NAM BÌNH BẮC AN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thái Bảo Tiểu Bảo/ https://yaoyaobuchicaicai.lofter.com/
Link gốc: https://yaoyaobuchicaicai.lofter.com/post/4c2b5c12_1cc13da4f
(Bản đã được tác giả chỉnh sửa lại)

_________________________

Trương Trạch Vũ 19 tuổi x Trương Cực 21 tuổi.

Nghiên cứu sinh x Lính đặc chủng.

Có CP phụ.

_________________________

Nếu như nhất định phải có một người ra đi, tôi nguyện đó là tôi.

Năm 2087.

"Đợi em với"

"Trạch Vũ mau đến , em nhìn chỗ này đẹp biết bao a"

"Anh nói xem bao giờ chúng ta mới có thể gặp lại đây?"

"Trạch Vũ, mau chạy đi! Chạy càng xa càng tốt! Đừng quay đầu."

"A Cực... A Cực đợi em."


Đồng hồ báo thức kêu lên khiến Trương Trạch Vũ giật tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm chiếc khăn phủ gối, lại thiếu một chút nữa thôi, Trương Trạch Vũ đấm vào gối, rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể nhìn thấy anh ta là ai rồi.

Đã liên tục suốt một tuần nay rồi, cùng một giấc mơ, cùng một người xuất hiện, cùng một lời thoại,... nhưng địa điểm lại không giống nhau, một lần là ở thời cổ đại, một lần là ở thời chiến, một lần... là vào một lần bị người khác truy giết.


5:30 sáng, Trương Trạch Vũ sửa soạn đơn giản rồi đến bộ phận thực nghiệm.

Trương Trạch Vũ:
19 tuổi;
Nam;
Tốt nghiệp tiến sĩ trường A;

Công việc hiện tại: Nghiên cứu viên (Mật);
Cha mẹ mất tích từ khi còn nhỏ;
Ông bà nội nuôi nấng trưởng thành, đã qua đời 3 năm trước.


"Chào!"

"Chào"

Trương Trạch Vũ đến phòng thực nghiệm đã thấy không ít người ngồi trong đó rồi.

"Chào a"

Trương Trạch Vũ ngồi vào vị trí của mình, cẩn thận hồi tưởng lại giấc mơ mấy ngày nay, người con trai trong giấc mơ vẫy tay với cậu... hình như rất quen thuộc nhưng lại không thể tìm thấy bất cứ dấu tích gì trong não.

"Trạch Vũ, lão đại gọi cậu đến văn phòng, hình như có gì muốn dặn dò cậu hay sao đó."

"Ồ, được, cảm ơn nhé."

Trương Trạch Vũ cầm theo chiếc kính rồi đến văn phòng, đầu đang suy nghĩ xem có chuyện gì.

"Trương Trạch Vũ đẹp trai thật đấy, cậu ấy nhìn tôi một cái thôi tôi đã muốn hét lên rồi."

Không ít chị gái đơn thân trong bộ phận thực nghiệm nhìn cậu em mới đến này chằm chằm như hổ đói. Đôi mắt tròn xoe của thiếu niên cụp xuống nhìn như chú cún con, khiến người ta yêu thích, là tướng mạo tiêu chuẩn của soái ca.

"Hào, gọi tôi có việc gì?"

Trương Trạch Vũ thu lại nụ cười dịu dàng ôn hòa của mình, thay vào đó là vẻ mặt vốn thanh lãnh, xa cách, dù sao đi nữa ở đâu cũng đâu vậy, lòng người khó đoán.

"Tổng bộ, cử cậu đi biên giới... Nghe nói có phát hiện mới?"

Người ngồi trên ghế xoay quay người lại, điếu xì gà đang cháy trong tay lặng lẽ rơi rơi xuống đất, đầu lọc cháy đỏ khiến Trương Trạch Vũ hơi hốt hoảng.

Trương Tuấn Hào:
20 tuổi;
Nam;

Tốt nghiệp thạc sĩ trường A;
Công việc hiện tại: Nghiên cứu viên (Mật);
17 tuổi đã được cất nhắc vào Viện Nghiên cứu, nay là Viện trưởng phân bộ.


"Ố? Cử tôi đi?"

Trương Trạch Vũ chớp chớp mắt:

"Hào, đừng đùa nữa, Tổng bộ sao lại phái một người cái gì cũng không biết như tôi đi?"

Trương Trạch Vũ thuận tiện ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Trương Tuấn Hào ăn kẹo mút, ngước mắt lên nhìn thẳng Trương Tuấn hào.

Trương Tuấn Hào thở dài:

"Chính là vì cái gì cậu cũng không biết nên Tổng bộ mới muốn cử cậu đi."

"Hào, có thể vào không?"

Tiếng gõ cửa vang lên thật không đúng lúc, cắt đứt đoạn đối thoại của cậu, Trương Tuấn Hào hơi bực mình vẩy tàn thuốc.

"Vào, sao?"

"Biên giới mà chúng ta phụ trách xảy ra vấn đề rồi, bản thực nghiệm và dòng chảy thời gian không giống nhau... rất có khả năng thời không đã dịch chuyển rồi."

"Cậu nói cái gì? Sao có thể? Đưa ra báo động đỏ cho tất cả nhân viên, thu dọn đồ đạc chiều nay xuất phát đến biên giới!"

Trương Tuấn Hào hoảng loạn trong tức khắc, điếu xì gà đắt tiền bị ném vào gạt tàn, cháy thành đống.


Ồ? Thời gian dịch chuyển, như này vừa hay tất cả thành viên đều đến biên giới.

Biên giới... Nơi mà khói lửa cát bụi chiến tranh bay đầy trời kia, bố mẹ chính là ở nơi đó mà mất tăm... Trương Trạch Vũ cúi đầu, cố gắng đè nén sự hoảng sợ không giải thích được trong lòng.


Về đến nhà, Trương Trạch Vũ đeo lên chiếc khóa bình an được cất kĩ trong đống quần áo mà từ bé đến lớn cậu chưa từng đeo bao giờ kia, tuy khóa bình an thiếu mất một nửa nhưng cậu đã mang nó theo bên mình từ nhỏ, mang đi vẫn hơn là không. Thu dọn chút quần áo và một vài đồ dùng thiết yếu, Trương Trạch Vũ liền đóng cửa rời đi.

Cậu biết nếu đã chọn ngành nghề này rồi thì luôn phải trong tư thế sẵn sàng hoạt động bất cứ lúc nào, cho dù có phải bay cả ngày đi nữa, tuy nhiên, vì đây là lần đầu tiên cậu được giao việc mà đã phải bay đến biên cương nên cũng khó tránh thấy hơi sợ.

Tại sao lại muốn làm nghiên cứu viên? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ dám đối mặt với bản thân để trả lời câu hỏi này, nếu như nhất định phải có một dáp án, vậy thì là bố mẹ của cậu chính là những nghiên cứu viên nhưng họ vào một ngày nào đó đột nhiên mất tích. Tin dữ gần như đã phá hủy cả gia đình này, cậu muốn làm nghiên cứu viên để tìm hiểu xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Đến sân bay, máy bay thông thường tối đa cũng chỉ có thể đến được vùng sát biên giới, muốn đi biên giới nguy hiểm đó vẫn cần có chuyên cơ. Ảnh hưởng của thời không dịch chuyển mang lại đó chính là sự sai xót số liệu của các bộ phận khác nhau. Chuyến đi đến biên cương lần này cũng trở nên nguy hiểm trùng trùng.

"Mọi người tập hợp một lát, ai tự nguyện đi biên giới thì ở lại, không muốn đi có thể quay người rời đi rồi."

Chiếc loa to rè rè vang lên, phát ra giọng nói đầy oai hùng của chàng trai.

Đã có không ít người quay lưng rời đi rồi, ai cũng không muốn đến nơi đó, khói lửa chiến tranh khắp trời, không cẩn thận có thể mất mạng như chơi, từng bóng lưng một quay đi, chỉ còn lại 5 người.

"Tốt, những người còn lại mau qua đây, đăng kí xem mọi người ở bộ phận nào."

Một chàng trai trắng trẻo sáng sủa bước qua:

"Tôi là Chu Chí Hâm, ngành Địa chất."

Chu Chí Hâm:
20 tuổi;
Nam;
Nghiên cứu sinh ở nước ngoài;
Hiện là nghiên cứu địa chất viên;
Đơn thân, tính tình tốt, yêu mạo hiểm, cha mẹ vẫn mạnh khỏe.


"Đặng Giai Hâm, ngành Địa chất."

Đặng Giai Hâm:
21 tuổi;
Nam;
Nghiên cứu sinh ở nước ngoài; hiện là nghiên cứu địa chất viên;
Đơn thân, nhìn có vẻ cao lãnh, không dễ tiếp xúc nhưng thực chất là một tên ngốc đáng yêu; cha mẹ vẫn khỏe mạnh.


"Trương Tuấn Hào, A"

Cmn, A? Sĩ quan trên máy bay rõ ràng ngớ người ra một lát, người bên A sao lại tới rồi? Ngành mà toàn thế giới cộng lại chẳng tới 10 người... Chết ở biên cương tiếc biết bao...

"Trương Trạch Vũ, A"

??? Sao lại có thêm một người bên A nữa vậy má? Kiếm chuyện hả?? Người trẻ bây giờ dũng cảm vậy sao?

"Đồng Vũ Khôn, ngành Hóa học."

Đồng Vũ Khôn:
20 tuổi;

Nam;
Nghiên cứu sinh Mỹ; hiện tại đang là nghiên cứu hóa học vật chất viên; nhận giải Nobel Hóa học Quốc gia năm 16 tuổi, 18 tuổi được cất nhắc làm nghiên cứu viên cấp 2 Quốc gia trước thời hạn.


Tốc độ đăng kí rất nhanh chóng, 5 người lên chuyên cơ đến biên giới, những tòa nhà cao tầng được ánh tịch dương bao trọn lấy, những chú chim bay qua cất lên những tiếng kêu dài, Trương Trạch Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, lại bị một âm thanh kêu tỉnh, gần đây càng ngày càng dễ thất thần rồi a.

"Không sợ sao? Trạch Vũ, cậu nhỏ nhất ở đây đó."

Đôi mắt lo lắng của Trương Tuấn Hào nhìn cảnh đất badan bên ngoài cửa máy bay, nói với Trương Trạch Vũ chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm.

"Sợ cái gì mà sợ, gan phải lớn."

Trương Trạch Vũ vỗ lên ngực cậu xong liền đi tìm 3 vị dũng sĩ còn lại để nói chuyện.

"Xin chào, tôi tên Trương Trạch Vũ."

Thiếu niên giả vờ ngoan ngoãn đưa tay ra.

"Xin chào, tôi là Chu Chí Hâm."

Chu Chí Hâm ngốc nghếch cười, phát ra tiếng "hây hây" rất đáng yêu, là một chàng trai rất ưa nhìn.

"Cậu ấy là Đặng Giai Hâm, cũng ngành Địa chất giống tớ."

Nhìn có vẻ... Đặng Giai Hâm này rất khó kết bạn a.

"Hi, tớ là Đồng Vũ Khôn~ Có thể gọi tớ là Mao ca!"

Đồng Vũ Khôn rất nhanh liền hòa nhập được với đội ngũ vừa mới được thành lập này.

Bọn họ nói chuyện với nhau rất lâu trong suốt quá trình bay, cuối cùng cũng sắp đến nơi rồi. Bọn họ nhìn ra ngoài ô cửa... Wow, những viên đạn đếm không xuể bay vèo vèo trong không trung, những đạn pháo đếm không hết bùng nổ thành những đóa hoa trên mặt đất gồ ghề lồi lõm.

Máy bay chuẩn bị hạ cánh, áp lực không khí khiến Trương Trạch Vũ không thể thở nổi.

"Đợi lát nữa chúng ta xuống sẽ có người đặc biệt được cử tới để đón chúng ta, vì vậy không cần hoang cũng không phải sợ!"

Tiếng máy bay kêu rất to khiến cho những người xung quanh cũng nghe không rõ lắm.

"Cậu nói cái gì? Hạ cánh sẽ có kẹo mút?"

Trương Trạch Vũ nghe nhầm rồi.

"Cậu điên rồi hả, kẹo mút gì chứ, là người chuyên biệt đến đón."

Đặng Giai Hâm trợn trắng mắt, nhìn có vẻ là một chàng trai khá tinh nhanh, sao lại lãng tai vậy trời?

Do phía dưới không có nơi nào có thể hạ cánh, vậy nên phi công đành phải thả dây thừng cho họ leo xuống.

"Tôi không muốn aaaa, tôi sợ độ cao!"

Tiếng kêu thảm thiết khiến cho Trương Lãng Tai cũng nghe rõ mồn một rồi.

Mở cánh cửa cabin máy bay ra, cơn gió điên cuồng bên ngoài còn cuốn theo cát bụi badan bay hết lên người họ.

"Đừng mở miệng, cẩn thận ăn phải cát đấy."

Phi công cầm chiếc loa hét như vậy.

Người xuống đầu tiên là Chu Chí Hâm, cái gì kích thích nhất chắc chắn Chu Chí Hâm là người đầu tiên.

Trượt xuống được một nửa thì Chu Chí Hâm liền sững người ra, thế mà mắc lại rồi.

Chu Chí Hâm nhìn chiếc khăn quàng cổ trước ngực bị mắc vào khóa của sợi dây thừng, trong lòng thầm chửi thề, biết sớm vậy không mặc cái thứ này rồi. Chu Chí Hâm ra hiệu cầu cứu nhưng ở bên trên vì lắc lư nên nhìn không ra Chu Chí Hâm đang làm gì.

"Toi rồi, toi rồi, còn chưa kịp xuống đất đã chết ngay trên không rồi..."

Chu Chí Hâm cam chịu số phận treo lủng lẳng trên sợi dây, đột nhiên sợi dây rung lên, cậu nhìn xuống dưới.

"Aaaa, mày đừng có qua đây a!"

Một chàng trai mặc trên mình bộ đồ ngụy trang nhanh chóng leo lên về phía Chu Chí Hâm.

"Đừng động đậy, còn động nữa tôi giết cậu đấy."

Chu Chí Hâm nhìn người con trai đang nói một cách rất hung dữ với cậu kia, cậu ngây người trong chốc lát... Đẹp thật đấy, Chu Chí Hâm nhìn thấy đôi mắt rất đẹp kia, đẹp đến mức khiến cậu không biết phải làm gì, phải nói gì nữa.

Chàng trai đó nhanh chóng cởi dây thừng ra:

"Ôm chặt tôi, phải trượt xuống rồi."

Bàn tay hoảng loạn của Chu Chí Hâm đặt lên eo của chàng trai kia.

"Cậu có được không đấy? Cứu tôi, tôi sẽ cho cậu tiền!"

Chu Chí Hâm cũng không quan tâm cái gì mà sĩ hay không sĩ diện nữa, mở miệng cầu cứu chàng trai.

"Chỉ cần cậu không động đậy linh tinh, tôi sẽ cứu cậu. Ngậm cái miệng của cậu lại."

Người con trai rất rõ ràng là bị cậu trai trắng trẻo trước mắt này làm cho cạn lời rồi, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu ấy, nhưng nói nhiều quá... ồn ào khiến tai cậu cũng muốn ù ù theo.

Tôi xin thề, sau này còn cứu cậu ta, Tô Tân Hạo tôi tên viết ngược lại.

Tô Tân Hạo:
21 tuổi;
Nam;
Sống lâu năm trong đội quân A, hiện là bộ đội đặc chủng ở biên cương;

Không có kinh nghiệm yêu đương, cho rằng con gái rất phiền phức.


Sau khi Tô Tân Hạo giúp Chu Chí Hâm xuống đất an toàn chuẩn bị rời đi:

"Này, cậu tên gì thế, tôi tên Chu Chí Hâm, cảm ơn đã cứu tôi xuống nhé."

"Tô Tân Hạo, đừng cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì phiền cậu lần sau đừng tạo thêm rắc rối gì là được."

Tô Tân Hạo nhấc chiếc súng vừa nãy vứt dưới đất lên rồi rời đi.

Cậu cũng không biết ban nãy sao bản thân lại làm vậy, chỉ thấy có người bị mắc kẹt, đang treo lơ lửng trên không liền không tự chủ mà leo lên giúp người ta xuống...

Nhất định là vì mình là bộ đội! Vì nhân dân phục vụ!

Tô Tân Hạo vừa đi vừa tự nhủ.

Sau khi Chu Chí Hâm tiếp đất, cậu ngẩng lên vẫy tay với người bên trên, Trương Tuấn Hào là người tiếp theo.

Trương Tuấn Hào rất rõ ràng đã luyện tập qua, trượt từ trên xuống không mất tới 3 phút. Chu Chí Hâm nhìn Trương Tuấn Hào từ trên trời đáp xuống liền cảm thấy bản thân rất hoang đường, ban nãy là khoảnh khắc nhục nhã nhất cả đời này của cậu.


"Xin chào, chúng tôi là đặc chủng cấp S ở biên giới."

Đây chắc là "người sẽ đến đón" mà ban nãy phi công nhắc tới,

"Xin chào."

Trương Tuấn Hào với tư cách là người đứng đầu liền đưa tay ra bắt tay với đối phương.

"Chúng ta... có phải đã gặp qua ở đâu không..."

Chu Chí Hâm nhìn một trong số người đó, cậu cảm thấy như họ đã gặp nhau ở đâu, nhất là đôi mắt quen thuộc nhất kia.

"Cái douma, tôi vừa cứu cậu xuống cậu liền quên tôi ngay rồi? Cậu thật không biết xấu hổ!"

Tô Tân Hạo mở to mắt không dám tin, thằng nhóc này được lắm, ban nãy mình không có biện pháp bảo hộ nào đã xong lên cứu cái người trắng trắng này, kết quả người ta vừa quay đầu liền không quen biết rồi?!

"A, ô thật ngại quá ha, ban nãy cậu chỉ lộ ra đôi mắt làm sao mà tôi biết cậu là ai."

Chu Chí Hâm ngại ngùng xoa gáy, còn thỉnh thoảng liếc nhìn đôi mắt đó của Tô Tân Hạo, aizz ai bảo đẹp quá làm gì.

"Chỉ có hai người cậu thôi sao?"

Người con trai dẫn đầu hơi thất vọng.

"Không, còn có ba người đang sợ chưa dám xuống nữa."

Trương Tuấn Hào khẽ cười.

Đồng Vũ Khôn chưa mất 5 phút đã tiếp đất an toàn, vào khoảnh khắc chân chạm mặt đất ấy, Đồng Vũ Khôn quỳ xuống, hận không thể hôn lấy đất mẹ, dù sao cảm giác mất trọng lực mấy phút ở trên kia cũng sắp lấy mạng cậu rồi.

"Người tiếp theo là ai?"

"Ai dô lão Đặng, cậu ấy có lẽ sắp xuống rồi, Trạch Vũ sợ độ cao nửa ngày cũng không dám xuống."

Đồng Vũ Khôn lau đi lớp mồ hôi trên cổ, tóc mái ướt đẫm mềm mại dính lên làn da trắng trẻo của cậu.

Khoảng 10 phút sau, Đặng Giai Hâm vững chắc từ trên trượt xuống, cả cơ thể bị lớp cát bụi dính lên như vừa chui từ đất lên:

"Trời ạ, ban nãy có cây kim bay qua mặt tớ."

Đặng Giai Hâm cởi khóa ra nhìn lên trên, những hạt cát bé nhỏ đang mặc sức bay lượn trong không trung.

"Tiếp theo, Trương Trạch Vũ."


"Aaaa anh! Anh! Đừng đẩy em! Tự em từ từ xuống, đừng đẩy em!"

"Cậu đừng có lề mề nữa, cậu ở trên này kêu gào mười mấy phút rồi."

Trương Trạch Vũ nằm bò bên cửa máy bay không dám xuống, bây giờ mà xuống nhỡ trượt tay hay đạn bắn trúng, đời cậu coi như bỏ!

Nhưng vẫn là đấu không lại phi công, dây an toàn quấn mấy vòng liền bị ném xuống rồi.

"Em muốn khiếu nại anh!"

Cũng không biết là do Trương Trạch Vũ đen hay vận may quay lưng, đợi cậu xuống dưới xuống gió đã nổi rất to, cánh quạt máy bay quạt gió và gió thổi tự nhiên khiến cho sợi dây thừng lắc lư không ngừng.

Khiến cho Trương Trạch Vũ vốn đã gầy cũng theo gió mà lắc lư trái phải trong không trung.

Người dẫn đầu đứng bên dưới sớm đã chau mày, như vậy mà leo xuống cũng không phải điềm tốt gì:

"Dư Vũ Hàm, giúp tôi cố định sợi dây, tôi lên trên mang cậu ta xuống."

Trương Cực:
21 tuổi;
Nam;
Sống lâu năm trong quân đội A, đặc chủng ở biên cương; 18 tuổi vào quân ngũ, 20 tuổi làm doanh trưởng, lập rất nhiều chiến tích.


Trương Cực nhanh chóng leo lên sợi dây, Trương Trạch Vũ cảm nhận được phần dây bên dưới đang lắc lư, cảm giác không an toàn xông vào tim cậu, trái tim trong lồng ngực nhảy nhót như đang đánh trống, cậu vô thức nhìn xuống dưới, cát bụi làm mờ đi tầm nhìn của cậu, chỉ nhìn thấy bóng một người đang nhanh chóng leo lên chỗ cậu.

"Đừng động đậy, tôi đưa cậu xuống, đưa tay cho tôi."

Trương Trạch Vũ nhìn người trước mắt này hơi sững người, lại là cảm giác quen thuộc ấy...

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Trương Cực hơi ngập ngừng quay đầu qua:

Trương Trạch Vũ dựa vào vai Trương Cực ôm thật chặt lấy cậu ấy:

"Cảm ơn cậu, tôi tên Trương Trạch Vũ."

"Tôi, Trương Cực."


Cuối cùng cũng an toàn xuống đến mặt đất, tiếng đạn pháo nổ vang lên bên tai, cơn gió cát vô tình tát vào mặt họ, như mãnh thú vồ lấy con mồi.

"Đi theo chúng tôi đi, ở đây không an toàn nữa."

Sau khi Trương Trạch Vũ đến nơi gọi là căn cứ kia mới phát hiện hoàn cảnh không gian khổ như trong tưởng tượng của mình, mà ngược lại còn tốt hơn cả bên bọn họ, các thiết bị cao cấp và những loài thực vật mà bọn họ chưa bao giờ thấy qua đang ở trong những chiếc máy bao kín đong đưa cơ thể.

"Xin chào mọi người, ban nãy trên đường đi nên không có giới thiệu gì cả, xin hỏi các cậu là?"

Một câu nói của Trương Tuấn Hào phá vỡ cục diện gượng gạo này.

"Xin chào, tôi là Trương Cực, đặc chủng cấp S. Đến đây không cần gò bó bản thân đâu, cấp trên hạ lệnh cho chúng tôi, nói phải chăm sóc tốt cho các cậu."

Trương Cực cởi bỏ chiếc mặt nạ xuống, lắc lắc đầu, dung mạo dưới lớp mặt nạ thật khiến người ta phải thốt lên kinh ngạc. Đó là một gương mặt vừa đẹp lại vừa anh tuấn, xương cung mày rõ nét, xương hàm đẹp đẽ, khiến cho Trương Trạch Vũ cảm thấy thật tự ti.

Trương Trạch Vũ nhìn bóng lưng ấy, cậu cứ luôn có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu... Đây không phải lần đầu tiên cậu nảy sinh cảm giác kì lạ với Trương Cực, khoảnh khắc Trương Cực tháo chiếc mặt nạ xuống ấy, Trương Trạch Vũ giật mình, cậu cảm thấy như đang nhìn thấy A Cực trong giấc mơ kia, nhưng sự thực là bọn họ chưa từng gặp bao giờ, chắc là ảo giác đi.

"Tôi là Tô Tân Hạo."

Chu Chí Hâm nhìn đứa trẻ có vẻ như chưa đến 18 tuổi này liền thấy hình như bản thân già rồi.

"Ờ... Tô Tân Hạo? Cậu bao tuổi thế? 18 chưa?"

Chu Chí Hâm vẫn là không nhịn được mà hỏi.

"Hahahahahahahahahahahahaha."

Dư Vũ Hàm đứng bên cạnh cười không ra hơi:

"Tô Tân Hạo ghét nhất người ta nói cậu ấy nhỏ đấy hahaha, tiểu Chu cậu cẩn thận nửa đêm Tô Tân Hạo qua đánh cậu đấy."

Dư Vũ Hàm ôm lấy bụng, dựa vào vai Đồng Vũ Khôn cố gắng nhịn cười.

Đúng như dự đoán, Chu Chí Hâm vừa nói xong câu đó, gương mặt nghiêm túc của Tô Tân Hạo ngay lập tức sụp đổ hoàn toàn, cả gương mặt nhìn có vẻ không dễ động vào nhìn Chu Chí Hâm như đang muốn nói, cậu có giỏi thì nói lại lần nữa xem, xem tôi có đánh cậu không.

"Tôi 21 rồi!"

"A, cậu bảo dưỡng kiểu gì hay vậy? Dạy tôi với."

Chu Chí Hâm nghe thấy Tô Tân Hạo gầm gừ kêu 21 tuổi, hai mắt liền sáng lên.

Sau đó thì chính là Chu Chí Hâm bám lấy Tô Tân Hạo hỏi ta dưỡng da kiểu gì, sao nhìn cậu có thể trẻ như vậy,...

"Đến tôi rồi, tôi là Dư Vũ Hàm, bộ đội bình thường thôi~"

Dư Vũ Hàm:
20 tuổi;
Nam;
Sinh sống lâu năm trong quân đội S, hiện là đặc chủng cấp S;

15 tuổi nhập ngũ, 17 tuổi từ doanh trưởng thăng chức lên đoàn trưởng, 18 tuổi đặc cách vào S, là người đầu tiên gia nhập S.

"Tả Hàng, Tả trong Tả Hữu, Hàng trong Hàng Hành."
*Tả Hữu: trái phải
Hàng hành: vận chuyển bằng đường hàng không hay đường thủy.

Tả Hàng:
19 tuổi;
Nam;
Sinh sống lâu năm trong quân đội S, hiện là đặc chủng cấp S, tuổi trẻ nhưng có không ít công danh.

"Cái douma, không phải chứ, làm bộ đội bây giờ ai cũng đều đẹp trai vậy sao?"

Chu Chí Hâm chạy từ trước mặt qua, nhìn mấy người này dường như đều cao 1m85 làm cậu thiếu chút thì chảy nước miếng ra.

Căn cứ rất to cũng rất kín đáo, Trương Cực dẫn bọn họ tới hầm hai của căn cứ, đường hầm này cũng chỉ có 5 người bọn họ biết, bởi vì nguyên nhân về thân phận cấp trên đã cho xây dựng một không gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net