12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp tới cửa ải cuối năm, mọi người đều công việc lu bù lên, tập đoàn Dịch thị kiểm kê tài sản, lại càng thêm vội vã, hội nghị một cuộc lại thêm một cuộc.

“Tổng giám đốc, năm nay chúng ta thu vào so với năm trước cao hơn 20%, nhưng ở bên nước ngoài có vẻ giảm xuống, tôi cho rằng trong tình huống này, cần thiết khởi động dự án……”

Di động vang nhỏ một tiếng, “Chờ một chút!”, Dịch tổng lập tức đánh gãy báo cáo của giám đốc tài vụ, kiểm tra tin nhắn, nhìn thoáng qua cau mày lại cất đi sau đó ý bảo người kia tiếp tục.

Khiến cho Tiểu Trương kinh ngạc thoáng nhìn qua Dịch tổng.

Kỳ thật từ nửa tháng trước cô liền cảm thấy không thích hợp, mười lần đưa văn kiện thì chín lần thấy tổng giám đốc đều ôm di động phát ngốc, lúc họp cũng luôn thất thần, cả người cũng ỉu xìu.

Làm thư ký của anh ta cũng đã ba năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta suy sụp như vậy.

Tamn họp Tiểu Trương đi theo Dịch tổng về văn phòng, xuyên thấu qua kính trong thang máy thấy Dịch tổng vẫn luôn hìn màn hình di động tối đen, thỉnh thoảng lại thở dài. Nghĩ nghĩ rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Tổng giám đốc.”

“Hả?”

“Anh có chuyện gì không vui phải không?”

Dịch tổng trong nháy mắt khôi phục tinh thần tổng tài cương nghị lẫm liệt, nhưng mà chỉ kiên trì một giây lại ỉu xìu, gật gật đầu, “Đúng vậy.” Giả bộ không nổi nữa.

Tiểu Trương chỉ là thuận miệng hỏi, vốn dĩ cô cho rằng tổng giám đốc cao lãnh muốn chết sẽ không để ý tới mình, kết quả đối phương thẳng thắn như thế lại thành khẩn không biết nói như thế nào, vắt hết óc muốn an ủi tổng giám đốc, nhưng không phun ra được một chữ, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, “Chuyện tình cảm sao?”

Hỏi xong thiếu chút nữa tự tát mình một cái, làm trợ lý cư nhiên hỏi đến cuộc sống cá nhân của BOSS phỏng chừng có thể trực tiếp cuốn gói rời khỏi công ty.

Kết quả BOSS hôm nay cũng không bình thường, phản bác cũng không có liền dứt khoát nói, “Đúng.”

Ách…… Tiểu Trương nghẹn lời, cắn cắn môi nửa ngày, cũng không biết nói gì, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Dịch tổng vốn dĩ phải về văn phòng, dường như nhớ tới cái gì đột nhiên dừng bước chân, dựa vào khung cửa cùng Tiểu Trương nói chuyện phiếm.

“Tiểu Grương, cô có yêu ai chưa?”

“Từng có.”

Cẩn thận nhấm nuốt nửa ngày những lời này, Dịch tổng đột nhiên hứng thú. Dứt khoát đem ghế dựa ngồi ở bên cạnh Tiểu Trương, rất có tâm tình tán gẫu, “Làm sao cô biết mình có yêu người đó hay không?”

“Chính là cảm giác a,” Tiểu Trương đang gõ văn kiện, tổng giám đốc ngồi xuống bên cạnh sợ tới mức tay run lên gõ lộn một chữ, nhanh chóng dừng tay lại, “Muốn gặp người đó, muốn cùng người đó ở bên nhau, muốn cùng người đó nói chuyện phiếm, đại khái là như vậy.”

Dịch tổng vẫn là một bộ dáng ngây thơ, Tiểu Trương nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, lại nói, “Lúc tan làm về nhà, hy vọng có thể nhìn thấy người đó đang ở nhà chờ mình".

Dịch tổng liếc mắt xem thường, “Cô nuôi chó cũng có thể như vậy còn bày đặt nói làm gì.”

“Đúng vậy,” Tiểu Trương cũng cúi đầu cười cười.

Nhưng mà buổi tối khi Dịch tổng về nhà, từ xa nhìn thấy cửa sổ tối om, đột nhiên hiểu ra ý tứ của Tiểu Trương. Xung quanh nhà nhà sáng đèn, nhà của anh nhìn đặc biệt lẻ loi.

Mặc kệ cả ngày anh bận rộn ra sao, vẫn là nhàn rỗi sống uổng một đời, mặc kệ hôm nay anh lời nhiều hay ít, mặc kệ anh vui hay buồn, đều chỉ một mình, không ai chờ anh về nhà.

Dịch tổng ngốc ngốc nhìn bậc thang, giống như Vương Nguyên còn ngồi ở đó lắc lư hai chân dài tinh tế, bộ dáng nhàn nhã tự tại, nhìn thấy anh sẽ nhảy dựng lên vỗ vỗ mông cười ngọt ngào, cửa hiên ánh đèn màu cam, phi thường ấm áp, “Anh đã về rồi”.

Vương Nguyên vẫn không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại, lòng tự tôn nhiều năm qua khiến anh không thể chủ động đi tìm em ấy, hơn nữa Vương Nguyên nếu hỏi lại anh là anh có thích em không, anh cũng không biết trả lời thế nào.

Chính là mấy chữ này, Dịch tổng đứng ở cửa, lặng im vài phút đột nhiên xoay người mở cửa xe chạy như bay đi ra ngoài.

Ngại ngùng nói ra lời yêu, nhưng anh rốt cuộc đã hiểu.

Không thể mất đi em.

……

Dịch tổng như lấy lại sức sống, công ty trên dưới nhìn tổng giám dốc nhà mình mỗi ngày đều tăng ca, tuy rằng anh nhàn rỗi không có việc gì làm liền đi thị sát còn dẫn dắt mấy ngàn người thức đêm tăng ca khiến cho bọn họ mệt muốn chết……

Nhưng nhân viên nữ đều nhất trí tỏ vẻ, tình nguyện mệt chết cũng muốn nhìn tổng giám đốc thêm một lúc a! Tổng tài mỹ nhan thịnh thế!

Nhưng mà Tiểu Trương nhìn Dịch tổng cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói ra, chính là bởi vì anh quá bình thường, cho nên ngược lại có vẻ không bình thường. Luôn luôn không thích phát ngốc ở công ty, cực độ lưu luyến gia đình lại mấy ngày liền ngâm mình ở công ty.

Hơn nữa cũng không kén ăn, cô mua cái gì anh ăn cái đó. Cũng không hề giáo huấn cô, đối với mỗi người đều hòa ái dễ gần.

Khác thường.

Tiểu Trương đưa ra kết luận.

Trước đêm tiệc tất niên, Dịch tổng chẳng những tham gia lại còn phát bao lì xì.

Mọi người đều lần lượt chạy tới kính rượu, Dịch tổng mỉm cười gật đầu chạm ly uống hết. Nụ cười quá đẹp, lập tức liền có nhân viên nữ giữ bình tĩnh không được muốn nhào lên, bị người khác cười mắng sau đoa đùa giỡn thành một đoàn.

Dịch tổng cách chén rượu nhìn bọn họ, cũng cười.

Náo nhiệt đến sau nửa đêm cuối cùng tan cuộc, Tiểu Trương nhìn Dịch tổng cười có điểm ngây ngốc, cảm thấy tám phần là uống nhiều quá, nhẹ nhàng lắc lắc anh, “Tổng giám đốc cần tôi đưa anh về không?”

“Không cần, tôi tự về.”

Dịch tổng dọc theo bờ sông chậm dãi đi về nhà, bước chân có chút phù phiếm, phía trước có đối tình nhân nắm tay tản bộ, cô gái nhón chân chân đem khăn quàng trên cổ gỡ ra một đoạn quàng lên cổ chàng trai, hai người nhìn nhau cười. Dịch tổng nhìn bọn họ, rũ mí mắt.

Hôm nay gió có vẻ lớn, Dịch tổng kéo cao cổ áo, lạnh muốn chết. Trên mặt hồng hồng nóng lên, trên người lại lạnh lẽo, không cần lại sinh bệnh a, Dịch tổng chửi thầm vài câu bước chân nhanh hơn lướt qua đôi tình nhân kia.

Tốt xấu gì cũng về đến nhà. Trước hiên nhà có một thân ảnh, Dịch tổng trong lòng cả kinh, “Vương Nguyên Nhi?!”

“Chậc chậc chậc,” Dịch Nam vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu, “Dịch Dương Thiên Tỉ anh như vậy là không được a, thật không biết ngại~”

Dịch tổng có chút xấu hổ sờ sờ đầu Dịch Nam, “Sao hôm nay em lại về đây.”

“Nguyên Đán là ngày được nghi !Anh xem anh một chút đều không quan tâm em!” Dịch Nam từ trên lan can nhảy xuống giống khi còn nhỏ ôm lấy cổ Thiên Tỉ, “Nói xem đêm nay anh đi đâu hoan lạc?”

“Ai dạy em lời này, anh đi công việc.” Dịch tổng ôm Nam Nam một tay ấn mật mã.

“Dịch Dương Thiên Tỉ anh không ngoan a, anh còn uống rượu,” Dịch Nam bóp mũi, đột nhiên giảo hoạt cười cọ cọ hõm vai Dịch Dương Thiên Tỉ, “Ca ca em đói, buổi tối không ăn no.”

“Hả? Vậy em chờ anh, anh đi mua gì cho em ăn.”

“Mua gì mà mua a, em hiện tại đã đói chờ không được nữa rồi, chúng ta đi tìm Vương Nguyên ca ca đi, em muốn ăn thịt nướng!”

Dịch tổng sững sờ ở một chỗ, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cười, “Em là muốn thịt nướng hay là muốn Vương Nguyên ca ca a?”

Dịch Nam cũng cười, “Anh muốn cái gì thì em muốn cái đó.”

"Anh muốn thịt nướng, chúng ta đi ăn, đã muộn rồi không nên làm phiền Vương Nguyên ca ca, cậu ấy cũng phải nghỉ ngơi.”

“Hả? Được rồi.” Dịch Nam có chút kỳ quái đáp ứng, đột nhiên cảm thấy đêm nay anh trai không có tâm tình đùa giỡn, vừa rồi rõ ràng còn tưởng mình là Vương Nguyên ca ca thực vội vàng nhào tới.

Đại khái tất cả mọi người đều về nhà ăn tết Nguyên Đán, trên phố cũng thưa người, khó mà tìm được một quán còn mở cửa.

Tới quá nhiều lần đều đã quen, Dịch tổng mày cũng không nhăn đặt mông ngồi xuống, không cần nhìn menu cũng gọi ra được một đống đồ ăn.

“Vương Nguyên ca ca không ở đây, kêu nhiều như vậy ăn không hết a,” Dịch Nam nhỏ giọng nhắc nhở.

Dịch tổng lại lần nữa ngây người, ông chủ quán còn nói thêm câu, “A? Cậu trai kia hôm nay không tới a?”

Dịch Nam nhanh chóng tiếp lời, “Hôm nay chỉ có hai người, cho nên lấy một nửa như mọi khi thôi a.”

“Được, chờ chút,” Ông chủ xoay người rời đi.

“Nam Nam, em thích Vương Nguyên ca ca sao?” Dịch tổng cúi đầu uống một ngụm nước ấm, chậm rãi thở ra một hơi sương trắng, đột nhiên hỏi.

Dịch Nam cầm chiếc đũa leng keng leng keng gõ cái chén, không chút suy nghĩ liền gật đầu, “Thích a! Lớn lên đẹp trai, lại tốt bụng, ai mà không thích?”

Dịch tổng nhéo nhéo mặt Nam Nam, “Anh không thích.”

Dịch Nam lỡ tay gõ cái chén rơi xuống đất, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Dịch tổng, nước mắt đối phương rơi xuống từng viên nước thật lớn thiếu chút nữa hù chết cậu. Luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau lau mặt Dịch tổng, Dịch Nam ôm lấy Thiên Tỉ vừa khóc vừa dụi dụi mắt Thiên Tỉ.

Quay lại ngày đó anh chạy như bay đi tìm Vương Nguyên.

“Sao anh lại tới đây?” Vương Nguyên giống như đang ngủ, đầu tóc rối loạn, nhìn Dịch tổng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu thì vô cùng ngạc nhiên.

Dịch tổng túm Vương Nguyên ném vào xe sau đó anh cũng ngòi vao, khóa cửa xe.

“Bởi vì không liên lạc được cho em.”

Vương Nguyên có chút mặt đỏ, nhưng vẫn cứng miệng trả lời, “Tôi gần nhất tương đối vội.”

Ai quản em vội cái gì, Dịch tổng hạ quyết tâm không để ý đến Vương Nguyên, chỉ một lòng một dạ muốn nói ra điều trong lòng.

“Vương Nguyên Nhi anh…”

“Đúng rồi tôi còn chưa nói với anh, tháng sau tôi sang Pháp.”

Một câu đem nhưng lời anh muốn nói đều nghẹn trở về.

Bên tai ong ong, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm đối phương nhẹ nhàng tuyên "án tử hình". “Tiểu Ý sang Pháp du học, tôi đi cùng cô ấy. Về sau không thể đưa cơm cho anh, anh vẫn phải ăn cơm đầy đủ a. Chuyện lần trước tôi có thể hiểu, tại không khí thật tốt quá, đừng để ở trong lòng. Tôi có bạn gái anh cũng biết rồi, sẽ không thật sự là thích tôi đi ha ha ha ~”

Ha ha ha……

Đối với em mà nói, chỉ là vui đùa sao?

Vương Nguyên một hơi nói xong, nhìn Dịch tổng đang cười cứng đờ, “Vừa rồi anh muốn nói cái gì a?”

Tay bất động thanh sắc duỗi đến túi áo khoác, móng tay gắt gao bóp chặt vào lòng bàn tay, Dịch Dương Thiên Tỉ hít sâu, chụp lấy vai Vương Nguyên, “Em không nghĩ nhiều thì tốt, em vẫn luôn không trả lời tin nhắn còn tưởng anh vẫn tức giận.”

“Hôm đó về tôi cũng suy nghĩ rất nhiều”

Tôi nghiêm túc tự hỏi lòng mình.

“Đại khái chính là giống như em nói vậy, chỉ là bởi vì không khí quá tốt”.

Là bởi vì em quá đáng yêu.

“Hôn một cái mà thôi cũng không nói lên cái gì”.

Nhưng anh là nghiêm túc.

“Em không tức giận thì tốt”.

Trong lòng anh rõ là được.

“Đi Pháp thuận buồm xuôi gió a Vương Nguyên Nhi ha ha ha”

Anh thích em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net