[Trans - TomHar] Lời nói dối thật lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 栗子瓜
Trans: Duệ
Nguồn: https://yejiu713.lofter.com/post/1ed3d7ac_2b50c148d

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang đi bất cứ đâu

---

Summary: Một lời nói dối sẽ phải dùng một trăm lời nói dối khác để che giấu, trừ khi bạn biến nó thành sự thật.

*AU Học cùng năm ở Hogwarts

01.

“Tại sao?” Vành mắt Ginny đỏ ửng.

Harry luống cuống không biết phải làm sao, cậu lắp bắp nói: “Em rất tốt, thật đấy, vấn đề là ở anh…”

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc Ginny sẽ thích bản thân mình.

Ginny mở to mắt, sụt sịt mũi, rồi ngập ngừng hỏi: “Anh thích con trai?”

Harry bàng hoàng như bị sét đánh, ngay sau đó cậu quyết định chơi liều tới cùng cắn răng nói: “Anh rất tiếc.”

Cô bé tóc đỏ thảng thốt che miệng, rồi ngờ ngợ hỏi thử: “Là anh trai em ư? Ý em là Ron ấy.”

Gương mặt của Hermione chợt lướt qua, Harry rùng mình một phát.

“Không phải.”

“Fred và George?”

“Không. Nhân tiện anh nghĩ em nên dùng ‘hoặc’ giữa hai cái tên đó.”

“Malfoy?”

“Không.”

“Đàn anh Cedric?”

“…Anh ấy là người tốt, anh ấy đã có bạn gái rồi, Ginny!”

“Ồ hai chuyện này đâu có mâu thuẫn đâu.”

“Giáo sư Lockhart?”

“Những người như anh không thích cái kiểu ẻo lả này.” Harry cực kì lạnh lùng nhập sâu vào vai diễn.

Dường như Ginny đã nghĩ ra điều gì đó, gương mặt cô bé bừng tỉnh: “Hiệu trưởng Dumbledore.”

“…Anh thề, những gì Rita Skeeter viết không có một chữ nào là thật cả.”

“Chú Sirius?!”

“Lily sẽ nhét anh quay lại bụng mất.”

“Ừm, giáo sư Snape!”

“Em điên rồi hả? Anh thà chết còn hơn.”

“Kẻ thù của một bộ phận đàn ông…” Ginny lầm bầm trong miệng.

“Gì cơ?”

Cô nàng quả quyết khẳng định: “Là Tom Riddle.”

Harry: “…”

Ginny mang theo khí thế ‘Sự thật chỉ có một’, nói cực kì chắc chắn: “Nếu ngay cả anh ấy anh cũng thấy gai mắt thì chắc chắn là anh đang lừa em, anh vốn không phải là gay.”

Riddle là hình mẫu mơ ước tiêu chuẩn của gay sao? Hơn nữa sao em lại hiểu biết về chuyện này như thế hả?!

“Đúng vậy, là anh ấy.”

Cậu cảm giác như mình đang bám lấy một chiếc xe bay nổi điên, lao vù vù xuống vực sâu thăm thẳm không lối thoát.

Người ra đi đầu không ngoảnh lại.

02.

Tóm lại là, Harry come out ngay trước mặt Ginny.

Tương đương come out với toàn bộ nhà Weasley

Tương đương come out với toàn bộ Gryffindor

Tương đương toàn Hogwarts đều đã biết.

Ngoại trừ Tom Riddle.

Bởi vì cuối cùng Harry vẫn cố gắng thử cứu vớt lại một chút.

“Thật ra thì đây chỉ là yêu thầm, chính là thứ tình yêu chỉ có thể lặng lẽ theo ta cho đến khi bước vào nấm mộ. Em biết Riddle ghét anh đến mức nào mà.” Harry rủ mi mắt, buồn bã đau thương nói.

Khi ấy trái tim Ginny cũng muốn tan chảy theo, cô bé đau lòng ôm Harry.

---
“Anh Harry nhất định cực kì yêu anh ta, anh ấy buồn đến mức ngay cả đôi mắt cũng mất đi ánh sáng.”

“Ôi, Merlin, cậu ấy phải tuyệt vọng đến mức nào chứ.”

Mà đương sự lúc này quả thật đang cảm thấy không còn luyến tiếc cuộc sống này nữa, tiền đồ phía trước còn đen hơn cả đáy hồ Đen.

“Đừng để Riddle biết chuyện này, không chừng tên khốn đó còn cảm thấy cực kì đắc ý ấy chứ!” Hermione đã hoàn toàn quên sạch sẽ mọi ấn tượng tốt ban đầu với Tom Riddle, cô nàng lật mặt nhanh hơn bánh tráng, hoàn toàn chìm sâu vào hình tượng người bảo vệ Harry bé nhỏ đáng thương.

Theo miêu tả của Ron thì là rất giống mẹ gà đang che chở gà con, hoặc là, một con sư tử mẹ đang hừng hực lửa giận.

Hermione lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu có bất cứ ai dám lỡ miệng…”

Mọi người gật đầu như giã gạo.

“Hoặc là giống như rồng đuôi gai bị trộm mất trứng.” Neville nhỏ giọng bổ sung.

Hermione liếc ngang sang cậu chàng một cái, Neville run rẩy lập tức giơ cao bảng cổ vũ.

Vô tình đập vào mặt Ron.

Những chữ cái đỏ rực to đùng xiêu vẹo lắc lư trước mặt Ron.

“Bảo vệ Harry tốt nhất thế giới phù thủy này!”

03.

Hermione thở dài: “Tụi mình biết hết cả rồi, Harry.”

Harry cắn kẹo, mờ mịt ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Ron: “Mình không thể tin được là bồ lại giấu tụi mình lâu như vậy! Này, chúng ta chính là anh em tốt cả đời đấy! Hermione thì thôi, không ngờ ngay cả mình bồ cũng giấu…. Oái!”

Cậu trai tóc đỏ bị nữ phù thủy tóc nâu dẫm chân.

“…Tụi mình. Không ngờ Fred và George lại nói đúng, bọn họ đã nhìn ra từ lâu rồi.”

Harry: “… Biết cái gì?”

“Người anh em, đến lúc này rồi bồ còn giả ngơ gì nữa? Ginny đã nói hết cho tụi mình rồi. Cả Gryffindor đều đã biết rồi!”

Thế giới trước mắt Harry tối đen, suýt nữa thì bị nghẹn kẹo trong cổ họng: “…Bồ nói Riddle? Mình có thể giải thích.”

“Chẳng lẽ bồ lừa Ginny ư?” Hermione bất ngờ nói, “Bà nội mình từng bảo, người nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cây kim đó nha.”

Ron: “Giờ thì bồ nói đi được chứ?”

Harry: “…Mình vốn định không cho bất kì ai biết.”

Ánh mắt của Hermione cực kì dịu dàng trìu mến: ”Mình biết mà Harry. Đôi mắt không biết nói dối.”

“Nói nghe thử đi, cảm giác của bồ với anh ta là như thế nào?”

“Ờ, Tom… À Tom. Mình chợt nhớ ra, có một người bạn từng nói, Tom…”

“À phải, Ginny từng nói, em ấy từng nói là, không một ai có thể từ chối Tom Riddle, tất cả phù thủy nhà xanh đều coi Tom là tín ngưỡng trọn đời không đổi.” Harry nở một nụ cười công nghiệp.

“Mình cảm thấy, cực kì kính nể.”

“Giả thật sự.” Hermione cắt ngang cậu.

“Được rồi.” Harry thở dài, đổi giọng, “Yêu một người cũng cần có lí do ư?”

Ron: “Không cần ư?”

“Cần ư?”

“Mình đã hiểu rồi.” Hermione ôm ngực, dụi khóe mắt ngấn lệ.

04.

“Plan A, Obliviate, nếu như yêu anh ta khiến cậu đau khổ…”

Harry: “Không, mình vẫn chưa muốn biến thành thằng đần.”

Hermione nhún vai: “Được rồi, thế thì plan B, dũng cảm tỏ tình.”

“Biến thành thằng đần cũng không tệ. Mình đi tìm Gilderoy Lockhart đây.” Harry nhấc chân chuẩn bị chạy.

Hermione liếc mắt, cậu lập tức bị “anh em tốt cả đời” xách cổ áo trở về như xách mèo.

Harry lầm bầm: “Đồ phản bội.”

Ron giả vờ như không nghe thấy gì hớt.

05.

“Đầu tiên mình muốn đi một mình, mình không muốn bị cả đống người nhòm ngó. Chắc chắn Tom cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”

“Duyệt.”

“Mày cần bắn hạc giấy không?” Draco lười biếng giơ tay.

Harry thử tưởng tượng, bị buồn nôn đến ê cả răng: “Không.”

Hôm nay, vừa tan học, Tom Riddle đã nhìn thấy một biển Gryffindor lẫn vào vài con rắn con từ xa đi về phía hắn.

Kẻ dẫn đầu mới bước ra khỏi sân quidditch, đầu tóc bù xù, đôi mắt xanh lục sáng rực rỡ, hùng hổ xông đến.

Tom Riddle chợt nhớ đến quả cầu kí ức lao vào đầu hắn hồi năm nhất.

Hắn híp mắt, cười hờ hững: “Harry? Hoành tráng vậy? Tôi nhớ là mũi cậu đã khỏi từ lâu rồi mà nhỉ?”

Kì lạ là Harry chỉ nhìn qua hắn rồi lại cúi đầu xuống, trông cứ như một con sư tử đã đánh mất ý chí chiến đấu, chỉ còn biết ỉu xìu cụp tai. Mà đám Gryffindor còn lại nghe xong thì lại nổi giận đùng đùng đồng loạt dùng một loại ánh mắt kì dị, kiểu như là hận không thể rèn sắt thành thép nhìn hắn.

Cùng lúc đó, người thừa kế của Slytherin cũng nghe thấy tiếng thở dài của những người đi bên cạnh mình, trong lòng càng cảm thấy kì lạ.

Harry hít một hơi thật sâu, đưa cho Tom một trái quaffle rách nát, bề mặt khâu mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

“9 giờ tối mai, Lều Hét.”

Không đợi Tom Riddle kịp phản ứng lại, biển người kia với sự cầm đầu của Harry đã cuốn gói đi mất.

“Quyết đấu?” Tom nhíu mày.

Tiếng thở dài bên cạnh lại vang lên hết đợt này đến đợt khác. Tom nhìn qua, cả đàn Slytherin lại bắt đầu nhìn trời nhìn đất nhìn chân, không ai hó hé câu nào.

Đêm khuya yên tĩnh, Ron ngáp ngủ, mơ màng hỏi: “Sao cứ nhất định phải là buổi tối, lại còn nhất định phải là Lều Hét?”

Harry cũng đang nửa tỉnh nửa mơ: “Ước gì mai là đêm trăng tròn… Lupin… nếu may mắn có khi mai là được tèo rồi.”

Ron tưởng rằng mình bị ảo giác: ”Gì cơ?”

“Mình bảo, ngủ ngon.”

06.
Với sự giúp đỡ của ban tư vấn tình cảm gồm Hermione, Ginny vân vân, kết hợp cùng câu chuyện do Harry kể lại đã chau chuốt ra một lá thư tình tuyệt mỹ.

Hermione thề chắc như đinh đóng cột: “Bồ chỉ cần đọc theo là được, mình không tin Tom Riddle có ý chí sắt đá đến thế.”

Harry cười mỉm, gật đầu.

Mặt trời lặn rất nhanh, chớp mắt đã đến tối.

Tối nay không trăng cũng không sao.

Harry cất bước nặng nề, trực giác kêu réo cuộc đời này sắp đi đến điểm cuối rồi.

“Suốt 30 giây đứng đợi anh trên tuyết, anh rốt cuộc là đang nghĩ không nên phũ phàng làm tổn thương cô gái kia, hay là đang nghĩ đến bên sườn dốc có một đồ ngốc khoác áo tàng hình tưởng mình đã giấu kín lắm đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào anh?”

“Anh đã biết đúng không, Tom Riddle. Mấy năm nay, em luôn coi anh là tử địch duy nhất của mình, nhưng còn anh lại trộn lẫn quá nhiều kí ức về người khác vào trong tình cảm giữa hai ta. Trái tim anh tự do, cảm xúc và tình yêu của anh có thể trao cho bất kì ai anh muốn, nơi đây chỉ còn em đơn côi giữa trời tuyết, lạnh lẽo đến tê cứng cả tay chân, mà anh thì cách xa vời vợi.”

“Nếu cuộc đời có thể quay lại lần nữa, thì quỹ đạo của quả cầu kí ức đó cũng sẽ không thay đổi. Em vẫn sẽ luôn…”

“Thế nào?”

Harry hoảng hồn nhảy dựng lên.

Slytherin đứng sau mang theo nét mặt kì quái: “Cậu thật là ngoài dự đoán của tôi.”

Sắc mặt Harry biến hoá giống như khay thuốc màu bị đánh đổ: “Anh đến sớm 1 tiếng!”

Tom Riddle: “Tôi muốn thử xem xem cậu định bày trò gì… Được rồi, tôi không ngờ cậu lại có tình cảm phong phú như vậy, lại còn rất tinh tế.”

Khóe miệng của Slytherin nhếch lên: “Tiếp tục đi.”

“Cái gì?”

“Em vẫn sẽ luôn?”

Harry không nghẹn ra nổi chữ nào, hai vệt mây đỏ vụt lên mặt, không biết là vì tức giận hay còn gì khác.

“Để tôi đoán nhé, chân thành yêu tôi? Bị tôi quyến rũ?”

Harry là một đứa cứng đầu. Cơn giận quen thuộc dâng lên, đang lúc cậu muốn bất chấp tất cả thì nhìn thấy mấy đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh núp trong bụi cây.

Vì thế phương hướng bất chấp phải thay đổi.

Cậu kiễng chân, va vào đôi môi mỏng trên gương mặt đáng ghét kia.

Mùi máu thoang thoảng lan ra ngập tràn đầu lưỡi.

Hàng mi dài của Tom Riddle rũ xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt ngọc lục bảo đang bị lửa giận thiêu đốt đến sáng rực rỡ của Harry.

Trái tim hắn khẽ rung lên.

Tựa như mũi đao chạm vào mặt nước, tuyết bắt đầu tan.

Hắn không kìm được nâng đầu ngón lành lạnh lên chạm vào đôi mắt của Harry, thân mật cứ như tình nhân. Không biết vì lí do gì, bọn họ lại trao đổi một nụ hôn, lần này càng thêm dịu dàng say đắm.

Hơi thở ấm áp phả vào tai Harry.

“Biết làm sao để che giấu một lời nói dối không?”

Tim Harry đập nhanh: “…Anh biết rồi.”

Slytherin hôn lên vành tai của cậu trai mắt lục.

“Biến nó thành sự thật.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net