one-shot thôi hén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hakyeon hay gọi tụi nhỏ từ tận đầu bên kia ký túc xá, Wonshik để ý thế.

“Chú mày lại được triệu hồi kìa.” Jaehwan nói, tay vẫn gõ gõ điện thoại.

Wonshik làm mặt rầu rĩ. Không có hiệu quả lắm, nhất là khi mắt Jaehwan vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. “Anh đi được mà.”

“Được chứ.” Jaehwan đáp. “Nhưng ở đây thoải mái hơn.” Cậu dành ra một chốc, bĩu môi với Wonshik, trưng ra đôi mắt tròn xoe cún con rất, (phải công nhận rằng) rất là dễ thương.

Wonshik tập trung hết ý chí, cưỡng lại việc tung hô độ đáng yêu của Jaehwan và nhấc mông đi.

“Ô, em đây rồi. Tắt đèn đi.” Hakyeon ở trên giường nói khi Wonshik bước vào phòng. Hakyeon đang mặc bộ pyjama chuột Mickey, vùi trong mớ mền gối với một chân ló ra khỏi chăn, điện thoại để trên ngực. Anh vẫy tay về phía bức tường.

Wonshik nhìn theo.

Hakyeon cách cái công tắc đèn đúng hai bước.

“Anh thiếu điều nằm kế bên nó luôn đó.”

“Đúng, mà, em đang ở đây luôn mà, nên, làm đi.” Hakyeon nói, cứ như gọi người khác từ tuốt bên kia ký túc xá để tắt đèn là chuyện hợp lí vô cùng.

“Thiệt luôn hả?”

em đang đứng đó anh đang nằm đây anh nhờ em làm, nên.”

“Anh-”

“Tắt đèn đi Wonshik.” Hakyeon đanh giọng.

Wonshik thực sự, thực sự không ngờ một cơn rùng mình có thể chạy dọc sống lưng mình một cách sống động đến vậy.

Cậu nuốt khan rồi tắt đèn.

“Cảm ơn em.” Hakyeon nói, chừng hài lòng lắm.

Hakyeon giờ đây càng thu mình lại trên giường, chăn phủ đến tận tai, đầu tóc bù xù đến hết một nửa, còn một nửa kia xẹp xuống vì nằm trên gối. Hoàn toàn ngược lại với vẻ quyến rũ thường ngày. Dễ thương thật đấy, đáng yêu quá luôn, nhưng không phải quyến rũ.

Ngoại trừ việc cái não thằn lằn của cậu có vẻ không đồng ý bị Hakyeon sai vặt mòng mòng như thế. Chẳng hiểu nổi. Chuyện Hakyeon đóng vai sếp bọn họ là bình thường quá đỗi. Nó chưa bao giờ làm gáy cậu nhói lên như ong đốt rồi cái nóng đậu lại, làm tổ trên bả vai.

Ngoài lúc, đầu óc phản phé của cậu gợi lại thực tại phũ phàng, đầu tuần, khi Hakyeon nhờ Wonshik đưa anh máy tính bảng. Và tuần trước, khi Hakyeon kêu Wonshik yên một chỗ để mình bám dính lấy lưng cậu vì trời lạnh. Và-

Hakyeon nhướng mày nhìn cậu: “Em đi được rồi?”

Wonshik nhận ra mình vừa đứng thẫn thờ ngay cửa cả một phút đồng hồ, bầu bạn với một cuộc khủng hoảng tinh thần be bé.

Có lẽ gương mặt cậu để lộ ra hết rồi, vì Hakyeon chau mày lại và ngồi dậy. “Nè. Mọi thứ ổn chứ?”

“Ừm. Vâng. Ngủ ngon.” Wonshik nói rồi chuồn đi mất, và chắc chắn, chắc chắn là không có đi sóc lọ trong nhà tắm.

***

Không phải như là cậu cố để Hakyeon sai vặt mình sau việc đó nữa. Thật.

Nếu cậu đứng cạnh Hakyeon lâu hơn bình thường một chút, đó là cho mục đích thí nghiệm. Để thử và tái tạo điều kiện lần đầu tiên khi nó xảy ra. Kiểu như thế. Vì khoa học. Thật của thật luôn.

Mà cũng chẳng phải cố gắng gì nữa, Hakyeon vốn luôn có năng khiếu trong việc ra lệnh cho người khác.

“Đi.” Hakyeon nói, đánh nhẹ vào eo rồi khẽ vỗ đầu cậu. “Sao đột nhiên lại lì lợm thế hả? Bình thường em có vậy đâu.”

Cơn rùng mình lại hiện lên, cậu tách ra khỏi anh một chút, không chắn lối nữa.

Hakyeon đi qua, tiện tay vỗ bụng cậu bảo: “Đấy. Có gì khó đâu nào?”

Sanghyuk nhìn cậu đầy hiếu kỳ, còn Wonshik thì kiên quyết lờ đi. Sanghyuk nhướng mày, khuôn mặt lộ rõ sự hoài nghi của mình, nhưng lại nhanh chóng trở về trò kết duyên Taekwoon với cái sàn nhà.

***

Lần tiếp theo, họ ngồi trong phòng chờ đã được sáu tiếng, nghĩa là lúc cả bọn đã trượt dài trong chán chường tưởng chừng như vô tận, nơi công dụng mới của móc phơi áo là để làm trò giải trí. Cả Jaehwan và Sanghyuk đang diễn lại cảnh Hongbin thủ tiêu hai đứa như thế nào trong trận game tối qua.

Vậy nên Wonshik không thể lấy cớ cho việc mình lại đứng dậy mỗi khi Hakyeon thở dài thườn thượt và nói sẽ thiệt là hay nếu có ai kiếm có mình gì đó để uống.

“Thì, ít nhất phải có ai ở đây quan tâm cho long thể trưởng nhóm của mình chứ.” Hakyeon phát biểu khi Wonshik trở lại từ máy bán nước tự động, tận tay đưa anh đồ uống.

“Anh Wonshik đã cho anh một lon nước mà anh còn chưa đụng vô kìa. Thật ra, vài lon luôn ấy chứ.” Sanghyuk chỉ ra. Taekwoon ré lên như sắp chết khi Sanghyuk chọc cái móc áo vào bụng cậu.

Wonshik nhận thấy bên cạnh Hakyeon, là một cái núi nho nhỏ những thứ cậu cống nạp cho anh.

Cho tới hiện tại thì số lượng gồm có ba loại nước khác nhau, một gối tựa cổ, tai nghe của cậu, bốn gói snack, kịch bản cho chương trình tạp kỹ sắp tới mà Hakyeon để trong khu vực chờ của BTOB và một cái quạt nhỏ. Hakyeon sắp xếp lại mấy lon nước trong mớ đồ kia như một vị lãnh chúa nhân từ, chấp nhận những cống vật được dâng tới mình vậy.

Hongbin và Jaehwan đang rất cố gắng giả bộ như mình không tính toán gì cả.

“Cảm ơn” Hakyeon tít mắt với Wonshik, làm dạ dày cậu như muốn lộn ngược lên. Có thứ gì đó ở Hakyeon trong những tình huống như thế này, được chăm chút và chiều theo, làm Wonshik muốn viết những lời nhạc thật sến súa về hàng mi và đường cong trên đôi môi anh.

“Không có gì.” Wonshik nói với điệu bộ ngượng ngạo nhất mà thế giới từng chứng kiến. Cậu nhét tai nghe vào và thả mình xuống ghế, cố không rơi vào tuyệt vọng của cuộc đời mình.

“Thử một lần nữa đi.” Cậu nghe Jaehwan rù rì với Hakyeon. “Em cược bằng thịt bò luôn.”

“Thử gì cơ?” Hakyeon hỏi.

Wonshik thật không hiểu nổi cái nhướng mày của Hakyeon chỉ đơn thuần là bối rối hay thơ ngây trong tính toán cao độ. Kiểu gì đi nữa, cậu cũng chết tới nơi rồi.

“Được ăn cả ngã về không.” Taekwoon khẽ gọi Jaehwan.

***

Tối hôm sau, Wonshik quyết nhốt Sanghyuk ở ngoài cả tiếng đồng hồ, tự thẩm nghĩ về những trai xinh, những gái đẹp, về cái gì cũng được trừ Hakyeon lên giọng bảo cậu dọn máy rửa chén đi. Một thất bại thê thảm. Cuối cùng, cậu nằm trên giường với cậu nhỏ buồn rũ, có làm cho nó hiểu Hakyeon hách dịch toàn sai vặt người khác là không hề đáng mừng đâu và tự hỏi, mình đã ăn ở kiểu gì thế này.

“Sao lại bây giờ, đùng một cái?” Cậu hỏi nó, đầy não nề.

“Sao chứ?” Sanghyuk hỏi, bước vào và nằm phịch lên giường.

“Không có gì.” Wonshik liền nói.

“Vậy thì, tại sao anh tự nguyện làm ô-sin của Hakyeon hoài thế?” Sanghyuk nằm dài trên giường hỏi.

“Anh không có.” Wonshik nói, gom hết gối mền về phía mình.

“Anh có đó. Ý em là, em không có than phiền gì đâu, nhưng nó hơi bị kì ấy. Đó là do cá cược, hay-“

Wonshik có thể nghe tiếng Sanghyuk quay đầu lại kêu ken két như một con rô bốt. Cậu liền cân nhắc xem có nên đào một cái hố xuống tâm trái đất để trốn bất kì câu hỏi nào sắp thoát ra từ miệng Sanghyuk.

“Ôi trời ơi.” Sanghyuk thảng thốt.

Thằng nhóc vừa nghe như sinh nhật nó đến tới nơi rồi, vừa như tội nghiệp và tự thán phục bộ-não-trời-ơi-thông-minh-quá-đi của mình hay cái gì đó tương tự vậy.

“Lạy thần. Anh thích vụ đó.” Sanghyuk lên tiếng.

“Không phải như vậy.” Wonshik vội đáp.

“Không, không, giờ em hiểu rồi, đó là thứ duy nhất có lí thôi.”

Wonshik kêu lên một tiếng tuyệt vọng, xem xét lại khả năng có nên chôn mình xuống vỏ trái đất và kết bạn với giun dế để không bao giờ phải nhìn mặt các thành viên cùng nhóm hay không nữa.

“Tội anh tôi. Có khá hơn không nếu em ra lệnh cho anh, để đổi gió?” Sanghyuk đề xuất, thằng nhóc vẫn quá vui tươi cho Wonshik, người đang khủng hoảng trầm trọng.

“Đổi gió?” Wonshik nói.

Sanghyuk nhún vai, kiểu, ừ okay, có lý.

Không phải như việc Sanghyuk tinh nghịch ra lệnh cho cậu không làm Wonshik thấy bồn chồn, ngược lại càng làm cậu thấy khốn khổ hơn một tí. Nhưng nó không chỉ có vậy. Nó cũng là Hakyeon đơn giản chỉ thích được phục vụ, cái cách cả người anh như toả sáng với sự hài lòng mỗi khi sai ai đó làm việc gì. Nó hợp với anh vô cùng.

“Đúng rồi, em nghĩ sẽ không giống được đâu. Em xin lỗi, nhưng tiêu anh rồi.” Sanghyuk cười rồi nói.

Wonshik trở mình rồi rút mọi sự cảm thán vào cái gối đáng thương.

***

Hôm sau, Hakyeon bâng quơ kêu ai đó lấy áo khoác diễn cho anh, và Wonshik lập tức đứng lên, với lấy cái áo trên kệ và khoác lên vai Hakyeon như một phản xạ vô điều kiện vậy.

“Cảm ơn.” Hakyeon nói, chỉnh lại vai áo. Wonshik bận sửa lại dây micro cho anh, để nó đúng vị trí và không bị tuột ra.

Hakyeon, trong khi sửa lại mic, lơ đễnh vuốt tóc cậu. Wonshik chẳng thể cưỡng lại được, nhẹ dụi đầu vào lòng bàn tay Hakyeon.

Hakyeon nhìn cậu, sự bất ngờ nằm trong từng cái chớp mắt. Khi anh bỏ tay xuống, những đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai Wonshik.

Đạo diễn nói họ sẽ lên sóng trong mười phút nữa, và giờ Hakyeon đang bận rộn điểm danh các thành viên, đảm bảo mọi người đều có mặt, nhưng Wonshik bắt gặp cái nhìn của Hakyeon về phía mình, đầy tò mò, dò xét.

Wonshik tiêu thật rồi.

***

Thực sự rất khó để tránh mặt một người mình vừa sống và làm việc cùng, đặc biệt là ngay giữa đợt quảng bá, nhưng dạo này có vẻ đây là cách duy nhất để cậu không phải đào hố chôn mình. Chỉ mới hôm trước khi Hakyeon than phiền bàn chân nhức mình đến chừng nào, Wonshik đã quỳ xuống để mát xa cho anh trước khi cậu kịp nhận ra. Wonshik khá ấn tượng với hiệu quả của việc trốn tránh này, dù nó có liên quan đến chui vào tủ đồ hậu trường và thấy nó trớ trêu hết sức khi cậu ôm gối và bị cây lau nhà cạ vào lưng tới mười phút.

Điện thoại rung lên, cậu lôi nó ra và thấy tin nhắn của Hakyeon trong group chat.

Hakyeonnie 20:14
em đâu rồi Wonshik?
Hakyeonnie 20:15
hay một nhóm nữ xinh xắn (đến kinh dị) giấu em đi rồi?
Hakyeonnie 20:16
không thiệt đấy, em đâu rồi?
anh sẽ kêu hyukkie truy lùng em về

Cậu cẩn thận không mở tin nhắn, để như cậu chưa đọc được nó vậy.

Điện thoại lại rung lên, lần này là từ Sanghyuk.

Hyukkie 20:17
Này anh nên có mặt đi vì Hakyeon trao giải cho ai tìm ra anh đó
Hyukkie 20:17
Nhưng em sẽ xem xét nếu anh có gì hời hơn hmmmmm
Wonshik 20:18
mày sẽ không có phản anh đâu đúng hông :(((
Hyukkie 20:19
thiệt tình em chỉ cần nói ảnh gọi anh thôi
nói ảnh cần cái dựa cổ hay gì đấy
vậy cũng được
Wonshik 20:20
Hakyeon có cần gì hông
Wonshik 20:20
KHOAN ĐỪNG! ANH CÓ MẶT

Wonshik giải thoát mình khỏi cây lau nhà, thấy hai gò má lại càng nóng ran.

Hakyeon thậm chí còn không thèm mắng cậu khi cậu trở về phòng chờ, chỉ vài cái chặt cổ yêu, nhẹ nhàng hơn so với thường ngày và nét lo âu trên chân mày anh, làm Wonshik càng thấy tệ hại.

***

Cậu di cư sang studio, và chắc chắn không làm những thứ như trốn dưới gầm bàn mỗi khi có người gõ cửa. Wonshik mong rằng việc sáng tạo thường được kích thích bằng nỗi lòng chất chứa là sự thật. Hoặc có lẽ không, vì điều đó sẽ có nghĩa một sáng đẹp trời nào đó cậu sẽ thức dậy, vô tình phát hành album với cái tên đầy ẩn ý như là “Em cần anh (giẫm đạp lên em chút thôi rồi yêu thương em).”

“Em về rồi.” Wonshik nói, mở cửa ký túc xá bước vào, đá giày sang một bên. Không có ai ở nhà cả, cậu chắc mẩm.

“Chào, ở studio thế nào rồi?”

Hakyeon ngóc đầu lên từ cái ổ trên sô pha.

Trông anh hôm nay có chút mệt mỏi, tóc hất về cả một bên. Hẳn hôm nay anh có lịch trình cá nhân dày đặc lắm. Wonshik thấy thương anh rất nhiều, chỉ muốn hỏi xem Hakyeon có muốn uống gì không hoặc anh có muốn được mát xa chân không.

“Tàm tạm. Em cũng làm được khối thứ. Anh thì sao?” Wonshik nói, cố gắng đến tuyệt vọng để câu chuyện trò tiếp tục bình thường, không liên quan đến mát xa chân bất cứ ai cả. Và có thể cậu sẽ có đủ thời gian để moonwalk ra khỏi đây trước khi tự đào hố chôn mình.
“Mm.” Hakyeon lên tiếng. Anh lặng đi trong một giây, bặm môi. “Chúng mình nói chuyện được không?”

Ôi trời nói chuyện nghiêm túc thiệt rồi. Trên bàn là những snack và nước có ga từ cửa hàng tiện lợi. Wonshik nghi rằng bọn kia đã bị lùa đi xem phim hết rồi.

“Ôi em vừa nhớ ra mình quên đồ ở studio. Tận, mười cái gì đó. Quan trọng lắm. Em xin lỗi.”

Cậu định chuồn đi, nhưng Hakyeon liền tóm lại và kéo cậu ngồi xuống sô pha, không chừa đường thoát. Hakyeon đặt cậu giữa cái tổ toàn gối với gối và ngồi xuống cạnh cậu, vỗ vai bộp bộp để nói rằng cậu đừng có trốn đi đâu nữa.

“Wonshik.” Hakyeon nói, nghiêm túc và đậm chất lãnh đạo. “Có chuyện gì sao? Và đừng nói với anh là không có gì hết, bởi vì chắc chắn có cái gì đó ở đây.”

Wonshik thu mình đến tội nghiệp trên ghế và cầu trời sô pha của Hakyeon có phép thần thông hút người vào một chiều không gian khác.

Thấy cậu không trả lời, môi Hakyeon héo xuống như một chiếc lá khô. Anh bỏ tay khỏi vai Wonshik và đan chúng lại với nhau, gấp và duỗi, gấp và duỗi.

“Có phải-có phải em thấy mình không nói được với anh không?”

Hakyeon nghe có tí tủi thân. Wonshik thấy như mình vừa đá trúng mười bé cún con. Cả bọn đều biết Hakyeon chỉ đứng thứ hai sau mẹ mình về khoảng làm người khác thấy tội lỗi, nhưng không có nghĩa là nó kém hiệu quả chút nào.

“Không phải thế.” Wonshik nói. Rồi câm bặt lại, rồi lại mở miệng ra.

Hakyeon nhướng mày chờ đợi, gương mặt ấm áp, đầy sự tin tưởng. Anh đẹp làm sao, Wonshik nhận ra khi một con sóng tuyệt vọng lại tràn qua cậu.

“Em có muốn nói chuyện với ai khác không? Quản lý?” Hakyeon lo lắng.

“Em thích mỗi khi anh ra lệnh cho em. Khi anh nhờ em chạy vặt cho mình.” Wonshik vội tuôn ra.

“Hay có thể-yah, ai nói anh hay sai vặt h-“

Hakyeon tròn mắt. Một khoảng không im lặng hiện lên giữa hai người họ, sự gượng gập dần dâng lên từng tích tắc trôi qua.
   
“Ô.” Hakyeon thốt lên “Ôi.”

“Tốt. Hay lắm. Giờ em đi, đi đây, đi ra studio, ờm, đi.” Wonshik lắp bắp, cậu muốn cạo đầu và hỏi Hongbin đi tu ở chùa nào thì được.

Wonshik vội đứng dậy và Hakyeon liền nắm lấy tay cậu.

“Ở lại,” Anh nói với một nụ cười buồn. “Nhé?”

Đầu gối cậu mềm nhũn. Hơi thở run rẩy.

Ở lại.

Hakyeon liền tận dụng cơ hội kéo Wonshik về phía mình. Anh có đôi chút chần chừ, làm Wonshik muốn cười khì vì Hakyeon còn chẳng bao giờ ngại việc nhấc bổng từng thành viên một lên nữa mà.

Tiếng cười kẹt lại trong cổ họng khi Hakyeon đặt tay lên má cậu, ôm lấy gáy cậu và giữ cậu thật chặt. Anh kéo Wonshik cúi xuống, nói vào tai cậu.

“Wonshikkie.” Hakyeon thì thầm. Hơi thở nóng ấm phả lên vành tai cậu, và Wonshik chẳng thể làm gì khác ngoài rùng mình. Hakyeon cúi nhẹ đầu, cười. “Như vậy sao?”

Wonshik nuốt khan. “Vâng.”

Hakyeon quay lưng về phía cậu, rồi nhìn qua vai mình, nhướng mày chờ đợi.

“Em nên bắt đầu đi, phải vậy không?”

Wonshik ngồi đó, đột nhiên bồn chồn. Cơ thể Hakyeon đã quá quen thuộc sau bao nhau sống cùng nhau trong ký túc xá, và giờ, nó bỗng như một khoảng lãnh thổ hoang sơ chưa từng được khám phá.

Hakyeon phát ra một âm thanh khích lệ khi Wonshik đặt tay lên vai anh, nhích gần thêm vào cái chạm của cậu và Wonshik thấy tim mình nở rộ như một đoá hoa giữa nắng hạ. Cậu còn cảm thấy cái ấm áp tỏa ra từ Hakyeon qua lớp áo của anh.

“Mm, tốt.” Hakyeon nói khi Wonshik nhẹ nhàng xoa bóp bả vai của mình,

“Được chứ?” Wonshik hỏi. Giọng khàn đi vì xấu hổ.

Chỉ là Hakyeon thích ra lệnh như mọi khi. Nhưng lúc này lại khác, vì Hakyeon có chủ ý với nó, sai Wonshik làm gì đó cho mình và trông đợi Wonshik hoàn thành nó, và-và cậu muốn làm anh hài lòng.

Cậu tiếp tục mát xa bả vai Hakyeon, cảm nhận những cơ bắp căng cứng thả lỏng ra dưới đầu ngón tay mình. Hakyeon đang phát ra những âm trầm trầm trong cổ họng, làm Wonshik muốn nín chặt hơi thở vì những khoảnh khắc này đây nó thể tan biến bất kỳ lúc nào.

“Qua bên trái một chút.” Hakyeon nói. “Không, qua một chút nữa. Đúng rồi.”

Có một chỗ đau dai dẳng trên bả vai Hakyeon, chắc là nhức lắm vì anh lại rền rĩ mỗi khi Wonshik ấn tay vào đấy. Nó cũng dần thả lỏng, biến mất và Hakyeon buông ra một tiếng thở dài. Wonshik thấy tự hào, theo nghĩa nào đó, mình thật hữu dụng.

“Xoa cổ anh tiếp đi.” Hakyeon nói. Giọng cứng hơn khi nãy.

Wonshik đưa tay lên, đến khi chạm vào cái cổ trần của Hakyeon, thật ấm và mượt mà, ngón trỏ chạy trên đường tóc tỉa thật gọn ở gáy.

Hakyeon cúi đầu xuống một chút, và Wonshik không thể không để ý cái nốt ruồi sau tai anh. Cậu nghĩ, thật táo tợn để đặt đầu ngón tay của mình lên nó.

Hakyeon với tay lên, nắm lấy cổ tay của Wonshik. Trong một khoảnh khắc, mọi thứ thật tĩnh lặng. Wonshik nghe thấy, cảm thấy mọi thứ: âm thanh của cái tủ lạnh, tiếng sô pha cót két khi cậu chuyển mình, cơ thể Hakyeon mấp mô lên xuống theo hơi thở của anh. Và khi mọi thứ thu lại vào những ngón tay của Hakyeon mà đặt lên cậu, mạch đập của cậu như điên lên vì đợt va chạm.

“Hôn anh đi.” Hakyeon nói. Anh dùng giọng trưởng nhóm, chắc nịch và cứng rắn. Nhưng ẩn sau nó, lại là một câu hỏi.

Anh nghiêng đầu nhìn sang phía Wonshik. Môi khép hờ, chờ đợi.

Wonshik cúi người xuống, bất lực, và hôn anh.

Hakyeon phát ra những âm thanh nho nhỏ, đầy thoả mãn lên môi cậu. Anh vươn tay đặt lên vai cậu, và Wonshik nhận ra ngón tay anh nơi hõm cổ mình trong khi tay kia nắm lấy cổ áo cậu. Cứ như anh muốn giữ yên Wonshik ngay tại chỗ anh muốn, và những âm thanh cậu rót vào miệng anh thật mềm yếu đến xấu hổ.

“Mm. Ngoan lắm, Wonshikkie.” Hakyeon thầm thì. “Lần nữa nào.”

Wonshik rùng cả người, để Hakyeon kéo mình gần hơn và tuân lời.

Lát sau, các thành viên khác trở về với mấy ly nước xem phim đắt tới nực cười và kính 3-D lấy trộm gài trên snapback. Sanghyuk nhìn sang hai người họ đang ngồi trên ghế bành và đập tay với Hongbin. Jaehwan liếc xéo rồi sầu não tuyên bố mình sẽ khao bữa thịt nướng vì có vài người không thể chờ thêm một tuần nữa.

Hakyeon nhướng mày về phía bọn họ theo kiểu, sẽ đúng là bi kịch nếu nhóm mình tự nhiên mất đi thành viên, nhưng anh sẽ luôn sẵn sàng cho sự hy sinh cao cả đó và sẽ không ai bao giờ tìm được thi thể chúng nó hết.

Cả bốn người kia chợt nhớ ra mình có việc khác rất quan trọng để làm và lảng đi mất. Taekwoon còn vỗ đầu Wonshik khi đi ngang qua cậu, cười đắc chí.

Wonshik nên thấy bực mình vì vụ cá cược ngầm của các thành viên về “sở thích” lạ của mình, nhưng tay Hakyeon vẫn đặt trên đùi cậu, thân mật và có chút chiếm hữu, và cậu mãi lâng lâng, không để tâm nổi đến chuyện đó nữa.

“Vậy, mình cần luật cho việc này.” Hakyeon nói, ngón tay gõ gõ lên đùi cậu. “Chúng ta không để em cứ năm giây lại chào cờ một lần lúc tập nhảy mỗi khi anh kêu em làm gì đó.”

Wonshik xém tí sặc mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net