01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Tống Á Hiên khác với những ngưởi ỷ vào mình là Alpha mà thích đùa giỡn, tổn thương Omega. Từ lúc anh phân hóa đến nay, không hút thuốc, không uống rượu, không đi bar. Trong tim luôn hướng về Omega ngoan ngoãn được nhà anh nuôi, vì người này mà thủ thân.

Omega như thế nào mới có thể khiến hotboy được cả Học Viện Mỹ Thuật bình chọn thủ thân như ngọc như vậy? Tống Á Hiên nghiêm túc nói với những người bạn cùng phòng rằng anh đã là hoa có chủ.

Mở một vài video, một cái là đánh bóng rổ, một cái là câu cá, một cái là chơi trốn thoát khỏi mật thất nhưng nhân vật chính trong những video đó cùng là một người.

Mặc một bộ đồ đen trong mùa đông ấm áp, chạy ba bước ném bóng vào rổ rồi đập bóng đi tới, chàng trai với mái tóc cạo đi tóc mai mang lại cảm giác ngoan ngoãn, đôi mắt cún con nhìn thẳng vào camera, "Anh có quay lại được cảnh em ném bóng vào rổ không?"

Mặc một bộ đồ thể thao màu xám trong những ngày cuối thu, đội mũ ngồi yên lặng bên bờ hồ. Nếu không phải do người trong video có chớp mắt thì nó chẳng khác nào một bức ảnh tĩnh. Trong vài giây cuối cùng của đoạn video dài mười phút, chàng trai quay đầu, "Anh, trong hồ này không có cá à?"

Vào mùa hè, giới trẻ tụ tập ở khu trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đang dẫn đầu xu hướng. Chàng trai vừa thi đại học xong, háo hức với mọi thứ, chọn kịch bản kinh dị nhất, nhiều NPC* nhất. Lúc quay đầu, cậu dừng lại vài giây rồi mỉm cười, "Anh, hay là chúng ta chơi bản mở đèn, không có NPC đi?"

(NPC: Non-player character, nhân vật xuất hiện trong trò chơi mà không phải người chơi.)

Mọi người bị Tống Á Hiên ép xem hết video, từng lời nhận xét thốt ra trong ánh mắt mong chờ của anh, "Em trai cậu rất ngoan, rất nghe lời."

"Ai nói em ấy là em trai tôi? Đây là vợ nuôi từ bé của tôi."

"Cậu quê mùa quá đó. Bây giờ đã là thời đại gì rồi?"

"Nhưng em ấy đáng yêu."

Tống Á Hiên không chịu từ bỏ, lấy điện thoại mở ra vài bức ảnh lúc nhỏ. Cậu bé trong ảnh đang đội một chiếc mũ nồi mềm mại, mặc quần yếm. Khuôn mặt núng nính tròn trịa vì khuôn miệng đang mím lại, đang ôm eo Tống Á Hiên, chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn đáng yêu vô cùng.

"Em ấy tên Lưu Diệu Văn à?" Một người bạn cùng phòng chỉ vào bức ảnh, trên đồng phục học sinh có bảng tên.

"Đúng vậy. Có phải đến cả cái tên cũng rất đáng yêu không?"

Thật sự rất đáng yêu, có thể ngửi được cả hương sữa tràn qua bức ảnh nhưng cũng không đến mức đến cả cái tên cũng đáng yêu. Một số Alpha cười Tống Á Hiên mang một bộ kính lọc quá dày, lại trêu ghẹo thêm vài câu nữa mới biết vợ nuôi từ nhỏ của Tống Á Hiên là sinh viên năm nhất của Học Viện Thể Thao bên cạnh.

Omega có thể vào Học Viện Thể Thao thì có liên quan gì đến đáng yêu chứ?

"Mấy cậu mới quê mùa đó, đã thời đại nào rồi còn phân biệt đối xử với Omega. Sinh viên đại học không nên có tư tưởng cổ hủ như vậy."

Đây cũng không hẳn là phân biệt đối xử, mọi người đã tụ lại để xem lại ảnh và video rồi so sánh, để Tống Á Hiên nhìn rõ, không thể bỏ qua sự khác biệt của những tấm ảnh lúc nhỏ và video lúc lớn.

Lúc còn nhỏ thì như một bé sữa, lớn lên rồi mặc dù vẫn rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn rất nhiều, nào có dáng vẻ của một Omega. Muốn Tống Á Hiên cẩn thận một chút, nam sinh trung học bây giờ không đơn thuần chút nào.

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy những người này đang muốn dọa anh, nói tới nói lui vẫn là có thành kiến với Omega. Sắp đến giờ học tiếp theo rồi, một nhóm Alpha vội vàng mặc áo thun vào rồi chạy ra ngoài, tóc tai rối xù, luôn lôi thôi một cách tùy ý. Tống Á Hiên đi ở phía sau mà lắc đầu, so sánh tới so sánh lui vẫn cảm thấy Lưu Diệu Văn là tốt nhất.

Vừa ngoan vừa đáng yêu, là một đứa nhỏ tỏa sáng như ánh mặt trời.

Lại nói, từ lúc Lưu Diệu Văn lên đại học, tần suất cậu tìm anh giảm mạnh. Tống Á Hiên nhìn giáo sư già đang giảng về tư duy trên bục mà ngáp rất nhiều lần, anh không có nhiều hứng thú với khác phần mềm giải trí trên điện thoại.

[Tống: Em đang làm gì đó? Dạo này không đến tìm anh, rất bận sao?]

[Tống: Có phải em không khỏe không? Có chuyện gì phải nói với anh đó.]

Đợi đến lúc tan học, người kia vẫn chưa trả lời. Tống Á Hiên càng cảm thấy nhàm chán.

Omega nhỏ của anh lạnh nhạt với anh, phải làm sao đây?

Tống Á Hiên thở dài, mặc dù nói chuyện Lưu Diệu Văn có thật là Omega không, vãn chưa chắc chắn lắm.

Nhưng khi bọn họ còn nhỏ từng làm kiểm tra phân hóa, báo cáo cho thấy Tống Á Hiên là Alpha, Lưu Diệu Văn là Omega. Cho nên từ lúc Tống Á Hiên phân hóa thành Alpha, anh đã chắc chắn Lưu Diệu Văn sẽ là Omega.

Khoảng thời gian lớp 12 của Lưu Diệu Văn phần lớn đều ở trong trường, thời gian nghỉ đông và nghỉ hè không đến một tuần. Lúc đó Tống Á Hiên đã đến nơi khác học đại học, số lần liên hệ của hai người dần giảm xuống. Chỉ có đôi lúc Lưu Diệu Văn được dùng điện thoại mới có thể gọi cho Tống Á Hiên một lúc nhưng cũng chỉ có thể dặn dò vài câu giữ gìn sức khoẻ, không kịp nói gì nhiều. Lưu Diệu Văn phải tham gia rất nhiều lớp luyện thi.

Mãi mới đợi được đến lúc Lưu Diệu Văn thi đại học xong, Tống Á Hiên cũng được nghỉ hè, tưởng rằng có thể cùng nam sinh trung học vẽ nên một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ. Ai ngờ lúc anh trở về lại nghe nói Lưu Diệu Văn qua mười tám tuổi rồi vẫn chưa phân hóa được.

Người nhà họ Lưu đợi đến lúc Lưu Diệu Văn thi đại học xong mới đi kiểm tra toàn diện. Kết quả cho thấy tuyển thể Lưu Diệu Văn phát triển chậm bẩm sinh, pheromone trong cơ thể không thể phóng ra một cách bình thường. Cộng thêm việc Lưu Diệu Văn là học sinh thể thao, trong tình huống không biết rõ, lượng vận động quá lớn vượt sức chịu đựng của cơ thể, mặc dù không có triệu chứng rõ ràng nhưng pheromone trong cơ thể bị máu ức chế không thể lưu thông, cần phải tuân thủ tiến trình trị liệu, chỉ có thể dựa vào thuốc và chế độ ăn uống.

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn phải chịu áp lực học tập lại còn bị tra tấn về mặt thể xác, vô cùng đau lòng. Trong kỳ nghỉ hè, Tống Á Hiên thay đổi phương pháp làm Lưu Diệu Văn vui, cùng cậu đi tàu lượn siêu tốc vô cùng nguy hiểm, cùng cậu đi nhà ma tiêu tiền tìm khổ, còn cùng cậu chơi bóng rổ dưới cái nắng 30 độ của mùa hè.

Có lúc anh nghĩ, may mắn vì mình là Alpha, không thì làm sao có thể chịu được một Omega tinh lực dồi dào như vậy.

Đang lúc nhàm chán nhớ đến những đánh giá của bạn cùng phòng lúc cùng ăn cơm tối nay thì điện thoại vang lên tiếng nhạc chuông độc quyền của Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên vội vàng đổi tay cầm sách, phấn khích nhấc điện thoại.

"Anh."

Nghe Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn gọi một tiếng 'anh' ngay lập tức Tống Á Hiên cảm thấy sương mù đều bị đánh tan, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cách kiêu ngạo, lên án cậu suốt một thời gian dài không quan tâm đến mình, "Em còn nhớ đến người anh trai này à? Tưởng đâu em lên đại học tự do đến mức quên anh luôn rồi."

"Có đâu?" Từ lúc Lưu Diệu Văn vào kỳ vỡ giọng, giọng nói luôn rất trầm nhưng giọng điệu vẫn mềm mại như lúc nhỏ: "Anh, anh vừa mới tan học à? Em ở cửa tòa giảng đường số hai đợi anh, chúng ta cùng đi ăn được không?"

"Sao em biết anh đang ở đâu?"

"Trên mạng có người rao bán thời khóa biểu của anh. Lần đầu tiên em mới biết thì ra anh lại được chào đón ở trường như vậy."

"Phụt, giấm nhà ai đây?"

Qua chiếc điện thoại lạnh lẽo vẫn có thể ngửi được mùi chua, từ nhỏ đến lớn Lưu Diệu Văn ăn giấm đều đi đường vòng như vậy. Nhưng Tống Á Hiên rất thoải mái với dáng vẻ ý lại này của cậu. Lúc nhỏ còn có thể ôm lấy gương mặt tròn tròn mềm mềm núng nính mà ngoạm một cái nhưng bây giờ thì không được nữa, cậu nhóc đã vào tuổi dậy thì, vươn tay xoa tóc thôi cũng kháng cự.

Tống Á Hiên còn định nói thêm vài câu trêu chọc cậu nhưng Lưu Diệu Văn ở đầu dây bên kia không để tâm, lại nói: "Anh, anh nhanh lên chút được không? Em đứng đây lâu quá rồi, đã có một nam sinh và hai nữ sinh đến xin em thêm Wechat."

"Đệt!" Ban đầu Tống Á Hiên bước đi rất chậm nhưng ngay lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, "Không được cho! Bọn họ đều là bọn bắt cóc con nít đó! Một một ngã rẽ nữa là anh tới rồi!"

Tống Á Hiên chạy như bay đến, mà đứa nhỏ cậu nuôi lúc này đang mặc đồng phục của đội Los Angeles Lakers đứng ở bên hông cửa ra vào tòa giảng đường xoay bóng. Nhìn thấy Tống Á Hiên đi tới, lập tức giữ bóng lại, cười với anh.

"Anh, lát nữa đi ăn thịt nướng được không?"

"Được."

Tống Á Hiên thuận miệng trả lời, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn một chàng trai cách đó không xa. Nếu anh không chạy nhanh hơn chút thì có lẽ sẽ lại có người đến bắt chuyện với Lưu Diệu Văn.

Lúc còn nhỏ chưa từng thấy Lưu Diệu Văn lại được nhiều người để ý đến vậy, càng lớn càng cảm thấy Omega mình nuôi là một cái bánh thơm phức, Tống Á Hiên cảm thấy rất khó chịu, luôn có cảm giác lo lắng Lưu Diệu Văn sẽ bị người khác cướp mất. Anh đang đợi đến ngày cậu phân hóa, ấn cậu lên giường mà đánh dấu.

Lưu Diệu Văn đứng một bên nhìn anh cậu lại nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấu tất cả cả xúc trên gương mặt anh, đi đến trước mặt anh chặn lại ánh nhìn nhìn người khác của anh, bĩu môi:

"Anh nhìn ai đó? Anh đang nhìn Omega khác sao?"

"Hả?" Tống Á Hiên hoàn hồn, muốn lấy bóng rổ từ tay cậu nhưng Lưu Diệu Văn lại không đưa, "Không có. Anh không có nhìn Omega khác mà là tên Alpha đó hắn đang nhìn em. Lưu Diệu Văn, bây giờ em không ngửi ra được nhưng sau này sẽ ngửi thấy. A, không đúng. Em chỉ cần ngửi được anh thôi, không cần ngửi người khác."

Dáng vẻ bán tín bán nghi của Lưu Diệu Văn, nói vài câu đói quá. Tống Á Hiên muốn nắm tay cậu dắt cậu đi lấp đầy bụng nhưng Lưu Diệu Văn lại không cho nắm tay, ôm bóng rổ tự mình đi.

"Em sao vậy? Anh thật sự không có nhìn người khác, ngoan nào, cho anh nắm tay."

"Không phải, em vừa mới đánh bóng xong, tay dơ lắm."

Lưu Diệu Văn mở lòng bàn tay ra cho Tống Á Hiên xem.

Tống Á Hiên lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, nắm lấy cổ tay cậu, tỉ mì lau từng từng đốt ngón tay, từng khe ngón tay, sau khi sạch sẽ rồi nhịn không được mà nâng trên tay ngắm kỹ một lần.

Ei, ai cho phép em ấy lớn lên vậy hả?

Đôi tay nhiều thịt lúc nhỏ nay đã trở thành đôi tay của nam tử hán. Tống Á Hiên đặt tay cậu lên tay mình để so sánh kích cỡ mới phát hiện tay của Lưu Diệu văn đã lớn hơn tay của mình, lòng bàn tay có cảm giác thô ráp, vết chai dày đặc, đoán chừng là do đánh bóng rổ mà ra. Nhưng Tống Á Hiên vẫn cảm thấy đôi tay này rất đáng yêu.

(Omega của mình có là một thân nam tử hán 1m8x, vai rộng như Thái Bình Dương, ngũ quan sắc lẹm thì vẫn vô cùng đáng yêu =))) )

Một cậu trai vừa cao vừa đẹp trai, một tay có thể nắm được một trái bóng rổ, nhưng lúc ở riêng với nhau lại thích cong eo, gác đầu lên vai anh làm nũng không phải càng dễ thương hơn sao.

Tống Á Hiên nhịn không được mà xoa đầu cậu, trong ánh mắt vừa tủi thân vừa phản nghịch của Lưu Diệu Văn cười đến vui vẻ.

"Diệu Văn của chúng ta đáng yêu quá đi mất."

☪️ To be continue ☪️

Ps: Dạo gần đây tui chưa thích ứng được với việc đi làm :((((((((( Cho nên là tui sẽ chây lười một tíiiiiiiiiiiiiiiii :3 Vì cô Quinn nói cổ đợi được nên tui sẽ cố gắng chây lười nhiều chút hehe =))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net