1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



FYI: Truyện được viết dưới góc nhìn của Hạ Tuấn Lâm.

-----------------------------

01

"Xin mời bệnh nhân số 15 đến phòng khám số 3."

"Xin mời bệnh nhân số 15 đến phòng khám số 3."

"Xin mời bệnh nhân số 15..."

Khi những âm thanh máy móc của loa gọi tên vang lên đến lần thứ ba, tôi mới khập khiễng bước đến cửa phòng khám, tôi gõ cánh cửa đang hé mở và nghe thấy hai chữ "Mời vào" vọng từ bên trong, mở cửa rồi từ từ đi vào.

Bác sĩ có lẽ vừa chẩn đoán xong bệnh nhân cuối cùng, đang rửa tay sau tấm bình phong. Khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh ấy chỉ nói: "Ngồi xuống trước đi."

Tôi bước đi chậm rãi ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, liếc nhìn bóng người đang di chuyển chầm chậm không hề vội vã sau tấm bình phong kia. Tôi cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, giống với một người bạn cũ - cái người mà tôi đã không gặp nhiều năm bỗng mơ hồ hiện lên trong tâm trí tôi.

Nhưng dù sao, tôi cũng đã qua cái tuổi tin rằng trên đời có rất nhiều may mắn và trùng hợp như vậy, vì thế ý nghĩa đó chỉ thoáng qua, sau đó tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Sau khi tiếng nước ngừng lại được một lúc, bác sĩ từ phía sau tấm bình phong bước ra. Tôi thì đang bận suy nghĩ việc của mình, ánh mắt đang rơi vào cái chân bị thương của bản thân, không hề chú ý đến đối phương và đương nhiên cũng không chú ý đến động tác của đối phương nhất thời dừng lại.

"Hạ Tuấn Lâm?"

Giọng nói quen thuộc đó cất lên vừa ngạc nhiên vừa mang vẻ ngập ngừng.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt đang mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và chiếc kính gọng vàng che gần hết khuôn mặt, đang đứng cách đó không xa và mỉm cười nhìn tôi. Dù chỉ còn lại đôi mắt, nhưng chỉ riêng đôi mắt này cũng đủ để tôi nhận ra cậu ấy.

Cổ họng tôi đột nhiên như có thứ gì đó chặn và nghẹn lại hồi lâu khiến tôi không thể nói được lời nào.

Nhưng đối phương lại có vẻ rất vui mừng, không hề chú ý đến những cảm xúc nhỏ bé trong nội tâm tôi, cậu ấy nhanh chóng bước tới máy tính, bấm vào phần thông tin bệnh nhân, khi xác nhận rõ ba chữ "Hạ Tuấn Lâm" ở cột tên, cuối cùng cậu ấy cũng đã chắc chắn đó là tôi. Đoán chừng, cậu ấy tháo khẩu trang ra quay lại nhìn tôi rồi nở nụ cười mang một chút chân thành, hoặc có thể nhiều hơn "một chút", rồi nói: "Đã lâu không gặp!"

Tôi nghe xong thì có chút bối rối, định thần lại, liếc nhìn tên bác sĩ trên bàn tôi cũng đã chắc chắn rằng mình không nhận nhầm người, thở dài rồi đáp: "Đã lâu không gặp, Nghiêm Hạo Tường."

Tôi thật sự không thể ngờ rằng nửa tháng trước khi tôi bước chân đến thành phố H này để thu thập tài liệu cho tác phẩm mới, kết quả là lại bị bong gân và khi đến bệnh viện điều trị thì bác sĩ tôi gặp chính là người quen cũ.

Thật ra nói chúng tôi là người quen cũ cũng không chính xác. Ngay từ thời đi học, chúng tôi đã là bạn thân như hai anh em song sinh luôn dính lấy nhau, thân thiết đến mức mọi người xung quanh không khỏi nói đùa: "Hai người chắc là một cặp rồi." Nhưng sau đó, có lẽ vì một vài lý do không ai có thể giải thích chính xác, chúng tôi mất liên lạc và đã mấy năm rồi mới gặp lại nhau.

Nghiêm Hạo Tường dường như đang chìm trong sự vui mừng khi gặp lại tôi, tôi ho nhẹ ra hiệu cho cậu ấy khám cho tôi trước, dù sao thì mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân của chúng tôi cũng không thích hợp để hồi tưởng chuyện ngày trước vào lúc này.

Tôi nằm trên giường để chẩn đoán và điều trị, vô thức trả lời những câu hỏi cơ bản mà cậu ấy hỏi, nhưng đầu óc lại có chút bối rối. Nghiêm Hạo Tường là một người bạn tốt của tôi, người mà tôi luôn muốn gặp lại sau khi chúng tôi chia ly, nhưng cậu ấy cũng là người tôi ít dám gặp nhất.

Nghiêm Hạo Tường đưa tay ra gần vết thương, sau đó nhìn tấm phim X-quang dưới ánh đèn nghiêm túc hỏi: "Sao cậu lại đến thành phố H thế?"

"Tớ tới đây để ngắm cảnh, vốn định vài ngày nữa sẽ rời đi."

"Sao cậu không tìm tớ?" Cậu ấy vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng, tiếp tục công việc với vết thương như thể tôi không nhìn ra được sự ngại ngùng trong lòng cậu ấy vậy.

Nhưng câu hỏi ấy khiến tôi cảm thấy khó hiểu, tôi bật cười rồi thản nhiên trả lời: "Không cần đâu, chúng ta đã nhiều năm không liên lạc rồi."

Nghiêm Hạo Tường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn tôi, giả vờ như không để ý: "Đúng vậy."

Tôi không đáp lời, nhưng Nghiêm Hạo Tường không kiềm được mà cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, hỏi tôi những năm qua tôi làm gì. Tôi cũng không có gì giấu diếm, nếu cậu ấy không chủ động đề cập đến thì tôi sẽ không chủ động nhắc tới. Nhưng nếu cậu ấy hỏi thì tôi sẽ trả lời.

Tôi nói sau khi tốt nghiệp thì tôi thi cao học và tìm được công việc ổn định, sau này thấy nhàm chán nên đã xin nghỉ việc, bây giờ chỉ viết sách và đã ký hợp đồng với một nhà xuất bản.

"Này! Nhẹ tay chút!" Nghiêm Hạo Tường đột nhiên dùng sức khiến tôi nhịn không được mà la lên.

Nghiêm Hạo Tường "Ồ" một tiếng, tôi không thể biết liệu tiếng ồ này là phản ứng với câu trả lời vừa nãy hay là đang phản ứng với tiếng kêu đau của tôi.

Cậu ấy dừng lại vài giây trước khi nói tiếp: "Tốt lắm, ước mơ thời trung học của cậu đã thành hiện thực rồi."

Cậu ấy đột nhiên nhắc đến trung học khiến tôi chợt thấy bồi hồi. Thật ra lúc đó tôi có rất nhiều điều ước nhưng cậu ấy chỉ biết mỗi điều này.

Cậu tháo găng tay ra rồi quay lại bàn ngồi viết kết quả chẩn đoán. "Dây chằng có phần bị giãn. Tớ khuyên cậu nên ở lại bệnh viện một thời gian...", cậu ấy vừa viết vừa nói.

"Nghiêm trọng như vậy sao? Có cần thiết phải nhập viện không?"

Đại khái là bởi vì tôi có chút không cam lòng, Nghiêm Hạo Tường ngừng viết ngẩng đầu nhìn tôi, thở dài rồi bất lực giải thích: "Tốt nhất là cậu nên nhập viện. Vết thương của cậu không nghiêm trọng nhưng trong khoảng thời gian này nên tránh đi lại. Đấy là lời khuyên của bác sĩ, tớ cũng có lời khuyên cá nhân tớ. Cậu có quen ai ở thành phố H để chăm sóc cho cậu không? Nếu cậu nhập viện, tớ có thể theo dõi và nhờ người chăm sóc chuyên nghiệp để giúp cậu hồi phục nhanh hơn."

"Nhưng tớ..."

"Hạ Tuấn Lâm, đã nhiều năm như vậy, sao phản ứng đầu tiên của cậu luôn là từ chối tớ thế?" Nghiêm Hạo Tường ngắt lời, lẩm bẩm nhỏ vừa có chút uỷ khuất vừa có chút oán trách.

Câu nói làm tôi sửng sốt, thật ra tôi cũng không hiểu vì sao Nghiêm Hạo Tường lại nói như vậy, nhưng tôi biết Nghiêm Hạo Tường luôn biết cách làm tôi mềm lòng, và cậu ấy cũng biết rằng tôi nhất định sẽ mềm lòng với cậu ấy.

"Không...", tôi chậm lại nói tiếp, "Ý tớ muốn nói là tớ cần thu thập tài liệu để viết, nhập viện thì không thu thập được thì phải làm sao?"

Nghiêm Hạo Tường không nói nên lời, nhưng nhìn thấy tôi có vẻ không có ý cự tuyệt, giọng điệu của cậu ấy cũng trở nên tươi sáng hơn: "Không sao đâu, trong thời gian nhập viện tớ sẽ đi cậu tham quan bệnh viện, trong bệnh viện thì không thiếu những câu chuyện để viết đâu."

Đây cũng có thể xem là một lời đề nghị tốt và tôi cũng vui vẻ chấp nhận nó. Không ngần ngại điều gì, tôi nhanh chóng quyết định làm theo lời khuyên của bác sĩ Nghiêm và làm thủ tục nhập viện.

Dù đã nhiều năm không liên lạc với nhau nhưng suy cho cùng, chúng tôi cũng không có mâu thuẫn gì nghiêm trọng, không hề xấu hổ hay ghét bỏ nhau. Đối với tôi, điều khó giải quyết nhất chính là việc dành thời gian bên nhau cả ngày lẫn đêm khi nhập viện như thế này sẽ dễ làm nhớ lại những suy nghĩ từ những năm trước của tôi - mặc dù những suy nghĩ đó giờ đây cũng không còn quan trọng đến mức đó, có thể bỏ qua.

Lúc nằm trên giường bệnh, tôi vẫn còn quay cuồng với những cảm xúc hỗn loạn do cuộc hội ngộ lúc nãy tạo ra, tôi chợt nghĩ nếu lúc này mình từ bỏ việc làm một nhà văn hiện thực mà chuyển sang viết tiểu thuyết lãng mạn thì sao? Những gì đã xảy ra với một mình tôi dường như cũng đủ để có thể viết nên một biên niên sử cẩu huyết dày cộp.

Và Nghiêm Hạo Tường chính là người đã khiến những năm tháng vô cùng bình lặng của tôi trở nên chất chứa đầy rẫy những câu chuyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net