代表重庆欢迎你

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ ở Thượng Hải vào tháng 9 đạt đến mức cao nhất trong cả năm, nắng nóng như thiêu đốt, ánh mặt trời sáng chói khiến cho cảnh vật trước mắt trở nên chói loá, con đường lát đá dài giữa hai hàng cây, gió mùa hạ thổi qua, cành cây đung đưa tạo ra những điểm sáng lốm đốm trên mặt đường.

Căn lều đỏ được dựng lên tạm thời trong buổi đón chào tân sinh viên đông đúc, thanh sắt không ngừng kêu cót két vì nhóm sinh viên chen chúc nhau. Giọng nói của đàn chị đội mũ che nắng cũng trở nên khàn khàn, âm thanh của loa phát thanh cũng bị chìm trong những âm thanh nói chuyện rôm rả.

Thiếu niên đứng ở phía cuối, có sự khác biệt rõ rệt với các tân sinh viên khác, áo thun trắng đơn giản không có hoa văn, quần jean màu xanh nhạt, phần ống quần được xắn lên một chút, mang theo ba lô, lưng đứng thẳng tắp giống như khi học cấp ba đứng trước toàn trường phát biểu trong lễ tuyên dương Học sinh Ba Tốt, nghiêm chỉnh  đến mức ngay cả khi đi đường cũng không vung tay.

Cậu cầm giấy báo nhập học trong tay, đi theo dòng người đang di chuyển, cuối cùng đến được chỗ ghi danh.

"Xin chào, vui lòng xuất trình chứng minh thư."

Đàn chị nhanh chóng ghi vào sổ, ngẩng đầu xuyên qua chiếc kính mắt bị bao phủ bởi lớp sương trắng để nhìn chủ nhân của gương mặt trong chứng minh thư.

Rất trắng, làn da mịn màng không tỳ vết, mái tóc đen như mực mang đến cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, đôi mắt sáng loáng, không lẫn tạp chất, trong ánh mắt không có sự thiếu kiên nhẫn do chờ đợi.

Tống Á Hiên, người phương Bắc? Đàn chị đặt một dấu chấm hỏi trong lòng, nhịn không được liếc nhìn thêm vài cái.

Dáng vẻ thanh tú này lại giống người phương Nam hơn.

Cậu đưa tay lấy lại chứng minh thư, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, ngón tay xinh đẹp thuông dài, tại các khớp ngón tay ửng lên một màu hồng nhạt.

Đàn chị cười với cậu, lại phát hiện bên cạnh cậu không có sự hiện diện của bố mẹ.

"Bố mẹ em đâu? Không cùng em đến đây sao?"

Thiếu niên chậm rãi lắc đầu, khoé miệng rũ xuống, cất chứng minh thư vào túi đựng giấy nhập học.

"Không có, họ có việc bận."

Cậu dừng lại hai giây rồi chỉ sang phía bên kia.

"Nhưng mà bạn trai cùng em đến."

Vừa nói xong, đàn chị ngạc nhiên đến không nói nên lời, cô nhìn theo phương hướng ngón tay đang chỉ, nhìn thấy được một thân ảnh xuất chúng giữa biển người.

Người đó đứng ở xa xa phía bên ngoài, bên cạnh còn đặt hai vali hành lý, chiếc túi màu đen được cậu đeo chéo ra phía sau, trên người mặc một chiếc áo thun đen đơn giản hệt như là đồ tình nhân với chiếc áo trên người Tống Á Hiên.

Dáng người rất cao, hai đầu gối hơi khuỵ xuống nhưng giữa đám đông vẫn lộ ra nửa cái đầu.

Đàn chị thu hồi ánh mắt, ý cười trên mặt trở nên rõ ràng hơn, giọng nói chắc nịch:

"Cũng khá đẹp trai đó."

Tống Á Hiên cúi người thay cho lời cảm ơn, không muốn chiếm dụng thời gian của người khác, nhanh chóng bước ra khỏi dòng người đông đúc.

Sải bước dài đi qua con đường đầy nắng, Tống Á Hiên đứng trên bậc thềm, câu nói "Ghi danh xong rồi." còn chưa kịp nói ra, một chai nước cam đã được nhét vào tay cậu.

Lưu Diệu Văn nắm chặt cổ tay Tống Á Hiên, kéo cậu đến chỗ có bóng râm, cầm túi tài liệu lên che mất ánh mặt trời đang thiêu đốt.

Cậu nghiêng người về phía trước, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp:

"Sao vậy? Học bá không sợ phơi nắng nữa sao?"

Vặn chai nước cam ra uống một ngụm, làm dịu đi sự khó chịu do nóng bức, Tống Á Hiên đem chai nước còn lạnh đặt trên cổ.

"Nơi này không khác Trùng Khánh là bao, đều nóng."

Lưu Diệu Văn kéo vali hành lý đi về phía phòng ký túc xá, đi bên cạnh là Tống Á Hiên hai tay trống không. Cậu còn cố tình đi phía bên ngoài để Tống Á Hiên có thể đi trong bóng râm.

"Đúng vậy, chỉ là không biết mùa đông có lạnh như Trùng Khánh không."

Cậu đáp lại bằng tiếng Trùng Khánh, dùng vai đẩy đẩy lưng Tống Á Hiên, mím môi cười rồi lại nói bằng tiếng phổ thông.

"Lạnh cũng không sao, anh có bạn trai ôm."

Bánh xe vali cuốn theo cát bụi, thời tiết oi bức khiến cho chai nước cam lạnh trong tay Tống Á hiên nhanh chóng trở về nhiệt độ bình thường.

Mất một lúc lâu để tìm ra toà nhà ký túc xá số 1, Lưu Diệu Văn đối chiếu số phòng của Tống Á Hiên rồi đưa cho cậu cái vali màu trắng cùng với một bịch giấy thơm mùi hoa còn mới chưa được mở ra.

"Nhớ phải lau giường cho thật sạch trước đấy, có gì thì gọi ngay cho em."

Tống Á Hiên khẽ gật đầu, cất túi tài liệu đựng giấy báo nhập học vào ba lô, dùng hai tay cầm vali lên. Đi đến lầu một thì dừng lại, hướng về phía Lưu Diệu Văn vẫn còn đang đứng nhìn khoát khoát tay:

"Em mau đi tìm phòng ký túc xá của em đi."

Ngẩng đầu đáp lại một tiếng, động tĩnh này làm cho dì quản lý ký túc xá đang bận tìm chìa khoá trong phòng trực cũng phải quay sang nhìn, dì ấy vừa nhìn đã hiểu, cười đến hai mắt cũng híp lại.

"Ay yo, là cùng theo người yêu đến học đại học đây mà."

Dì ấy nói bằng tiếng phổ thông lại mang theo khẩu âm của người ở Thượng Hải lâu năm, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lưu Diệu Văn nhưng tay lại thoăn thoắt tách hai chùm chìa khoá đang bị vướng vào nhau ra.

"Bạn học đến từ đâu thế?"

Xoay chiếc vali về hướng ngược lại, lắc lắc phần tóc mái dài che mất tầm nhìn, chân cậu tiến về phía trước nhưng vẫn quay đầu trả lời câu hỏi của dì ấy:

"Trùng Khánh, nhưng người yêu cháu là người Sơn Đông."

Rất nhanh đã tìm được toà ký túc xá số 2, Lưu Diệu Văn tới muộn, các bạn cùng phòng khác đã cùng nhau ngồi trò chuyện để giết thời gian. Nhìn thấy bạn học mới, mọi người cũng tạm dừng cuộc trò chuyện lại, giúp Lưu Diệu Văn đưa hành lý vào phòng.

Rất vất vả mới nhớ được tên của bọn họ, Lưu Diệu Văn bắt đầu mở vali ra trải giường chiếu, cậu yên tĩnh nghe bạn cùng phòng nói chuyện, nghe bọn họ nói về việc để thi đậu trường này đã nỗ lực đến thế nào.

"Mẹ tôi đăng ký cho tôi một lớp học cấp tốc, bắt buộc tôi phải thi được hơn một trăm điểm."

*Ở Trung Quốc thi đại học gồm ba môn bắt buộc (tối đa 150 điểm/môn) và một bài thi tổ hợp (tối đa 300 điểm/bài thi), tổng điểm tối đa thi đại học bên đó là 750 điểm.

"Tôi cũng vậy, mẹ tôi tìm cho tôi một gia sư riêng, dạy 1-1, mỗi ngày đều phải làm một bộ đề."

Bọn họ trở nên tích cực hẳn sau đó lại ném vấn đề này lên người Lưu Diệu Văn.

Động tác trải ra giường vẫn không ngừng lại, Lưu Diệu Văn nhét drap giường vào các góc giường, rất tự nhiên mà đáp lại:

"Tôi là được người yêu dạy kèm."

Cậu có vẻ rất kiêu ngạo, động tác đột ngột dừng lại, đứng thẳng người dậy dựa vào bên cạnh cầu thang của giường tầng, hai tay khoanh lại trước ngực:

"Người yêu tôi là một học bá đích thực, vừa mới chuyển đến trường tôi đã thi được hạng nhất khối."

Âm thanh hâm mộ vang lên, tiếng la ó của các thanh niên không ngừng vang lên, Lưu Diệu Văn quăng gối lên giường, đẩy vali vào một góc nhỏ không chắn đường đi.

"Nói sau đi, người yêu tôi không thích người lạ, qua một thời gian rồi giới thiệu cho mọi người."

Cậu đến trễ nhất lại đi nhanh nhất, uống hai ngụm nước liền rời phòng. Một đường thuận lợi đi đến sảnh toà ký túc xá số 1. Lưu Diệu Văn tình cờ gặp được dì quản lý ký túc xá, cậu vẫy tay chào hỏi:

"Chào dì ạ, cháu đến đón người yêu đi ăn cơm."

Nở nụ cười mang theo ý thấu tình đạt lý tình yêu vườn trường của các thiếu niên hiện nay, dì quản lý khá ấn tượng với cậu nhóc đẹp trai này.

"Em với dì ấy quen biết từ khi nào thế?"

Đưa tay lần mò bắt lấy ngón tay của Tống Á Hiên, cầm nó trong lòng bàn tay rồi xoa nắn, khẽ lắc đầu:

"Em là người Trùng Khánh mà, nhiệt tình lắm."

Nhướng nhướng lông mày, Tống Á Hiên cố tình kéo dài giọng:

"Hửm, vậy ý em là anh không nhiệt tình sao?"

Bàn tay đặt bên hông kéo người trước mặt vào lồng ngực, Lưu Diệu Văn cũng không sợ nóng, lồng ngực dán vào lưng Tống Á Hiên, nhiệt độ tăng cao, nóng đến muốn thiêu đốt.

"Đương nhỉên là em không có ý đó, anh chỉ cần nhiệt tình với em thôi."

Gói khăn giấy chưa dùng hết được nhét lại vào túi của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên không đợi được nữa, chạy bước nhỏ đến căn tin đang được mở máy lạnh kia. Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, bên tai là tiếng bước chân rộn ràng.

Lưu Diệu Văn cầm hai khay đựng cơm đi theo dòng người đến nơi bày đây món ăn.

"Hai phần này, cảm ơn. Một phần siêu cay, phần còn lại không cay."

Mang đồ ăn còn nóng hổi vào chỗ đối diện Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn đưa phần không có ớt cho cậu.

"Ăn thử đi, không cay đó."

Tống Á Hiên qua loa nhai cọng rau xanh rồi nhanh chóng nuốt xuống, nghiêng người về phía trước, trong tiếng ồn ào huyên náo nói chuyện với Lưu Diệu Văn:

"Hôm nay bạn cùng phòng thấy em đưa anh đến."

Ngước mắt lên nhìn không nói gì, Lưu Diệu Văn khẽ gật đầu biểu thị đã nghe được lời Tống Á Hiên nói.

"Bọn họ hỏi anh, lúc học cấp ba bạn trai cậu thích đánh nhau lắm đúng không, anh nói bọn họ nhìn người chuẩn thật."

Khoé miệng câu lên, cười đến vui vẻ. Lưu Diệu Văn ăn thêm một đũa cơm, dùng giấy lau khoé miệng.

"Đây không phải là đã cải tà quy chính rồi sao?"

Cậu không vội ăn tiếp, nâng đũa lên rồi lại buông xuống.

"Chuyện đó còn phải cảm ơn các bạn học chung lớp của chúng ta."

Gắp một miếng thịt vào khay cơm của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên kịp thời ngắt lời cậu, ngẩng đầu liền nhìn thấy bạn cùng phòng mới đi lấy cơm cũng không quên vừa đi vừa nói chuyện bát quái.

"Được rồi, giáo bá của chúng ta mau ăn đi."

Điểm không tốt với các cặp đôi trong trường đại học là gì? Đó chính là có quá nhiều người dành sự quan tâm đặc biệt cho mối quan hệ của bạn. Tống Á Hiên vừa vế đến ký túc xá, ba cái đầu liền ló ra khỏi giường.

"Á Hiên."

Bọn họ gọi cậu, giống như là được hồi máu trong nháy mắt, hơi lạnh phả ra từ máy lạnh làm tiẻu tan sự mệt mỏi lúc chiều của mọi người.

"Cậu với bạn trai cậu làm sao quen biết nhau vậy?"

Cởi giày ra, đặt vào dưới gầm giường, Tống Á Hiên trả lời đầu đuôi ngọn ngành:

"Là bạn học trung học, tớ chuyển đến trường bọn họ năm lớp 12."

"Vậy..."

Bọn họ dừng lại một chút, có hơi do dự, ngập ngừng hỏi:

"Cậu ấy có từng vì cậu mà đánh nhau chưa?"

Bàn tay đang thắt dây giày chợt ngừng lại, Tống Á Hiên suy tư:

"Có."

Cậu đáp lại, đôi mắt trở nên mơ màng, suy nghĩ lại trôi dạt về phương xa.

---------------------------------------------

Ở thành phố núi đó, nơi đứng trên toà nhà cao tầng không biết chính xác đang ở tầng bao nhiêu, nơi có những con đường trên đỉnh toà nhà không biết dẫn đến nơi đâu, nói có tàu điện chạy xuyên qua toà nhà, nơi mà tiếng gào thét vang vọng biến mất cùng ánh chiều tà khuất sau núi.

Tống Á Hiên ngồi bó gối trên bậc thang, nhìn những chiếc xe lửa lần lượt chạy ngang qua, trục bánh xe chuyển động đưa những hành khách trên chuyến tàu ấy đến những nơi xa xôi.

"Anh có điều ước nào muốn ước nguyện không? Chỗ này linh lắm."

Lưu Diệu Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi mắt lấp lánh còn sáng hơn cả đèn đường.

"Linh đến mức nào?"

Tống Á Hiên hỏi, quay sang nhìn góc mặt nghiêng đang nghiêm túc của người bên cạnh.

"Chỉ cần anh nói ra, sẽ có người nghe được. Chỉ cần có người nghe, thì chắc chắc sẽ có một chút ít khả năng trở thành hiện thực."

Gió đêm mùa thu rất lạnh, câu chữ nói ra rất dễ bị cuốn theo gió, nhưng lại có một người, vươn tay ra, tóm lấy mỗi một câu mỗi một chữ của điều ước mà bạn nói ra.

"Anh hy vọng có thể ở lại một chỗ lâu một chút."

Muốn ở lại Trùng Khánh lâu một chút, muốn bên cạnh cậu lâu một chút.

Lưu Diệu Văn nghe thấy rồi.

---------------------------------------------

Sơn thành đêm nay vẫn là một đêm tịch mịch đầy sao như cũ, quạt điện cũ kỹ đã lâu ngày không hoạt động, những tờ giấy ghi chú, những bài kiểm tra của hai người vẫn nằm trong chiếc hộp đã bị đóng bụi.

Nơi chân cầu mà đoàn xe lửa chạy qua, những chiếc đèn đường mờ ảo không biết đã được thay qua bao nhiêu cái bóng, ánh sáng rực rỡ chiếu lên từng bước chân của hai người, tạo ra một chiếc bóng thật dài thật dài.

Lưu Diệu Văn đã tốt nghiệp đại học cùng với Tống Á Hiên đã tốt nghiệp đại học, cùng nhau đi qua con đường cả hai đã cùng nói cho nhau nghe về những ước mơ, lý tưởng vào năm lớp 12 ấy.

"Còn nhớ nơi này không? Hồ ước nguyện của anh đó."

Vạt áo bị gió đêm thổi đến chao đảo, Tống Á Hiên kéo dây khoá áo khoác, nhìn dòng sông lặng lẽ chảy phía bên kia đường sắt.

"Lại ước thêm một điều nữa đi."

Cậu phảng phất nhớ về năm đó, nắm chặt hai tay, nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt tràn ngập nhu tình của Lưu Diệu Văn.

Xe lửa vừa đúng lúc chạt vụt qua, trong âm thành đều đều của trục bánh xe, câu ước nguyện này lại một lần nữa được người ấy giữ chặt, cầm chắc trong lòng bàn tay.

"Hy vọng Lưu Diệu Văn có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi."

Cậu cười, đợi khi xe lửa chạy qua, bắt chước dáng vẻ của Tống Á Hiên, ngẩng đầu về phía bầu trời tối đen, hô to:

"Có thể nhìn thấy mặt trời không?"

Tiếng ầm ầm của xe lửa xa dần, âm thành vẫn còn vang vọng nơi phương xa.

"Có thể thấy."

Tống Á Hiên đáp lại, cùng cậu ấy bật cười vui vẻ, chỉ tay về phía mặt trời mọc.

Một bàn tay vòng ra từ phía sau, ngón tay nắm lấy bàn tay của Tống Á Hiên, một ánh sáng nhó loé lên, trên ngón tay của Tống Á Hiên xuất hiên thêm một chiếc nhẫn phù hợp với kích thước tay.

Chiếc nhẫn loé sáng đến chói mắt, tựa như ánh mặt trời vào lúc bình minh.

Lúc hoàn hồn, cậu ấy đã đứng trước mặt, gió đêm thổi đến tóc cậu đề rối loạn.

"Vậy thì kết hôn đi."

Cậu nói.

"Đây là nơi cao nhất ở Trùng Khánh, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của sơn thành."

Lòng bàn tay của Lưu Diệu Văn rất nóng, tấm chân tình của cậu ấy cũng vậy.

Cậu cuối đầu, hôn lên bàn tay đeo nhẫn của Tống Á Hiên.

"Thay mặt Trùng Khánh hoan nghênh anh."

Trong dòng sông thanh xuân vô danh mà náo nhiệt của Tống Á Hiên, nơi gốc cây trên con đường không nhìn thấy điểm cuối, có một người luôn đợi ở đó, đã bầu bạn trong những năm tháng tưởng chừng như vô định của cậu, cũng là người này, bên cạnh cậu đến lúc bình minh.

Cái câu "Thay mặt Trùng Khánh hoan nghênh anh" đó đã mở ra một bắt đầu đẹp đẽ và một thời kỳ viên mãn.

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net