3 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




01.

Leviathan thực chất là một quái vật biển, dựa theo ghi chép thì nó là một loài cá lớn có vảy cứng, đại diện cho 'Ác ma', trong Bảy tội ác được lưu truyền trong dân gian thì nó là tội 'Ghen ghét'. 'Ác long' cũng là một cách gọi dân gian, Long tộc hầu như không nhận nó là rồng, tộc Cự Long vào lúc này lại lấy cái lí do đó để làm khó dễ đế quốc, đúng là khiến người khác giận sôi.

Hạ Tuấn Lâm không thấy có gì khó khăn. Mọi hành vi xuất phát từ xung đột lợi ích đều có thể giải quyết, vậy nên cậu mới không để ma cà rồng trong lâu đài cổ kia đi cùng. Thế nhưng cậu không nghĩ tới vị hoàng tử này còn tự mình chạy đến tận đây tìm cậu.

Cậu bị ôm chặt trong lồng ngực hắn, đám thị vệ của cung điện nháy mắt khoẻ lên không ít, rên rỉ một tiếng rồi co giãn gân cốt, liều mạng nhìn lại, làm Hạ Tuấn Lâm cả người cứng đờ mà xấu hổ chưa từng thấy, thiếu điều bốc cháy luôn trong lồng ngực người kia.

... Này còn đáng sợ hơn việc đối đầu trực tiếp với tộc Cự Long, cứu mạng!

"Tôi, tôi không bỏ rơi anh..." Hạ Tuấn Lâm muốn giải thích nhưng tiếng nói nghe đến là chột dạ "Tôi chỉ thấy không cần thiết, chuyện cỏn con thôi mà, ừm, anh, anh tới đây một mình à?"

Nghiêm Hạo Tường vẫn ôm chặt người mà rầu rĩ ừ một tiếng, không những không buông tay mà còn sờ sờ gáy Hạ Tuấn Lâm, làm cậu càng cứng người.

"Buông, buông ra." Hạ Tuấn Lâm không chịu nổi nữa, ra lệnh cho đám thị vệ của cung điện đang làm bộ làm tịch kia đi ra ngoài "Những người còn lại trong lâu đài đâu? Quản gia Alex? Còn có Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên nữa?"

"..." Nghiêm Hạo Tường yên lặng một lát, mất tự nhiên rời mắt "Chắc là đang sống vui vẻ ở đó đi?"

02.

"Nghiêm Hạo Tường mất tích rồi!" Lúc Lưu Diệu Văn nhìn thấy Đinh Trình Hâm thiếu điều khóc ra nước mắt, một bên chạy đến bên tinh linh một bên hét lên "—Tự dưng mất tích! Quản gia Ngải lục soát trang viên ba lần rồi mà chẳng thấy đâu! Nhất định là vì hôm qua Tống Á Hiên bắt anh ấy ăn tỏi nên mới thành ra như vậy!"

Không chờ Đinh Trình Hâm lên tiếng, một bóng dáng khác cũng ồn ào nhào qua "Cái gì chứ! Rõ ràng đó là hành tây, hành tây! Hơn nữa người ta tên là Alex chứ không phải quản gia Ngải!"

Thấy hai đứa lại sắp lao vào đánh nhau, Đinh Trình Hâm nhanh tay lẹ mắt tách ra, sau đó híp mắt đi thẳng vào vấn đề "Nghiêm Hạo Tường mất tích?"

...Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên chột dạ gật đầu, vừa giải thích vừa kể lại "Sáng sớm hôm qua không thấy, lúc đầu quản gia Alex bảo bọn em không sao đâu, ma cà rồng bọn họ thích ẩn nấp giấu mình ở mọi chỗ. Sau đó bọn em đi tìm mấy cỗ quan tài mà không thấy ảnh, sau đó, quản gia Alex thấy có gì không đúng lắm..."

Đinh Trình Hâm đỡ trán, quả cầu thuỷ tinh trong tay bỗng nhấp nháy sáng, thoạt nhìn như có người đang ngân nga. Tống Á Hiên cẩn thận chọc chọc cánh tay anh "Đinh ca, hình như Mã ca nhắn tin cho anh..."

Mất tích? Một hoàng tử ma cà rồng như vậy cũng có thể mất tích?

Đinh Trình Hâm bắt đầu thấy mọi chuyện mơ hồ. Anh thở dài làm phép quả cầu ma pháp, một giây sau, hình ảnh của pháp sư cung điện hiện ra, ho khan một tiếng rồi bình tĩnh nói "A Trình, Hạo Tường đang ở bên này cùng Hạ Nhi."

Mọi người trong lâu đài bất ngờ ngẩng đầu.

Mã Gia Kỳ cứng nhắc giải thích "Ừ, em ấy, chậc, em ấy không nhịn được đành tự mình đi tới cung điện tìm Hạ Nhi, muốn góp sức mình cùng nhau chống lại tộc Cự Long."

"..."

Đinh Trình Hâm giật giật khoé miệng, nhẹ nhàng dùng tiếng của tộc Tinh linh mắng một câu quen thuộc. Anh hít sâu một hơi rồi thả lỏng tay "Được rồi, cũng không có chuyện gì. Anh cũng phải đến cung điện, nên hai đứa bây—"

"Em cũng đi!" Lưu Diệu Văn tích cực giơ tay, lời lẽ chính đáng nói "Em cũng muốn góp sức chống lại tộc Cự Long!"

Tống Á Hiên không cam lòng bị bỏ lại "Em cũng muốn em cũng muốn!"

Đinh Trình Hâm lại yên lặng. Anh quay lưng đi khỏi lâu đài "Đầu tiên, có lẽ hai đứa cũng không nhớ rõ, nhưng thật ra tộc Thú nhân và tộc Cự Long từ trước đến giờ có qua lại. Lưu Diệu Văn, em chắc chắn thi trượt bài thi khảo hạch hằng năm. Còn nữa, hai đứa không muốn trở về tộc cũng không cần dùng lí do chính nghĩa như thế."

03.

Tống Á Hiên đúng là không muốn trở lại trong tộc.

Tộc Tiên cá sinh ra ở đại dương, chết đi ở đại dương, dưới biển sâu tuy rằng rộng lớn tự do, nhưng lại quá vắng vẻ, nếu Tống Á Hiên muốn hát cho người khác nghe cũng chỉ có thể ngồi ở vách đá ngầm hát cùng không khí. Trong lịch sử tộc Tiên cá, không biết bao nhiêu tiên cá ngây thơ thuần khiết bị lừa bởi những sinh vật mưu mô trên cạn, người thì biến thành bọt biển, có người biến thành máy chế tạo nước mắt, vậy nên cho đến giờ tộc Tiên cá quản lý cực kỳ chặt chẽ đối với việc lên bờ của tộc nhân.

Nhưng Tống Á Hiên rất rất rất thích cuộc sống trên cạn.

Cậu gục đầu xuống, rầu rĩ ừ một tiếng, muốn có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu. Thật vất vả mới mượn lí do đại diện cho tộc Tiên cá đến thương thảo, nhiều thêm một ngày cũng được rồi.

"Haiz, cùng lắm thì em cùng anh về biển ở hai ngày." Lưu Diệu Văn tuỳ tiện ôm lấy bả vai người kia, ra vẻ thoải mái nói "Ở đó vẫn ổn mà."

Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của người sói không nhịn được mà vặn vẹo một chút.

Vẫn ổn cái búa.

Cung điện của tộc Tiên cá xây dựng ở đáy biển sâu, thiếu ánh sáng, tất cả đều dựa vào viên dạ minh châu cùng một số loài cá có thể phát sáng. Chỗ ở của bọn họ ẩm ướt lạnh lẽo, đối với thú nhân yêu thích khô ráo ấm áp mà nói chẳng khác gì một thuỷ lao. Nhiều năm trước, Lưu Diệu Văn từng đi theo vua cha đến ở một lần, bị cảm suýt chút nữa ngất dưới nước.

Tống Á Hiên gỡ tay cậu ra "Em sẽ bị cảm, sau đó bởi vì lông trên người ướt nhẹp mà giận dỗi khóc lớn."

"...Anh mới khóc lớn!" Lưu Diệu Văn lập tức ôm chặt lấy người cá "Em đã học được phép tích nước của Trương ca rồi, anh đừng có mà coi thường em!"

"Ừm, không khóc." Tống Á Hiên lẩm bẩm mấy tiếng, ánh mắt như trôi về nơi xa.

Lưu Diệu Văn không phục mà hừ một tiếng, ôm càng chặt.

04.

"Rồng là một loại sinh vật vừa mạnh vừa tham lam. Hình dáng của chúng khổng lồ, có thể bay lượn. Thông thường, rồng chỉ cần phun hơi hoặc quất đuôi là có thể làm trọng thương kẻ địch. Tuy nhiên, chúng tham tài, háo sắc, trọng dục. Từ xa xưa trong trận chiến của các vị thần nguyên thuỷ, sau khi vị thần Long tộc ngã xuống, tỷ suất sinh trong tộc giảm đến mức thấp nhất, cho tới giờ cũng lâu rồi chưa có sinh linh mới ra đời." Mã Gia Kỳ điềm đạm nói "Vậy mục đích của bọn họ là gì? Theo lý thuyết, đế quốc không có thứ bảo vật mà Long tộc cần."

Hạ Tuấn Lâm xách kiếm, bên cạnh còn có một vị hoàng tử ma cà rồng, đau đầu thở dài "Chờ đến khi đánh nhau sẽ biết. Các anh có tìm được đáp án ở chỗ cây Sinh Mệnh không?"

"À, cây Sinh mệnh nói không cần lo lắng, mấy vấn đề này của Hạo Tường sẽ được giải quyết nhanh thôi, chỉ là người cũ quay về." Mã Gia Kỳ kể lại lời của cây Sinh Mệnh cho Hạ Tuấn Lâm, lo lắng nói "Cái 'người cũ' này cũng lạ, người cũ của ai—"

Nghiêm Hạo Tường khẽ nhéo ngón tay Hạ Tuấn Lâm, nếu không phải Mã Gia Kỳ vẫn ở đây, hắn còn muốn hôn lên xương ngón tay xinh đẹp kia nữa kìa.

Hắn gọi "Lâm Lâm."

Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu nhìn hắn.

Vì thế hoàng tử ma cà rồng nhoẻn cười, tràn ngập tự tin mà nói "Không có vấn đề gì đâu, hiện tại rất ổn mà."

Hạ Tuấn Lâm "..."

Sau đó, cậu quay đầu thảo luận với Mã Gia Kỳ "Chờ giải quyết tộc Cự long xong, không bằng nhân cơ hội này chúng ta kí một số ước nguyện với huyết tộc đi, dù sao hiện tại đầu óc anh ấy cũng loạn cào cào rồi, không chiếm chút hời thì phí quá."

Nghiêm Hạo Tường "..."

Mã Gia Kỳ nghiêm túc trả lời "Em nói đúng, anh phải bảo A Trình cùng nhau vì tộc Tinh linh chiếm một phần tiện nghi mới được."

Quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.

Ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm trái dìu phải dắt một con sói con với một chàng tiên cá từ lâu đài của ma cà rồng đến cung điện. Nghe nói quản gia Alex cũng rất muốn tới, thậm chí bởi vì chủ nhân rời đi mà khóc lớn một hồi, nhưng cuối cùng cũng vì đạo đức nghề nghiệp mãnh liệt mà ở lại trông nhà.

Cùng ngày, tộc Cự long cũng đi tới cung điện của loài người.

Trên bầu trời, mười mấy con rồng lớn sải cánh bay lượn, đen nghìn nghịt che lấp mặt trời, rống lên những âm thanh vừa dài vừa lớn. Học giả tinh thông tiếng của Cự long đứng trên tường thành hành lễ với Hạ Tuấn Lâm "Long tộc hình như yêu cầu muốn gặp quốc vương ạ."

Hoàng đế bệnh liệt giường triền miên, Hạ Tuấn Lâm thân là hoàng tử điện hạ đương nhiên phải đứng ra gánh trách nhiệm này. Cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ngẩng lên đối diện vài giây với cự long trên không trung, bỗng nhiên rút kiếm bên hông ra, thuần thục dùng ma pháp uốn quanh thân kiếm, ngay sau đó dùng kiếm viết lên không trung: Muốn nói gì?

Chữ viết của loài người hiện lên, cự long cầm đầu lập tức ngâm nga.

Vị học giả già nua phụ trách phiên dịch mặt tái nhợt, suýt nữa ngã ngồi, run rẩy quỳ trên đất mà nói "Nó, nó nói, các vị thần sắp trở về, nó đang bức thiết cần máu của thần long để nghênh tiếp sự trở về của thuỷ tổ, nên mới tới đây..."

Các vị thần sắp trở về?

Mọi người hoàn toàn sửng sốt.

— TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net