Chap 2 - Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Như mọi người thấy... Yeri không phải lúc nào cũng tỏ ra sáng suốt nhất, đó là lý do tại sao Wendy trân trọng khoảnh khắc đó mỗi khi nó xảy ra trước mặt cô. Cô đã bị Yeri gọi ra để cùng ăn kem sau khi thu âm xong, nên bây giờ họ đang ngồi trong một quán café để ăn tráng miệng mà không có thành viên nào khác xung quanh. Thực ra là Wendy đoán Taeyeon sẽ bảo với Yeri không sớm hay muộn, xét về mức độ thân thiết giữa hai người họ. Điều đó gần như trở thành bản năng thứ hai của Taeyeon khi bảo người khác giúp nếu cô không thể tự mình làm điều đó. Hỏi Yeri trong số các thành viên còn lại vẫn còn là một dấu hỏi, nhưng liệu đó có phải là quyết định thông minh nhất?

Ừ thì, ý tưởng giúp đỡ của Yeri là bắt Wendy trả tiền cho combo tráng miệng và nhìn cô ăn thoải mái đến no? Thôi nào, Wendy sẽ giữ im lặng; cô em út có thể là một tiểu quỷ đội lốt thiên thần nhưng khi lo lắng, sự quan tâm của em ấy vượt trên mọi giới hạn.

"Unnie... Em biết chị không ổn. Em biết chị không thích nhìn thấy Seulgi-unnie và Irene-unnie thân thiết như vậy."

Wendy nghiến chặt hàm, khoanh tay trước ngực. Cô thực sự ghét chủ đề này hơn bất cứ điều gì trên đời, và đó là nói về cân nặng kỳ quặc của mình. Cô không thích khi những người xung quanh bắt đầu nói về việc Seulgi và Irene sẽ trở thành một cặp đôi đẹp dù chính cô biết rõ điều đó. Đây là những lời nhắc nhở khiến Wendy từng làm việc chăm chỉ hơn để hợp với Irene nhưng giờ thì không còn nữa, giờ chúng chỉ gây ra đau đớn. Trái tim Wendy tan nát khi cứ tưởng tượng cuộc sống của Irene thiếu mình nhưng hình ảnh của Irene và Seulgi trong vòng tay nhau vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của cô - nơi duy nhất mà Wendy có thể cảm thấy bình yên.

Như thể số phận đang chỉ cho cô một dấu hiệu, có lẽ... Irene xứng đáng với Seulgi hơn. Seulgi - người hoàn hảo ở mọi khía cạnh và đủ quyến rũ để fan chấp nhận nếu họ công khai. Đã có nhiều người chắc chắn sẽ thích Seulgi và Irene hạnh phúc bên nhau hơn là Wendy và Irene?

"Đúng. Chị ghét khi họ ở bên nhau. Chị ghét việc bạn thân nhất của mình tốt hơn chị về mọi mặt." Wendy giận dữ cắn môi dưới để kìm lại nước mắt trong đôi mắt đẹp. "Chị thực sự không thích khi fan ghép đôi họ như vậy; nó không khiến chị giận dữ nhưng nó đau đớn. Nó đau, Yerim à. Và ngay cả như vậy, Irene sẽ không bao giờ nhận ra."

Irene?

Nét mặt Yeri cau có hơn, em không nhớ rõ lần cuối Wendy gọi Joohyun-unnie bằng tên sân khấu là Irene từ khi nào. Hầu hết vì Wendy tôn thờ tên thật của Irene đến mức như vậy. Đó không phải là điều quá lớn để chú ý nhưng là một trong những chi tiết nhỏ nhất đôi khi quan trọng nhất. Một ví dụ tốt sẽ là cách Joy dường như không còn ở nhà thường xuyên nữa, cô không ra ngoài xem phim vào buổi tối khi có Seulgi ở đó trước. Hoặc có thể là những lần Wendy hỏi Yeri nếu Irene và Seulgi đang ở trong phòng khách một mình - cả hai điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Nó khiến Yeri lo lắng và đau lòng khi biết rằng fanservice là vấn đề gây chia rẽ giữa bốn thành viên. Cô ghét bị gọi là em út hầu hết thời gian nhưng cô muốn về nhà và được chào đón bởi các unnie vui vẻ, những người luôn yêu thương và cưng chiều cô như những người mẹ. Bây giờ, việc về nhà cũng trở thành một câu hỏi đối với Yeri.

"Em ghét việc chúng ta ở trên sân khấu, Seungwan-unnie," Yeri thú nhận mặc dù hơi ngượng ngùng, nhưng điều đó tan biến ngay khi cô thấy Wendy mỉm cười với mình như mèo Cheshire. "Nhưng em biết Seulgi-unnie và Irene-unnie yêu chị rất nhiều, hành động của họ không có nghĩa là cảm xúc thật. Chị biết điều đó."

Wendy đổi chủ đề ngay khi có cơ hội, và lần này Yeri không ngăn cô lại. Em có thể cảm nhận một phần gánh nặng trong tâm trí Wendy đã được giải tỏa và vì điều đóvà em rất biết ơn. Yeri không phải lúc nào cũng giỏi trong việc diễn đạt, hành động của em cũng không hẳn là 'Y-E-U', đó là lý do em thường thấy những trò đùa của mình như một hình thức yêu thương. Wendy, ngược lại, rất mượt mà trong cả lời nói lẫn hành động, vì thế cô có biệt danh là 'Butter Wannie'. Cô biết cách làm cho mọi thứ có vẻ như cô ổn dù thực tế không phải vậy - và đó chính là điều Yeri (không may) đang thiếu vào lúc này.

Wendy ổn nhưng Seungwan thì không.

[Sooyoungie - 04.15pm]

Unnie đang ở đâu vậy?

Chị có thể đến đón em được không?

[Seungwan - 04.20pm]

Được thôi

Muốn chị đưa Yerim theo không?

[Sooyoungie - 04.23pm]

Tại sao không nhỉ?

Joy giữ điện thoại trong túi, khịt mũi vào tay áo len khi em nhìn đoàn làm phim vui vẻ mà không có mình. Em thường rất hòa đồng trong những buổi tụ tập này và những hoạt động sau khi kết thúc một bộ phim nhưng suy nghĩ của em trở nên lộn xộn và cảm xúc thì hoang dại. Đó có thể là vì cơn sốt nhẹ em đang có, nhưng phần mà em và Seulgi không nói chuyện với nhau? Có lẽ đang chiếm một phần lớn hơn của bản thân em.

Bây giờ, Joy trông có vẻ mạnh mẽ và luôn vui vẻ nhưng có vài điều về bản thân em không hài lòng. Tại sao em lại phớt lờ Seulgi như vậy nhưng lại cảm thấy buồn bực một mình như vậy chứ? Không phải toàn bộ sự việc phớt lờ đang ảnh hưởng đến Seulgi theo bất kỳ cách nào.

Buổi tiệc này chỉ là cái cớ để em ra khỏi nhà nơi Seulgi hiện đang ngủ đông và để giảm thiểu bất kỳ cơ hội nào họ gặp nhau. Có thể tệ hơn, Irene và Seulgi đang ôm nhau trên ghế sofa như họ đã làm gần đây.

"Joy?"

Bạn diễn của em, Moon Gayoung mỉm cười, dù lo lắng trong mắt cô rõ ràng. Cô có thể thấy Joy không khỏe và với khuôn mặt nhợt nhạt, người sau nên ở nhà nghỉ ngơi thay vì ở đây.

"Unnie... xin lỗi, em làm hỏng buổi tiệc tối nay." Joy nói nhỏ, em cảm thấy tồi tệ về điều đó. Tiệc tùng là vui vẻ nhưng nó hoàn toàn thất bại.

"Đừng lo lắng về điều đó - chị sẽ chờ các thành viên của em với em." Gayoung nhẹ nhàng đề nghị, phớt lờ cách Joy định phản đối. Cô ấy có một khuôn mặt rất đáng sợ khi không cười nhưng cô ấy quan tâm đến em út. "Và không có gì phải xin lỗi cả. Em ốm và đó là chuyện bình thường. Không phải như em muốn bị ốm."

Sự im lặng dễ chịu bù đắp cho tâm trạng và cảm xúc chua chát của Joy, em biết ơn vì bạn diễn của mình sẵn sàng ngồi với em như vậy nhưng em cảm thấy mình đang phá hỏng buổi tiệc. Khi em không khỏe, tất cả mọi thứ về em đều toát lên sự buồn bực. Joy ghét điều đó. Joy ghét việc em bị ốm và thấy mọi thứ đều là gánh nặng. Em không thể chịu đựng được khi thấy ai khác ngoài các thành viên của mình vì em cảm thấy không thoải mái và cực kỳ bực bội với thế giới. Em chỉ nhớ những lúc Seulgi sẽ ở nhà chăm sóc em thay vì đến phòng tập thể dục hoặc studio để luyện tập. Hoặc cách Seulgi sẽ cố gắng chuẩn bị các bữa ăn dù cô không biết nấu ăn để cứu sống em.

Trước khi em biết điều đó, nước mắt bắt đầu lăn trên mặt em. Em không phát ra một âm thanh nào, chỉ đơn giản là lau nước mắt mà không có một tiếng khịt mũi. Khóc không phải là một hoạt động hàng ngày đối với Joy, em không giỏi đối phó với nỗi buồn và đó là một vấn đề.

"Các thành viên của em ở đây rồi, Joy."

Joy nhìn lên và thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Wendy, em gần như gục ngã ngay tại chỗ. Em cảm thấy mình được bao bọc bởi vòng tay ấm áp của Wendy, và nước mắt của em bắt đầu tuôn rơi một lần nữa. Được an ủi bởi các thành viên của mình luôn mang lại cảm giác khác biệt so với người khác, và điều đó rất đáng chú ý. Wendy nuốt khó khăn, cô cảm thấy tồi tệ vì không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Joy trước đó. Là một trong những người lớn tuổi hơn có nghĩa là phải chăm sóc các em của mình trước tiên và đảm bảo sức khỏe hoặc trạng thái cảm xúc của mình trước.

"Tụi chị ở đây rồi, Sooyoung... chỉ cần khóc thôi."

Trước mắt mọi người, Joy trút hết những cảm xúc bị kìm nén, khóc nức nở trong vòng tay của Wendy. Em không quan tâm mình đang ở đâu hay đang ở với ai nữa. Tại sao điều đó lại quan trọng khi em đang gặp khó khăn trong việc quản lý cảm xúc của mình? Không ai nên đánh giá em vào thời điểm này, không phải là họ từng có quyền làm điều đó. Nước mắt là một điều cấm kỵ và Joy chưa bao giờ khóc vì một cảm xúc mà em cảm thấy cho chính mình. Em đã khóc trong buổi concert của họ vì em không có mặt trong nhiều lịch trình nhóm, nỗi đau trong tim em không thể phủ nhận.

Trong vòng tay của Wendy, Joy cuối cùng cũng vỡ òa.








[Seulgi Bear - 00:15am]

Cả nhà ơi?

Ba người chưa về nhà à

Seulgi cắn móng tay vì không thấy các thành viên cả ngày, họ vẫn chưa về nhà vào lúc này. Không có lý do gì để ba người ra ngoài muộn như vậy khi họ không có lịch trình riêng. Seulgi đã chọn ở lại dorm cả đêm thay vì về nhà gia đình, vì ngay cả khi Joy đi party, thì cũng phải xong trước 11 giờ. Có lẽ nếu Seulgi sẽ có cơ hội nói chuyện với Joy tối nay, sẽ không có nhiều căng thẳng trong nhóm. Tuy nhiên, câu hỏi bức thiết của Wendy dành cho mình vẫn chưa được trả lời - Wendy có vẻ lạnh lùng với mình.

Wendy có thể tỏ ra ổn khi ở bên ngoài nhưng rõ ràng là họ không còn thân thiết như trước. Seulgi có thể cảm nhận được Wendy trở nên khó chịu khi cô ở xung quanh. Những thứ họ từng làm cùng nhau không còn nữa, những buổi hẹn hò ở quán cà phê, những buổi marathon phim kinh dị - không còn nữa. Không thể nào là vì Irene, vì họ vẫn làm tất cả những điều đó ngay cả sau khi họ trở thành một cặp đôi.

"Họ có thể vứt bỏ điện thoại ở đâu cơ chứ!" Irene gần như hét lên trong sự thất vọng, cô biết Wendy không sử dụng điện thoại thường xuyên như những người khác nhưng việc nghe điện thoại của cô ấy nên ổn thôi. Cô không chỉ tức giận, cô hoàn toàn thất vọng với cả ba người họ. "Và tại sao Son Seungwan không nghe điện thoại của chị chứ?"

"Unnie..."

Irene tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách, vừa bực bội vừa lo lắng cùng một lúc. Chị đang cảm thấy một cảm giác khó chịu ở mắt, điều đó chỉ có nghĩa là chị sẽ khóc bất cứ lúc nào và điều đó không thể xảy ra. Chị không thể sụp đổ bây giờ; các em của chị thậm chí còn chưa về nhà. Có phải chỉ là cảm giác tội lỗi? Hay là một cảm giác báo trước điều gì đó? Wendy luôn trả lời cuộc gọi của chị, ngay cả khi em ấy đang có lịch trình vì Wendy ghét làm Irene lo lắng. Trả lời cuộc gọi là điều cơ bản giữa họ,đó gần như là một quy tắc ngầm. Ngay cả Irene, người không thích sử dụng công nghệ quá nhiều, cũng không bao giờ bỏ qua tin nhắn hoặc cuộc gọi của Wendy.

Đó là một lời hứa im lặng rằng sẽ luôn ở đó cho nhau dù trong hoàn cảnh nào. Đó cũng là lời hứa không bao giờ quên đối phương, người đầu tiên mà họ liên lạc sẽ tự động là người quan trọng nhất đối với họ.

Seulgi không thể giải thích được cảm giác nhói nhói trong lòng ngực khi thấy Irene cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Seulgi thật sự không có một lời giải thích nào có thể làm hài lòng các thành viên hoặc bản thân mình. Đó có lẽ là một phần tính cách của cô ấy, có thể nói như vậy. Trong khi Irene là trưởng nhóm, Seulgi là người lớn tuổi thứ hai. Cô ấy nghĩ nên chia sẻ một phần gánh nặng.

"Unnie..."

Irene lắc đầu khi cảm nhận được vòng tay của Seulgi quanh mình, chị biết mình sắp vỡ òa. Các thành viên là sức mạnh của chị, ý chí để tiếp tục trong ngành công nghiệp này và là lý do duy nhất để cô tiếp tục sự nghiệp vốn dĩ rất mong manh. Tại sao chị lại khóc khi có khả năng họ đang ở ngoài kia và vui vẻ? Nghĩ về gia đình và các thành viên luôn mang lại cho Irene nhiều hạnh phúc hơn cô từng mong đợi; khi ở bên họ, Irene luôn trở thành 'Joohyun'. Hơn bất cứ điều gì, cô đã tìm thấy tình yêu của đời mình trong cùng một ngành công nghiệp và trong cùng một nhóm nhạc. Nếu có một cảm xúc nào đó mà Irene có, thì đó là lòng biết ơn đối với tất cả mọi người.

"Đừng khóc, unnie," Seulgi thì thầm, vuốt tóc Irene. Cô biết điều đó khó khăn; thật sự, mọi thứ đã trở nên tồi tệ hơn kể từ đêm của concert. Có thể tồi tệ hơn cho cặp đôi nếu tình bạn của Seulgi với Wendy đã trở nên xa lạ đến mức này. "Seungwan ổn mà và có khả năng cậu ấy đang ở cùng với hai người kia. Cậu ấy sẽ chăm sóc họ tốt thôi."

Những tiếng khóc ngừng lại và chẳng mấy chốc, chỉ còn lại tiếng khịt mũi và những giọt nước mắt khô dần. Sự đảm bảo rằng Wendy sẽ chăm sóc hai em út là một điều nhưng nó cũng mang sự chú ý của Irene đến một điều khác. Wendy có thể ưu tiên nhiều thứ nhưng em ấy không làm điều đó cho bản thân mình. Nếu Joy và Yeri ở bên em ấy thì ba người họ sẽ trở về có trách nhiệm. Irene tự hỏi thêm một chút nữa, và chị quyết định rằng mình không khóc chỉ vì lo lắng. Đó còn là cảm giác tội lỗi lan tràn khắp cơ thể - nếu chị bận tâm tìm hiểu Wendy đi đâu hôm nay, thì ít nhất chị sẽ có một chút ý tưởng.









Tại sao chị luôn có những hối tiếc như thế này dạo gần đây?
































-----------------------------------------------------------------------

Tui edit gấp rút nên là mn xem có phần lỗi nào không rồi cmt ngay chỗ đó cho tui nha.

Đa tạ. 🥹🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net