05.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm nhận trực quan của Tống Á Hiên là Lưu Diệu Văn thực sự tức giận.

Khi chuông báo tan học, anh mới cảm giác được bản thân lần này đã đùa quá trớn.

Lưu Diệu Văn vẫn như thường ngày, thu dọn đồ đạc song ngồi đợi Tống Á Hiên. Nhưng khi Tống Á Hiên gọi cậu, cậu lại thản nhiên hỏi một câu.

"Anh không đi cùng Tạ Hành à?"

Tống Á Hiên lập tức phủ nhận, nhưng chưa kịp giải thích thì Lưu Diệu Văn đã mang cặp sách rời khỏi lớp học. Anh chỉ có thể trước tiên cầm theo túi của mình rồi đuổi theo.

Trước cổng trường là đường lớn, Tống Á Hiên bởi vì vội vã chạy theo Lưu Diệu Văn mà không chú ý xe cộ. Sau đó cả người liền đụng vào lưng cậu, ngẩng đầu phát hiện Lưu Diệu Văn đang trừng mắt nhìn anh.

"Anh đâu phải là con nít, sao lại không biết nhìn đường?"

Khẩu khí của Lưu Diệu Văn rất nóng nảy, đến mức Tống Á Hiên bắt đầu cảm thấy tủi thân. Không phải do Lưu Diệu Văn tức giận mà do bản thân uất ức muốn cùng cậu giải thích.

"Em nghe anh nói ~" Tống Á Hiên là người không thích khóc, chỉ là dáng vẻ từ nhỏ đến lớn của anh có chút mỏng manh, đáng yêu thêm đôi mắt ánh nước, khiến người khác nhìn vào liền mềm lòng, "Anh không có cùng Tạ Hành yêu đương, anh chỉ là giỡn với em."

Trước đây, mỗi lần anh chủ động làm hoà với Lưu Diệu Văn, cậu sẽ giả vờ hung dữ, một giây sau đó liền dính như sam với anh như ban đầu. Tống Á Hiên cho rằng lần này cũng như vậy, nhưng Lưu Diệu Văn chỉ nhìn anh với ánh mắt phức tạp, không nói thêm gì.

Cũng may là cậu đã bước chậm lại và đi song song với anh.

Tống Á Hiên cảm thấy không đúng, bọn họ trước giờ không có bầu không khí khó xử như vậy, sắc mặt của Lưu Diệu Văn làm anh bắt đầu cảm thấy luống cuống.

"Lưu Diệu Văn, anh không cùng Tạ Hành nói chuyện yêu đương, anh chỉ muốn trêu em thôi, đều là đùa giỡn."

"Không buồn cười."

~~~

Tới cuối đường lớn sau đó băng qua ngõ là một con phố ít người qua lại. Tống Á Hiên bình thường luôn kéo Lưu Diệu Văn đến cửa hàng nhỏ này để mua kem, hôm nay lại khác, bọn họ không có tiếng cười đùa như thường nữa.

Lưu Diệu Văn đứng yên nhìn Tống Á Hiên, "Tống Á Hiên, em không cảm thấy buồn cười."

"Lần sau anh sẽ không nói như vậy nữa, thực xin lỗi."

Tống Á Hiên biết điều nhận sai, anh không ngờ rằng chỉ một câu nói, anh cùng Tạ Hành đang trong mối quan hệ mà lại làm cậu tức giận đến như vậy. Từ phản ứng của cậu, anh càng xác định được "quan tâm" mà Tạ Hành nói đến không chỉ đơn giản là quan tâm giữa bạn bè, mà là Lưu Diệu Văn thích anh, Tống Á Hiên càng lúc càng chắc chắn.

"Lưu Diệu Văn, em không có điều gì muốn nói với anh sao?"

Vì phương thức dồn ép không hiệu quả, Tống Á Hiên đành đổi sáng cách hỏi khác. Hỏi xong bản thân anh cũng tự cảm thấy nực cười, không có người nào như anh, đuổi theo cậu chỉ vì muốn nghe được câu tỏ tình.

~~~

Hai người họ chưa bao giờ nhìn nhau với trạng thái kỳ lạ như vậy, Lưu Diệu Văn vừa mới mấp máy môi dưới còn chưa kịp lên tiếng. Bên trong hẻm đã truyền tới một giọng nữ sắc bén, cắt ngang hai người họ. Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên vô thức lùi hai bước rồi ngó đầu qua xem.

Cô gái kia cũng mặc đồng phục trường bọn họ, trông có vẻ lạ mặt. Có điều người trước mặt nữ sinh đó là người đã vô tình gián tiếp gây mâu thuẫn giữa bọn họ ngày hôm nay.

Tạ Hành đang cùng nữ sinh kia nói chuyện. Có lẽ hắn đã nhận ra có người trong hẻm, quay đầu nhìn thấy Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên. Đôi bên vô tình chạm mắt cũng không chào hỏi, Tạ Hành đem tầm mắt dời đi, đưa tay giữ chặt eo cô gái, cúi đầu hôn xuống.

Thời điểm Tạ Hành hôn xuống, Lưu Diệu Văn mạnh mẽ kéo Tống Á Hiên lại, tay còn lại che đi mắt anh.

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên đến trước canteen mới buông ra, cậu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của anh, thầm nghĩ liệu anh có đau lòng khi Tạ Hành ở bên người khác không, nhưng Tống Á Hiên hình như chỉ cảm thấy sững sờ trước cảnh tượng vừa rồi.

Lưu Diệu Văn thở dài, nói Tống Á Hiên đứng yên đợi cậu, chạy vào canteen mua một que kem vị sữa, mở ra đưa cho Tống Á Hiên.

"Cho anh à?" Tống Á Hiên được cưng mà sợ.

Chưa kể vừa rồi Lưu Diệu Văn còn giận anh, hơn nữa bình thường trong thời tiết này, cậu tuyệt đối sẽ không cho phép anh ăn kem, đột nhiên cho anh kem là có ý gì chứ.

"Ừ, chỉ được ăn một chút thôi."

Tống Á Hiên ngoan ngoãn nhận lấy, được ăn liền trở nên lười biếng, không chịu nhúc nhích. Lưu Diệu Văn đành cam chịu nhấc cổ áo anh kéo đi.

Lưu Diệu Văn không ngừng quay đầu nhìn nhìn Tống Á Hiên, chờ đến khi kem trong tay anh còn một nửa liền duỗi tay đoạt về, ném một đường parabol chuẩn xác vào thùng rác.

"Kem của anh!"

"Em đã nói là chỉ được ăn một chút."

"Lưu Diệu Văn, em thật lãng phí quá đi, anh muốn...."

"Tống Á Hiên, anh tốt nhất đừng chọc em tức giận."

Lời nói của Tống Á Hiên bị đánh gãy, chợt nhớ ra vừa nãy mới chọc tức Lưu Diệu Văn, ăn xong kém suýt chút nữa lại quên mất. Lập tức nhoẻn miệng cười lấy lòng, khoát tay tỏ vẻ không ăn nữa.

Nhìn Tống Á Hiên ngốc chết đi được, cậu cũng không nhẫn tâm nặng lời. Lưu Diệu Văn lấy khăn giấy trong túi, lau sạch kem còn vương trên khoé miệng của anh.

Tống Á Hiên ngốc như vậy, không phải đều là do cậu chăm sóc sao? Vì cái gì anh lại muốn thích người khác chứ? Bọn họ có thể thích anh nhiều như cậu sao?

Lưu Diệu Văn lần đầu tiên muốn cầu xin, "Tống Á Hiên, anh đừng thích Tạ Hành nữa được không?"

"Tại sao thế?"

"Bởi vì Tạ Hành không thích anh, anh ta cũng sẽ không đối xử tốt với anh."

Hắn sẽ không đối xử tốt với anh, cho dù có tốt thì chắc chắn cũng không bằng em, cho nên Tống Á Hiên, anh có muốn suy xét thích em hay không.

Lưu Diệu Văn muốn đem những lời này nói ra, lại không dám hành động lỗ mãng, cậu không dám chắc liệu Tống Á Hiên có còn thích Tạ Hành hay không. Sợ bản thân tỏ tình sẽ làm anh phiền não, đem anh đẩy ra xa.

"Là do anh không có cơ hội sao? Anh vừa mới nhìn thấy cậu ấy hôn cô gái kia."

Tống Á Hiên ngây thơ hỏi.

Quả nhiên Tống Á Hiên đã thấy.

Lưu Diệu Văn nuốt nước bọt, đem Tống Á Hiên ôm vào trong lòng, để đầu anh dựa vào vai mình.

"Không sao, đừng buồn."

Lưu Diệu Văn thấp giọng ở bên tai Tống Á Hiên an ủi, cậu hiểu được cảm giác người mình thích thân mật cùng người khác là như thế nào. Lưu Diệu Văn muốn dùng phương thức uyển chuyển để Tống Á Hiên ngừng thích Tạ Hành, chứ không phải dùng phương thức trực tiếp đả kích tinh thần của Tống Á Hiên như này.

"Đừng đau lòng, Á Hiên."

Tống Á Hiên được cậu an ủi cảm thấy có hơi khó hiểu, một lúc lâu sau mới hiểu được mạch não của Lưu Diệu Văn nghĩ gì.

Cho nên vừa rồi là sợ anh đau lòng nên cậu mới mua kem cho mình. Tống Á Hiên trong lòng cảm thấy tràn đầy ngọt ngào, cậu làm sao mà có thể đối với anh dịu dàng, tỉ mỉ như vậy.

"Anh không đau lòng." Tống Á Hiên dùng tay đẩy vai Lưu Diệu Văn, thoát khỏi vòng tay hắn, "Lưu Diệu Văn, anh một chút cũng không đau lòng."

"Thật sao?"

"Thật mà, anh không có đau lòng, anh cũng không thích Tạ Hành. Chính xác mà nói, trước đây anh nói thích cũng không phải là thích của yêu đương."

Lưu Diệu Văn cố gắng kiềm chế khoé miệng, không cần biết chính xác sự thích của Tống Á Hiên là gì, cậu chỉ quan tâm là anh nói, anh không thích Tạ Hành nữa.

Tống Á Hiên không thích Tạ Hành.

Vì vậy, cậu sẽ không bao giờ cho người khác có bất kỳ cơ hội nào lọt vào mắt xanh của Tống Á Hiên nữa. Lưu Diệu Văn nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, cậu phải đối xử với Tống Á Hiên tốt hơn để anh không thể thích người khác. Dần dần kéo Tống Á Hiên vào lãnh địa của mình, cậu không muốn ở bên cạnh Tống Á Hiên với thân phận là tri kỷ hay thanh mai trúc mã.

"Lưu Diệu Văn?"

"Ừm?"

"Anh không thích Tạ Hành nữa, anh phải tìm một đối tượng khác để thích."

Sau khi Tống Á Hiên nói lời này, tâm trạng vui vẻ của Lưu Diệu Văn bị dập tắt trong nháy mắt. Tức khắc tăng cường cảnh giác, cau mày nhìn anh.

"Tìm ai?"

Nếu anh thực sự có thể nói ra một cái tên, Lưu Diệu Văn đảm bảo bản thân không bóp chết cái người đó thì cũng sẽ mắng chết Tống Á Hiên.

"Anh vẫn chưa nghĩ ra." Tống Á Hiên bày ra dáng vẻ suy xét, "Em có đề cử ai không?"

Đề cử *** ( chửi thề, mọi người tự đoán nha)

Lưu Diệu Văn hướng mẹ Tống xin lỗi, cậu không nhịn được liền chửi thề một câu trong đầu.

Cậu hiện tại không muốn nói lý với Tống Á Hiên, nếu không cậu thực sự có thể tức đến chết. Xoay người bước đi thẳng, không kìm được vểnh tai lên nghe xem Tống Á Hiên có đi theo không.

May là anh cũng không quá ngốc, đi theo sau, ôm lấy tay cậu như gấu koala.

"Đi đường cẩn thận một chút."

Lưu Diệu Văn nheo mắt nhắc nhở Tống Á Hiên, nhưng người đang treo trên cánh tay cậu lại không nghe.

"Em cảm thấy Lưu Diệu Văn như thế nào?"

Tống Á Hiên hỏi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đạt được ý muốn của mình.

Mối quan hệ giữa cậu và Tống Á Hiên không còn đơn thuần là thanh mai trúc mã nữa.

Trước đây, cậu thường hay nhìn trộm Tống Á Hiên ở trên lớp, nhưng Tống Á Hiên bình thường không phải là vò đầu bứt tóc làm bài tập thì cũng là cau mày nghiêm túc nhìn giáo viên giảng bài. Nhiều lúc anh còn nằm dài trên bàn ngủ thiếp đi, căn bản là không chú ý đến Lưu Diệu Văn đang nhìn mình.

Nhưng kể từ ngày đó, Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn Tống Á Hiên, đảm bảo 100% sẽ đối mắt với anh.

Sau đó, cậu có thể nhìn thấy vành tai và hai má của Tống Á Hiên ửng đỏ.

Thật đáng yêu.

Ngày hôm đó, Tống Á Hiên đã dũng cảm ẩn ý người anh thích là ai.

Đương nhiên Lưu Diệu Văn cảm thấy rất tốt, nhưng bản lĩnh của Tống Á Hiên chỉ trong chớp mắt, từ hôm đó đến nay, anh một mực trốn tránh cậu. Nếu không phải bắt gặp Tống Á Hiên đỏ mặt, thì cậu đã cảm thấy Tống Á Hiên ghét bỏ mình.

Tống Á Hiên chắc chắn không ghét Lưu Diệu Văn, hơn nữa mỗi lần anh nhìn lén đều bị cậu bắt gặp. Vốn muốn tìm anh nói chuyện cẩn thận, thăng hoa tình cảm, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn luôn không tóm được bé mèo nhát gan này.

~~~

Sự kiên nhẫn có hạn, Lưu Diệu Văn không muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh nữa. Trưa hôm đó, Tống Á Hiên quay về lớp, bạn học đều đang nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, chỉ có Lưu Diệu Văn chống cằm nhìn anh.

Xung quanh không một tiếng động, nhưng đôi mắt của cậu nhìn ang cũng quá sắc bén đi.

Tống Á Hiên cảm thấy lần này bản thân không thể trốn tránh được nữa, giây tiếp theo liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía anh, kéo tay anh lên sân thượng.

Nơi này giống như trong tiểu thuyết đã nói.
Là nơi mà nhiều cặp đôi bày tỏ tâm ý với nhau. Nhưng Tống Á Hiên không ngờ sẽ có một ngày mình đứng ở đây, mà đối tượng lại là người cùng mình lớn lên, người mà mình quen thuộc nhất, Lưu Diệu Văn.

"Em kéo anh tới nơi này làm gì?"

Lưu Diệu Văn biết Tống Á Hiên đang cố ý hỏi, anh không bày ra dáng vẻ khó chịu. Nên cậu câu lấy ngón út của anh lại, thấy Tống Á Hiên không có ý định chạy trốn hay phản kháng, cậu đem lòng bàn tay của anh nắm lại.

Lưu Diệu Văn yên lặng giữ một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm siết chặt tay của Tống Á Hiên, nhìn Tống Á Hiên bằng ánh mắt đầy chân thành.

"Tống Á Hiên, em thích anh."

Giọng nói của Lưu Diệu Văn hay như vậy, tại sao từ trước đến giờ Tống Á Hiên lại không biết, Lưu Diệu Văn của anh, khi nói thích anh, âm thanh vì cái gì lại dễ nghe như vậy.

"Có được hay không? Tống Á Hiên anh nói xem, có muốn thử thích em?"

"Tống Á Hiên, Tống Á Hiên, Tống Á Hiên"

Lưu Diệu Văn thì thầm gọi tên, không kìm được ôm chầm lấy anh, còn chưa kịp nghe câu trả lời đã vùi đầu vào cổ Tống Á Hiên hít hương sữa quen thuộc, chỉ muốn chết trên người anh.

"Tống Á Hiên...."

"Được rồi." Gió thổi làm tóc của Lưu Diệu Văn cọ xát vào da của Tống Á Hiên, "Anh thật ngốc, chúng ta cũng thật ngốc."

Tống Á Hiên lại nói: "Lưu Diệu Văn, tại sao em lại không nói cho anh biết là em thích anh chứ, em thật ngốc. Chẳng qua anh so với em lại ngốc hơn một chút, không biết thích là như thế nào."

Lưu Diệu Văn bị Tống Á Hiên chọc cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc phiền muộn của anh, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má.

Ngốc một chút cũng không sao, may mắn chính là không bỏ lỡ đối phương.

"Chúng ta thật xứng đôi, vậy thì cùng nhau ngốc đến cùng vậy."

~~~

Chuyện bên lề

❗Xưng hô anh ở đây ý chỉ Tạ Hành

Nữ sinh trước mặt đã tỏ tình Tạ Hành rất nhiều lần và cũng đã bị anh từ chối bấy nhiêu lần.

Nhưng cô ấy thực sự kiên trì và chân thành.

Cô nói nếu lần này tỏ tình lại thất bại thì sẽ từ bỏ, Tạ Hành đột nhiên cảm thấy có chút đáng tiếc, thất thần một giây. Không nghĩ đến cô lại lùi về phía sau, dẫm phải chai thủy tinh trên mặt đất.

Hoảng sợ hét lên một tiếng, Tạ Hành theo bản năng liền đỡ cô.

Không biết có phải do tiếng hét kêu lên quá đột ngột mà thu hút người tò mò hay không. Nhưng Tạ Hành không ngờ rằng người đang nhìn vào là Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên.

Sao anh lại không thể tránh xa cặp đôi thối tha này, rõ ràng là thích nhau nhưng lại dây dưa, cố tình thả cơm chó khắp nơi.

Tạ Hành trong lòng thở dài.

Quên đi, coi như bái Phật đi Tây Phương, lập công làm chuyện lớn, làm một người thiện tâm.

Tạ Hành ôm eo nữ sinh kia, nhắm mắt hôn xuống.

Hy vọng là Lưu Diệu Văn sẽ hiểu, muốn là phải trực tiếp đoạt lấy.

END

Lời của tác giả: Cuộc sống gần đây có chút tẻ nhạt, khi viết truyện không có cảm giác ngọt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net