Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thật mà nói, sau khi hủy được kế hoạch của đối thủ hai lần liên tiếp, Vạn Thiến không chắc liệu họ có còn làm hại Trương Vũ Kỳ trong thời gian hợp đồng hay không.

Nếu bọn họ thông minh, xài chiêu án binh bất động, chờ Vạn Thiến rời đi, thì sẽ đành bó tay không còn biện pháp

Cho nên cô nhất định phải thả một cái mồi tuyệt hảo, một cái mồi làm cho đối phương vô pháp cự tuyệt đi cơ hội này.

"Bảo bối, sắp tới em có cuộc hẹn nào không?"

“Cuộc hẹn riêng? Ý chị là sao?” Trương Vũ Kỳ cắn ống hút trà sữa ngẩng đầu lên khỏi tạp chí.

"Chính là cùng bằng hữu, khuê mật, tiểu tỷ muội cùng nhau đi dạo phố hay ăn uống gì đó?”

Trương Vũ Kỳ ngay lập tức quấn lấy cô như một con rắn, cợt nhả mà nói: "Làm gì ~ chị muốn tìm hiểu tới vòng bạn bè của em luôn sao ~ tiến triển nhanh quá đi ~”

Vạn thiến có đôi chút thật bái phục, dù có long trời lở đất người này vẫn giữ thái độ bất cần đời. Nói dễ nghe một chút là thong thả tự do, còn nói khó nghe là quá vô tâm.

“Không… chị có một người bạn từ nước ngoài trở về trong hai ngày tới. Chị muốn dành thời gian ăn tối với người đó.” Vạn Thiến gượng nói dối, “Chị muốn tìm người khi em có cuộc hẹn riêng. An toàn hơn khi ở bên bằng hữu, lại không cảm thấy nhàm chán."

"Bạn bè! Bạn bè gì? Nam nữ?"

Vạn Thiến ôm lấy khuôn mặt của sư tử con ngây ngô.

"Ay đau đau đau--! Làm gì đó, đừng véo mặt nữ minh tinh!" Trương Vũ Kỳ bĩu môi, buông Vạn Thiến ra, dựa vào ghế sô pha, "Để em nghĩ xem... Có tiểu bằng hữu cứ mời em tới, bởi vì tháng này có chị theo dõi nên em đã từ chối cô ấy vài lần. "

Bị mình theo dõi là có ý gì a, Vạn Thiến trong lòng trợn tròn mắt, tiếp tục hỏi: "Tiểu bằng hữu? Có đang tin cậy không?"

"Đó là một muội muội trong giới, cô ấy mỗi ngày đều nói em là nữ thần của cô ấy, nhưng cô ấy trung thành."

Trung thành... Đây là từ dùng để khen ngợi vị muội muội đó sao...

"Được rồi, em cho chị thời gian với địa điểm. Nhớ nói cho Y tỷ nữa, không có chị, chị ấy ít nhất cũng có thể là người chăm sóc em khi cần."

"Ân ~" Trương Vũ Kỳ đáp lại, nghiêng những ngón tay dán đầy bướm gõ vào điện thoại di động.

Vạn Thiến nhìn nàng ngày hôm đó rất dễ thương, thầm nghĩ nếu cô có thể xuất hiện trong cuộc sống của nàng sớm hơn thì không quá khó khăn rồi. Bảo hộ nàng khỏi thị phi, nàng có thể sẽ không giống như bây giờ, vết thương chồng chất, lại còn phải gồng mình kiên cường.

Nhưng suy nghĩ lại, nếu Trương Vũ Kỳ mất đi cảm giác mâu thuẫn này, có lẽ nàng đã không hấp dẫn được cô.

Thiên a, chỉ có thể nói rằng tất cả những điều này là do định mệnh đi.

Đến ngày hẹn, Trương Vũ Kỳ mặc áo thun cùng quần jean rộng dưới sự gợi ý của Vạn Thiến, đội mũ, đeo kính râm thông thường, sau đó khoác thêm chiếc áo khoác màu hồng, ra ngoài thật xinh đẹp. Trước khi rời đi, nàng không quên gửi nụ hôn gió cho cô vệ sĩ nhỏ bé của mình.

Vạn Thiến cười tươi nhất có thể, nở một nụ cười nhìn công chúa nhỏ rời đi. Chỉ là khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, toàn bộ khuôn mặt cô lập tức lạnh đi.

Theo kế hoạch của cô, Trương Vũ Kỳ sẽ lái chiếc BMW màu đỏ trong gara đến điểm hẹn. Nếu bên kia có ý định ra tay, Trương Vũ Kỳ sẽ bị theo dõi khi vừa rời khỏi căn hộ.

Cô dám cá rằng đối phương sẽ không động thủ trên đường đi, nếu Trương Vũ Kỳ không xuất hiện đúng thời gian đã lên kế hoạch, hắn sẽ bị phát hiện quá nhanh, thứ hai là trời vẫn còn sớm, giờ cao điểm của thành phố P có thể khiến đối phương chạy không thoát.

Nhưng có đánh cuộc sẽ có thua, cô giống như không phòng bị mà đem giao Trương Vũ Kỳ cho hung thủ trước mặt.

Vạn Thiến lo lắng đi đi lại lại trong nhà, lòng bàn tay cô đã hơi đổ mồ hôi. Cô kiểm tra lại ba lô, trong đó có những thứ cần dùng đến.

Cuối cùng sau hơn 40 phút hồi hộp chờ đợi, cô nhận được WeChat của Trương Vũ Kỳ:

"Em đến rồi ~ hôm nay bọn em ăn đồ Nhật ~ thèm thèm chị a ~"

Sau đó là một bức ảnh tự sướng trong một căn phòng kiểu Nhật, Trương Vũ Kỳ thân mật mà ôm một cô gái có mái tóc ngắn màu trắng.

Này, Vạn Thiến đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng bây giờ không phải lúc để suy nghĩ về điều này. Mọi người đã an toàn, cô nên lên đường.

Cô kéo vành mũ xuống, nâng cao cổ áo, nhanh chóng rời khỏi vị trí trước cửa căn hộ, đi thêm một đoạn nữa, cô gọi xe, đi thẳng đến chỗ của Trương Vũ Kỳ dùng bữa.

“Kỳ Kỳ tỷ, dạo này chị có khỏe không? Em có hơi lo cho chị a!” Lý Tư Đan Ni vừa hỏi vừa khuấy hỗn hợp mù tạt, “Em xem trên mạng thấy chị bị tấn công, còn xảy ra sự cố. Tại sao lại như vậy a!"

“Vận số năm nay không may mắn lắm.” Trương Vũ Kỳ chậm rãi nhấp một ngụm trà lúa mạch.

Lý Tư Đan Ni nhìn sắc mặt Trương Vũ Kỳ, do dự hồi lâu vẫn ngập ngừng nói: "Em nghe nói... Thánh Y Entertainment đã cấu kết một số công ty đưa ra thông báo nội bộ ... muốn tẩy chay chị..."

"Ồ? Nói tiếp đi."

Lý Tư liền một năm một mười mà đem những tin đồn gần nhất nói với nàng. Trương Vũ Kỳ sắc mặt càng nghe càng tối lại, rốt cục ném đũa xuống, "Mệt quá, không muốn nghe nữa, dừng đi."

“Đừng a Vũ Kỳ tỷ tỷ!” Lý Tư chuyển chủ để, "You happy is good!"

Trương Vũ Kỳ lúc này liền buồn cười. Cả hai tập trung thưởng thức món ăn, ngừng nói về những điều không ngon miệng.

Bữa ăn này ước chừng trong khoảng 2 tiếng, chỉ còn món trái cây cao cấp cuối cùng chưa được dọn ra. Hai người đợi nửa ngày, không thấy người phục vụ tới, Trương Vũ Kỳ liền có chút sốt ruột.

Khi nàng định đứng dậy gọi, một người phục vụ gầy gò mở cánh cửa giấy bước vào.

“Thiến Thiến?!” Sau khi Trương Vũ Kỳ có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đó, nàng không thể không la lên.

Vạn Thiến một tay cầm đĩa ăn, tay kia làm cử chỉ im lặng với nàng, sau đó kéo nàng ngồi xuống bàn.

"Sao chị lại ở đây? Sao lại ăn mặc thế này?"

"Mang đồ ăn cho em a ~" Vạn Thiến đặt đĩa lên bàn, "Hoa quả cao cấp, thêm súp miso do chính tay Vạn lão bản làm, nếm thử đi~"

Trương Vũ Kỳ nhìn Vạn Thiến một cách nghi ngờ, người này có đột nhiên trở nên lãng mạn? Đây là có bất ngờ mới gì sao? Hay hôm nay là ngày lễ gì?

Nàng cứ nheo mắt nhìn Vạn Thiến, nhấp một ngụm súp miso. Nước súp mặn thơm, đậu hũ mềm mịn cùng tảo bẹ rất ngon, nàng lập tức uống sạch.

Súp miso ấm nóng xuống bụng, ăn xong trái tim của Trương Vũ Kỳ cũng ấm lên. Người ta thường nói, no sẽ dễ buồn ngủ. Sau một bát súp, nàng cảm thấy mắt mình mở không nổi.

"Thiến Thiến..." Nàng nhẹ nhàng dựa vào vòng tay của Vạn Thiến, "Em buồn ngủ ..."

“Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi.” Vạn Thiến ôm nàng, vuốt vuốt lưng nàng.

"……Chúng ta về nhà……"

"Ân, chúng ta về nhà đi."

Trong phòng không còn tiếng nói, chỉ có tiếng thở của ba người với nhịp điệu khác nhau.

Vạn Thiến hít sâu một hơi, lại thở ra thật dài. Cô nhẹ nhàng đặt Trương Vũ Kỳ trên tấm tatami, lúc này cô mới quay đầu tới nhìn Lý Tư Đan Ni.

Lý Tư Đan Ni lúc này cả người đều cứng đờ. Cô ấy có mí mắt hướng xuống giống Vạn Thiến, nhưng khuôn mặt có chút trẻ con, lông mày nhíu vào nhau và miệng há ra, trông giống như chữ "囧".

"Cô tên là gì?"

"Lý, Lý Tư Đan, Đan Ni.."

Người nước ngoài sao, tên của Đan Ni còn chia làm ba phần... Vạn Thiến nghĩ thầm trong lòng.

"Vũ Kỳ nói cô rất trung thành với cô ấy, tôi có thể tin tưởng cô không?"

"Có, có thể! Em đối với nữ thần tuyệt đối trung thành!"

Vạn Thiến gật đầu tán thành, "Ok, vậy cởi quần áo ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net