02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chí Hâm đến phòng tập lớn cùng với mấy đứa nhỏ trong tam đại, người thật so với trong video gầy hơn một chút. Lông mi cậu cong vút, cả người căng thẳng vì ở trong một môi trường xa lạ phủ kín máy quay, chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra nét hoảng loạn mà người bạn nhỏ chưa che giấu kĩ.

Dĩ nhiên, Chu Chí Hâm vẫn rất ra dáng anh cả, xoa dịu đi sự bồn chồn của những đứa trẻ trong tam đại, ngoan ngoãn đứng trong đám đông. Chiếc hoodie đen trên người làm nước da của Chu Chí Hâm càng trở nên trắng hơn, có lẽ là sáng nay đi quá vội chăng? Lưu Diệu Văn nhìn thấy sau gáy của tiểu sư đệ có một miếng dán ức chế hơi nhô lên.

Các mẫu mới nhất của công ty SF chỉ có hai loại dành cho Omega dẫn dụ và Omega trấn an. 

Sáng nay Lưu Diệu Văn mới nhìn thấy Mã Gia Kỳ dính thật chặt miếng dán loại trấn an vào gáy Tống Á Hiên xong.

 Lưu Diệu Văn trong lòng huýt sáo. Trên đời này làm gì có Alpha nào không thích được hợp tác cùng với một Omega xinh đẹp, hơn nữa còn là một Omega có tin tức tố cao cấp.

Bọn họ thường mềm mại, tốt bụng và hiền lành, giống như những con chim sẻ thích hợp để nuôi nhốt trong nhà.

Nhưng nếu để Lưu Diệu Văn chọn thì hắn thật ra càng thích kiểu... hoạt bát hơn một chút. Chu Chí Hâm nhìn thế nào cũng thấy quá trầm tĩnh.

Alpha Lưu Diệu Văn tự an ủi trong lòng, có còn hơn không, dù sao cũng tốt hơn là bị phân nhóm cùng với mấy Alpha khác.

Phân nhóm.

Tên của Chu Chí Hâm được đặt ở phía sau. Các sư đệ xung quanh cậu đều rất vui vẻ, chạy nhảy huyên náo. Nhưng Lưu Diệu Văn lại nhìn thấy có một cậu bé vẫn chưa phân hóa, trước khi đến phân nhóm cạnh các sư huynh, khẽ níu lấy tay Chu Chí Hâm.

Lưu luyến không rời.

Lưu Diệu Văn ngồi trên sàn phòng tập thay đổi vị trí đặt chân, dùng tay huých đồng đội, cằm hất hất đại khái về phía trước: "Cậu ta tên là gì?"

Đồng đội nhìn theo hướng đó xác nhận: "Nhóc ở bên cạnh Chu Chí Hâm ấy hả? Tô Tân Hạo đó, trong tam đại thì nhóc đó nhảy khá giỏi, sao thế?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, khóe môi giật giật, trong lòng thầm đáp: chỉ là phát hiện ra chút chuyện nhỏ thôi mà.

Nhân viên cũng không kéo dài thời gian, rất nhanh liền sắp xếp Chu Chí Hâm đến ngồi bên cạnh Lưu Diệu Văn. Nhiệt độ thấp trên cơ thể Omega truyền đến thông qua lớp vải bông mềm mại, đứa trẻ rụt rè đưa tay ra nói: "Chào sư huynh, em là Chu Chí Hâm."

Thực ra những người có ngoại hình đẹp nhìn ở bên ngoài sẽ sống động hơn ở bên trong máy quay. Chu Chí Hâm quả thực rất đẹp. So với cách trang điểm quá mức tinh tế ở trong video, bản thân cậu lại càng xinh đẹp một cách tươi mát. 

Lưu Diệu Văn liếc nhìn Tô Tân Hạo đang ngồi ở đằng xa, nắm lấy bàn tay Omega rồi nhanh chóng thả ra, kích động trong lòng cũng nhờ một động tác nhỏ này mà lắng xuống. Không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút đuối sức, hắn giới thiệu với Chu Chí Hâm đồng đội ở bên cạnh rồi nghiêng người nói chuyện với huynh đệ cùng nhóm của mình.

Thực ra hắn không nên như vậy. Lưu Diệu Văn trong lòng hiểu rõ, lẽ ra hắn nên giống như một người sư huynh, giới thiệu cho tiểu sư đệ, xoa dịu cảm xúc của cậu, hỏi cậu có đang ở trong thời kì vỡ giọng không, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy cực kỳ nôn nóng.

Tin tức tố của Alpha vô tình tràn ra, miếng dán ức chế của Omega không cách nào chống lại được tin tức tố vô cùng hung hãn, cũng không kiềm chế được tin tức tố của chính mình mong muốn quấn lấy hòa quyện cùng tin tức tố của Alpha. Trong chớp mắt, nước da của Chu Chí Hâm liền đỏ rực,  cậu chỉ đành nắm lấy chân Lưu Diệu Văn, giọng điệu chứa đựng sự cầu xin: "Sư huynh... Tin tức tố..."

Lưu Diệu Văn thu lại tin tức tố của mình, nhìn vành tai đỏ bừng của Omega bên cạnh, lòng hơi rung động, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Hả? Trời ơi, sao em lại đỏ quá vậy?"

Lượng tin tức tố Alpha giảm xuống khiến Chu Chí Hâm cuối cùng cũng có thể thở, cậu ngồi bình tĩnh lại một lúc, sau đó ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt Lưu Diệu Văn. Chu Chí hâm đột nhiên ý thức được người trước mặt là một Alpha, bèn nuốt xuống những lời định nói, trong lòng lại trở nên lo lắng. Phản ứng mạnh như vậy chắc chắn là miếng dán chưa dán chặt rồi, nhưng mà... Xung quanh cũng không còn người nào thân hơn nữa...

Máy quay ở ngay trước mắt, Chu Chí Hâm sợ rằng nếu còn bất kỳ Alpha nào không khống chế được tin tức tố của mình, cậu sẽ bị mất mặt mất thôi.

Suy đi nghĩ lại, Chu Chí Hâm quyết định dứt khoát, cậu lại chạm vào Lưu Diệu Văn, ngẩng đầu lên mới phát hiện ánh mắt của đối phương chưa hề dời đi, vẫn đang nhìn cậu chờ đợi. Chu Chí Hâm càng ngại hơn, ngẩng đầu ghé vào tai Lưu Diệu Văn: "Sư huynh, miếng dán ức chế của em hình như có chút vấn đề, anh kiểm tra giúp em một chút được không?"

Sát đến gần Omega, Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng ngửi thấy mùi tin tức tố của Chu Chí Hâm. Mùi hương cây cỏ thanh mát, trong sạch nhưng lại có lẫn dư vị ngọt ngào khó giải thích. Yết hầu của Lưu Diệu Văn khẽ động, hắn mở miệng: "Em cúi thấp xuống một chút, để anh giúp em xem thử."

Đến quá gần Alpha, tin tức tố từ trong khoang mũi xộc thẳng vào đại não. Nghe Lưu Diệu Văn trả lời, Chu Chí Hâm cảm thấy hơi choáng, trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, mùi rượu thật nặng.

Chỉ trong một giây, Omega đã nhận ra đây là mùi tin tức tố của người trước mặt, mùi thơm rất tinh khiết, nhưng tính công kích quá mạnh. Cậu không biết nhiều về các sư huynh của nhị đại, còn mấy đứa trẻ thường ngày chung sống cùng cậu thì lại hoặc là chưa phân hóa, hoặc là Beta.

Đột nhiên phải đối mặt với Alpha cao cấp thế này làm cho cậu có chút bị choáng ngợp. Lưu Diệu Văn thực ra không hề cố ý phát ra tin tức tố, nhưng hắn không biết tại sao phản ứng của Omega lại dữ dội như vậy. Chu Chí Hâm không còn cách nào, chỉ đành đặt tay lên chân của Alpha lắc nhẹ.

Đây là cầu xin giúp đỡ.

Nhưng lại giống như câu dẫn*.

* 勾引 (câu dẫn): dụ dỗ, quyến rũ.

Lưu Diệu Văn nuốt khan, yết hầu lên xuống, đúng là muốn lấy mạng người ta. 

"Em chờ chút, xong ngay đây."

Cũng may là đồng đội có mang miếng dán và thuốc xịt tới. Đội ngũ nhân viên phần lớn là Beta, không hề nhạy cảm với tin tức tố. Đợi đến khi họ phát hiện có gì đó không ổn và muốn dừng quay phim, Lưu Diệu Văn đã gỡ miếng dán sau gáy của Omega xuống, dán miếng mới vào thật chặt và xịt thuốc ức chế lên rồi.

Mùi cây cỏ của Omega trong không khí đã dần nhạt đi, tâm trạng bồn chồn vừa rồi cũng dần dịu xuống, thay vào đó là một vị ngọt như sữa. Lưu Diệu Văn cẩn thận xem xét hương vị trên bình xịt, hương vả tây.

Có vẻ không hợp với khuôn mặt thanh mát lạnh lùng của tiểu sư đệ chút nào.

Nhưng má sữa phinh phính... Hình như cũng khá đáng yêu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net