Chap 1 - Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy bà hãy đọc và nếu thấy chỗ nào sạn thì hãy cmt ngay đoạn đó để tui biết tui sửa lại nha. Hoặc nếu có góp ý gì thì cứ cmt nha. Tui sẽ xem và sửa nha 🫶🏻














Chúc mấy bà đọc truyện zui zẻ 😎.

-------------------------------------------------------------

SM Concert mang đến rất nhiều cảm xúc, giống như cảm xúc của fan sau khi xem tất cả các nhóm kết hợp với nhau trong bài hát kết thúc.

Có vẻ như không phải nghệ sĩ nào cũng vậy, hãy mang đến những cảm giác tích cực đến cho một chú hamster nào đó đang đi dạo cùng Luna. Em ấy luôn bị bỏ lại một mình với nghệ sĩ khác, điều đó không thành vấn đề nhưng đi dạo với bạn gái của em ấy luôn là điều tốt nhất. Niềm tự hào mà em ấy luôn mang theo bên mình ngày càng nổi bật, điều này có thể hiểu được vì màn trình diễn của nhóm em cho dù đó là solo hay nhóm.

"Em không sao chứ Wendy?" Luna tốt bụng hỏi. Nhìn thoáng qua, cô ấy có thể biết rằng Wendy đang cảm thấy ghen tị với việc các thành viên trong nhóm của mình than thiết với nhau như vậy. Cô cũng có thể hiểu được. Nó hoàn toàn bình thường. "Đừng buồn quá! Đó chỉ là fanservice thôi, nhớ không?"

Tất nhiên, Wendy nhớ.

Em ấy chỉ hi vọng Irene cũng vậy.

Từ xa, đôi mắt đại bàng của Wendy đã phát hiện ra Seulgi đang chạy về phía trung tâm sân khấu với chiếc bang đô tai mèo dễ thương đó. Wendy phá lên cười trước người bạn thân đáng yêu của mình, làm thế nào mà cậu ấy có thể dễ thương nhiều như vậy chứ? Seulgi gần như hoàn hảo trong mắt Wendy (có lẽ là của mọi người nữa), cậu ấy có thể hát, nhảy và có rất nhiều tài năng bí mật. Không có gì lạ khi mà mọi người nghĩ rằng cậu ấy trông rất đẹp đôi với Irene - nhóm trưởng xinh đẹp của họ. Hai con người tài năng, xinh đẹp nên duyên với nhau.

"Unnie! Unnie!"

Irene không nghe thấy em gọi nữa.

Wendy bực bội điên cuồng trong lòng. Em biết là fanservice rất quan trọng đối với fan của họ nhưng chưa bao giờ mà em ghét việc họ ship nhưng bây giờ. Tất cả hy vọng của shipper là hy vọng thành viên họ ship sẽ ở bên nhau đang khiến Wendy lo lắng vì nó đã xảy ra được một thời gian. Sự im lặng của em bất cứ khi nào mà quản lý gợi ý rằng họ nên làm điều gì đó cho fanservice đã vượt lên trên tất cả mong đợi của em. Chỉ vì em im lặng không có nghĩa là em hoàn toàn đồng ý. Hy vọng của em về việc bạn gái mình nhận ra điều đó cũng sụp đỗ sau khi Irene dường như sẵn sàng chơi cùng fanservice.

Và SM concert kết thúc.

Bước vào hậu trường luôn là một trải nghiệm ấm áp vì đó là nơi tất cả nghệ sĩ cùng chúc mừng nhau vì đã mang đến một sân khấu tuyệt vời cho những người hâm mộ có mặt tại concert.

Bây giờ nó chỉ có vẻ giống như một cơn ác mộng địa ngục.

"Ôi, Wendy à!"

"Taeyeon unnie" Wendy chào với một nụ cười ngại ngùng. Em ấy có thể không phải lúc nào cũng thần tượng người sau nhưng có một người chị khác giống như Taeyeon trong công ty thì thật là tuyệt vời. Em cười khi mà Taeyeon tinh nghịch làm rối tóc em, "Chúc mừng một lần nữa với sân khấu solo tuyệt vời unnie. Em hi vọng chị cũng đã vui vẻ".

Taeyeon chỉ mỉm cười mà không nói thêm lời nào. Cô ấy tiếp cận Wendy vì rõ rang là Wendy rất muốn quay lại phòng chờ, điều này rất khác với con người bình thường của em ấy. Giờ đây khi Wendy đang thật sự biết ơn và vui vẻ khi ở bên Taeyeon, Taeyeon cảm thấy mình đã thành công. Cô ấy cũng đã không cảm thấy hạnh phúc thực sự trong một thời gian dài, kể từ khi mà cô ấy mất đi một người bạn thân, người mà cô ấy coi như một người em trai hơn. Nhìn thấy người khác mà cô ấy yêu thương được hạnh phúc vì thế nó cũng khiến trái tim Taeyeon cũng cảm thấy thoải mái, đặc biệt là khi cô ấy đã thất bại với chính người bạn thân nhất của mình lần trước.

Thở dài thườn thượt, Taeyeon vòng tay quanh thân hình nhỏ nhắn không kém của Wendy và ôm lấy em ấy thật chặt. Taeyeon mỉm cười khi vòng tay của Wendy cũng siết chặt quanh cô ấy, có vẻ như một cái ôm cũng đủ tốt để ít nhất xoa dịu một phần nào sự bực bội của Wendy.

"Hôm nay làm tốt lắm, Seungwan"

"Cảm ơn, Unnie"

Phòng chờ im lặng một cách kì lạ, Irene nghĩ. Chị nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng và phát hiện ta một chiếc ghế trống – không có gì lạ khi chị cảm thấy kì lạ, bạn gái của chị không ở trong phòng chờ với họ như thường lệ, Irene tự hỏi tại sao phải mất quá lâu để nhận ra điều đó. Một vài phút là tất cả những gì chị cần tìm ra điều gì còn thiếu trong màn trình diễn của họ nhưng chị thậm chí không nhận ra rằng Wendy không ở đó cho đến khi sự im lặng này xuất hiện? Wendy là một người và bạn gái của chị ở điểm đó... đã có điều gì không ôn trong toàn bộ toàn bộ bức tranh này. Wendy nên là người đầu tiên Irene nhận thấy sự mất tích.

"HEY! YERIM QUAY LẠI ĐÂY"

Yeri hét lên với bỏ chạy với chiếc điện thoại của Joy trên tay, trốn sau người stylist và quản lý của họ để làm lá chắn cho mình. Con bé cố gắng hết sức để tránh đi bàn tay nhanh nhẹn của Joy nhưng Yeri có thể thấy rằng Joy đang thực sự không có tâm trạng để đùa giỡn.

"Được rồi được rồi! Em sẽ đưa nó cho chị"

Joy hung hăng trừng mắt nhìn đứa em út rồi nhanh chóng giật lấy điện thoại từ tay Yeri, sải bước ra khỏi cửa. Cô lờ đi tiếng gọi và ngay lập tức mang tai nghe nghe nhạc với mức âm lượng hết mức, cố gắng tránh đụng phải bất kì tiền bối nào ở dọc hành lang.Cô không muốn làm gì ngoài việc khóc trên giường lúc này – những cảm xúc đang chảy trong người cô đang khiến cô phát điên. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác này sẽ đến khi ở cùng với các thành viên của mình, trái tim cô đau như có dao găm liên túc vào.

KHÔNG

Đôi khi, fanservice là quá nhiều.

Những suy nghĩ hỗn loạn của Joy đang ngăn cản cô tập trung vào môi trường xung quanh. Nhìn từ xa Joy như đang lao vào nhà vệ sinh nhưng lại không muốn thể hiện ra mặt.

"Ồ, Sooyoung à"

Joy ngước lên và nhìn thấy người mà cô không muốn gặp vào lúc này, thật sao? Cô ấy chỉ gật đầu đã biết thay vì dung những trò hề bình thương mình hay làm.

Seulgi bị bỏ lại một mình ở hành lang, sự kinh ngạc hiện rõ lên khuôn mặt khi cô nhìn Joy lao xuống cầu thanh. Joy được biết đến là người tình cảm và cực kì yêu thương cô, nhưng Joy rõ ràng là không vui như lúc em ấy ở trên sân khấu. Cú sốc này có lẽ bắt nguồn từ nỗi đau đang dâng lên trong lòng ngực – điều mà Seulgi chưa bao giờ nhận ra. Đã lây rồi cô chưa bao giờ thấy Joy khó chịu như vậy. Bất cứ khi nào Joy ở bên cô, cô đang cảm thấy nhưng mình đang ở trên đỉnh của thế giới. Bây giờ với việc Joy xa lánh cô như dịch bệnh, Seulgi có một cảm giác không thể giải thích được bên trong cô... gần như thể một cơn đau tim thực sự có thể xảy ra.

"Sooyoung, có chuyện gì vậy?"

Irene ngồi một mình trong phòng chờ, kiên nhẫn đợi bạn gái đến và âu yếm mình như họ vẫn thường làm. Chị đã thay đồ và trang điểm nhẹ hơn nhưng Wendy đã không xuất hiện trong phòng chờ kể từ khi concert kết thúc. Chị đã gửi một vài tin nhắn và gọi điện vài lần nhưng Wendy cũng không trả lời. Nó khiến chị lo lắng cho con chuột hamster mà chị gọi là bạn gái của mình. Wendy có tinh thần trách nhiệm cao và em ấy sẽ không làm những việc khiến người xung quanh phải lo lắng. Sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra giữa các maknae vừa nãy, điều đó khiến Irene đặc biệt bồn chồn tối nay.

"Ugh... Son Seungwan, chị sẽ giết em" Irene cao nhàu trong hơi thở. Chị vẫn không thích việc suy nghĩ lung tung về một người như vậy mặc dù họ đã hẹn hò được một năm rưỡi. "Em là cái gì làm chị lo quá..."

Ngay khi Irene cố thu những thứ vớ vẩn của mình lại và cố gắng không trông giống như một kẻ ngốc tuyệt vọng, chị phát hiện ra maknae đang quan sát trị từ góc như một con diều hâu. Yeri thực tế là rất nhạy bén khi nói đến các vấn đề về mối quan hệ giữa năm người họ, bởi vì người em ấy thích là một nghệ sĩ solo, Yeri không phải chỉ bất kỳ sự ghen tị nào như những người khác thỉnh thoảng. Nó cũng đặt em ấy vào thế khó bất cứ khi nào Irene và Wendy cãi nhau. Chủ đề của cuộc tranh luận không quan trọng, Yeri luôn là người công bằng.

Yeri chỉ vào cửa và Irene rên rỉ lớn tiếng, được dạy phải làm gì bởi maknae trong nhóm (chưa kể khoảng cách tuổi tác là 8 tuổi khá là xấu hổ. Tuy nhiên, Irene tìm đường đến cửa... suýt thì bị đập vào mặt khi nó bất ngờ mở ra.

"Cảm ơn vì đã đi cùng em, Taeyeon unnie", Wendy đỏ mặt. Em vẫn chưa quen với việc đi chơi riêng với các thành viên Girls' Generation mặc dù cả hai nhóm có mối quan hệ thân thiết.

Taeyeon vẫy tay với các thành viên khác trong phòng, xoa đầu Seulgi khi cô bé chen ngang qua hai người vô tình chặn cửa. Em ấy không nói hay thể hiện điều đó, nhưng có thể thấy rõ sự căng thẳng trong phòng chờ. Rõ ràng là không thấy Joy đâu và Irene đang ngượng cười trước mặt Taeyeon, điều này không giống với những cô gái Red Velvet soi nổi bình thường mà cô biết. Trưởng nhóm nhỏ hơn đôi khi có thể không để ý nhưng điều duy nhất không thoát khỏi đôi mắt sắc bén và bản năng của Taeyeon là cách mà đôi mắt của Irene tứ vô thức di chuyển đến cánh tay quanh eo của Wendy.

Đó là một việc làm nguy hiểm, nhưng Taeyeon chắc chắn sẽ chú ý thận trọng. Chị nghiêng người và thì thầm vào tai Wendy, "Chị thấy có người đang ghen tị. Yêu bản thân mình, được chứ? Đừng bị bắt bởi nhầm người, Seungwan."

Với hành động nghịch ngợm nhưng đầy thiện chí của Taeyeon, chị ấy đã rời khỏi phòng chờ. Căn phòng chìm trong im lặng hoàn toàn khi Wendy đi đến tủ quần áo trong góc, để stylist của họ tẩy trang cho em. Wendy ngân nga một bài hát cho chính mình, dường như không để ý đến cô nàng leader đang sòi sục đứng gần cửa. Em ấy cảm thấy tảng đá trong lòng mình nhẹ đi và thoải mái hơn rất nhiều sau khi đến thăm phòng chờ của Girls' Generation. Có thể là do họ có quá nhiều kinh nghiệm nên họ quá hiểu rõ những gì em đang trải qua.

Cách họ lắng nghe một cách tử tế khi Wendy đang cố gắng hết sức để thể hiện cảm xúc lộn xộn của mình một cách tốt nhất. Hoàn toàn không cần phải làm vậy nhưng vì nghĩ đến các thành viên Red Velvet nên em đã thật sự đối xử khác với họ.

Yeri nín thở khi nhìn thấy Irene đi về phía tủ quần áo, nắm chặt tay bên hông - chị cả không bao giờ che giấu cảm xúc của mình trước mặt Wendy.

"Em có vui vẻ với các unnie không?"

"Chắc chắn rồi" Wendy trả lời, phải mặc dù giọng điệu của cô ấy hơi khác một chút. Cô ấy không nhìn vào mắt Irene qua gương phản chiếu như cô ấy thường làm. "Họ thật sự để em cởi mở về một số thứ".

Ôi.

Wendy không mở lòng với chị sao?

Thành thật mà nói, sự im lặng sau cái câu trả lời của Wendy có thể cắt ngang cổ họng hoặc dễ dàng bùng nổ sự căng thẳng trước khi Taeyeon xin lỗi. Rõ ràng là Wendy không hài lòng với Irene vì em và Irene thường dính nhau sau concert. Ngay cả khi họ không làm như vậy, bình thường Wendy cũng không yên tĩnh như vậy. Em ấy luôn muốn thấy cả nhóm tương tác và trung thực với nhau thay vì mồm con rối do con người dàn dựng. Wendy ngồi trong căn phòng này thì khác, nhưng Yeri có trực giác mạnh mẽ đó là điều tốt nhất.

Đôi mắt em lướt qua người im lặng khác thường – Kang Seulgi.

Không có lý do gì để Seulgi im lặng như vậy ngay cả khi Wendy yên lặng, bình thường họ là đồng phạm với nhau nhưng sự im lặng của chị ấy không có nghĩa gì. Seulgi chỉ im lặng khi chị ấy cảm thấy buồn, và điều đó gần như là không thể vì tối nay chị ấy đã làm rất tốt.

Đêm concert SMTOWN làm nên điều kỳ diệu.

-------------------------------------------------------------

Hành trình trên xe cũng căng thẳng lạ thường, và một thành viên của họ đang tự về. Bốn thành viên còn lại bị bỏ lại trong hố sâu bóng tối này, trong đó Irene đặc biệt lo lắng về hai điều – cách đối xử của Wendy Đối với chị và sự tức giận đột ngột của Joy. Chắc hẳn đã có điều gì đó không ổn trong buổi biểu diễn tối nay vì hai thành viên vui vẻ nhất lại cư xử như vậy? Rất khó có khả năng vấn đề này là nhỏ. Irene lắc đầu, lẽ ra chị nên thấy điều này xảy ra sau khi tất cả những điều kỳ lạ xảy ra trước đó trong phòng chờ.

Yeri thầm cảm ơn Chúa khi chuyến đi đáng sợ cũng kết thúc. Em cầm túi lên và cảm ơn anh quản lý, kéo Wendy vào nhà. Trước khi Irene trở nên tức giận em phải cố gắng bắt Wendy mở lời trước.

"Oppa, Sooyoung đâu rồi?" Seulgi hỏi, giọng cô vỡ ra. Cô không thể ngừng suy nghĩ về việc Joy đã phớt lờ lời cô ở hành lang trước đó như thế nào. "Em tưởng anh nói chúng ta phải về nhà cùng nhau nếu vào giờ này vào ban đêm".

"Chà... Sooyoung vẫn đang trên đường về nhà. Tối này là một ngoại lệ đối với em ấy vì trong đầu em ấy đang có điều gì đó".

Irene thở dài và ngăn Seulgi hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, rõ ràng là anh quản lý của họ cũng buộc phải để cho tự đi lang thang một mình. Chị miễn cưỡng rời khỏi xe, chị không biết phải đối mặt với bạn gái mình như thế nào sao mọi chuyện tối nay. Wendy không đối xử với chị như vậy ngay cả khi có điều gì đó khiến em phiền lòng và đau đớn – thực sự là như vậy. Mặc dù Irene biết Wendy có xu hướng giấu mọi thứ cho riêng mình trong hầu hết thời gian, nhưng họ thường nói chuyện suốt đêm để giúp Wendy giải tỏa những cảm xúc bị kìm nén của mình.

Những cuộc trò chuyện đó từng là điều họ làm hàng đêm... cho đến ngày mưa đó trong ký túc xá khi quản lý của họ khuyên một số thành viên nên thực hiện nhiều fanservice hơn để làm hài lòng người hâm mộ sau khi ra một số bánh pizza cho họ.


























.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC