44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quyết định xong kế hoạch đào tạo và chốt được thời gian, Staff vốn định sắp xếp chỗ ở cho Omega nhưng bị Đinh Trình Hâm ngăn lại.

Lý do anh đưa ra đường đường chính chính, lại rất thuyết phục.

Lưu Diệu Văn phải dựa vào tin tức tố của Omega để hồi phục. Chu Chí Hâm cuối cùng cũng được chấp thuận cho ở lại ký túc xá của Nhị đoàn.

Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên ở bên ngoài cũng đang trên đường trở về, mọi người rất nhanh sẽ có thể tiến vào tập luyện.

Dĩ nhiên, trước khi tiến hành mọi lịch trình, điều đầu tiên cần giải quyết là trạng thái rối loạn của Lưu Diệu Văn.

Nhân viên đưa hai người đến bệnh viện.

Bác sĩ trùng hợp vẫn là vị bác sĩ từ ba năm trước, ông đuổi staff ra khỏi phòng hội chẩn, đeo mặt nạ bảo hộ rồi tháo miếng dán ức chế sau gáy ra khỏi cổ Omega.

Dấu răng trên ký hiệu tạm thời đã mờ đi một chút, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Bác sĩ nhìn hai người đang cúi đầu, không nhịn được nở một nụ cười nhàn nhạt. Đại khái là có một số người, sớm đã được vận mệnh an bài, nhất định sẽ ở bên nhau, cho dù con đường họ phải bước đi có gian nan vất vả thế nào, cuối cùng họ vẫn sẽ ở bên nhau mà thôi.

Phòng luyện tập của Nhị đại nằm tách biệt, vì để bảo vệ Omega tốt hơn, công ty đề xuất để Chu Chí Hâm ở lại luyện tập cùng thế hệ thứ tư.

Đề xuất này rất hợp lí, mọi người đều không phản đối, bao gồm cả Lưu Diệu Văn.

Người sợ Omega phải chịu tổn thương nhất, chính là hắn.

Mà chứng rối loạn tin tức tố của Lưu Diệu Văn, giải pháp mà bác sĩ đưa ra là đeo mặt nạ bảo hộ.

Mặt nạ được đeo trên mũi và miệng, sau gáy gắn một bộ phun tin tức tố, bác sĩ thực hiện rút một ít dịch tuyến từ tuyến thể của Omega và đưa vào bộ phun. Đó là giải pháp tốt nhất ngoại trừ việc chính bản thân Chu Chí Hâm ở lại bên cạnh Lưu Diệu Văn.

Chiết xuất tin tức tố không khó, chỉ là muốn xoa dịu Alpha, lượng dịch tuyến cần thiết để đáp ứng nhu cầu không hề nhỏ.

Lưu Diệu Văn nhìn kim tiêm và ống thủy tinh mà y tá mang tới, lông mày nhíu lại, tin tức tố không kiểm soát được tràn ra, đem theo khí thế áp bức.

Mặt nạ bảo hộ vẫn đang hoạt động tốt, nhưng áp lực từ trên người Alpha không phải chuyện đùa, thần sắc của hắn cực kì lạnh lẽo, y tá bất giác run lên khi đặt chiếc khay y tế xuống.

Có chút hoảng sợ.

Chu Chí Hâm chạm nhẹ vào bả vai Alpha, cười ái ngại với y tá, nói một câu xin lỗi.

Lưu Diệu Văn bị nhắc nhở mới nhận ra tin tức tố của mình, hắn cố áp chế lại, sau đó cùng Omega nói xin lỗi với y tá.

Alpha và Omega ngoại hình bắt mắt, cô y tá đỏ mặt, xua tay nói không sao rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Bác sĩ cười trêu chọc hai người, Chu Chí Hâm nghiêng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, sườn mặt của Alpha rất ưa nhìn, lông mày sắc nét. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Alpha nhìn về phía Chu Chí Hâm, nhướng mày tỏ ý dò hỏi. Chu Chí Hâm cong môi lắc đầu, Lưu Diệu Văn liền quay sang hỏi bác sĩ những lưu ý trong thời gian đeo mặt nạ bảo hộ.

Lưu Diệu Văn ghi nhớ rất nghiêm túc, hắn nắm chặt bàn tay đang đặt hờ bên túi quần của Chu Chí Hâm, miết nhẹ như an ủi.

Có lẽ là cảm thấy Chu Chí Hâm sẽ sợ hãi.

Đôi mắt đột nhiên hiện lên một tầng hơi nước, Omega ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt bác sĩ, cúi đầu để lộ ra phần gáy, sắc mặt đã bị bóng tối che khuất.

Thực ra cậu sớm đã không còn sợ mấy thứ này nữa rồi, những ngày ở viện điều dưỡng, việc lấy dịch tuyến diễn ra thường xuyên như cơm bữa.

Chu Chí Hâm một mình trải qua trong ba năm, vốn dĩ tưởng rằng mình đã có thể kiên cường mạnh mẽ đối đầu trước mưa gió.

Nhưng sau khi về nước, mỗi một hành động nhỏ của Lưu Diệu Văn đều như đang muốn nói với cậu, anh đang dốc toàn lực để bảo vệ em, em có thể không cần kiên cường, có thể lười biếng, cũng có thể ích kỉ nhỏ nhen.

Anh vẫn đang yêu em.

Từ những chi tiết nhỏ nhặt đó, Chu Chí Hâm được chiều chuộng đến xương cốt mềm oặt, không còn nghĩ đến những thứ như mạnh mẽ kiên cường gì đó nữa, chỉ cảm thấy mình giống như người không xương, cảm thấy...

Cảm thấy bản thân thật sự rất thích người ở bên cạnh này.

Mặt nạ bảo hộ chứa tin tức tố đã được chuyển hóa, đeo lên có một nét đẹp trai kiểu trung nhị*, nhìn giống như chiếc chỉ giảo khí* dành cho động vật có răng nanh.

*trung nhị: bệnh tâm lý của học sinh tuổi dậy thì

*chỉ giảo khí: đại loại là cái để ngăn cho động vật không cắn người ấy (hình dưới)

Buổi sáng trước khi ra ngoài, Chu Chí Hâm đưa tay luồn vào tóc Alpha, nhẹ nhàng xoa đầu hắn giống như đang chạm vào một chú chó lớn.

Cậu cách tấm mặt nạ bảo hộ, hôn Lưu Diệu Văn. Nụ hôn rất nông, cậu hôn đi hôn lại ở nơi tiếp giáp giữa nhựa và kim loại, ánh mắt nhìn xuống đôi mắt của Alpha.

Mang theo hàm ý trêu chọc.

Tràn ngập khoang miệng và khoang mũi của Lưu Diệu Văn là hương hoa diên vĩ, tin tức tố sau khi chuyển hóa không hề nồng đậm, vừa đủ để xoa dịu tin tức tố của Alpha, mùi vị thanh đạm, vị đắng se se quen thuộc của rễ cây ẩn hiện trộn lẫn trong dư vị của hương hoa.

Yết hầu của Alpha chuyển động.

Chu Chí Hâm vươn tay muốn chạm vào yết hầu đang chuyển động của Lưu Diệu Văn, nhưng còn chưa chạm vào đã bị người kia giữ lại. Lưu Diệu Văn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thấy Omega lắc đầu, một mực tỏ vẻ vô tội.

Ngay một giây tiếp theo, cậu ghé sát lỗ tai Lưu Diệu Văn thì thầm: "Sư huynh, tối nay gặp lại."

Lời nói còn đang vương vấn bên tai, Chu Chí Hâm đã chạy xa rồi, Omega dám làm mà không dám chịu. Bụng dưới siết lại, Lưu Diệu Văn hít thở thật sâu, dùng hương hoa diên vĩ nhè nhẹ tỏa ra từ chiếc mặt nạ bảo hộ để xoa dịu tin tức tố đang hết mực bồn chồn của mình.

Trước đây Lưu Diệu Văn không muốn Chu Chí Hâm gọi hắn là sư huynh, bởi vì cảm thấy, cách xưng hô này có phần xa cách. Bây giờ giọng nói của Chu Chí Hâm kề sát bên tai, cách xưng hô này đột nhiên lại mang theo một cảm giác hư hỏng diệu kỳ, vô cùng cám dỗ.

Mọi người đều tưởng rằng sức hấp dẫn của Omega dẫn dụ chỉ nằm ở tin tức tố, bọn họ cũng sẽ chỉ dùng tin tức tố để mê hoặc người khác.

Nhưng đến khi Lưu Diệu Văn tự mình trải nghiệm hắn mới hiểu rõ, sự mê người của Omega dẫn dụ còn gắn liền với tính cách, ẩn sâu tận trong xương cốt.

Lưu Diệu Văn ra ngoài, Hạ Tuấn Lâm đứng ở cửa, định nhảy lên lưng của em út nhưng lại bị Nghiêm Hạo Tường kéo lại.

Chú thỏ nhướng mày, đang định giơ móng vuốt thì nghe thấy Alpha của mình nói: "Em không ngửi thấy mùi hoa diên vĩ khắp người nó sao, còn định nhảy lên nữa, em muốn làm Chu Chí Hâm tức chết hả?"

Ngửi thấy vị ngọt của cây cỏ trên người Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm xoa mũi, lùi lại hai bước, vỗ vai Lưu Diệu Văn, để lại cho hắn một ánh mắt hàm ý bảo trọng, sau đó lấy mặt nạ bảo hộ trên tay che miệng và mũi của Nghiêm Hạo Tường lại, nói: "Đi thôi đi thôi."

Bọn họ đã tự ra quyết định, cả bốn Alpha đều đeo mặt nạ bảo hộ, còn ba Omega đều đeo vòng ức chế.

Đã ba tháng không có hoạt động hợp thể, lịch trình vừa được công bố, fan hâm mộ đều sung sướng đến bay lên.

Các Alpha trang bị đặc biệt, ngày hôm đó cụm từ #Thời Đại Thiếu Niên Đoàn đã lập tức bay lên hotsearch.

Các trạm tỷ nhả ảnh rất nhanh, những thiếu niên ăn mặc giản dị, mái tóc của các Alpha có phần hỗn loạn, chiều dài vừa chạm mắt, hơi che khuất tầm nhìn. Bọn họ thỉnh thoảng sẽ đưa tay vén tóc ra sau, kiểu tóc có chút rối lên, nhưng vào ảnh lại mơ hồ đem đến cảm giác vô cùng gợi cảm.

Ba Omega còn lại không đeo mặt nạ bảo hộ, cúc áo sơ mi được mở ra đến nút thứ hai, trên chiếc cổ trắng ngần hiện lên một vệt đen bắt mắt, có chút cảm giác cấm dục.

Mỗi người một vẻ.

Trong ảnh, các Alpha cau mày, thần sắc lãnh đạm, các Omega thanh thuần đẹp mắt, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào chiếc vòng ức chế quanh cổ.

Bọn họ ít khi xuất hiện với phong cách này, vừa gò bó lại sexy.

Trong hotsearch lời khen ập tới như nước lũ, fan hâm mộ không khỏi nở mũi tự hào, đập tan tin đồn rã nhóm bị đám blogger đưa tin hắc bẩn bấy lâu nay.

@tntyyds: Đệch... Đây là thứ tôi có thể xem miễn phí sao?

@tôi thực sự chỉ là fan mẹ: Cái này... nói một câu thật lòng (cmn muốn quỳ xuống).

@không phải chứ không phải chứ: Cứu mạng!!! Chỉ có tôi cảm thấy chỉ giảo khí của bốn vị Alpha quá hiểm rồi sao? Mặc dù Omega cũng đeo vòng ức chế nhưng trong đầu tôi chỉ có trung khuyển A x nữ vương O thôi.

@nick thật chỉ được đổi tên một lần: +1

@ở đây có một cái tên: Đinh Nhi ngạo mạn quyến rũ, Hiên Nhi thanh thuần câu dẫn, còn Lâm Lâm thì ánh mắt không phải quá tuyệt rồi sao! Cậu ấy nhìn tôi như nhìn một thứ rác rưởi, đột nhiên chân tôi cũng mềm nhũn luôn rồi!!!

@muốn Lưu Văn trở lại 1m6: Tôi có mặt tại hiện trường, hương hoa diên vĩ trên người Bát* lại nặng thêm rồi.

*Bát (Wan): biệt danh của Lưu Diệu Văn, giống như Côn (Gun) của A Chí.

@đời này có đợi được tm không?: Đệch, lầu trên đừng giết tôi, tôi bắt đầu rơi nước mắt rồi đâyy.

@bạn vui là được: Công ty rốt cuộc có cho con tôi đi viện không vậy?

@Bát A nhất vũ trụ: Tôi cũng ở hiện trường, chỉ có tôi cảm thấy trạng thái hôm nay của Bát tốt hơn những lần trước rất nhiều sao?

@chính chủ: Có gì nói đó, trạng thái hôm nay của Bát khá tốt thật.

@đừng hỏi: Hy vọng bọn nhỏ đều ổn.

@tiểu beta bình thường: Người qua đường cũng phải dừng lại nói một câu, quá đỉnh!

@tôi cũng có trái tim: Đệch, bốn vị Alpha tuyệt thế này, Lý Phi đúng là đã thắp cao hương rồi.

@người tị nạn cấp mười: Ánh mắt của sdfj đỉnh thật.

@nhìn mặt đặt tên: (Không ship cp đừng có đọc) Trở về biệt thự, Omega giật chiếc vòng ức chế đã đeo cả một ngày ném xuống mặt đất, trên chiếc cổ trắng ngần lưu lại một vệt đỏ. Cậu đặt một cuốn sách vào vị trí thứ năm trên hàng thứ 6 của giá sách lớn trong phòng khách, tên sách là "Trăm năm cô độc". Cánh cửa bí mật bên cạnh giá sách mở ra theo động tác của Omega, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào thông qua khe cửa. Bị nhốt tại nơi tối tăm không thấy ánh sáng, Alpha đeo còng tay ngẩng đầu lên nheo mắt... (mời mọi người tự ghép cp của mình vào).

@chính chủ: Đệch trong đầu tôi có hình ảnh rồi!!!! Cho tôi xem thế giới bên trong cánh cửa đi!!!

...

Chu Chí Hâm không hề biết đến làn sóng cuồng nhiệt mà TNT đã gây ra trên hot search, điện thoại sớm đã bị cậu ném sang một bên.

Việc tái huấn luyện vừa mệt mỏi lại nhàm chán, cộng thêm cảm giác đau đớn ê ẩm y như hồi còn nhỏ.

Giáo viên vũ đạo vốn không hiểu sự tình, cho nên đối xử với Omega giống hệt như các học sinh khác, nghiêm khắc trách nhiệm.

Xương cốt của Chu Chí Hâm vẫn xem như tương đối mở, chưa ở vào trạng thái cứng nhất, nhưng cậu vẫn không chịu nổi cảm giác bị một người đàn ông trưởng thành giẫm lên đầu gối, dồn lực để ép cậu xuống.

Cơn đau từ bên ngoài xương chân truyền đến, Chu Chí Hâm nghiến răng, kìm lại tiếng kêu đau đớn.

Giáo viên kinh ngạc trước sức chịu đựng của Omega, sợ sẽ làm Chu Chí Hâm bị thương, lần nào ép xong cũng đều hỏi có phải ép mạnh quá không.

Chu Chí Hâm chỉ im lặng lắc đầu.

Huấn luyện thể chất cũng vậy, nhiệm vụ giáo viên giao cho không hề nhẹ nhàng, đến mức sau khi hoàn thành, cả người Omega đều run lên bần bật.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mái tóc của Omega nhỏ xuống sàn gỗ, Chu Chí Hâm toàn thân đỏ bừng, ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm, cứ như vậy không ngừng hé miệng điều chỉnh hô hấp.

Nhưng khi staff đến hỏi cậu có ổn không, cậu chỉ nhìn người kia rồi nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Em vẫn ổn."

Chu Chí Hâm không thể nói với người khác, rằng cậu thực sự rất vui, có thể được tập luyện lại, đứng trong phòng tập vũ đạo, cậu gần như choáng ngợp vì sung sướng.

Một ngày lên lớp cuối cùng cũng kết thúc, giáo viên ra lệnh cho Omega không được phép tập thêm nữa, sợ sẽ làm tổn hại đến thắt lưng.

Omega bị cấm chỉ có thể ngoan ngoãn về nhà, nằm trên xe dọc đường trở về, Chu Chí Hâm đeo tai nghe dựa đầu vào cửa kính ngủ thiếp đi, đến nhạc còn chưa kịp bật.

Lúc xe về đến ký túc xá của Nhị đại, trời vẫn chưa quá muộn, vừa kịp giờ ăn tối. Tài xế nhìn cậu ngủ quá ngon, không nỡ gọi dậy.

Anh ta nhắn tin cho Lưu Diệu Văn. Nhị đoàn cân nhắc đến việc Tống Á Hiên vừa mới bị đánh dấu và tình trạng rối loạn của Lưu Diệu Văn, vẫn là ưu tiên theo đuổi hiệu quả thay vì lãng phí thời gian.

Mọi người rất nhanh cũng quay về, Lưu Diệu Văn cảm ơn tài xế, ra hiệu đỗ xe ngay ngắn rồi nhận lấy chìa khóa, bảo anh ta về trước. Sau khi tài xế đã rời đi, Alpha từ phía bên kia ngồi lên xe.

Chu Chí Hâm ngủ không an giấc, thân xe vừa động cậu đã giật mình tỉnh dậy. Lưu Diệu Văn thấy cậu đã tỉnh liền đến gần bên cạnh, không tháo mặt nạ bảo hộ xuống, nói: "Chu ca vất vả rồi."

Chu Chí Hâm vươn tay đặt sau gáy Alpha, ngón tay ấn vào nút mở khoá chiếc mặt nạ. Lưu Diệu Văn không đỡ lấy, mặt nạ trực tiếp rơi xuống sàn xe, phát ra âm thanh giống như bị bóp nghẹt.

Lưu Diệu Văn hôn lên đôi môi của Chu Chí Hâm, dịch tuyến đã qua chuyển hóa mặc sức giải phóng trong không gian nhỏ hẹp, bao bọc lấy hai người. Tin tức tố của Lưu Diệu Văn đã ổn hơn sau kỳ mẫn cảm, dần dần trở nên dày đặc, mùi rượu xâm nhập vào khoang mũi của Chu Chí Hâm, đem đến một trận tê tái.

Chi Chí Hâm bị Alpha ép vào khe hở giữa cửa sổ và ghế da, cả người co lại muốn trốn, nhưng đã bị Lưu Diệu Văn nắm lấy đầu gối áp chân lên ghế sau.

Chu Chí Hâm đang vùng vẫy thì nghe thấy tiếng chân mình đá vào chiếc mặt nạ bảo hộ.

"Còn đang trên xe mà." Omega cố gắng khôi phục lại lý trí của Alpha.

Lưu Diệu Văn vốn chỉ định trêu chọc Omega một chút, nhưng nhìn thấy Chu Chí Hâm cả người đã đỏ ửng như trái đào, trong mắt ẩm ướt một tầng hơi nước, lại không nhịn được giở thói xấu, muốn bắt nạt cậu nhiều hơn.

"Gọi một tiếng, chúng ta liền trở về."

Lưu Diệu Văn mới nói được một nửa, Chu Chí Hâm đã nghe hiểu rồi. Alpha là đang tính đến món nợ buổi sáng.

Chu Chí Hâm nhìn người đang cười trước mặt, cảm thấy mặt mình nóng lên như thiêu đốt, tự nhiên lại không gọi ra được.

Lưu Diệu Văn đột nhiên cúi xuống, cắn chặt môi dưới của Omega mút lấy, cảm giác mềm mại, lại đem theo hương vị ngọt ngào. Alpha chất giọng trầm thấp, hắn dính sát lại, đem theo một chút run rẩy, gọi cậu: "Chu Chu."

Chu Chí Hâm khẽ run lên, tưởng rằng Alpha vẫn muốn tiếp tục trêu chọc mình, không ngờ ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai, dịu dàng đến thấu xương: "Hôm nay có vui không?"

Nghe vậy, vành mắt Omega lập tức đỏ lên, cậu vòng tay qua tấm lưng rộng lớn của Lưu Diệu Văn, ôm hắn thật chặt. Cậu không trả lời, sợ rằng sẽ mất mặt lộ ra tiếng khóc.

Chu Chí Hâm dùng lực ôm Alpha rất chặt, chặt đến mức giống như muốn đưa bản thân dung nhập vào trong thân thể của hắn. Lưu Diệu Văn cảm nhận được động tác của Omega, nhẹ nhàng cọ đầu lên trán của cậu, dỗ dành an ủi.

Hắn hiểu sự mất mát của Chu Chí Hâm trong ba năm qua, cũng muốn dùng toàn lực để bù đắp lại.

Nước mắt thấm vào mái tóc của Omega, Chu Chí Hâm nghĩ, Lưu Diệu Văn tại sao có thể tốt đến như vậy, ân cần lại chu đáo, phù hợp đến cả linh hồn của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net