Together

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Together
(https://archiveofourown.org/works/28942989)

Fandom: Hypnosis Microphone/ Hypnosis Mic

Tác giả: Daichan
(https://archiveofourown.org/users/Daichan/pseuds/Daichan)

Translator: Yukiko (Team Cục Đá)

Bản Eng: Hoàn

Tiến độ bản Trans: Hoàn

Thể loại: Oneshot

Cp chính: HifuDo (Hifumi x Doppo)

Permission:

Đã được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up bất cứ đâu

Summary

"Ổn?" Hifumi bực tức cắt lời Doppo giữa chừng. "Doppo, thế này là ổn sao?" Cậu cao giọng, Hifumi chỉ vào người kia. "Mỗi ngày cậu trở về nhà như một... như thế này! Cậu không ăn, cậu cũng chẳng ngủ đủ giấc, và cậu luôn nói về công việc thế này, công việc thế nọ. Cậu còn dành nhiều thời gian cho công ty của cậu hơn cho tớ " Chàng trai tóc vàng đưa hai tay lên trời, đi lại thành một vòng tròn nhỏ. "Tăng ca, tăng ca, tăng ca — cậu không nghĩ đã đến lúc phải dừng lại sao? Ngay cả sensei cũng lo lắng cho cậu, và sensei là một bác sĩ đúng nghĩa luôn đấy! Không có gì gọi là ổn ở đây cả!"

Doppo nhăn mặt lại trước giọng của Hifumi, theo phản xạ mà co người lại. Chàng trai tóc vàng này chưa từng lớn giọng với anh — chưa hề, dù chỉ một lần. Đương nhiên là đôi khi họ cũng cãi vã, nhưng chưa bao giờ lại căng thẳng thế này.

Thời gian như cô đặc lại, những lời của Hifumi dần hằn lên tâm trí Doppo... Anh đã đẩy bạn trai cách xa mình đến vậy sao?

Lời nhắn của tác giả ở cuối trang
Cảm ơn bạn đã đọc! 。 ゚ (゚ ^ ∀ ^ ゚) ゚。
Tôi sẽ đánh giá cao nó nếu bạn có thể ghé qua của tôi! Tôi rất muốn được giao lưu với nhiều fan của Hifudo hơn ( ́。 • ω • 。')

Khi nói đến kinh nghiệm sống, Doppo biết rằng đây là "ưu thế" của mình. Anh không lạ gì với những đêm mất ngủ, với đống giấy tờ và chuyện làm thêm giờ. Anh không lạ lẫm gì những lời giả dối, phải nói có khi thực sự muốn nói không, bởi vì thực sự là không có lựa chọn nào khác. Doppo biết không được đặt câu hỏi, biết rằng mọi thứ đều diễn ra theo hệ thống phân cấp bất thành văn trong công ty. Tỉnh giấc, làm việc, bỏ qua giờ nghỉ trưa, làm việc "thêm tí nữa", về nhà, có lẽ sẽ ăn tối, ngủ, và lặp lại.

Theo một nghĩa nào đó, anh là một nô lệ có bài bản của công ty.

Tất nhiên, rõ ràng là lối sống trên gây ra nhiều tác hại. Sức khỏe của anh dần tệ đi – về điểm này, anh không thể biết đó là trạng thái tinh thần hay thể chất của mình đang suy giảm nhanh chóng. Doppo sẽ đặt cược là cả hai thứ đều đang đi xuống, nhưng lương anh làm gì đủ để có thú vui xa xỉ như cá cược. Anh thường xuyên lo lắng về công việc của mình, thường xuyên căng thẳng với đống giấy tờ trên bàn làm việc.

Tỉnh giấc, làm việc, bỏ qua giờ nghỉ trưa, làm việc "thêm tí nữa", về nhà, có lẽ sẽ ăn tối, ngủ, lặp lại những điều trên.

Lúc này, anh đang bước "về nhà".

Khóa cánh cửa sau lưng, Doppo thở dài. Người mệt mỏi như ai đó đã cán xe tải qua cơ thể anh, đầu đau như búa bổ.

"Dopopo! Chào mừng cậu về nhaaaà ~" Bước ra khỏi phòng khách, Hifumi tiến về phía anh. "Trông cậu có vẻ mệt mỏi quá! Đây." Cầm lấy cặp sách của Doppo, người tóc vàng dẫn anh vào trong. "Cậu muốn ăn gì không? Hay là uống? Cậu có thể chợp mắt nếu muốn. Bữa tối sắp xong rồi!"

"Tớ không đói." Lắc đầu, người nhân viên văn phòng chỉ về phía cái cặp mà Hifumi đã tiện tay đặt ngoài tầm với của anh. "Đưa tớ cái đó được không? Có một số tài liệu tớ cần đọc lại."

Hifumi cau mày. "Vẫn còn việc phải làm sao? Doppochin, cậu vừa mới trở về. Cậu không thể để sau sao? "

"Tớ cần nộp báo cáo này vào ngày mai," Doppo lẩm bẩm, xoa bóp thái dương. "Tớ ổn... vì vậy đừng lo lắng về tớ."

"Nhưng mà..."

"Hifumi," người tóc đỏ gầm gừ. "Tớ đã nói là tớ ổn. Cậu có thể cứ— "

"Ổn?" Hifumi bực tức cắt lời Doppo giữa chừng. "Doppo, thế này là ổn sao?" Cậu cao giọng, Hifumi chỉ vào người kia. "Mỗi ngày cậu trở về nhà như một... như thế này! Cậu không ăn, cậu cũng chẳng ngủ đủ giấc, và cậu luôn nói về công việc thế này, công việc thế nọ. Cậu còn dành nhiều thời gian cho công ty của cậu hơn cho tớ! "

Chàng trai tóc vàng đưa hai tay lên trời, đi lại thành một vòng tròn nhỏ. "Tăng ca, thêm giờ, tăng ca — cậu không nghĩ đã đến lúc phải dừng lại sao? Ngay cả sensei cũng lo lắng cho cậu, và thầy là một bác sĩ đúng nghĩa đen! Không có gì gọi là ổn ở đây cả!"

Doppo nhăn mặt lại trước giọng của Hifumi, theo phản xạ mà co người lại. Chàng trai tóc vàng này chưa từng lớn giọng với anh — chưa hề, dù chỉ một lần. Đương nhiên là đôi khi họ cũng cãi vã, nhưng chưa bao giờ lại căng thẳng thế này.

Thời gian như cô đặc lại, những lời của Hifumi dần hằn lên tâm trí Doppo... Anh đã đẩy bạn trai mình ra xa mình đến vậy sao?

Các bánh răng trong não của Doppo bắt đầu quay, cuối cùng cũng phục hồi sau cú sốc ban đầu. Hifumi đã giận anh. Hifumi đã căng thẳng vì anh. Hifumi hét vào mặt anh. Hifumi không hài lòng với anh. Hifumi sẽ bỏ anh rồi tìm một người khác và không bao giờ quay lại và Doppo sẽ bị bỏ rơi vì anh không thể làm điều gì cho tốt cả, vì anh ta không bao giờ thấu hiểu hay chú ý đến tiểu tiết, và anh không thể đổ là vì mình không may mắn được, vì Hifumi đang giận anh, chứ không giận sự xui xẻo, và sau cùng thì tất cả là lỗi của anh, là do mình anh mà ra, lỗi của anh, lỗi của anh, lỗi của anh.

"Tớ-tớ xin lỗi..." Doppo cảm thấy nước mắt cay xè nơi khóe mắt, giọng nói khẽ vụn vỡ. "Tớ xin lỗi... Tớ xin lỗi..." Anh vô thức giật mạnh chiếc cà vạt của mình, các khớp ngón tay trắng bệch khi anh kéo nó chặt hơn, chặt hơn và chặt hơn và chặt hơn.

Sự hối tiếc sượt qua trong người kia, đôi mắt màu vàng hiện ra vẻ sáng tỏ về chuyện mình vừa làm. "Khỉ thật..." Đưa tay về phía người tóc đỏ, Hifumi ngập ngừng đặt tay lên vai anh. "Doppo, tớ ..."

Những cảm xúc tiêu cực xoắn vặn trong lồng ngực của Doppo chuyển thành cơn thịnh nộ khi người con trai kia chạm vào anh, cảm giác khốn khổ biến thành nỗi thất vọng sâu thẳm.

Dành cho những ai xui xẻo. Cất nó trong người và tiền đến dồi dào

Anh tức giận.

Anh giận dữ với công việc, sếp, các đồng nghiệp, và những người lạ trên tàu. Anh tức giận vì thời tiết xấu, vì vận rủi, vì thị trường chứng khoán thất thường. Anh giận bản thân vì đã khiến Hìumi nói ra một câu chửi bậy, vì đã khiến Hifumi lo lắng, vì đã làm Hifumi buồn, vì đã không đủ để khiến Hifumi hạnh phúc.

Và anh ghét cay đắng vì Hifumi vẫn yêu anh, dù điều đó khiến cậu ấy bị tổn thương.

Mọi thứ trong mình sôi sục, đến mức Doppo không biết nên làm gì. Bộ não gào thét bảo anh chạy, để lẩn trốn và thoát khỏi các vấn đề của mình. Nghe có vẻ sai trái, nhưng...

Bổn phận của một nô lệ của công ty là thi hành mệnh lệnh được ban bố mà không do dự.

"Đừng chạm vào tôi!" Anh giật bắn mình như vừa bị đánh mạnh, hất tay người con trai tóc vàng ra.

Loạng choạng lùi về phía sau, anh lao về phòng mình, đóng sầm cửa lại. Xung quanh mờ mịt một cách lạ thường, không có chút ánh sáng hay hơi ấm nào. Từng mảnh ánh trăng lạnh lẽo lọt vào qua khe hở của những tấm rèm hé mở, chiếu những cái bóng kỳ quái lên nội thất trong phòng.

So với các phòng khác, phòng của Doppo có vẻ trống vắng. Nó thiếu thốn gì đó. Nó quạnh quẽ lắm.

Nó khiến anh bứt rứt khó chịu mãi.

Đứng giữa đống rác vương vãi trên sàn, Doppo khó khăn thở. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Lặp lại lần nữa, lần nữa, lại lần nữa và lặp lại, lặp lại, lặp lại, lặp lại—

Vẫn chưa đủ. Dù anh có hít thở bao nhiêu, có xin lỗi bao lần, có làm việc bao giờ, dù anh có nộp thật nhiều giấy tờ và tài liệu đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ là đủ. Thế giới quay cuồng chóng mặt, oxy từ chối đi vào phổi anh.

Im lặng đến mức khiến người ta muốn điếc tai – ép xuống từ mọi phía và đè bẹp Doppo là chính sự kém cỏi của anh ta. Đầu anh ngập tràn những suy nghĩ, những câu từ xoắn lấy nhau đến khi chúng va vào nhau, lẫn lộn với nhau, rồi vỡ tan tành và kêu rầm rĩ.

Những lúc thế này, Hifumi sẽ kéo Doppo vào lòng và nói điều gì đó ngu ngốc để làm anh vui lên. Nhưng Hifumi không có ở đây bởi vì Doppo đã làm mọi chuyện rối tung – giống như anh vẫn hay làm – và đẩy người duy nhất quan tâm đến anh đi, chỉ vì anh không thể kiềm nén cảm xúc của mình mà thổ lộ tâm tình ra như một người bình thường, và anh không thể trở ra vì anh không muốn nhìn thấy vẻ buồn bã trên khuôn mặt của Hifumi — dù anh là đầu sỏ gây tội— và sẽ tốt hơn hết nếu anh có thể xoá sổ bản thân khỏi Trái đất bởi anh như một vật mẫu thảm hại, minh chứng cho một con người không đáng tồn tại vì...vì...vì...

"Im đi, im đi, im đi ... "Giọng nói nhuốm màu tuyệt vọng, Doppo bật ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Ngón tay bấu lấy những lọn tóc màu đỏ, móng tay cào vào đầu anh. Đau đớn. Các bài tập thở mà Jakurai đề nghị anh làm đã biến khỏi tâm trí, để lại Doppo thở hổn hển, kiếm tìm không khí. Tiếng thở nhọc nhằn của anh dội lên các bức tường, âm thanh dồn dập và chói tai đập vào đôi tai đang ù đi. Như chìm sâu xuống lòng đất, Doppo co ro ôm đầu gối trước ngực.

Anh chưa bao giờ cãi nhau nhiều với Hifumi – và ngay cả khi họ làm vậy – cả hai đều không thể giận người kia lâu được. Hai người luôn mang đến một lời xin lỗi chân thành và vui vẻ vài phút ngay sau cuộc tranh cãi, rồi ngượng ngùng ôm nhau.

Nhưng đó đã là quá khứ rồi. Có lẽ Hifumi của ngày hôm nay sẽ không tha thứ cho Doppo của ngày hôm nay; lại biết đâu Hifumi trong tương lai sẽ bỏ rơi Doppo trong tương lai.

Tim của Doppo đập ầm ầm trong lồng ngực, mật muốn trào lên trong cổ họng anh.

Mọi thứ đều là lỗi của anh ta.

.

.

.

Anh không biết mình đã co người trên sàn bao lâu rồi, nhưng hẳn là đủ lâu để khiến các cơ của anh chuột rút và đau nhức trở lại. Doppo đã quá mệt mỏi, nhưng anh không còn sức lực để lôi bản thân về phía tấm nệm êm ái.

Dành cho những ai xui xẻo. Cất nó trong người và tiền đến dồi dào
Hifumi nói đúng — bao ngày qua anh chỉ làm việc, làm ngày làm đêm. Doppo không bao giờ giúp việc nhà, cũng không về nhà sớm phút nào. Chết tiệt, thậm chí anh còn không biết dùng máy giặt.

Anh chỉ là một thứ lãng phí không gian, lãng phí tài nguyên. Tốt nhất là anh nên ch...

"Doppo?" Tiếng gõ cửa ngập ngừng khiến người tóc đỏ tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, đôi vai căng cứng khi nghe thấy tên mình. "Tớ mang bữa tối cho cậu đây."

Theo bản năng ôm chặt lấy hai đầu gối, Doppo cố gắng khiến mình nhỏ nhất có thể. Anh có thể nghe thấy tiếng Hifumi lạch cạch bên cửa, có lẽ đang phân vân xem mình có nên vào phòng hay không.

Một phút chuyển thành năm, rồi năm thành mười — mỗi giây trôi qua chậm đến mức thống khổ tột cùng. Doppo chờ đợi, hơi thở dồn dập, móng tay bấm chặt vào vải quần.

Cuối cùng, Hifumi đặt khay xuống, cái khay kêu "cạch" một tiếng, cậu thở dài. "...Tớ sẽ để đồ ở đây cho cậu, được chứ? " Có tiếng sụt sịt. "Nhớ ăn trước khi nó nguội đấy."

Không động đậy, Doppo đợi cho đến khi bước chân của người tóc vàng xa dần. Mười phút chuyển thành năm, rồi từ năm thành một — mỗi giây trôi qua thật chậm rãi, đau đớn khôn nguôi.

Sau khi chắc chắn rằng Hifumi đã đi mất, anh từ từ đứng dậy, nhăn mặt khi đôi chân gần như hét lên để phản đối. Tập tễnh đi về phía cửa, Doppo mở nó ra và nhìn xuống.

Một đĩa cơm cuộn trứng hoàn hảo nằm ngay đó, món ăn mới nấu bốc khói nghi ngút. Anh nhìn chằm chằm vào trái tim được vẽ bằng tương cà một cách vụng về, các đường nét hơi không đều và mượt.

Hifumi thường rất vững tay nghề khi nấu ăn.

Doppo nén tiếng cười chua chát, quay người và đóng cửa lại. Khung cảnh trong phòng vẫn thế – thiếu thốn, trống vắng, đơn côi.

Trượt ngồi xuống sàn gỗ bóng bẩy, Doppo tự giễu.

Anh cũng có gì khá hơn đống rác bừa bãi trên sàn nhà đâu.

Khay cơm trứng đã không còn nằm đó khi Doppo ra khỏi phòng vào sáng hôm sau, phía ngoài cánh cửa trống rỗng và hiu quạnh. Anh lơ mơ đi vào bếp, liếc nhìn xung quanh. Căn hộ của họ có vẻ thật hoang vu khi thiếu tiếng ngân nga quen thuộc của Hifumi, thật cô đơn khi thiếu lời chào vui vẻ của cậu con trai tóc vàng kia.

Có lẽ là phải thế này thôi. Chắc Hifumi đã rời bỏ anh để tìm điều tốt đẹp hơn. Chắc Doppo đã nhận được cái kết xứng đáng vì đã một người bạn trai tồi. Hoặc... cũng có thể là không.

Nhiều món ăn khác nhau đang nằm trên bàn ăn, mỗi món đều được bọc lại cẩn thận. Bước tới, Doppo chớp mắt một lần. Hai lần. Anh không tưởng tượng ra chuyện này, phải không?

Tất cả chỗ này là...cho anh sao ?

Do dự, Doppo lùi lại một bước và nhìn toàn cảnh cái bàn — có cơm, cá thu, súp miso, bông cải xanh, và... giấy ghi chú? Một tờ giấy nhỏ nằm cạnh đôi đũa của anh, về cơ bản là không thể ngó lơ được nó. Cúi xuống nhặt tờ giấy, Doppo rít lên. Rũ rượi trên sàn không phải là quyết định sáng suốt, nhưng điều đó cũng chẳng quá quan trọng so với việc tờ giấy này có khả năng là thư chia tay của Hifumi.

Gửi Doppo
Xin lỗi vì tối qua nhé. Tớ thấy cậu đã không ăn tối, nên tớ đã làm cho cậu vài món để bắt đầu ngày mới. Tớ sẽ ở chỗ làm, vì vậy, cứ gọi nếu cậu cần tớ.
Yêu cậu, Hifumin

Doppo như được cứu rỗi khi đọc xong, và anh bỏ túi tờ giấy, tự nhắc mình thêm nó vào bộ sưu tập của mình. Ngồi xuống, anh bắt đầu gỡ lớp bọc của các món ăn.

Cơm. Cá thu. Súp miso. Bông cải xanh.

Thứ đại bổ cho người bị trĩ, dùng 1 lần tịt tới già không cần cắt

Dành cho những ai xui xẻo. Cất nó trong người và tiền đến dồi dào
Đôi đũa trong tay, anh gắp một miếng cá

...Biết đâu hôm nay sẽ không quá tệ.

.....................

Nếu anh có thể rút lại những gì anh đã nói vào sáng hôm đó, anh ấy sẽ làm thế. Thân trên cúi song song với sàn. Đôi chân khép sát vào nhau. Mắt nhìn thấp xuống. Xin lỗi, gập người, xin lỗi, gập người — đứng thẳng lên và lặp lại.

Anh thực sự thảm hại.

"Lão sếp đầu hói đần độn," Doppo càu nhàu, mò mẫm chùm chìa khóa. "'Cậu Kannonzaka, làm cái này' làm, làm cái con mẹ ông ấy. Quấy rối bằng lời nói, quấy rối thân thể, quấy rối nhân viên...Lão ta muốn lập kỷ lục thế giới về số lần gây rối à? Lão còn không thể hoàn thành công việc của mình đúng giờ, và lão ta lại có cái quyền tan làm sớm. Cầu trời cho lão ấy vấp phải đá, và bộ tóc giả của lão rơi ra nơi công cộng, rồi lão mãi độc thân và xấu xí." Miệng làu bàu, người tóc đỏ mở cửa ra.

"Tớ về rồi," Doppo gọi, đặt chiếc cặp sách xuống với một tiếng thở dài.

Không có tiếng phản hồi.

...Có phải Hifumi vẫn còn giận anh không?

"Hifumi?" Đá rơi đôi giày, chàng trai tóc đỏ ngập ngừng bước vào phòng khách.

Mặc dù tất cả các đèn đều bật sáng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Hifumi đâu cả. Bữa tối đã được bày ra trên bàn ăn, những món đồ màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn nhân tạo ấm áp. Mùi cá hồi nấu chín thoang thoảng khắp phòng, dạ dày của Doppo đang réo lên. Anh ấy muốn ăn, nhưng anh biết rằng nếu thức ăn không được bọc lại, thì...

Nhìn quanh căn phòng lần nữa, Doppo tìm thấy một bóng dáng quen thuộc nằm dài trên ghế sô pha. Hifumi đang ngủ say trên mấy tấm đệm, lồng ngực phập phồng. Chiếc áo vest của cậu phủ lên cơ thể, tạm thời dùng làm chăn. Dưới mắt, quầng thâm cậu lộ ra khi kem che khuyết điểm trôi mất và trở nên vô dụng. Hifumi trông như đã kiệt quệ- mệt nhoài và khác hẳn với vẻ sôi nổi thường thấy.

Trái tim của Doppo quặn thắt khi nhìn thấy cảnh này, cảm giác tội lỗi sôi trào trong ngực anh. Anh luôn quá bận rộn tăng ca để có thể chú ý đến những điều nhỏ nhặt, luôn quá bận rộn để nhận ra Hifumi quan tâm mình như thế nào.

Bạn trai của anh nói đúng.

"Hifumi..." Bước tới, Doppo nhẹ lay tỉnh cậu trai kia. "Tớ về nhà rồi."

"...Hửm? Doppochin? " Từ từ mở mắt, Hifumi ngồi dậy. "Tớ đã tự hỏi khi nào thì cậu mới. Công việc hôm nay thế nào?"

Người tóc đỏ nhún vai. "Như thường lệ thôi."

"Haha, cậu chẳng bao giờ thay đổi!"

"Ừ..."

Cuộc trò chuyện của họ chìm vào im lặng, bầu không khí bắt đầu căng thẳng, nó lơ lửng trên đầy họ như một đám mây u ám. Doppo vo vo vạt áo, cắn môi dưới. Anh lại làm hỏng chuyện nữa sao? Có phải anh đã nói gì sai nữa không? Liệu anh có cần xin lỗi thêm lần nữa?"

Chợt mặt sàn gỗ dưới chân có vẻ vô cùng thú vị. (nghĩa là hai người nhìn xuống đất)

Hifumi hắng giọng. "Xin lỗi về chuyện hôm qua," cậu bắt đầu, giọng nhẹ nhàng hơn so với bình thường. "Tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi, cậu biết đấy? Cậu hầu như không nghỉ ngơi hay nói với tớ bất cứ điều gì ..." Hifumi giữ chặt tay Dopplo — tưởng chừng người tóc đỏ sẽ biến mất nếu cậu buông tay. "Tớ luôn nghĩ điều sẽ xảy ra nếu...cậu vắt cạn sức lực của mình. Mỗi khi về nhà, cậu luôn phiền muộn và mệt mỏi! Tớ đã nghe nhiều câu chuyện về những người làm việc cho đến khi họ kiệt sức và chết đi, rồi tớ lại thấy cậu làm việc như thế—" Tay cậu siết chặt hơn. "—tớ sợ lắm. Tớ không muốn một ngày nào đó mình tỉnh giấc mà cậu thì k... "

À, đó là lý do tại sao Hifumi lại buồn đến vậy.

"Cậu bắt đầu nói y hệt tớ rồi," Doppo thốt lên, ngồi xuống cạnh bạn trai. "Tớ cũng xin lỗi." Thở dài, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay mà Hifumi đang nắm. "Tớ không có ý tức giận như vậy — tớ biết chúng ta đã nói về chuyện này rồi, nhưng tớ không thể bỏ việc vì nếu tớ không làm việc, tớ sẽ còn vô dụng hơn bây giờ và cậu sẽ phải nuôi cả hai đứa, phải làm việc quá sức thay vì thư giãn chỉ bởi vì tớ không thể kiếm được tiền để chi trả nếu tớ thất nghiệp, và tớ biết rằng mình chỉ đang viện cớ nhưng thực sự tớ không muốn đẩy hết trách nhiệm lên cậu và...và..." Anh cố nuốt cục nghẹn trong cổ họng, chớp mắt liên tục để khiến chút ẩm ướt tụ lại trong đôi mắt màu xanh mòng két (teal) biến đi.

Đầu Doppo ngập tràn những suy nghĩ, những câu từ xoắn lấy nhau đến khi chúng va vào nhau, lẫn lộn với nhau, rồi vỡ tan tành và kêu rầm rĩ.

Lần này, có Hifumi ở bên và kéo Doppo áp sát vào ngực mình, rồi nói điều gì đó ngu ngốc để làm anh vui lên.

"Ôi, ôi, Doppochin — đừng khóc! Tớ không yêu cầu cậu nghỉ việc hay gì đâu!" Hốt hoảng, Hifumi kéo người tóc đỏ vào một cái ôm. "Tớ không tức giận hay gì cả, thật đấy! Tớ không thể để Doppy-poppy quý giá của mình sụt sùi khóc thế này được~" Cậu bạn trai của Doppy ngâm nga, xoa lưng anh theo từng vòng tròn. "Chỉ cần hứa với tớ rằng từ giờ cậu sẽ thực sự dùng những ngày nghỉ phép của mình, được chứ? "

Gật đầu, Doppo vùi mặt vào cổ Hifumi. "Đồ ngốc," anh lầm bầm, giọng nói nghèn nghẹt vì cái áo vải đắt tiền. "Tớ cũng lo lắng cho cậu, cậu biết mà...Về gan của cậu và đủ thứ."

"Ôi trời ơi, cậu dễ thương quáaaa!" Hifumi hét lên và vò tóc Doppo. "Đừng lo lắng, Doppochin. Cậu còn lâu lắm mới thoát được tớ ~"

Dành cho những ai xui xẻo. Cất nó trong người và tiền đến dồi dào
"I-im đi," Doppo rầm rì, trên má có một vệt hồng nhạt nhòa.

Khi nói đến kinh nghiệm sống, Doppo biết rằng đây là "ưu thế" của mình. Anh không lạ gì với những đêm mất ngủ, với đống giấy tờ và chuyện tăng ca. Anh không lạ lẫm gì những lời giả dối, phải nói có khi thực sự muốn nói không, bởi vì thực sự là không có lựa chọn nào khác. Doppo biết không được đặt câu hỏi, biết rằng mọi thứ đều diễn ra theo hệ thống phân cấp bất thành văn trong công ty.

Anh biết tất cả những điều này, nhưng anh lại quên một thứ còn quan trọng hơn. Mặc kệ Doppo có muốn vờ như không biết nó đến mức nào, muốn vùng vẫy, gào thét và chống cự, thì Doppo cũng không thể.

Rằng ngay từ đầu, Hifumi đã yêu anh hơn hết thảy. Và cuối cùng, Doppo là cả thế giới của Hifumi.

Thế là đã vô giá rồi, có bao nhiêu tiền kiếm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net