Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🔞🔞🔞🔞🔞

Tôn Diệc Hàng biết là mình toi rồi, trưa nay đi ăn lẩu cùng bạn nhưng quên nói cho Dư Cảnh Thiên. Tôn Diệc Hàng cúi xuống điện thoại nhìn vào cuộc hội thoại trên cùng của Wechat, vẫn là tin nhắn xin lỗi anh đã gửi 5 phút trước.

Cún bự của Hàng mewmew: Anh Hàng
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: ?
Mewmewtomi mà nini yêu nhất: Nini sao vậy?
Cún bự của Hàng mewmew: Anh ăn lẩu có ngon không?
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: !!!!!
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: Anh quên báo với em...
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: Chỉ là đi ăn lẩu cùng bạn anh á...
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: Nini, anh xin lỗi...
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: Không hề có ý giấu em đâu...
Mewmewtomi mà Nini yêu nhất: Nini? Em còn ở đấy không?

Tôn Diệc Hàng thở dài, bỏ điện thoại xuống rồi vuốt vuốt mắt. Lần này chắc hẳn dỗ em nó không dễ dàng gì.

Anh không nghĩ nữa, lăn ra sofa ôm cún bông to bự, nằm trên sofa thoải mái rồi thở dài một hơi, cơn buồn ngủ kéo tới, Tôn Diệc Hàng từ từ nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.

Lúc có tiếng người mở cửa đi vào đánh thức anh, chú mèo giật mình suýt thì ngã khỏi sofa. Đầu óc Tôn Diệc Hàng choáng váng, bởi vì vừa ngủ dậy nên tóc còn rối xù lên. Anh mơ màng ngồi trên sofa vừa suy nghĩ vừa lầm bầm, "Ai vậy?"

"Còn có thể là ai khác ạ?" Chủ nhân của âm thanh kia tức giận nói, lại làm Tôn Diệc Hàng giật mình lần nữa. "Nini? Sao em lại ở đây được vậ--- À em có chìa khóa nhà anh." Tôn Diệc Hàng lúc này đã tỉnh hẳn, anh hơi bị hốt hoảng, đứng lên chạy về phía Dư Cảnh Thiên, lại còn suýt thì ngã. Dư Cảnh Thiên thở dài, lúc thấy anh suýt ngã thì nhanh tay đỡ dậy. Tôn Diệc Hàng nói xin lỗi rồi nhìn cậu cười cười, sau đó tới ôm Dư Cảnh Thiên, nhỏ giọng hỏi, "Nini, em vẫn đang giận à...?"

"..." Dư Cảnh Thiên không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm lấy Tôn Diệc Hàng, ngón tay nóng bỏng vuốt ve nhẹ nhàng quanh phần eo Tôn Diệc Hàng chỉ cách có một lớp vải mỏng, bên hông truyền đến cảm giác hơi khó chịu làm anh hơi vặn vẹo người, bầu không khí mập mờ cứ vậy mà lên. Dư Cảnh Thiên chầm chậm cúi xuống sát hõm vai của Tôn Diệc Hàng, khí nóng phả vào da thịt đầy mẫn cảm của anh, làm toàn thân Tôn Diệc Hàng cũng bắt đầu nóng lên, trên làn da trắng ẩn hiện màu hồng nhạt, thật sự trông rất tuyệt.

"A..." Tôn Diệc Hàng vô thức muốn chạy trốn, nhưng một giây sau đã bị Dư Cảnh Thiên ấn vào bức tường trắng phía sau, miệng như đang liếm mút thỏa thích cổ Tôn Diệc Hàng, để lại thanh âm ám muội và những vết mờ mờ. Tôn Diệc Hàng không nhịn được nữa mà kêu khẽ lên, đẩy được Dư Cảnh Thiên ra một chút rồi dùng ánh mắt chẳng có chút sát thương nào chằm chằm nhìn cậu hỏi muốn làm gì vậy?

Lúc này, Dư Cảnh Thiên đột nhiên cười, bên trong đôi mắt hiện rõ vẻ nguy hiểm. Cậu dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Tôn Diệc Hàng, làm Tôn Diệc Hàng biết ngay mình sắp tiêu rồi.

"Ngày mai anh còn có livestream đấy!!" Tôn Diệc Hàng có chút lo lắng, biết rằng căn bản là chạy không nổi nữa rồi nhưng vẫn muốn giãy chết thêm một chút, không thì ngày mai livestream bị fan phát hiện ra thì mặt mũi anh Hàng của em có còn không?

"Nè... Nini?" Tôn Diệc Hàng nuốt nước bọt rồi dè dặt mở miệng hỏi lại, Dư Cảnh Thiên dùng sức của hai tay ấn mạnh vào vai anh rồi lại tiến tới gần, phát ra một tiếng "Hở?" với giọng điệu không tốt đẹp gì.

"Ngày mai... anh còn phải livestream... nên là..." Anh nỗ lực gạt đi suy nghĩ "muốn đè anh ra" của người đàn ông trước mặt, nhưng Nini đang ghen sao có thể bỏ qua cho anh được chứ? Ngược lại, việc này còn phản tác dụng, đôi mắt nguy hiểm của Dư Cảnh Thiên nhíu lại, lại cúi xuống hôn vào cổ Tôn Diệc Hàng, để lại thêm vài vết đỏ bắt mắt.

"!!!" Tôn Diệc Hàng xù lông, "Dư Cảnh Thiên! Em--- ưm..." Dư Cảnh Thiên hôn mà không để anh có thời gian kịp phản ứng, dùng lưỡi cạy mở khoang miệng người kia rồi ngang nhiên khuấy động làm cho Tôn Diệc Hàng không còn sức mà nghĩ tới chuyện gì nữa, chỉ có thể tập trung vào nụ hôn mãnh liệt kia. Trong lúc hôn, hai tay Dư Cảnh Thiên cũng không chịu yên, vuốt chầm chậm từ vai xuống, dọc theo vòng eo xinh đẹp của Tôn Diệc Hàng tới mông, dùng một tay chậm rãi xoa nắn bờ mông mềm mại của Tôn Diệc Hàng, tay kia vẫn luôn vuốt ve phần eo.

Bởi vì cả hai đều bận rộn với công việc nên Dư Cảnh Thiên và Tôn Diệc Hàng đã lâu rồi chưa làm, một chút trêu chọc như vậy làm Tôn Diệc Hàng có chút không chịu được, dục vọng vốn dĩ đang ngủ say bỗng bị đánh thức, phía dưới dần dần phồng to lên.

Dư Cảnh Thiên nhìn thấy vậy, khuôn mặt đang lạnh lùng bỗng dịu đi, khóe miệng nhếch lên. Cậu kết thúc nụ hôn rồi nhân dịp Tôn Diệc Hàng còn đang đơ ra, nhanh chóng lột sạch quần áo của anh, hài lòng nhìn Tôn Diệc Hàng đang dần lấy lại ý thức phát hiện ra mình bị lột sạch từ lúc nào rồi rên lên đầy xấu hổ. Mắt Tôn Diệc Hàng đỏ lên lườm Dư Cảnh Thiên, tóc tai trên đầu rối xù lên, ngại ngùng đưa tay lên che mắt lại.

Nhìn thấy Tôn Diệc Hàng đáng yêu như vậy, Dư Cảnh Thiên cũng bớt giận, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu cảm, cậu lại kéo tay Tôn Diệc Hàng xuống, lại hôn thêm lần nữa. Nụ hôn lần này so với ban nãy có dịu dàng hơn nhiều, hai tay Tôn Diệc Hàng cũng vòng qua ôm Dư Cảnh Thiên, tận hưởng trò quấn quýt của môi và răng của nhau. Dư Cảnh Thiên nhẹ nhàng vuốt tay xuống cơ thể trần trụi của Tôn Diệc Hàng, làn da mịn màng thật sự rất tuyệt, làm Dư Cảnh Thiên không nguôi tay, âm thanh răng môi ấm áp quấn lấy nhau vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Sau khi ngón tay Dư Cảnh Thiên loanh quanh ở cửa huyệt trắng hồng của Tôn Diệc Hàng một lúc, thì thăm dò đưa một ngón vào, cảm thấy thịt ấm nồng bao chặt lấy ngón tay làm ánh mắt của Dư Cảnh Thiên tối lại, rất muốn nhanh chóng thưởng thức mỹ vị chỉ thuộc về mình cậu, nhưng cũng không muốn làm đau Tôn Diệc Hàng.

"Anh Hàng... Thả lỏng một chút..." giọng Dư Cảnh Thiên kiên nhẫn vỗ về Tôn Diệc Hàng, Tôn Diệc Hàng khẽ nhíu mày, lúc này Dư Cảnh Thiên đã thêm ngón tay thứ hai chậm rãi đi vào, chờ cửa huyệt khuếch trướng rộng ra chút thì thêm ngón thứ ba vào. Tốc độ làm tình bắt đầu co rút hậu huyệt Tôn Diệc Hàng nhanh dần, cọ xát liên tục khiến Tôn Diệc Hàng không nhịn được mà rên rỉ, phía trước cũng cương lên cao.

"Ni... Nini..." Tôn Diệc Hàng mở miệng, anh thở hổn hển ghé vào vai Dư Cảnh Thiên, dùng giọng điệu nũng nịu nói, "Anh không muốn... làm ở chỗ này..."

"Dạ." Dư Cảnh Thiên đáp ứng yêu cầu của anh, bế anh từ từ đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Tôn Diệc Hàng lên chiếc giường mềm mại, sau đó nhanh chóng cởi quần mình ra, một con ciu cương lên tì lên phía trên hậu huyệt của Tôn Diệc Hàng, quy đầu to lớn chỉ chầm chậm cọ xát vào hậu huyệt ửng hồng nhưng vẫn không chịu đi vào. Trò chọc ghẹo tồi tệ làm Tôn Diệc Hàng không chịu được, anh chỉ muốn ngay lập tức bị nó đâm vào.

"Ni... Nini..." Tôn Diệc Hàng quay đầu, dùng ánh mắt tràn đầy sắc dục uất ức nhìn Dư Cảnh Thiên, "Nhanh... nhanh đưa vào được không..."

"Anh Hàng à ~" Dư cảnh Thiên nói, cầm côn thịt đáng sợ của mình cọ vào cửa huyệt mềm mại của Tôn Diệc Hàng, quy đầu hơi cắm vào, lại nhanh chóng rút ra, trêu chọc làm Tôn Diệc Hàng phát ra tiếng rên rỉ bất mãn. Dư Cảnh Thiên lại mở miệng nói:

"Anh Hàng ~" Cậu dùng tay kéo nhẹ đầu Tôn Diệc Hàng để anh nhìn thấy mình, Dư Cảnh Thiên luồn mấy ngón tay vào miệng Tôn Diệc Hàng, dính đầy nước bọt của anh.

"Anh Hàng, sau này cùng bạn bè đi chơi liệu còn không nói với em nữa không?" Dư Cảnh Thiên có chút cô đơn nhìn Tôn Diệc Hàng.

"Ý em không phải là cấm anh đi chơi cùng bạn bè, chỉ là hi vọng anh có thể nói trước với em một tiếng, em cũng sẽ như vậy." Đôi mắt Dư Cảnh Thiên có chút buồn bã muốn khóc, cậu vuốt ve khuôn mặt Tôn Diệc Hàng. Ánh mắt Tôn Diệc Hàng trở nên rõ ràng hơn, có phần hối lỗi nhìn Dư Cảnh Thiên.

"Em thấy anh Hàng là một người rất hấp dẫn, nên trước giờ em vẫn luôn thấy bất an. Lúc chiều nhìn thấy bạn của anh đăng Weibo, em mới biết anh với anh ấy đi ăn lẩu." Dư Cảnh Thiên nhìn Tôn Diệc Hàng cười khổ, Tôn Diệc Hàng nhọc nhằn đưa tay lên lau đi nước mắt ở khóe mắt Dư Cảnh Thiên.

"Nini, anh xin lỗi." Tôn Diệc Hàng đau lòng nói, anh cũng không biết Dư Cảnh Thiên như vậy mà lại bất an, có lẽ là vấn đề ở bản thân mình, anh có chút ân hận nghĩ, " Nếu như còn có lần sau thì anh sẽ nói trước với em."

"Được ạ." Dư Cảnh Thiên trả lời anh, ánh mắt đắc ý như lóe sáng lên, "Vậy anh Hàng phải đền bù cho em thật tốt ó ~"

"Đền bù cái... Á!" Tôn Diệc Hàng đột ngột trợn mắt, hai tay nắm chặt lấy ga giường, con ciu của Dư Cảnh Thiên đột nhiên đâm vào, khoái cảm trực tiếp dâng lên não làm Tôn Diệc Hàng không chịu nổi, ngay lập tức đạt đỉnh, phát ra dịch trắng lên giường và lên người mình. Vì xuất tinh nên hậu huyệt co lại, làm Dư Cảnh Thiên kêu lên một tiếng, cậu bám vào eo Tôn Diệc Hàng giờ đã mềm nhũn ra, chậm rãi đâm vào.

Tôn Diệc Hàng còn chưa thích ứng được với sóng cao trào đợt trước, đợt khoái cảm tiếp theo lại ập tới, làm anh ngấn nước mắt, khoái cảm như dòng điện kích thích Tôn Diệc Hàng, phần dưới vừa xuất ra lại tiếp tục cương lên, phần ngực căng lên, đầu lưỡi đỏ tươi cũng ra nước bọt.

Mỗi lần bên dưới của Dư Cảnh Thiên đi vào, đều cọ lên điểm mẫn cảm của Tôn Diệc Hàng, làm Tôn Diệc Hàng không ngừng rên rỉ. Dư Cảnh Thiên lật nghiêng người anh để mút đầu ngực của anh dễ dàng hơn, côn thịt của cậu vừa cứng vừa đưa thật sâu vào nơi mẫn cảm của Tôn Diệc Hàng, mạnh bạo ép vào rồi nhanh chóng rút ra. Theo nhịp đưa vào rút ra của Dư Cảnh Thiên, nơi cả hai cùng làm bắt đầu để lại dâm thủy và dịch lỏng màu trắng.

Dư Cảnh Thiên càng làm càng sâu, dùng điệu bộ tàn nhẫn mà đẩy vào, một tay cậu bám vào eo Tôn Diệc Hàng, tay còn lại cọ xát phần bên dưới của Tôn Diệc Hàng rất nhanh, cùng nhau phát ra những thanh âm dâm đãng. Dư Cảnh Thiên biết anh sắp bắn ra, nhưng ngay lúc ý lại có ý đồ chặn lại không cho anh bắn.

Cảm giác muốn ra nhưng không thể làm cho Tôn Diệc Hàng nổi điên, khoái cảm tích lại khiến đầu óc anh như muốn nổ tung. Hiện Tôn Diệc Hàng cũng không cách nào suy nghĩ thông suốt, chỉ có thể run rẩy siết chặt hậu huyệt để nịnh Dư Cảnh Thiên. Dư Cảnh Thiên kêu lên một tiếng, côn thịt bị bên trong siết lại làm cậu tê dại, khiến cậu không còn tỉnh táo để kiểm soát. Dư Cảnh Thiên buông tay khỏi phần dưới của Tôn Diệc Hàng, con ciu phía trong cơ thể Tôn Diệc Hàng cương to lên, tăng tốc độ ra vào tiểu huyệt của Tôn Diệc Hàng và dùng lực mạnh hơn chạm tới điểm mẫn cảm của anh.

Tôn Diệc Hàng ngẩng đầu lên, không thốt lên được lời nào, anh xuất ra, yết hầu mong manh tạo nên một đường cong hoàn mỹ, run rẩy trong không khí thật sự rất gợi tình, âm vật bắn ra được vẫn cương cứng.

Hậu huyệt lại thít chặt một lần nữa, ép vào khiến Dư Cảnh Thiên suýt chút nữa đầu hàng, nhưng cậu vẫn cố chống đỡ, dùng sức đẩy vào rút ra mấy lần nữa, gầm nhẹ một tiếng rồi cũng để lại hết trong cơ thể Tôn Diệc Hàng, lượng lớn tinh dịch dội thẳng vào thành đại tràng yết ớt của Tôn Diệc Hàng, làm bụng anh căng lên, Tôn Diệc Hàng vô thức nhỏ giọng rên rỉ, ôm chặt lấy Dư Cảnh Thiên không để cậu rời đi.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Dư Cảnh Thiên ôm Tôn Diệc Hàng đi vào phòng tắm. Khi côn thịt rút ra khỏi hậu huyệt của Tôn Diệc Hàng, tinh dịch lẫn dâm thủy chảy ra từ cửa huyệt sưng đỏ, làm cho Tôn Diệc Hàng đang ngủ vì mệt cũng kêu lên một tiếng bất mãn, mùi dâm dục tràn ngập phòng tắm nhỏ. Nhìn Tôn Diệc Hàng bị mình làm khiến cửa huyệt sưng đỏ chưa khép lại, vẫn đang chảy ra thứ tinh dịch màu sữa của mình, Dư Cảnh Thiên nuốt nước bọt. Thế nhưng cậu đè nén dục vọng của mình xuống, vì cậu biết Tôn Diệc Hàng chắc hẳn không chịu được bị cậu làm thêm lần nữa.

Dư Cảnh Thiên rửa sạch sẽ cho Tôn Diệc Hàng, giúp anh thay đồ ngủ, sau đó ôm anh quay về giường, bản thân thì tự đi xử lý ham muốn của phần bên dưới, sau đó Dư Cảnh Thiên cũng lên giường nằm. Tôn Diệc Hàng đang ngủ mơ nhưng cũng lăn vào ngực Dư Cảnh Thiên rất chuẩn xác, Dư Cảnh Thiên ôm chặt chú mèo đang ngủ, cằm cậu cọ vào tóc Tôn Diệc Hàng.

Meo meo của em nghỉ ngơi cho khỏe, Dư Cảnh Thiên thì thầm đầy chiếm hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net