó dưới vụ thả bom trên sa mạc, không một mảnh vụn sót lại, và những gì gia đình cô nhận được từ vị lính thủy đánh bộ với ánh mắt cảm thương đứng nơi thềm nhà là một lá cờ gấp gọn.

Và rồi những cơn ác mộng về Quỳnh, hay tất cả những nỗi kinh hoàng mà đồng bạn của cô phải trải qua, chúng sẽ mãi đè nặng lên họ. Nhưng họ đã cố, cố gắng rất nhiều để vượt qua.

Nile chắc rằng gia đình cô sẽ vượt qua nỗi đau thôi, dù cô chẳng muốn họ quên mình.

Nhưng giờ điều cô muốn chẳng quang trọng nữa, vì cô phỉa làm điều đúng đắt nhất, cho tất cả mọi người.

Nile lấy tay áo lau đi dòng nước mắt, rồi bước xuống giường.

Cả nhóm đang ở Thái Lan. Họ trú tại một khách sạn nhỏ ở Bangkok, nơi Joe lần theo dấu của một vụ buôn bán gái mại dâm. Ngày mai họ sẽ tấn công. Chỉ nghĩ đến tính chất vụ việc đã khiến Nile cảm thấy hơi buồn nôn. Nille đổ lỗi cho những cơn ác mộng khiến cô như vậy và mong ngày mai sẽ tốt hơn một chút.

Nile bước vào phòng khách, nơi Andy đang ngủ. Cô tựa người vào khung cửa sổ nhìn ra ban công. Ánh đèn đêm của Bangkok rọi lên những ánh vàng thiếu tự nhiên.

Andy ngủ thật yên bình, chẳng giống một người mang nhiều gánh nặng trên vai. Andy ngủ không hề phát ra tiếng động nào trừ hơi thở nhẹ đều đều. Nile không hiểu sao cô ấy có thể ngủ dễ dàng đến thế, sau hàng thế kỷ với những nỗi đau và ác mộng dai dẳng hơn nhữn gì Nile đã trải qua. Nile nghĩ Andy đã buộc bản thân phải ngủ, nếu không, cô ấy sẽ chẳng bao giờ có thể được chợp mắt.

Nile định bước ra ban công để hít thở chút không khí trong lành mà Bangkok mang đến, nhưng cô bỗng chững lại và đứng nép vào cạnh cánh cửa vì ngoài đó đã có Joe và Nicky rồi.

Tay Nicky vòng qua cổ Joe và Joe thì ôm lấy eo anh. Họ luôn chạm vào nhau ở bất cứ chỗ nào và khi nào có thể. Điều đó thật ngọt ngào và thương yêu, và điều đó càng làm Nile cảm phục vì họ đã bên nhau cả nghìn năm rồi. Một nghìn năm bên ai đó, có thể là truyện cổ tích, hay là truyện kinh dị còn tùy vào nhân vật. Nhưng với Nicky và Joe, họ chẳng có gì để phàn nàn.

Joe và Nicky đung đưa nhè nhẹ, và Nile nhận ra họ đang khiêu vũ. Cùng nhau khiêu vũ chầm chậm trên một ban công khách sạn tại Bangkok mới lãng mạn làm sao. Và Nile còn nghe thấy Nicky hát.

Giọng anh nhẹ nhàng và đẹp đẽ. Nicky thực sự là một ca sĩ tuyệt vời. Dù không hiểu lời hát nhưng Nile vẫn cảm nhận được giai điệu, và dường như cô đã từng nghe nó trước đây rồi. Vài phút và Nile nhận ra đây là tiếng Ả Rập.

Trong khoảng thời gian ở cùng Nicky ở Joe, cô chưa nghe họ nói tiếng Ả Rập bao giờ. Họ chủ yếu dùng tiếng Anh và tiếng Ý. Có lẽ vì đấy là hai thứ tiếng chủ đạo ở những nơi họ ghé chân trong vài tuần qua. Nhưng đây là lần đầu tiên cô được nghe tiếng quê hương của Joe.

Bài hát được ngâm nga nhẹ nhàng, dịu êm, và Joe nhìn Nicky hát như nâng niu cả thế giới của mình. Bài hát như một khúc ru êm ả giữa tiếng còi xe tấp nập của Bangkok.

Nicky kết thúc bài hát, Joe ghé lại xin một nụ hôn, giản dị mà trìu mến. Nụ hôn kéo dài một chút và họ chạm nhẹ trán, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của nhau.

Nile ngắm họ một lúc rồi về phòng. Dù bài hát không phải cho cô nhưng nó thực sự khiến cô bình tâm. Bờ vai của Nile đỡ căng cứng hơn và nhẹ đầu hơn. Cô cuộn mình lại trong chăn, ngủ một giấc bình yên không mộng mị.

------

Lời tác giả: Cảm ơn các bạn đã yêu thích câu chuyện này.

Lời người dịch aka mị đây: Mị đã dịch fic này trong thời kì tuyệt vọng tìm fic. Là một câu chuyện nhẹ nhàng và cũng vui vẻ về cp mị thích nhất gần đây. Mị cũng dịch nó trong giờ tập huấn mà mị bị các sếp ép đi nên nếu có chỗ nào chưa ổn (vì nó hoàn toàn chưa được beta) thì mị mong mọi người thông cảm. Mị sẽ cố gắng dịch thêm một vài fic nữa nếu có thời gian. Cảm ơn mọi người ghé qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net