1. Prologue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Top 5 lần thất tình đáng nhớ nhất" của tôi, theo thứ tự thời gian, như sau:


1. Choi Tzuyu

2. Minnie Yontararak

3. Song Yuqi

4. Park Chorong



"—Vậy là xong rồi đúng không." Cô gái tóc vàng nói, chật vật khoác cái áo to bản vào.

Shuhua ngước lên từ chỗ đang ngồi, mắt sưng húp vì khóc. Chị ấy đang rời đi. Shuhua nghĩ thầm, nhìn cô gái hối hả thu dọn đồ đạc. Chị không muốn ở cùng em đến thế sao?

''Chị đâu cần phải đi vội vậy.''

Cô gái còn chẳng thèm ngẩng đầu. ''Chị biết, nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu chị đi ngay bây giờ, nên là—''

"Trễ rồi. Đêm nay chị ở lại đi." Shuhua khăng khăng.

"Không." Cô gái lắc đầu, kéo khóa túi xách.

"Vậy ngồi xuống uống một, hai ly thôi cũng được."

Cô quẩy túi lên vai, đi thẳng ra cửa trước. "Chị không nghĩ đó là ý hay, Shuhua."

"Ít ra thì cũng để em đưa chị về chứ? An ninh khu này không đảm bảo lắm đâu." Shuhua lí lẽ, lẽo đẽo đi theo sau cô gái.

''Shuhua! Chúng ta có thể nào khép lại ngày hôm nay một cách nhẹ nhàng không? Xin em đấy.'' Cô gái cuối cùng cũng nhìn Shuhua, run run van nài.

''Ồ? Xin lỗi, sự quan tâm của em khiến chị thấy phiền sao?'' Shuhua nhíu mày, nửa nói, nửa lại như muốn hét lên.

''Em muốn nghĩ sao thì nghĩ. Chị đi đây. Để yên cho chị đi, được chứ?''

"Jinjin—"

Soojin quắc mắt lườm Shuhua, và thế là em ngậm miệng. Cô với lấy tay nắm cửa, có chút chật vật vì đồ đạc lỉnh kỉnh, nhưng vẫn cứng đầu muốn tự mình làm mọi thứ.

Vụng thật.

Rốt cuộc thì Shuhua cũng đánh liều mà giúp cô. Bởi vì một khi Soojin rời khỏi căn hộ, mọi chuyện giữa họ sẽ chấm dứt.

Trước cả khi Shuhua kịp hối hận vì quyết định tỏ ra tử tế của mình, Soojin đã lướt qua em và bỏ đi một nước. Shuhua nhanh chóng nắm lấy cánh cửa, không cho nó đóng lại, và một lần nữa, một nỗ lực cuối cùng, ''Chúng ta đã hứa với nhau mà.''

"Shuhua—"

''Chị không nhớ sao?'' Shuhua vẫn cố chấp. ''Cái lần chúng ta ở trong quán bar và khiêu vũ trên nền nhạc Dancing in the Moonlight, ta đã có một buổi tối vô cùng tuyệt vời. Rồi còn—cặp đôi lớn tuổi nhưng đáng yêu phát khiếp ở bên kia sàn nhảy nữa, họ đã ở bên nhau cho đến tận khi đầu hai thứ tóc, nhưng vẫn ngọt ngào đến rùng rôn—Họ vẫn yêu thương nhau.'' Shuhua quả quyết. ''Em thì nhớ. Chúng ta đã hứa với nhau mà, rằng một ngày nào đó, ta cũng sẽ như vậy. Rồi sẽ lại có một cặp đôi khác nhìn chúng ta và nghĩ rằng họ cũng muốn những gì chúng ta đang có... Chị không nhớ sao?''

''Ừ, cái đó... Chị nhớ. Chúng ta đã hứa.'' Soojin nhắm mắt, có chút muốn khóc. ''Chỉ là—chị không thể nhớ cảm giác khi ấy nữa, Shuhua à.''

''... Ừ. Ừm. Phải rồi.'' Shuhua cúi gằm, sống mũi cay cay.

"Em giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt, Shuhua."

Và thế là Shuhua bị bỏ lại một mình trong căn hộ.

Em lê từng bước chân nặng nề quay vào trong, ngồi sụp xuống ghế, rồi cầm lên chai bia còn đang uống dở và châm một điếu thuốc, mặc kệ bản thân trước đó đã uống rất nhiều, cũng đã hút hết cả bao thuốc.

Đây là cách mình đánh dấu việc quay trở lại thế giới độc thân. Em nghĩ, Giờ thì mình được tự do rồi. Muốn uống, muốn hút thuốc lúc nào cũng được. Mình có thể đi gặp gỡ người khác, rồi ngủ với họ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình ổn mà. Không sao cả.

Chợt, cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim Shuhua ngay khi thở ra hơi khói đầu tiên. Em nhớ tiếng trách mắng của bạn gái—À, giờ thì là bạn gái cũ.

Chết tiệt.

Shuhua lại bắt đầu khóc nấc, liên tục như vậy một lúc lâu, trước khi buông một hơi thở nặng nề.

Chúc mừng.

Chị đã vào được top 5 rồi đó, chị Soojin.


5. Seo Soojin


''—cay chết đi được.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net