you're done with being lonely now

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ là Joohyun và Seungwan. Nhưng họ cũng là Irene và Wendy.


Written by winterbreath (idol của tui)

Pub : 25 . 02 . 2019

https://archiveofourown.org/works/17917091

/Mị tìm hiểu Hàn Quốc mới được 6 tháng vì vậy hãy thông cảm cho mị nếu các cậu cảm thấy bất kì tài liệu tham khảo nào không chính xác. Các cậu cũng có thể góp ý cho mị để mị có thể cải thiện thêm (Fic này cũng không phải là tác phẩm đầu tay của mị, mị đã viết một số fic ở một acc khác nhưng đây là fic về người thật của mị, vì vậy đây cũng là một hành trình mới đối với mị)/

-------------------------------------------------------------------------------------

Joohyun duỗi lưng hết cỡ trước những tấm gương lớn ở phòng tập nhảy. Cô bị đau do ngồi nhưng thà ngồi nhiều còn hơn là tập đi tập lại điệu nhảy bài RBB.

Cô đã thuộc lòng bài hát đó từ lâu và có thể biểu diễn trơn tru mà không cần suy nghĩ, nhưng bằng cách nào đó họ vẫn tiếp tục luyện tập; vì Seulgi luôn đúng - bạn không thể biết chắc khi nào mình sẽ lên sân khấu. Chăm chỉ ôn lại sẽ giảm bớt nguy cơ sai sót khi có những lịch trình bất ngờ.

Joohyun nhìn xung quanh và thấy các biên đạo múa đang làm viêc với Yerim. Cô gái ấy không quá tệ nhưng sự nhiệt tình của cô ấy - hoặc đôi khi, những thiếu sót - thể hiện ra khi họ biểu diễn trên sân khấu. Em út hiện đang - luôn luôn - mệt mỏi vì cô ấy buộc phải trưởng thành quá sớm. Vì vậy, đôi khi maknae cho phép mình làm theo bản năng. Đó là một điều bình thường mà Yerim giữ lại cho bản thân, một thứ khác xa với sự hoản hảo luôn được đòi hỏi ở cô ấy.

 Tất cả đã luyện tập xong, nhưng các biên đạo múa yêu cầu Yerim tập thêm hai vòng nữa và cuối cùng cả bốn người còn lại đều không chịu rời đi.

Giờ đây, có Sooyoung thu mình lại ở góc xa căn phòng tập, trông cô ấy không hề mệt mỏi, như thể đã quen với việc ở một mình, nhưng cô ấy đang nhắn tin cho ai đó và thỉnh thoảng lại vô thức mỉm cười. Lại là anh chàng của nhóm nào đó chưa debut. Sooyoung nói rằng họ không hẹn hò, và Joohyun tin cô ấy vì cô ấy sẽ không; Sooyoung thường xuyên nhắn tin và tán tỉnh nhưng chưa tới mức hẹn hò với ai bao giờ - và thật đáng sợ khi nghĩ rằng điều đó sẽ khiến Sooyoung gặp rắc rối vào một ngày nào đó.

Còn bây giờ thì... Sooyoung đang cẩn thận với những hành động của mình và với Joohyun như vậy là đủ.

Có Seulgi, đang ngồi trên một chiếc ghế dài ngẫu nhiên với tai nghe đang cắm chặt vào tai. Lại là những bộ phim truyền hình dài tập. Lần cuối Joohyun hỏi Seulgi đang xem bộ phim nào thì cô ấy gần như đã dành ra một tiếng đồng hồ thuyết trình về lí do vì sao Joohyun cần xem bộ phim truyền hình đó - cốt truyện, diễn xuất, cảnh quay đẹp và tất cả. Kể từ đó, Joohyun không bao giờ hỏi. Nhưng thật tuyệt khi nghĩ rằng cô có thể gặp Seulgi và nói về những điều giản đơn

Đó là điều bình thường mà Joohyun giữ cho bản thân. Hơi khác so với của Yerim, cũng ít phá hoại hơn, nhưng cũng hợp lạ. Đôi khi cô ghen tị với Seulgi - vô tư và trong sáng như vậy, cô ấy thuần khiết đến mức có thể khóc và buồn rầu cả ngày chỉ vì bộ phim của cô ấy thích rời lịch chiếu.

Joohyun nhìn chằm chằm vào đồng hồ, 22 : 12 -- kim giây vẫn cứ trôi và nó khiến cô thở dài. Họ không nên dành hơn hai giờ để ôn lại thứ đã gần như là thói quen. Cô có cơ hội liếc nhìn Yerim một lần nữa, Joohyun nghĩ rằng cô ấy đang trải qua một cái gì đó, cô ghi nhớ một số thứ trong đầu để sau này nói chuyện với thành viên nhỏ tuổi nhất của họ.

Joohyun đứng dậy và duỗi thẳng chân. Đó là khi cô phát hiện ra Seungwan.

Ca sĩ chính của họ ngồi cạnh Jiyoon-ssi, một trong những người trợ lí của nhóm. Cả hai đang nói chuyện với giọng thấp nhưng Seungwan vẫn rất hoạt bát, khuôn mặt và bàn tay thể hiện nhiều thứ như khuôn miệng của em ấy. Điều đó khiến Joohyun mỉm cười khi biết giọng ca chính đang giải trí cho quản lí của họ vì đã muộn và các thành viên không phải là những người duy nhất cảm thấy mệt mỏi.

Đáng lẽ cô phải ra ngoài đi dạo, có thể vào phòng tắm để gột rửa những mệt mỏi nhưng Joohyun lại thấy mình đi về phía Seungwan, chân cô bước chậm và chắc chắn để tránh làm Yerim mất tập trung hơn nữa.

Joohyun ngồi bên cạnh Seungwan và cô không biết phải làm như thế nào, không có bất kì lời giải thích nào cho điều này, nhưng toàn bộ cơ thể cô chỉ đơn giản là tập trung vào cô gái trẻ. Cô quàng tay qua Seungwan và tựa đầu vào cô gái. Không có bất kì lời trao đổi nào và nó cũng không làm gián đoạn cuộc thảo luận của Seungwan và Jiyoon-ssi, em ấy điều chỉnh cơ thể mình một chút để thích ứng với Joohyun.

Toàn bộ sự việc diễn ra rất tự nhiên, giống như họ đã làm điều này hàng trăm lần. Đó là một điều bình thường mà Joohyun giữ vững, giống như một cái neo giữ cô vững vàng trước thế giới xô bồ.

(Và nó xảy ra rất thường xuyên; thế giới thường quá xô bồ đối với Joohyun)

Trong một vài khoảnh khắc, cả hai chỉ ngồi đó. Joohyun ngồi xem Yerim nhảy và Seungwan tiếp tục nói chuyện với Jiyoon-ssi - về chuyện gì, Joohyun không thực sự chắc chắn nhưng có lẽ là về cháu gái của trợ lí. Đó phải là kiểu trò chuyện mà Seungwan sẽ nói với nhân viên của họ - bởi vì em ấy biết gia đình của họ, biết nơi ở của họ.

Đồng hồ điểm 22 giờ 40 và Jiyoon-ssi đứng lên để hô kết thúc buổi tập. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi họ bất đầu thu dọn đồ đạc của mình. Đường về kí túc xá rất ngắn, mọi người sẽ về đến nhà trong vòng 20 phút tới nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

"Chị sẵn sàng để về nhà chưa?", Seungwan hỏi, không rời khỏi vị thế hiện tại của cả hai.

Joohyun chỉ gật đầu và ậm ù, và Seungwan hiểu vì cô luôn như vậy.

"Chị định nói chuyện với em ấy?", Seungwan hỏi, đôi mắt của em ấy tập trung vào maknae của họ.

"Yerim có vẻ đang bị phân tâm vì điều gì đó. Chị không biết phải làm thế nào để tiếp cận em ấy"

"Tuy nhiên, chị có", Seungwan lập luận.

Joohyun ngẩng đầu khỏi vai cô gái trẻ để bắt gặp ánh mắt của em ấy, thắc mắc về điều em ấy vừa nói.

Seungwan gật đầu, khuyến khích cô, "Chị biết cách tiếp cận em ấy mà. Chị luôn biết cách để tiếp cận tụi em"

Joohyun đứng dậy, vai trùng xuống trong thất bại.

Cô có muốn trở thành trưởng nhóm không? Tất nhiên là không. Nhưng liệu cô có trở thành người lạnh đạo mà họ cần? Hoàn toàn đồng ý. Joohyun cho rằng việc cô đảm nhiệm vai trò trưởng nhóm vì tình yêu của cô đối với các thành viên, Irene cho rằng đây này là nghĩa vụ của cô.

(Ranh giới của Joohyun và Irene rất rõ ràng, ít nhất là đối với những vấn đề như thế này)


.


Joohyun không thể nói rằng có một cuộc chiến sẽ nổ ra ngay sau khi họ về đến nhà.

Yerim bước đi trước mọi người, đôi chân nặng trĩu dán chặt xuống mặt đường. Sau đó, có một nhận xét gay gắt từ Sooyoung về các buổi tập kéo dài và quá mệt mỏi để giải quyết mọi thứ. Những tiếng hét chói tai vang khắp kí túc xá khi họ vừa an toạ xuống sofa.

Nó bắt đầu với việc chị không cần phải đợi em, tiếp theo là em luôn thể hiện như thể em không thể bị bỏ lại một mình, và Joohyun biết rằng chuyện này sẽ không được giải quyết sớm vào tối nay.

Seulgi tìm kiếm ánh mắt của Joohyun một lúc trước khi cô ấy lặng lẽ thì thầm 'Nào' với Yerim. Seungwan ngay lập tức ở bên cạnh Sooyoung và kéo cô ấy lại.

Những câu chuyện đánh nhau xung quanh kí túc xá không bao giờ quá lớn nhưng Yerim và Sooyoung đều rất ồn ào khi họ đánh nhau, unnie-line đều dễ dàng tưởng tượng ra viễn cảnh kinh khủng như thế nào nếu cuộc tranh cãi này lên đến đỉnh điểm.

"Dừng lại", Irene nửa miệng hét lên. Là tông giọng này. Cô không sử dụng tông giọng này thường xuyên nhưng họ chắc chắn sẽ lắng nghe những gì cô nói, "Xem kìa, cả hai em đang vô thức làm tổn thương nhau vì những câu nói bộc phát từ sự tức giận của cả hai đấy. Hãy ngậm miệng lại nếu không hai đứa sẽ nói điều gì đó khiến hai đứa phải hối tiếc. Bây giờ chúng ta chưa đủ tư cách để phán xét nhau đúng không?"

Trong phòng bao trùm sự im lặng chết chóc.

Irene gật đầu, hài lòng vì bài phát biểu ngắn của cô đã có hiệu quả, "Nghỉ ngơi đi. Hãy về phòng và suy nghĩ điều gì cần thảo luận vào ngày mai hay không"

Yerim hung hãn thoát ra khỏi vòng tay Seulgi khi cô ấy đi về phòng của mình. Seulgi cũng biến mất về phòng, không muốn tham gia vào việc này nữa.

Sooyoung dịu lại, mở miệng phòng thủ, cô ấy bắt đầu khi quay sang Seungwan, chờ đợi cô gái thấp bé xác thực suy nghĩ của mình.

"Ngủ đi Sooyoung-ah", Seungwan gạt đi, giọng em ấy trầm và đồng cảm.

Joohyun luôn ngưỡng mộ mối quan hệ của họ. Họ luôn thân thiết và Sooyoung luôn tìm kiếm sự xác thực của Seungwan về mọi thứ. Sự tôn trọng luôn tồn tại trong mối quan hệ này, nhưng cũng có tình bạn và một chút tình yêu.

Sooyoung cáu kỉnh, như một đứa trẻ không đạt được điều mình muốn. Cô ấy quay sang Irene với một biểu cảm thù hận hơn là tổn thương.

"Chị luôn luôn đứng về phía em ấy"

"Sooyoung-ah", Wendy cảnh cáo.

"Gì?", Sooyoung lẩm bẩm, nhún vai như thể đang nói điều gì đó đúng.

"Ngủ đi", Seungwan nói. Lần này giọng em ấy chắc chắn hơn, một sự kìm nén hoàn quyện vào âm điệu của em ấy.

Chính sự thay đổi trong giọng điệu cuối cùng đã khiến Sooyoung phải nhượng bộ. Cô ấy lầm bầm một câu gì đó trước khi tách ra khỏi họ và đi về phòng của mình. 

Sự im lặng chiến thắng vài giây trước khi Joohyun quay sang Seungwan và hỏi, "Chị có luôn đứng về phía Yerim không?"

Một nụ cười nở trên môi cô gái trẻ.

"Tại sao em lại cười?", Joohyun thắc mắc.

Cô gái trẻ bước lại gần cô, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang run lên vì lạnh. Seungwan siết chặt tay Joohyun như thể đang trấn an, như thể hứa rằng sẽ không có chuyện gì khiến cô lo lắng. Toàn bộ cơ thể Joohyun đều tin vào điều đó.

"Em ấy rất buồn", Seungwan nói, "Sooyoung nói những điều như vậy khi em ấy buồn"

"Không có nghĩa là nó không đúng"

"Cũng không có nghĩa là nó đúng"

Điều này sẽ không đi đến đâu cả"

Seungwan cười khúc khích, "Không phải đâu chị"

Sự im lặng bao trùm họ một lần nữa. Cả hai nhìn nhau giữa phòng khách, có một thứ gì đó trôi nổi xung quanh họ, chúng chờ được chọn để biến thành những câu nói mạnh lạc thể hiện những điều họ không nên nói. 

Vì vậy cả hai không nói ra. Bởi vì nếu nói ra chúng sẽ trở thành hiện thực.

Cô gái trẻ siết chặt tay mình một lần nữa, "Nghỉ ngơi đi unnie. Họ sẽ ổn thôi"

"Làm sao em biết điều đó?"

Seungwan nhún vai, "Một số thứ có thể đúng theo dự đoán của ta"

"Chị không biết chị sẽ xử lý như thế nào với hai đứa nó"

"Chị luôn biết mình phải làm gì. Chị là-", Seungwan nâng tay còn lại của mình lên, nắm chặt thành nắm đấm, và hành động như thể đó là một chiếc micro, "Người phụ nữ của năm, Bae Joohyun", em ấy thông báo như thể em đang dẫn một chương trình trao giải cuối năm.

Joohyun không thể không cười, "Seungwan-ah"

"Chúc chị ngủ ngon. Người phụ nữ của năm, Joohyun-unnie"

Seungwan từ từ quay về phòng của mình. Joohyun chỉ đứng đó quan sát em ấy. Irene thúc giục cô ấy nhìn đi chỗ khác.

(Ranh giới giữa Joohyun và Irene cũng rõ ràng trong bức tranh này. Nhưng có những khoảnh khác ranh giới biến mất. Irene luôn là người tiếp tục vẽ)


.


Joohyun dậy sớm và chuẩn bị bữa sáng cho tất cả các thành viên. Thức ăn, các món ăn luôn và công thức làm lành hiệu quả. Đồ ăn ngon có thể sửa chữa mọi thứ.

Cô chuẩn bị sirae-guk, trứng hấp và đậu phụ ăn kèm rau bina - một sự kết hợp cực kì truyền thống nhưng cô biết các thành viên sẽ thích chúng. Giữa Joohyun và Seungwan ai là người nấu ăn giỏi hơn? Chủ đề này sẽ được giải quyết vào một ngày khác.

Joohyun gần như đã chuẩn bị xong các món ăn, chỉ cần nêm thử một lần cuối khi một người khác tham gia cùng cô.

"Unnie", Sooyoung nhẹ nhàng gọi khi cô ấy trượt chiếc ghế gỗ ra để ngồi. Đảo bếp rộng rãi nhưng cũng khá nhỏ để lờ đi sự hiện diện của Joohyun.

"Em xin lỗi về những gì bản thân đã nói đêm qua", Sooyoung lầm bầm trong hơi thở nhưng vẫn có chút chân thành len lỏi trong đó, "Em cũng đã thiếu tôn trọng chị và Seungwan-unnie khi em hằn học bước về phòng mình"

Joohyun phải giấu nụ cười của mình. Sooyoung đang liệt kệ tất cả những điều cô ấy đã làm sai.

Khi không còn lời nào nữa, Joohyun dừng việc đang làm dở và bắt gặp ánh mắt mong đợi của Sooyoung.

"Chị không giận em"

"Em biết", Sooyoung gật đầu, "Em chỉ-", cô ấy lắp bắp, "Em biết Yerim đang phải trải qua chuyện gì đó nhưng em cáu kỉnh vì quá mệt. Sau đó em đã đổ hết chúng lên người chị"

"Em luôn nghĩ chị thiên vị và chị luôn đứng về phía Yerim à?"

"Em không có ý đó", cô gái nói, "Chị và Seungwan thay phiên nhau làm điều đó"

"Gì?"

Bạn biết khi bạn đánh nhau với anh chị em của bạn và bạn nói chuyện với cha mẹ bạn về điều đó? Đó không phải giống y đúc cách câu chuyện của Joohyun và Sooyoung đang diễn ra sao? Joohyun thật sự sốc khi nhận ra điều đó.

Mọi người đã nói đùa về nó trước đây nhưng Joohyun thật sự là phụ huynh trong cái kí túc xá này, phải không?"

"Ý em là", Sooyoung đã cảm thấy thoải mái hơn, cho rằng bản thân đã được tha thứ, vì vậy cô ấy di chuyển quanh bếp và lấy một chiếc cốc trên giá, "Khi tụi em cãi nhau, hai chị luôn luân phiên nhau giải quyết xung đột. Đôi khi Seungwan nói chuyện với em và chị nói chuyện với Yerim. Đôi khi lại ngược lại như thế"

"Có thật không?", Joohyun thở hắt, "Chị không nhận ra đấy"

Sooyoung chỉ nhún vai.

Sự tĩnh lặng thoải mái bao trùm cả hai một lúc trước khi một người khác tham gia.

"Yah!", kẻ thứ ba gọi và dùng tay đánh nhẹ vào vai Sooyoung, mắng mỏ, "Em có xin lỗi Joohyun-unnie không?"

"Em xin lỗi rồi mà!", Sooyoung than vãn, "Em cũng xin lỗi chị"

"Chị có buồn trước những lời em nói không?", Sooyoung hỏi, một lần nữa với giọng điệu tìm kiếm sự xác thực đó.

"Không", Seungwan đáp, một nụ cười cuối cùng nở trên khuôn mặt em ấy. Sau đó em ấy quay sang Joohyun và nháy mắt, "Chào buổi sáng unnie"

"Yah!", Sooyoung co rúm người lại và Seungwan thì cười. Kính ngữ chết tiệt, "Mới sáng sớm mà đã được ăn cơm khai vị trước rồi, kinh tởm"

"Nè nè, chị là unnie của em đấy", Seungwan giả giọng ra lệnh.

Sooyoung không thích điều này, "Ugh", cô gái nhảy ra khỏi chỗ ngồi, "Em sẽ dọn bàn". Sau đó Sooyoung để hai người ở lại, di chuyển xung quanh để hoàn thành nhiệm vụ mà cô ấy đảm nhận.

Seungwan ngồi vào chỗ Sooyoung khi Joohyun chuẩn bị xong đồ ăn.

"Seulgi và Yerim dậy chưa?"

"Em đã nghe tiếng nhạc từ phòng Seulgi nên có lẽ cậu ấy đang chờ tiếng gọi ra ăn sáng", Wendy trả lời, "Có lẽ Yerim vẫn đang ngủ"

"Em đánh thức em ấy dậy đi", Joohyun ra lệnh, "Tất cả chúng ta phải ăn sáng cùng nhau"

"Tại sao lại là em? Yerim đêm qua trông rất tức tối", Seungwan trốn thoát khỏi nhiệm vụ này.

"Chị đã nói chuyện với Sooyoung"

"Em ấy đã nói chuyện với chị"

"Chị làm đồ ăn sáng sớm để em ấy có thể nói với chị", Joohyun đáp lại. Có một nụ cười nở trên khuôn mặt cô.

Seungwan đã cảm thấy sự thất bại lớn lên trong mình. Em ấy nheo mắt, cố gắng tìm kiếm lý lẽ. Và Joohyun chỉ chằm chằm vào em ấy.

Một vài giây và-

Agh...Đúng là không thể nào chiến thắng trước Irene, "Được thôi, em sẽ nói chuyện với Yerim", Seungwan thừa nhận.

"Ngoan"

Seungwan nhảy khỏi ghế và rời đi. Nhưng không phải trước khi em ấy nói, "Thấy chưa? Em đã nói với chị rồi mà, chị luôn biết mình phải làm gì"

Joohyun dịu lại ngay lập tức.

"Cảm ơn em", Joohyun lầm bầm trong hơi thở. Cô cúi đầu, khiêm tốn trước cách Seungwan nhìn cô. Giống như em ấy thực sự tin tưởng vào Joohyun.

"Em luôn luôn sẵn sàng ở bên cạnh chị, chị biết mà. Luôn luôn"

Joohyun nhìn lên và thấy Seungwan đã nhìn cô. Em ấy rạng rỡ, mỉm cười như thể Joohyun là ánh mặt trời ló dạng soi sáng Seungwan sau cơn bão. Em ấy luôn nhìn cô như thế này - như thể cô là cả thế giới mà Seungwan mong muốn và Chúa ơi! Joohyun muốn tin vào điều đó; rằng có một thế giới ngoài kia cho phép những cảm xúc giữa Joohyun và Seungwan tồn tại.

Joohyun biết điều đó. Và cô biết Seungwan cũng biết điều đó. 

Họ là Joohyun và Seungwan. Nhưng họ cũng là Irene và Wendy - và Irene và Wendy thì không thể...

Vì vậy, cô nhấn mạnh xúc cảm này xuống. Cô khoá nó lại và giả vờ như không nhìn thấy nó trong mắt Seugnwan. Nó ở đó nhưng thật khó để thừa nhận sự tồn tại của nó.

Joohyun đã nghe những câu chuyện về tình yêu và cách nó đôi khi nở hoa ở nhưng nơi bạn ít ngờ tới nhất. Joohyun cũng đã nghe về những câu chuyện tình yêu như một... hằng số. Khi họ chăm chút giải bạn và điều đó hoàn thiện bạn. Đáp số căn cứ vào bạn.

Nó khiến bạn chiến đấu thêm một ngày nữa. Có lẽ, Joohyun thích tin vào một tình yêu như thế. Bạn mạnh mẽ khi yếu đuối. Mềm mại khi thế giới bắt bạn cứng rắn.

Nó hiện diện và luôn luôn ở đó.

"Chị biết", là điều duy nhất Joohyun nói.

Seungwan gật đầu vì em ấy hiểu.


.


Sau đó, khi mọi người đều có lịch trình riêng, Irene đưa Yerim đi ăn kem. Yerim và Sooyoung dễ dàng làm hoà trong bữa sáng với một Seungwan đẩy em út ra khỏi phòng còn Seulgi thì cổ vũ cả hai nói chuyện với nhau.

Joohyun tìm ra lí do tại sao maknae của họ lại hành động như vậy. Đó và về tâm trạng và các mùa -- và một số ngày, Yerim không thể không cảm thấy cô đơn. Joohyun cảm nhận được điều này và nhắc nhở thành viên nhỏ tuổi nhất tâm sự với họ. Cô biết Yerim đang lắng nghe.

"Wannie cũng nói điều này", Yerim nói, "Hai chị xài chung kịch bản à?"

Joohyun cười khúc khích. Cô định trả lời nhưng điện thoại cô reo lên.

Đó là tin nhắn từ Seungwan.

Chị hãy hỏi Yerim về những gì em ấy đã nói với em.

Joohyun nhìn lên và hướng về Yerim, "Cho chị biết những gì em đã nói với Seungwan ở cuộc trò chuyện trước đó"

Một tia sợ hãi hiện rõ trong mắt Yerim. Trông cô ấy rất buồn cười.

"Không.."

"Yerim-ah!!"

Yerim lấy điện thoại và bắt đầu gõ mạnh vào chúng. Vài giây sau, điện thoại của Joohyun đổ chuông. Em út của họ vừa gửi một dòng tin nhắn đến cuộc trò chuyện nhóm của họ.

Em thực sự phải nói với chị ấy à Wendy-unnie?

"Nó có nghĩa là gì?", Joohyun hỏi cô gái đang ngồi đối diện mình. Bây giờ cô thực sự tò mò

Cuộc trò chuyện nhóm lại ồn ào.

Tụi em đã có một cuộc thảo luận.

Đó là tin nhắn của Seungwan

Yerim hít một hơi thật sâu và Joohyun tin rằng cô ấy thực sự sợ hãi khi nói ra điều này.

"Seungwan-unnie, Joohyun-unnie là..."

"Gì?"

"Chị ấy là một người mẹ tuyệt vời"

Đôi mắt Joohyun mở to hết mức có thể, "Yah! Cái gì vậy--"

Yerim không được chạy.

Không thể nào - Joohyun hoàn toàn kinh hoàng. 

Mình là một người mẹ tuyệt vời.

Cô lấy điện thoại của mình ra và bắt đầu gõ điên cuồng.

Cuộc trò chuyện nhóm trở thành một sự hỗn loạn tuyệt đối.

/

-------------------------END----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC