A painful lie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonsik yêu Taekwoon. Cậu biết điều đó và biết rằng nó có thể hủy hoại cậu bởi Taekwoon đã có Hakyeon, anh không cần cậu. Anh đang hạnh phúc và như vậy là đủ. Vậy mà Wonsik vẫn luôn ước rằng mình được là Hakyeon.

Đôi lúc cậu mơ về Taekwoon. Taekwoon với mái tóc mềm mượt, làn da nhợt nhạt và cái sự ngại ngùng đáng yêu của anh. Taekwoon với nụ cười thầm kín và đôi mắt xinh đẹp của anh. Taekwoon mà không phải là của cậu. Chưa bao giờ và không bao giờ. Đó là lý do vì sao ngay cả trong giấc mơ, cậu chỉ có thể nhìn ngắm anh từ xa, khao khát và ước ao có được anh.

Cậu cố tự nhủ rằng điều đó ổn thôi, rằng sự thật Taekwoon yêu Hakyeon và không gì có thể thay đổi điều đó sẽ không khiến cậu phiền muộn. Nhưng trong thâm tâm, cậu biết đó chỉ là lời nói dối cậu tự đặt ra cho mình để vờ như đang được hạnh phúc với những nụ cười giả dối.

Đó là lời nói dối cậu cần để có thể tiếp tục sống, Wonsik cứ luôn tự nhủ như vậy, một lời nói dối để Taekwoon được hạnh phúc. Bởi mọi thứ cậu muốn chỉ có vậy.

Dù vậy, lời nói dối ấy không khiến Wonsik hết yêu Taekwoon. Thậm chí mỗi lần Hakyeon hôn lên má Taekwoon một cách tự nhiên hay nắm lấy tay anh lúc hai người cùng đi đều khiến cậu cảm thấy như tim vụn vỡ.

Và rồi cậu trở nên điên cuồng trong tình yêu với một người không thuộc về mình. Đã quá muộn để quay trở lại. Wonsik đã yêu và yêu say đắm. Đó là lý do vì sao khi đã nhận ra căn bệnh đang lớn dần trong cơ thể mình, cậu không nên quá bất ngờ.
.
.
.
Buổi tối nọ, cậu cảm thấy ngứa ngáy trong họng, liền lao nhanh vào nhà vệ sinh, ho đến khi mắt ướt đẫm và cổ họng đau rát.

Vượt qua cơn đau rát khiến cậu phải rơi nước mắt, cậu thoáng liếc xuống bồn rửa để rồi nhìn thấy những cánh hoa màu hồng rạng rỡ đầu tiên đang nằm đó, trái ngược hẳn với màu trắng của bồn rửa. Tâm trí cậu hoàn toàn rối loạn, cậu nhìn chằm chằm vào những cánh hoa một hồi lâu trước khi rửa qua miệng và chạy vội ra ngoài tìm máy tính.

Kết quả tìm kiếm đã dẫn cậu đến một tình trạng mà đúng với những triệu chứng của cậu.

Hanahaki.

' Hanahaki là một loại bệnh hiếm, xảy đến với hai người vốn là định mệnh, nhưng một trong hai từ chối người còn lại.' một trang web viết 'một loài hoa có thể có ý nghĩa đối với mối quan hệ giữa hai người sẽ bắt đầu phát triển trong phổi của người bị từ chối'.

'Kết quả là người đó sẽ ho ra cánh hoa, cơn ho sẽ dần trở nên thường xuyên và dữ dội hơn theo thời gian.' Wonsik không tin mở to mắt và sợ hãi khi tiếp tục đọc 'nếu không có gì xảy ra trong mối quan hệ đó, cây hoa sẽ ngày càng lớn và cuối cùng giết chết người bệnh vì khó thở và ngột ngạt bởi những cánh hoa.'

Đầu óc dần trở nên mụ mị, cậu ngã xuống ghế, mắt vẫn nhìn chăm chú lên màn hình máy tính. Cậu mắc hanahaki. Cậu sẽ chết bởi cậu yêu Taekwoon và anh thì không yêu cậu. Mặc dù họ có vẻ là định mệnh của nhau.

Không... Không... Không... Điều đó không thể xảy ra.

Wonsik biết níu giữ một mối tình đơn phương đương nhiên sẽ phải chịu nhiều đau khổ nhưng vì tình yêu đó mà chết? Như vậy có công bằng không? Taekwoon cũng không hề có lỗi, anh chỉ là không yêu cậu. . . chỉ là khiến cậu đau khổ mà thôi.

Wonsik lùng sục khắp các trang mạng để tìm kiếm, tìm một thứ gì đó, bất cứ thứ gì, có thể đảm bảo với cậu rằng sẽ không sao đâu.

Cậu tìm kiếm điên cuồng và đến khi bất lực muốn buông bỏ thì cậu bắt gặp một bài báo nói về căn bệnh hanahaki. Nhưng khi bắt đầu đọc, cậu lại nghi ngờ độ chính xác của bài báo.

Có vẻ như một người may mắn nào đấy đã kể lại câu chuyện một cách mê tín. Nhưng vì vài lý do nào đó, cậu vẫn tiếp tục đọc. Đầu tiên, bài báo chỉ nói về những điều cậu đã biết nhưng đến cuối cùng lại là một bài thơ. Wonsik ngồi lặng, lẩm nhẩm bài thơ trong trí óc. Cậu cười nhẹ, lắc đầu.

Cậu đã thật sự tuyệt vọng.

Wonsik chẳng tìm thêm được gì sau đó nên cậu ngồi dậy, chậm chạp đi về phía giường ngủ.
.
.
.
Sáng hôm sau, Wonsik cảm thấy ngứa ngáy trong cổ họng và không thể kìm được cơn ho. Cậu nhảy xuống giường, chạy nhanh vào nhà vệ sinh vừa kịp lúc những cánh hoa màu hồng trượt khỏi môi cậu. Không nhiều, nhưng đủ để nói lên điều gì đó. Cậu có hanahaki. Cậu sẽ ho ra những cánh hoa. Cậu sẽ chết. Vì Taekwoon.

Tầm nhìn của cậu không còn rõ ràng, cậu lại cứ nhìn chằm chằm vào những cánh hoa. Hôm trước, khi biết rằng loài hoa cậu ho ra có thể có ý nghĩa trong mối quan hệ của cậu, Wonsik đã tìm thử ý nghĩa của nó. Loài hoa trong cơ thể cậu là hoa trà. Những cánh hoa trà đượm sắc hồng biểu tượng cho ham muốn và khát khao có được tình yêu từ người kia. Thật là một ý nghĩa đẹp! Thứ ý nghĩa sẽ dẫn cậu tới cái chết.

Nhưng dù có chuyện gì xảy ra, cả thế giới của Wonsik vẫn quay vòng quanh Taekwoon. Ngày đêm cậu mong mỏi anh. Có lẽ bởi vì, giống như trang web đó đã nói, họ là một cặp định mệnh hiếm có. Cậu và anh đáng lẽ đã là dành cho nhau nhưng ngang trái thay, anh không cảm nhận được điều đó. Wonsik thấy một giọt nước mắt nhỏ xuống gương mặt cậu. Liệu cậu có phải là người ngoài lãnh địa đến ngay cả định mệnh cũng không thể sắp đặt?

Wonsik thẫn thờ nhìn những cánh hoa nằm lặng lẽ trên nền nhà như muốn chế giễu cậu, chế giễu tình yêu của cậu. Cậu quỳ xuống sàn, nức nở khóc trong vô thức.

Cả ngày dài Wonsik ngã khuỵu trên nền nhà, rơi những giọt nước mắt chua xót cho mối tình đơn phương của mình. . .

Ngày ngày trôi qua, cậu càng khéo léo hơn trong việc che giấu những cánh hoa với bạn bè. Cậu dễ dàng bịa ra những cái cớ để rời đi mỗi khi cảm thấy một gợn hoa chuẩn bị đến. Cậu ra ngoài ít hơn, và khi nào cần lắm thì cậu sẽ đi với một chiếc khẩu trang che kín mặt. Điều đó đã cứu cậu vài lần, như lúc cậu tình cờ gặp Taekwoon ở cửa hàng tiện lợi.
.
.
.
Taekwoon trông thật hoàn hảo, mái tóc đen phản chiếu trong thứ ánh sáng mờ ảo. Nhưng vẫn như mọi khi, Hakyeon ở đó, trêu ghẹo Taekwoon và vui đùa cùng anh.

Wonsik muốn bỏ chạy, muốn về nhà, muốn được khóc thét lên tại sao cuộc đời lại quá không công bằng như vậy. Nhưng cậu đã trở nên cứng rắn và tiếp tục bước đi. Cậu muốn mua mì nên đi xuống gian hàng cuối, cẩn thận để không bị nhìn thấy, nhanh chóng đến được chỗ lấy mì. Cậu chộp lấy vài gói mì ăn liền rồi vội vàng quay người rời đi. . . Nhưng Taekwoon và Hakyeon ở ngay đó, mặt đối mặt với Wonsik.

Họ rất vui khi thấy cậu và có lẽ sẽ là nói dối nếu như nói cậu không có chút hứng thú nào khi gặp được họ (đặc biệt là Taekwoon). Thậm chí cậu còn điên cuồng ghen tỵ với Hakyeon vì anh ta là bạn trai của Taekwoon,cậu đã cố hết sức để giữ mối quan hệ hài hoà với anh ta. Bởi nếu cậu không làm vậy, Taekwoon sẽ buồn và Wonsik thì không thể chịu đựng được mỗi khi thấy anh như vậy. Và cũng bởi Hakyeon không phải người xấu, anh ta đối với cậu rất tốt là đằng khác.

Tuy vậy, tình cờ gặp họ lúc này cũng thật phiền phức. Cậu nói chuyện với họ một chút rồi vờ như có việc cần đi. Cậu đã đi đến cuối gian hàng nhưng đột nhiên cảm thấy một gợn hoa đang chiếm lấy không gian trong cổ họng cậu.

Nhanh chóng vứt những gói mì trong tay xuống, cơn ho kéo đến dữ dội, những cánh hoa nhanh chóng phủ đầy chiếc khẩu trang. Cậu nghe thấy tiếng Hakyeon và Taekwoon chạy lại đầy lo lắng, mắt liền trợn to sợ hãi. Họ không thể biết chuyện này. Không ai được phép biết chuyện này. Wonsik ép mình phải thật bình tĩnh, vội nhặt những cánh hoa nằm rải rác trên mặt đất và nhét vào túi quần.

May mắn thay, những cánh hoa đã bị khẩu trang giữ lại gần hết, giúp cậu không phải đối mặt với tình huống khó xử kia. Khi đã bình tĩnh hơn, cậu đứng dậy và hít lấy một hơi. Cậu nói với hai người kia rằng cậu vẫn ổn rồi nhanh chóng rời đi.
.
.
.
Vừa về đến nhà, cậu xông thẳng vào phòng vệ sinh, vứt hết những cánh hoa còn vương lại. Cậu cố lấy lại hơi thở, ánh mắt dán trên những cánh hoa trà màu hồng, nay đã thêm những vệt máu. Quệt những giọt nước mắt đang trực trào, cậu từ từ nhặt lên những cánh hoa đang nằm trên đất, xả cho chúng trôi hết đi. Từ hôm ấy, Wonsik không dám ra khỏi nhà mà không mang theo một chiếc khẩu trang.

-

3 tuần kể từ khi Wonsik phát hiện mình mắc hanahaki. Căn bệnh của cậu ngày càng tệ đến mức cậu chỉ có thể nói với cơn đau trong họng như thể nuốt phải đinh. Da cậu trở nên nhợt nhạt và xanh xao. Cậu cũng sụt mất nhiều cân, không thể ăn mà không ho ra hoa.

Cậu ra ngoài ngày càng ít, hạn chế đến siêu thị và thậm chí cả công viên nơi mà cậu cùng bạn bè hay tụ tập. Họ vẫn chưa biết tình trạng của cậu, và cậu thấy may mắn vì điều đó. Bởi Wonsik biết thời gian của cậu không còn nhiều.
.
.
.
Một tuần sau, Wonsik khó có thể thở mà không cảm thấy đau đớn tột cùng. Cậu không ra ngoài nữa, dành toàn bộ thời gian quanh quẩn trong căn hộ của mình, nghĩ vẩn vơ về cuộc đời mình, nghĩ xem nên tạm biệt mọi người thế nào. Điện thoại cậu đổ dồn những tin nhắn lo lắng từ bạn bè hỏi cậu đang ở đâu và tại sao cậu không còn đến những buổi gặp mặt nữa.

Wonsik đau đớn biết mấy khi phải nói rằng cậu ổn, mặc dù cậu biết mình chẳng còn thể sống đến tháng sau. Có lẽ đến cả một thế kỉ rồi cậu chưa ra ngoài tụ tập bạn bè hay đơn giản làm những việc thường ngày như bao người khác. Cậu cảm thấy có lỗi khi phải nói dối những người thân quen.  Nhưng trong tình trạng này thì cậu chẳng thể làm gì hơn. . .









( end p1 ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net