NAM BÌNH BẮC AN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sao cuối cùng vẫn không thể ôm lấy nhau...

Trương Cực ôm đầu nhìn khung cảnh thay đổi trước mắt, cậu muốn hét thật to, nhưng âm thanh cứ mắc lại ở cổ họng, hét thế nào cũng không hét ra được.

Cậu thật đau đớn.


Cậu lại tỉnh lại một lần nữa, lần này là ở trong bệnh viện.

Trương Trạch Vũ đang ăn lẩu thì thấy Trương Cực chau mày hét chạy mau, cậu gọi thế nào đi nữa Trương Cực cũng không tỉnh, dọa cậu phải cõng Trương Cực vào viện.

"Trương Cực, tỉnh rồi hả? Uống nước không? Hay ăn cháo? Anh dọa chết em rồi anh biết không hả?"

Trương Trạch Vũ thấy Trương Cực tỉnh lại mới thở phào, ánh nước trong mắt chứng tỏ cậu vừa khóc không lâu.

"Xin lỗi, dọa em rồi."

Trương Cực xoa đầu cậu, sự cưng chiều trong đôi mắt sắp ứa ra đến nơi rồi.

Giấc mơ ban nãy khiến Trương Cực không dám ngủ thêm nữa, ẩu đả, đụng xe, còn có ngồi lao, tất cả đều khiến Trương Cực sợ hãi không dám ngủ, cậu không sợ súng đạn cũng không sợ kẻ thù thẩm vấn, duy nhất chỉ sợ người đó rời xa cậu.

Thật rõ ràng, mỗi lần A Cực đau đều giống như chính cậu đang đau vậy, đau đến rút gan rút ruột.

Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ đang ngủ say bên giường, có một khoảnh khắc nào đó cậu cảm thấy Trương Trạch Vũ chính là Đại Vũ kia, nhưng nghĩ lại, đó chỉ giấc mơ mà thôi, hơn nữa cậu không muốn giấc mơ biến thành hiện thực.

Cậu từ từ xuống giường, đi dép lê vào, đắp chăn cho Trương Trạch Vũ rồi rời đi.


"Tô Tân Hạo, dạo gần đây có chuyện gì không?"

Trương Cực đến doanh trại.

"Thành thực mà nói, tình hình không quá tốt, thời không phân hóa ra trở nên lớn hơn rồi... Trước kia không phải là không thấy nữa sao, hóa ra nó đi nuốt chửng không gian khác rồi."

Tô Tân Hạo chống trán nhìn vào màn hình lớn.

Không gian phân hóa trong màn hình không ngừng thay đổi, đang rất gần với thời không bọn họ đang sống.

"Có cách gì không? Tả Hàng thì sao?"

Trương Cực nhìn chằm chằm vào thời không đang dịch chuyển kia, nếu như không ngăn cản nó, có thể là một tuần?... Hay là ba ngày sau là bọn họ sẽ bị nuốt chửng?

"Tớ chỉ biết dùng cái máy cũ này thôi, Trương Tuấn Hào bọn họ vừa vào phòng thực nghiệm.... Lần này phải dựa vào bọn họ rồi."

Tả Hàng nhìn phòng thực nghiệm bị đóng kín kia, sự lo lắng trong mắt cậu ấy nói cho Trương Cực biết cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhóm Trương Tuấn Hào đã vào bên trong rồi. Trương Tuấn Hào bọn họ cứu cả thế giới này, còn họ chỉ có thể đóng vai trò là trợ thủ.

Căn cứ đột nhiên rung lên, còn rung hơn cả lần trước nữa, Trương Cực đang muốn đến phòng bệnh dẫn Trương Trạch Vũ qua đây.

"Trạch Vũ, em..."

Trương Cực rõ ràng đã sững người khi thấy Trương Trạch Vũ đã mặc đồ trang bị đầy đủ:

"Trương Cực, em không thể làm lính đào ngũ."

Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực, ánh mắt kiên định mà Trương Cực chưa từng thấy:

"Trạch Vũ..."

"Trương Cực... Nếu như em an toàn quay lại, anh có thể ở bên em không?"

Trương Trạch Vũ mỉm cười:

"Em phát hiện hình như em thích anh thật rồi, em không biết lí do, chỉ là giống như em không thích ăn dâu tây nhưng em thích anh, thích anh mà không hiểu vì sao."

Là kẹo bạc hà rơi vào chai nước có ga vào một mùa hè nóng bức, những bọt khí nhiệt tình lan tràn, tan ra rồi thì còn lại một tình yêu bồng bột lại mát mẻ và tươi mới.

"Em..."

Trương Cực ôm lấy Trương Trạch Vũ, vùi đầu vào cổ cậu, mái tóc mềm mại khiến Trương Trạch Vũ ngưa ngứa:

"Chuyện như này sao lại để em nói được, phải nói thì cũng là anh. Trương Trạch Vũ, em nhất định phải bình an quay về cho anh!"

Trương Cực không hiểu, cậu luôn cảm thấy chuyện này như đã từng xảy ra ở đâu, lần đầu tiên gặp Trương Trạch Vũ đã loại cảm giác này rồi, không biết là trùng hợp hay là duyên số đã định.

Trương Trạch Vũ bước vào phòng thực nghiệm.

Trái tim Trương Cực rất lo, rất sợ,...

"A Cực... A Cực anh phải bình an nhé."

Chàng trai trong giấc mơ quanh quẩn trong tâm trí cậu, chiếc khóa đồng tâm trước ngực đang nóng lên, cậu lấy ra nhìn: "Bình."


"Tình huống như thế nào?"

Trương Trạch Vũ ngồi trên ghế phó.

"Rất kì lạ, nó đột nhiên qua đây, hơn nữa, mục tiêu của nó dường như là muốn nuốt chửng nơi này."

Đặng Giai Hâm và Đồng Vũ Khôn đang điều khiến hệ thống, muốn hiểu xem không gian này rốt cuộc là thứ gì.

"Trạch Vũ, bọn... bọn tớ chắc không thắng nổi nó."

Âm thanh cảnh báo phát ra khiến cho bọn họ hiểu, không thể nào dùng máy móc phá được không gian này.

Họ đổ rất nhiều mồ hôi, áo sơ mi sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, màn hơi mờ ảo trước mắt, đến cả con đường trước mặt cũng nhìn không rõ, ánh đèn màu đỏ không ngừng lóe sáng trong phòng thực nghiệm.

"Tạm thời chỉ có thể như vậy thôi."

Trương Trạch Vũ thành công phá được tầng phòng ngự áp chót, tầng cuối cùng chỉ có thể dùng con chíp tiến sâu vào phá sau thôi."
*穿梭机/ nhưng tôi không biết nó là cái gì nên tôi để là con chíp. Ai biết xin chỉ giáo ạ! Cảm ơn nhiều nhiều!

Trương Cực và Tô Tân Hạo bọn họ đã đợi ở ngoài cửa phòng thực nghiệm chắc tầm 4 ngày rồi, rất nhiều lần đèn đỏ ở căn cứ đã chớp , đôi mắt Trương Cực mờ đi, cậu sợ Trương Trạch Vũ vào rồi sẽ không ra nữa.

Đèn trong phòng thực nghiệm vụt tắt, nhóm người Trương Trạch Vũ bước ra ngoài. Vừa đi đến cửa liền ngất đi, khối lượng công việc lớn cùng áp lực nặng nề khiến họ khó mà chống đỡ nổi.

Trương Cực xông lên phía trước, bế Trương Trạch Vũ người đầy mồ hôi vào bệnh viện:

"Trạch Vũ, làm ơn, em ngàn vạn lần đừng có chuyện gì."

Đôi mắt đỏ au của Trương Cực nhìn chằm chằm Trương Trạch Vũ đang nằm trên giường bệnh.

Trong bệnh viện rất yên lặng, yên lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh nhỏ giọt của bình truyền dịch, khoảnh khắc tĩnh lặng này là do nhóm Trương Trạch Vũ dùng nửa cái mạng để đổi lấy.

"Trạch Vũ, em mau tỉnh lại đi, còn ngủ nữa là không dậy nổi đâu."

Trương Cực nắm lấy đôi tay Trương Trạch Vũ khẩn cầu.

"Trương Cực, anh nắm thế khiến em đau đấy."

Âm thanh khàn đặc khiến Trương Cực mãnh liệt ngẩng đầu.

Sau đó chính là đôi mắt ầng ậng nước:

"Em còn không tỉnh lại, anh thực sự nghĩ rằng em không cần anh nữa."

"Sao em lại có thể không cần anh nữa chứ, mệt quá mà thôi... Trương Cực, chúng em không toàn thắng, chỉ là khiến thời gian nó qua đây kéo dài ra chút thôi."

Trương Trạch Vũ tiếc nuối nhìn trần nhà của phòng bệnh, nói:

"Không sao hết, anh chỉ muốn em ổn thôi."

Nước mắt rơi xuống, bình an là tốt.

Trương Trạch Vũ ôm chặt lấy Trương Cực, ghé tai cậu nói khẽ:

Đừng khóc, em sẽ ổn mà, đừng lo lắng."

Anh muốn được bên em mãi mãi, từ bình minh cho đến hoàng hôn, hôn lấy em vào lúc mặt trời lặn, khi màn đêm buông xuống đưa em về nhà, đưa em đi gặp ba mẹ anh để cho họ làm quen em; một ngày lại một ngày, một năm lại một năm, xuân , hạ, thu, đông, bên em cho tới khi bạc đầu; trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, lời này thật quá viển vông rồi, chỉ cần bên em là được, mỗi một phút, mỗi một giây.

Mấy ngày sau đó lại quay lại sự an tĩnh như trước, rất an tĩnh. Trương Cực và Trương Trạch Vũ không rời nhau nửa bước, sự ăn ý giữa hai người đã đến mức một ánh mắt của đối phương cũng có thể hiểu được ý đối phương. Như thể đã nói lời yêu với nhau từ hàng trăm năm trước rồi vậy.

"Trương Cực, anh nói xem, em sẽ bình an quay về sao?"

Trương Trạch Vũ nằm trên giường nghiêng đầu qua hỏi cậu.

"Nhất định, Trạch Vũ, em phải quay về, nếu như không có em, anh không thể sống tiếp."

Trương Trạch Vũ được Trương Cực kéo vào lòng, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói.

Thời gian từng ngày trôi qua, Đồng Vũ Khôn mấy ngày nay vẫn đang tìm lối vào, tìm được lối vào của thời không kia mới có thể phá hết được nó.

"Trạch Vũ, anh rất yêu, rất yêu em.

Anh hi vọng em được bình an."


Chiến loạn vẫn xảy ra, thời không kia đang ép sát, Trương Cực nhận được mệnh lệnh phải đi bảo vệ biên giới, chết cũng không được rời đi.

Khóe mắt Trương Trạch Vũ đọng nước, đôi tay run rẩy ôm lấy Trương Cực, tiếng khóc thút thít khiến Trương Cực suýt chút thì dẫn cậu chạy trốn, nhưng cậu không thể, cậu không thể ích kỷ được:

"Em quên mất anh là ai rồi sao? Anh là quân nhân."

Nhóm Trương Cực và Tô Tân Hạo xuất phát, Chu Chí Hâm đã khóc đến ngất đi vào đêm hôm trước, đợi cho cậu tỉnh lại, Tô Tân Hạo mới thì thầm một câu bên tai cậu, cho đến khi nhóm người họ rời đi, cậu ấy cũng không khóc thêm lần nào nữa. Cậu đã hứa với Tô Tân Hạo rồi, chỉ cần cậu không khóc, Tô Tân Hạo sẽ quay về, nhất định quay về.

Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, Tô Tân Hạo đã thề, sau khi trở về, cả đời này sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.

"Trạch Vũ, tớ sợ quá, tớ sợ Tô Tân Hạo sẽ không quay về."

Chu Chí Hâm cố kìm nước mắt.

"Không sợ, bọn họ nhất định sẽ quay về."

Trương Trạch Vũ nhìn về phương xa, ở phương xa đó có tương lai của cậu:

"Em ở biên giới phía Bắc đợi anh, anh đã hứa với em là nhất định sẽ quay lại."


Ánh nắng ấm áp ban ngày, ánh tà dương của chạng vạng, ánh trăng của đêm khuya, Trương Trạch Vũ đã thay Trương Cực thưởng thức hết rồi; cơn gió tây thổi, chiếc lá phía nam tung bay, tuyết phía bắc rơi, cậu cũng thay Trương Cực ngắm nhìn hết, thay cậu ấy chăm hoa, thay cậu ngắm sao. Bọn họ đều ở cùng một thế giới, cũng xem như trải qua cùng một mùa. Đáng tiếc là, không có mùa nào có anh bên cạnh.

Đêm đó, khóa đồng tâm của cậu nóng lên, trên ngực xuất hiện một vết đỏ ửng do bị bỏng.

"Thật lạ quá, sao nó lại nóng như vậy?!"

Trương Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào chữ "An", cậu còn muốn đem chiếc khóa này cho Trương Cực, để cậu bình bình an an quay về, kết quả còn chưa kịp tặng thì người đã lên đường đi mất rồi.

Tối hôm ấy sao rất sáng, không có những cơn gió thổi khiến người ta phải híp mắt lại như mọi hôm, cũng là buổi tối có sao đẹp nhất kể từ khi Trương Trạch Vũ tới đây.

"Trạch Vũ! Bọn họ quay về rồi!"

Tiếng Trương Tuấn Hào hét vô cùng to truyền vào tai của tất cả mọi người.

"Đâu? Trương Cực đâu?"

Trương Trạch Vũ từ hầm 2 chạy lên, dép cũng không kịp đi.

"... Xin lỗi."

Tả Hàng vừa bước vào, nhìn thấy Trương Trạch Vũ liền không kìm nổi nước mắt.

Trương Trạch Vũ sững người... Tả Hàng xin lỗi mình?

"Trương Cực hi sinh rồi."

Mắt Tô Tân Hạo đỏ ngầu, giọng nói run rẩy nói cho Trương Trạch Vũ biết Trương Cực hi sinh rồi.

"Sao có thể... Các anh lừa em đúng không?"

Trương Trạch Vũ lùi về sau hai bước, đôi chân lảo đảo suýt ngã.

"Bọn anh đưa cậu ấy về đây rồi, trước khi đi, cậu ấy nhờ tụi anh nói với em, xin lỗi."

Tô Tân Hạo không gắng cự được nữa, ngồi sụp xuống đất:

"Xin lỗi, Trương Cực đỡ một đao cho anh, xin lỗi."

"Các anh không đến mức đùa kiểu này đâu đúng không, hơi quá đáng rồi đấy hahahaha."

Cậu tự mình đi một vòng xung quanh Tả Hàng và Tô Tân Hạo, xem xem Trương Cực có trốn sau lưng họ tính dọa cậu hay không.

"Người đâu, người đi đâu rồi, có phải xe hết chỗ rồi, anh ấy ngày mai mới về được, em... Em có thể đợi anh ấy, lâu như vậy rồi em còn đợi được huống chi một hai ngày..."

Cậu đi qua đi lại trong cơn hoảng loạn, cố kéo khóe miệng lên tự nở một nụ cười an ủi.

"Trương Trạch Vũ em đừng ngốc nữa, Trương Cực cậu ấy đã mất rồi, em như vậy không có ích gì đâu, đừng tự lừa mình dối người nữa!"

"Câm miệng! Rõ ràng anh ấy đã hứa sẽ bình an quay lại mà, sao người lại mất rồi được chứ, sao lại mất rồi? Trương Cực anh là đồ lừa dối chết tiệt! Em không cãi nhau với anh nữa đâu, về đi có được không! Các anh mang Trương Cực trả lại cho em đi có được không, cái gì em cũng không cần, em chỉ cần anh ấy... A......"

Cậu mất đi sức lực ngã ra đất, nước mắt như sợi dây trân châu đứt đoạn, đau quá, ruột bắt đầu co thắt, lục phủ ngũ tạng đều đang gào lên đau đớn.

"Em muốn gặp lại anh ấy, em muốn nhìn thấy anh ấy lần cuối."

Đôi mắt đỏ au của Trương Trạch Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Trạch Vũ được Dư Vũ Hàm đưa đến nhà xác, cậu không dám lật tấm vải trắng của Trương Cực, cơ thể run rẩy cùng nước mắt không ngừng rơi khiến đôi mắt Dư Vũ Hàm không còn nhìn rõ gì nữa.

"Tiểu Ngư, anh đi ra đi, để em ở riêng với anh ấy một lát, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh ấy."

Trương Trạch Vũ vén tấm vải trắng lên, đập vào mắt là gương mặt trắng bệch của Trương Cực.

"Trương Cực, anh về rồi. Nhìn đi, mặt anh bẩn thật đấy, em lau giúp anh."

Giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay Trương Cực, nước mắt trên mặt có lau thế nào cũng không hết:

"Trương Cực, không phải anh đã nói sau khi trở về sẽ dẫn em về quê anh hay sao, đưa em đi gặp ba mẹ anh, dẫn em đi ăn món sườn xào chua ngọt mà anh thích nhất.

Trương Cực, anh nói xem, sao em lại thích anh đến vậy nhỉ? Có phải anh đã bỏ thuốc độc gì lên người em không? Khiến em vừa gặp anh đã thích anh rồi. Trương Cực, anh không phải muốn ở bên em đến bạc đầu sao? Anh nuốt lời rồi. Cái tên phụ tình này!"

Trương Trạch Vũ quỳ bên Trương Cực, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc. Tại sao? Tại sao thần linh luôn không thể yêu thương, tại sao lại không tha cho tôi và người tôi yêu?

Trương Trạch Vũ mãi chưa thấy quay lại, hóa ra là ngất đi bên thi thể của Trương Cực. Tay của cậu ấy còn nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Trương Cực. Đặng Giai Hâm không kịp nghĩ nhiều liền đưa cậu đến bệnh viện. Ánh mắt sáng trong bây giờ đây lại tối tăm không chút ánh sáng, cả người Trương Trạch Vũ nằm co lại trong chăn, cậu vẫn không thể chấp nhận được Trương Cực đã rời xa cậu.

Khóc mãi, khóc mãi, rồi ngủ lúc nào không biết. Trong giấc mơ, A Cực kia lại xuất hiện. Trương Trạch Vũ mỉm cười, người trong mơ liệu có phải A Cực của cậu không...

"Trạch Vũ đừng khóc, kiếp sau anh lại tới tìm em, lần này anh tuyệt đối sẽ không nuốt lời đâu."

Lần này Trương Trạch Vũ nhìn thấy vô cùng rõ, chính là Trương Cực.

"Không! Trương Cực, anh quay lại! A Cực, đừng rời xa em, xin anh đấy!"

A Cực chạy càng ngày càng xa, Trương Trạch Vũ lảo đảo đuổi theo cậu ấy, cậu không muốn rời xa Trương Cực.

"Trạch Vũ, buông tay đi, kiếp trước anh cũng chưa từng được hạnh phúc đến như vậy, kiếp sau anh nhất định sẽ bên em tới bạc đầu."

Tên ngốc này, câu này anh nói bao lần rồi, anh nghĩ em sẽ tin nữa sao!

Trương Trạch Vũ hai mắt mơ màng nhìn thấy A Cực kia đang nở một nụ cười vô cùng dịu dàng với cậu, tình yêu sâu đậm trong đôi mắt bủa vây lấy Trương Trạch Vũ.

"Chiếc khóa bình an trước ngực sẽ luôn bảo vệ em, đây là A Cực dùng sinh mạng để đổi lấy."

A Cực đứng trước mặt Trương Trạch Vũ nhìn chiếc khóa bình an đang rất nóng kia:

"Kiếp sau nhất định phải dựa vào khóa đồng tâm đến tìm anh đó nha."

Nói xong, A Cực liền rời đi, Trương Trạch Vũ có gắng sức như thế nào đi nữa cũng không bắt được, cậu điên cuồng chạy trong bóng tối, muốn được nhìn thấy Trương Cực lần nữa.

Lại một lần giật mình tỉnh dậy, lần này cậu không quên, A Cực chính là Trương Cực. Cậu nhìn vào chiếc khóa bình an trên ngực, nghĩ đến cái gì liền chạy như điên đến nhà xác.

"Quả nhiên..."

Trương Trạch Vũ nhìn thấy nửa mảnh khóa có chữ "bình" trên ngực Trương Cực, lại lấy nửa "an" còn lại ra, đặt hai nửa lại với nhau... Ánh sáng mãnh liệt đột nhiên phát ra từ chiếc khóa bình an khiến Trương Trạch Vũ nhắm chặt hai mắt lại, đợi khi cậu mở mắt ra lần nữa, trước mắt cậu là không gian bị nứt ra kia, cậu lơ lửng ở giữa hai không gian.

Trương Trạch Vũ bước vào thời không, nhìn vào lối vào trước mặt có cậu và Trương Cực ở nhiều thời kì khác nhau.

"! Là Trạch Vũ! Mọi người mau lại đây xem, là Trạch Vũ!"

Đồng Vũ Khôn ngồi trước máy tính hét thật to, bọn họ đã phá được tầng áp chót rồi nhưng vẫn còn một tầng cuối chưa thể phá được. Đồng Vũ Khôn có thể thông qua kết nối máy tính nhìn thấy tình hình bên trong, kết quả lại nhìn thấy Trương Trạch Vũ ở bên trong thời không.

Trương Trạch Vũ bước vào lối có Trương Cực đang mặc bộ quân phục hi sinh trên chiến trường kia.

"Trương Cực."

Trương Trạch Vũ hai mắt sưng đỏ nhìn thấy hai hàng nước mắt của người yêu chảy xuống hai má.

"Trạch Vũ, đừng khóc."

Không biết là giọng nói của Trương Cực từ đâu truyền tới khiến cậu đột ngột ngẩng đầu lên.

"Trương Cực?"

Giọng nói run rẩy của Trương Trạch Vũ muốn xác nhận có phải Trương Cực hay không.

Trong màn tối om vô hạn nhìn không thấy ranh giới vang lên giọng nói của Trương Cực, Trương Trạch Vũ tìm thế nào cũng không thấy:

"Trương Cực, em cầu xin anh đấy, quay lại có được không? Anh từng nói không có em anh không sống được, em cũng vậy, không có anh em không sống được."

Trương Trạch Vũ chưa từng cảm thấy lạc lõng như bây giờ, cậu sợ bóng tối nhưng lại chạy điên cuồng trong bóng tối để tìm Trương Cực, cậu chỉ muốn gặp lại Trương Cực lần cuối thôi mà.

"Trạch Vũ, em hãy nghe lời, ngoan, em không nên tới đây đâu, nơi đây không thuộc về em.

Em biết không, chúng ta đời đời kiếp kiếp cũng không thể ở bên nhau, đây là trừng phạt mà ông trời dành cho chúng ta.

Lần nào chúng ta cũng gặp nhau rồi cũng sẽ yêu nhau, nhưng ông trời không muốn, ông ấy từng nói với anh, chúng ta của đời đời kiếp kiếp đều không thể sống hạnh phúc đến già.

Trạch Vũ... Anh chỉ muốn em sống.

Trạch Vũ, mau đi đi, anh đã đến nơi mà anh thuộc về rồi, thời không này cũng sẽ rời đi, bọn em sẽ an toàn cả đời."

"Anh đang nói cái m* gì thế? Anh rời xa em đã hỏi ý kiến của em chưa?! Ông trời là cái gì, dựa vào cái gì mà chia cắt chúng ta! Dựa vào cái gì... Chúng ta đã làm sai cái gì sao? Anh nói đi, chúng ta làm sai cái gì rồi? Em chỉ muốn ở bên người em yêu, yêu cũng có tội sao? Anh nói cho em nghe đi, tất cả đều có tội sao!"

Trương Trạch Vũ sớm đã khóc không ra hơi, thì ra cậu thực sự kiếp nào cũng ở bên Trương Cực, cũng thực sự đã bại dưới kết cục. Ông trời vẫn tha thứ, nhưng không tha cho đôi tình nhân này...

Trương Trạch Vũ suy sụp ngồi xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra. Cậu không biết A Cực sau khi phải ngồi lao tù, bị đánh sống cho tới chết đau đớn cỡ nào; cậu không biết A Cực vì bảo vệ cậu, bị bắn, bị đánh cho tới chết có bao nhiêu bất lực; cậu không biết A Cực vì không chiến thắng thế tục, hi sinh vì tình yêu có bao nhiêu đau khổ... Cậu cũng không biết Trương Cực đã hứa với cậu sẽ trở về nhưng lại hi sinh ở đâu đó bất lực tới nhường nào.

Cậu muốn cứu anh ấy.

Những kiếp trước đều là Trương Cực bảo vệ cậu, kiếp này, hãy để cậu bảo vệ Trương Cực.

Cậu nắm chặt khóa đồng tâm trước ngực, tay bị cứa thành một vết thật dài, máu tươi thuận theo chiếc khóa chảy xuống, cả thời không lóe lên ánh sáng mãnh liệt.

Bóng tối được chiếu sáng rồi.

Trương Trạch Vũ chạy theo ánh sáng trước mắt, cậu tin rằng nơi nào có ánh sáng, nơi đó sẽ có Trương Cực, bởi vì Trương Cực là ánh sáng của cậu.

"Giúp tôi đi, tôi muốn Trương Cực sống."

Trong lòng Trương Trạch Vũ thầm cầu xin trời xanh giúp cậu, nước mắt vô lực tan biến trong không trung. Cậu chạy rất lâu, rất lâu, cậu không dám dừng lại, sợ một khi bản thân dừng lại, Trương Cực đã đi mất rồi.

"Cậu thực sự muốn thay đổi sao?"

Trạch Vũ trong giấc mơ của Trương Trạch Vũ từ phía xa bước lại gần:

"Hay là, cậu muốn thay đổi điều gì?"

"Tôi muốn Trương Cực sống, tôi có thể không cần bất cứ thứ gì, tôi chỉ muốn Trương Cực sống."

"Khóa đồng tâm là cách duy nhất của cậu."

"Khóa đồng tâm?"

Trương Trạch Vũ nhìn vào hai sợi dây "Bình an" trước ngực.

"Nói ra thứ cậu muốn, nếu may mắn sẽ thành công."

Nói xong cậu liền rời đi, Trạch Vũ của những kiếp trước chưa từng kiên trì như cậu bây giờ, họ đều cam chịu số phận, nhưng Trương Trạch Vũ không cam chịu, hay cũng có thể là sự kiên trì không cam chịu số phận này, đã làm trời xanh cảm động.

Trương Cực ở nơi Trương Trạch Vũ không nhìn thấy đấm mạnh vào tường,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC