42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu hết những giấc mơ luôn có ý nghĩa.

Chu Chí Hâm ở lại ký túc xá của nhị đại hai ngày. Đến ngày thứ ba, khi mấy người bọn họ cùng nhau ăn cơm, Omega nhận được thông báo của nhân viên, bảo cậu ngày hôm sau đến công ty báo cáo.

Trở lại công ty chỉ là vấn đề thời gian, suốt ba năm qua công ty vẫn luôn giữ liên lạc với bên phía viện điều dưỡng. Nhưng thời gian trôi qua nhanh, lứa thực tập sinh cùng thời không thể nào đứng yên tại chỗ mà chờ đợi cậu được nữa.

Chu Chí Hâm có chút nghĩ không ra, sau tất cả, cậu quay lại công ty để làm gì?

Tam đoàn đã ra mắt được một năm, mười ba đứa trẻ ban đầu, có một số rời đi, cũng có thêm một hai người mới, cuối cùng 9 người thành đoàn.

Bọn họ có tương lai của riêng mình, mà Omega đã từng đứng tại trung tâm sân khấu của tam đại, đã ba năm không tập luyện, từ lâu đã khó có thể theo kịp sân khấu cường độ cao nữa rồi.

Chu Chí Hâm đã xem qua sân khấu 9 người của Tam đoàn, vô cùng gọn gàng và nhất quán, bất cứ phương diện nào cũng đều rất tốt.

Những đứa nhỏ từng dựa dẫm vào cậu đều đã đến lúc khôn lớn, những khuôn mặt hiện lên trong ống kính cực kỳ sắc nét, là bộ dáng của những thiếu niên trưởng thành.

Nhưng việc Chu Chí Hâm trở lại Trung Quốc không hề tiết lộ cho bất cứ người nào cùng thời, trong thâm tâm, cậu không muốn quấy rầy sự bình yên của mọi người.

Con số trên thang máy tăng lên từng tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng mười tám.

Năm đó, Chu Chí Hâm cũng đã từng vô cùng quen thuộc với mọi thứ ở đây.

Nhưng hiện tại, phản chiếu trong thang máy là dáng vẻ của một thiếu niên mơ hồ và xa lạ, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt, bên dưới là một vệt xanh lam nhàn nhạt, tựa hồ như chủ nhân của nó ngủ không ngon.

Không phải mấy ngày gần đây ngủ không ngon, mà là ba năm trước chưa từng có một giấc ngủ an ổn, chỉ có mấy ngày gần đây mới có thể ngủ sâu, nhưng vẫn chưa bù lại được.

Mũ và khẩu trang của Omega đều là màu đen. Chiếc áo phông bên trong và chiếc sơ mi trắng khoác bên ngoài đều là tùy tiện lấy từ tủ quần áo của Lưu Diệu Văn, với Chu Chí Hâm có hơi rộng, nhưng Omega mặc thấy rất thích.

Cậu cũng rất hợp với phong cách này.

Vừa hay cổ áo sơ mi cũng cao, che đi một nửa miếng dán ức chế sau gáy, chỉ để lộ ra viền ngoài.

Dấu hiệu đánh dấu tạm thời của Alpha rất dễ thấy, Chu Chí Hâm chỉ đành dùng một miếng dán ức chế để che đi, nhưng cũng nhờ đánh dấu tạm thời của Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm mới không cần phải đeo chiếc vòng ức chế bắt mắt đó.

Ít bị chú ý hơn nhiều.

Người đi cùng Omega đến công ty là Đinh Trình Hâm.

Trạng thái của Lưu Diệu Văn vẫn chưa hoàn toàn ổn định, mặc dù có Chu Chí Hâm ở bên cạnh mỗi ngày, hắn hồi phục rất nhanh, nhưng tin tức tố của Alpha có tính áp bức rất mạnh, lúc bị rối loạn, người bình thường khó mà chịu nổi, Lưu Diệu Văn vẫn không thể bước ra khỏi cửa.

Nhưng Alpha muốn đi cùng Omega, muốn đến mức ngang bướng.

Lúc Chu Chí Hâm lên xe, Lưu Diệu Văn bị nhốt lại trong ký túc xá, là Omega bắt tay với Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ làm vậy.

Đóng cửa xe, Omega lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lưu Diệu Văn: "Rất nhanh sẽ trở lại."

Lưu Diệu Văn tức giận không trả lời, Chu Chí Hâm đành nhìn ra từ cửa xe, lại nhìn thấy Alpha đang đứng bên cửa sổ nhìn chằm chằm chiếc xe, lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ lo lắng.

Có chút đáng thương.

Chu Chí Hâm bèn gọi điện thoại, xe chạy được một đoạn, biệt thự lùi dần về phía xa, cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng nhấc máy.

Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng, Chu Chí Hâm cảm thấy buồn cười, trong giọng nói cũng tràn ngập ý cười: "Tức giận rồi?"

Lưu Diệu Văn không trả lời.

Omega cười trấn an Lưu Diệu Văn: "Mấy chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết mà."

"Nhưng mà anh có thể đi cùng em." Alpha mở miệng, trong giọng nói ngoại trừ vẻ lo lắng còn ẩn chứa một nỗi bất an sâu sắc.

Thực ra kể từ lúc gặp lại, Chu Chí Hâm đã cảm thấy Lưu Diệu Văn đối xử với cậu quá mức cẩn thận.

Giống như đối xử với một món đồ thủy tinh, sợ rằng chỉ cần đụng vào cũng sẽ vỡ.

Omega thích sự chăm sóc dịu dàng mà Alpha dành cho mình, nhưng lại càng hoài niệm những khoảnh khắc náo loạn tùy ý của bọn họ ba năm về trước.

Lưu Diệu Văn quá cẩn thận, giống như đang tiêu tốn toàn bộ sức lực lên người cậu.

Nhưng Chu Chí Hâm không muốn nhìn thấy Lưu Diệu Văn lo được lo mất như vậy, càng không muốn khiến Alpha cảm thấy rằng, chuyện xảy ra ba năm trước là lỗi của hắn.

Omega phân tích lời nói của Alpha: "Anh đang lo lắng cho em..."

"... Anh không thể không lo lắng."

Chuyện xảy ra ba năm trước, đã trở thành một trở ngại tâm lý không thể vượt qua đối với hai người bọn họ.

"Nhưng chúng ta đến cùng vẫn phải có những đoạn đường cần tự mình bước đi, không phải sao?"

"Chu Chí Hâm..." Lưu Diệu Văn ở đầu bên kia điện thoại gọi tên của Omega, như thể đang cố gắng chặn lại những lời tiếp theo.

Giọng điệu của Alpha vô cùng đau đớn, Chu Chí Hâm không nhẫn tâm nói tiếp, cậu dừng lại một chút, giọng nói dịu lại: "Vậy thế này đi..."

"Lần này, em sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, không chỉ vì em, mà còn vì anh nữa."

"Đợi lần sau... Đợi anh khỏe lại, bất kể là đi đâu, chúng ta đều sẽ đi cùng nhau, có được không?"

Lời nói của Omega giống như một khúc gỗ cho người sắp chết đuối, Lưu Diệu Văn thả thuốc ức chế trong tay xuống, ký túc xá đã bị Chu Chí Hâm lục soát rất nhiều lần, đây là ống thuốc cuối cùng hắn giấu được.

Thuốc ức chế trong tay Alpha đập xuống ga giường, phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.

Lưu Diệu Văn trượt xuống mặt đất dọc theo mép giường, tim đập loạn mất hai nhịp. Hắn khó khăn mở miệng, tách mình ra khỏi quá khứ:

"Mau trở về nhé, Chu Chí Hâm."

"Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net