10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hai người biết không? Gần đây hình như có mưa sao băng.” Vương Tuấn Khải gõ gõ chén, vui tươi hớn hở lấy điện thoại ra, "Pass wifi nhà em là gì?”

“12341234.”

“Pass đơn giản vậy không phải rất dễ đoán sao, lần sau anh cài cho em cái pass phức tạp hơn, 20 số! Cam đoan người khác đoán không ra.”

“Em đây chính mình cũng không nhớ được,” Dịch tổng không để bụng gắp rau, sau đó chau mày nhìn Vương Nguyên đang gặm khoai tây chiên ở bên cạnh, “Cânu đang ăn cái gì! Nhà của tôi từ đâu chui ra thứ này?”

“Trong phòng Nam Nam.”

“...... Em ấy không ăn đồ ăn vặt.”

“Đứa bé nào mà không ăn đồ ăn vặt, trước mặt người ngoài em ấy làm ra vẻ thôi.”

Vương Tuấn Khải nhìn hai người nói nói cười cười xem nhẹ anh, nhanh chóng cầm điện thoại vẫy vẫy trước mặt Dịch tổng. “Em xem! Sao băng 50 năm mới có trong truyền thuyết nè.”

Dịch tổng không hứng thú lắm, nhưng Vương Nguyên lại có điểm hứng thú thấu bừng bừng, “Ngày 20? Chẳng phải là đêm nay sao? Tôi chưa thấy sao băng bao giờ, nhưng mà trong thành phố khói bụi mịt mù cũng không nhìn thấy.”

Vương Tuấn Khải vốn dĩ muốn đề nghị buổi tối cùng nhau xem sao băng, nhìn Thiên Tỉ không có hứng thú lập tức tắt điện thoại đem mặt Vương Nguyên đẩy ra.

Dịch tổng bất động thanh sắc giương mắt nhìn nhìn Vương Nguyên mặt đều bị đẩy đến biến dạng còn chấp nhất nhìn màn hình điện thoại của Vương Tuấn Khải vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Ăn xong cơm mang chén đũa vào bếp rửa, Dịch tổng bình tĩnh lau lau tay đẩy đẩy Vương Nguyên, “Này. Không phải chỉ là ngôi sao thôi sao, tiểu nữ sinh mới muốn nhìn cái này, trời tối rồi cậu mau về nhà đi.”

"Đã 8 giờ rồi? Tôi về đây." Vương Nguyên nhảy dựng lên đứng ở cửa đổi giày, dùng cằm chỉ chỉ Vương Tuấn Khải dùng khẩu hình miệng nói "Anh ta thì sao".

Dịch tổng xoay người nhìn cái tên một chút ý muốn về cũng không có nằm trên sofa ôm gối coi TV hết sức vui vẻ kia, có chút khó xử mở miệng, “A, học trưởng, anh có về luôn không? Em đưa anh về?”

Vốn dĩ muốn nói “Anh không vội” Vương Tuấn Khải vừa nghe nói Thiên Tỉ muốn đưa mình về liền nuốt lại cười rớt răng nanh, "Được được được. Vừa lúc không cần phiền toái tài xế cám ơn nha Thiên Tỉ.”

Thiết! Vương Nguyên có chút bực mình nhìn Vương Tuấn Khải vui vẻ cùng Dịch tổng an tĩnh đứng một bên chờ hắn thay giày, vung tay đóng sầm cửa liền đi về, mắt không thấy tâm không phiền.

Tuy rằng cậu cũng không biết mình phiền cái gì...

Vương Tuấn Khải bị tiếng đóng thật lớn làm cho hoảng sợ, không thể hiểu được nhìn bóng lưng Vương Nguyên nổi giận đùng đùng rời đi, “Tiểu tử này có tật xấu này sao?”

Dịch tổng xua xua tay tỏ vẻ không cần để ý, “Cửa nhà em cũng quen bị như vậy rồi.”

Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế phụ nhìn khớp sương thon dài đang nắm vô lăng, sau đó ánh mắt thuận thế đi lên, từ đầu ngón tay nhìn đến yết hầu bên dưới lớp áo sơ mi, nhìn đến cái cằm, nhìn đến cánh môi mỏng nhợt nhạt, nhìn đến cái mũi nhìn đến đôi mắt màu hổ phách nhìn đến cái trán trơn bóng nhìn đến tóc ngắn đen nhánh, nhịn không được phát ra một tiếng cảm thán.

“Thật đẹp ~”

“A? Cái gì thật đẹp?”

Vương Tuấn Khải phát giác mình đang phát hoa si nhanh chóng lắc lắc đầu, che dấu nói, “Không có gì, anh nói nhà của em bố trí rất đẹp, lần trước cũng chưa nhìn kỹ.”

“Đó là,” Dịch tổng có chút đắc ý, “Đều là em tự mình sắp xếp".

“Sắp xếp đẹp như vậy vì sao không thích người khác tới nhà a?”

“Cũng không phải không thích, chủ yếu là không quen. Cảm thấy người lạ đi vào sẽ không được tự nhiên.”

Vương Tuấn Khải nghe nói như thế đôi mắt sáng lên, lập tức nói, “Anh là người thân cận sao?”

A, giống như bị thay đổi khái niệm, nhưng lại nói không nên lời có gì không đúng, Dịch tổng theo bản năng gật gật đầu.

Vương Tuấn Khải thỏa mãn, khi đến cửa nhà càng muốn làm tới, “Muốn vào ngồi một lát không? Trong nhà có hồng trà thượng hạng cùng cà phê. Rượu vang đỏ cũng có.”

Dịch tổng nâng tay nhìn đồng hồ, 8 giờ 40, ở trong lòng tính toán một chút sau đó uyển chuyển từ chối Vương Tuấn Khải, “Ngại quá lát nữa em còn có việc, nên không muốn làm phiền học trưởng. Học trưởng hẹn gặp lại, ngủ ngon.”

Nhìn xe của Dịch tổng vụt cái rời đi. Chạy nhanh như vậy, Vương Tuấn Khải bĩu môi, không phải là đi gặp Vương Nguyên chứ, hừ.

……

Vương Nguyên đứng trên sân thượng, cầm cái kính viễn vọng nhỏ xíu nhìn vào không trung, nhìn tới nỗi muốn mù luôn con mắt, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy xám xịt một mảnh, đừng nói sao băng, đến trăng cũng không có

“Haizzz, căn bản là nhìn không thấy.” Nản lòng thở dài ngồi ở bậc thang, điện thoại trong túi rung lên.

“Alo?”

Giọng nói thanh lãnh của Dịch tổng ở trong đêm yên tĩnh lại thâht dễ nghe, “Cậu ở nhà không? Xuống dưới một chút.”

Xuống dưới? Vương Nguyên nghi hoặc vươn người ra nhìn nhìn, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh thon dài của người nào đó đang đứng ở dưới lầu nhà mình.

“Này!” Vương Nguyên có chút vui vẻ vẫy vẫy tay. “Sao anh lại ở đây?”

Dịch tổng theo tiếng gọi nhìn lên trên, nhìn thấy Vương Nguyên từ sân thượng thò đầu ra, đôi mắt lấp lánh sáng lên, trong nháy mắt lại có chút ngây người.

Như thế nào lại…… Đáng yêu như vậy.

“Này!”

Phản ứng lại Dịch tổng nói vào điện thoại, “Cậu xuống dưới đi, mặc nhiều quần áo một chút.”

Không biết anh muốn làm gì, nhưng Vương Nguyên vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác đi xuống dưới, còn đội thêm mũ.

Dịch tổng ghét bỏ nhìn thoáng qua mũ lông hình gà lỗ mũi trên đầu Vương Nguyên, “Cậu đúng là rất nữ tính.”

“TMD.” Nhìn Dịch tổng vốn dĩ nên cùng Vương Tuấn Khải thắp nến tâm sự suốt đêm lại xuất hiện trước mặt mình, tuy rằng còn cậy mạnh nhưng khóe miệng lại không tự giác cong lên rồi.

“Cậu không phải muốn ngắm sao băng sao?” Dịch tổng né qua một bên, Vương Nguyên lúc này mới thấy phía sau anh là hai chiếc xe địa hình, một chiếc màu đỏ một chiếc màu lục! Dịch tổng khẽ cười, đem chìa khóa ném cho Vương Nguyên, giữa không trung xẹt qua một đường parabol màu bạc.

“Tôi mang cậu đi.”

Hai người chạy hơn một tiếng lại đi qua một ngọn núi nhỏ, rốt cuộc dừng lại. Tầm nhìn thoáng đãng lại không có người khác, cẩn thận nghe còn có thể nghe được tiếng cây thông reo trong gió, vùng ngoại ô ban đêm vốn dĩ có chút dọa người nhưng bởi vì không phải chỉ có một mình mà trở nên đẹp đẽ.

“Thật sự sẽ có sao băng sao?” Vương Nguyên tò mò ngẩng cổ nhìn bầu trời đêm, lại bị bầu trời đầy sao trước nay chưa từng có làm cho chấn kinh rồi.

Thanh âm của Dịch tổng bị gió thổi càng thêm ôn nhu, “Sẽ có.”

……

Ban đêm không có người quấy rầy cùng nhau ngắn sao băng nghe thật là rất tốt đẹp, nhưng đừng quên vùng ngoại ô độ ấm so với nội thành thấp hơn mười độ còn không ngừng hạ xuống.

Một giờ sau, Vương Nguyên đến nước mũi đều muốn đông lạnh thành băng, run rẩy đẩy đẩy Dịch Dương Thiên Tỉ, “Anh, anh không phải nói sẽ có sao?!!!”

Dịch tổng cũng sắp bị đông chết, áo khoác tuy rằng phong cách nhưng hiệu quả giữ ấm vô cùng tệ, gió lạnh một cơn lại một cơn thổi vào cổ anh, cả người đều phát run, còn không thể biểu hiện ra ngoài, cực lực giả bộ không sao cả, “Có lẽ chờ một lát sẽ có.”

“Môi anh cũng tím lại rồi.” Vương Nguyên lo lắng nhìn Dịch tổng, lấy mũ xuống đội lên đầu anh, “Anh đội đi.”

Dịch tổng thực ghét bỏ cái mũ gà lỗ mũi này, nhưng mà độ ấm áp mang đến khiến anh có chút chần chờ không muốn lấy xuống. Hít hít cái mũi lẩm bẩm tự cảm thán nói, “Chờ một chút đi, trên tin tức nói 50 năm mới có một lần. Vậy nên đêm nay mà không ngắm được, lần sau muốn ngắm, phải đợi 50 năm nữa. Năm mươi năm lâu như vậy……”

Có chút lời nói không biết nói như thế nào.

Năm mươi năm nữa, tôi còn có thể tìm được em sao?

Dịch tổng suy nghĩ như vậy trong chốc lát, đột nhiên liền có chút uể oải. Có vài đạo lý tất cả mọi người đều hiểu, Vương Nguyên là bạn bè mà anh khó khăn lắm mới kết giao được, từ khi nào bắt đầu có chút tình không rõ ràng đối với cậu ấy. Nhưng mà cậu ấy có bạn gái, về sau sẽ kết hôn. Cậu ấy sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Dịch tổng đột nhiên túm chặt tay áo Vương Nguyên dùng sức kéo một cái, đối phương mất thăng bằng liền nhào vào lòng anh. Cằm anh dựa lên vai Vương Nguyên, hai tay vòng qua vai cậu.

Thình lình xảy ra tiếp xúc dọa Vương Nguyên nhảy dựng, ý thức được tư thế này như là Thiên Tỉ đem cậu ôm vào trong ngực có chút ngượng ngùng. Xoay vài cái bị Dịch tổng tài trầm giọng nhắc nhở “Đừng nhúc nhích. Lạnh.”

Nhiệt độ cơ thể hai người ở bên nhau bốc lên ấm áp kỳ dị. Vương Nguyên hơi thấp một chút, tay bị đè ở trước ngực dán bên ngoài lớp áo khoác của Thiên Tỉ, vừa lúc cảm nhận được nhịp tim trầm ổn hữu lực của anh...

Vương Nguyên cả khuôn mặt đều mau đỏ lên, tim đập thật nhanh, trong đầu như có pháo hoa.

Mình đây là đang làm gì a, mình không thể mình không thể, mình còn có Tiểu Ý, mau buông tay mau buông tay. Trong đầu là suy nghĩ như vậy, nhưng tay chính là cố chấp không nghe lời, dường đáp lại nhẹ nhàng ôm lấy eo Thiên Tỉ.

Đôi tay vừa ôm lấy trong nháy mắt vô số ánh sáng phá màn đêm  lướt qua không trung. Mưa sao băng yên lặng trình diễn trên đầu hai người đang ôm lấy nhau.

“Thiên a, sao băng sao băng!!!” Vương Nguyên kích động mà quên hết tất cả, mạnh mẽ đẩy ra Dịch tổng ánh mắt còn đang nặng nè, “Thật sự có a! Anh mau xem kìa!”

Còn nhìn cái gì sao băng, Dịch tổng chỉ cảm thấy Vương Nguyên đẹp đến nỗi khiến anh không rời được mắt, những ngôi sao đó có phải đều rơi vào trong ánh mắt của người này hay không.

Thời gian sao băng lướt qua quá ngắn, không kịp chụp ảnh, thậm chí nguyện vọng cũng không kịp ước liền kết thúc. Vương Nguyên tức giận chỉ lên trời mắng “Sao ông không cho rớt thêm mấy ngôi sao tốt xấu gì cũng để tôi ước xong đã chứ!”

“Đừng rống nữa, cậu có nguyện vọng gì?”

“A?” Vương Nguyên gãi gãi đầu, “Tôi quên rồi.” Sau lại ngây ngốc cười rộ lên, “Bất quá có thể nhìn thấy sao băng đã rất thỏa mãn rồi. Thật là đẹp.”

Không chút nào tiếc rẻ cho Dịch tổng một nụ cười thật tươi, khuôn mặt thiếu niên ở trong màn đêm có chút mơ hồ, chỉ có hai mắt trong suốt cho dù ở trong bóng tối cũng phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Cám ơn anh, Thiên Tỉ.”

Anh xong rồi.

Dịch tổng cảm thấy mình như sắp chết, hoặc là bị gió lạnh thổi trúng thần chí không rõ ràng. Tóm lại…… Rất muốn hôn người trước mặt.

“Này”

“Hửm?”

Phong cảnh đẹp là không thể lãng phí. Lần này không do dự nữa, Dịch tổng vươn tay ôm lấy eo Vương Nguyên, tay kia đỡ sau ót.

“Hôn môi đi”

Năm mươi năm sau tôi còn có thể tìm được em sao?

Đầu ngón tay vuốt ve gò má thanh thoát, khi môi chạm nhau chỉ cảm thấy khô ráo mà mềm mại, sau đó chính là tràn ngập ngọt ngào.

Tìm không thấy thì sao, ít nhất còn có đoạn hồi ức này cùng anh vượt qua năm tháng dài lâu.

Đáng giá.

________

Ngọt chết bổn bảo bảo rồi (///3\\\)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net