3. familar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seungwan đã tặng cho Irene một cây đàn. 

Một món quà cho người hâm mộ số một của tôi

Seungwan nói vậy và Irene nghĩ rằng sẽ trông rất sến nếu em ấy không quá quyến rũ đối với cô. Màu xanh lam, được tô điểm bởi những ngôi sao khiến Irene nhớ đến bầu trời đêm của những ngày cả hai gặp nhau. Cô luôn mang chiếc đàn bên mình, lật nó giữa các ngón tay mỗi khi dây thần kinh của cô bắt đầu hoạt động.

"Ủa rồi bây giờ chị muốn học chơi guitar hả?", Seulgi hỏi.

Irene vẫn tiếp tục đi, cất chiếc quần đã chọn vào túi xách. Ban ngày đã tắt nắng và trời đêm đang xâm chiếm cả bầu trời; Irene trở nên mất kiên nhẫn và thật nực cười, đêm qua cô không thể ngủ và cô đang bốc khói. Vào lúc trạng thái buồn ngủ vì kiệt sức bắt kịp Irene, mặt trời đã mọc và cô có những công việc phải làm. Đại học là một chặng đường gian nan.

Irene làm mặt khó ở, "Có người tặng đàn cho chị"

"Em có quen biết người đó không?", Seulgi hỏi, vào thẳng vấn đề.

"Chị cảm thấy rất may mắn khi em không biết người đó", Irene nói, không thể xua đi sự buồn ngủ trong giọng nói của mình, "Đó là một nhạc sĩ chị gặp trên đường"

"Nhạc sĩ?", Seulgi lặp lại. Giọng của cô ấy có một chút gì đó khó nghe, "Là ai cơ?"

"Tên của cô ấy là Seungwan", Irene thú nhận. Cô biết Seulgi từ hồi trung học mặc dù hai người học khác năm. Tình bạn của họ bền vững, lâu dài, thoải mái, có nhiều cuộc tranh cãi xảy ra những không điều gì đủ khủng khiếp để cắt đứt mối quan hệ của họ, "Chị đã nghe cô ấy hát ở một ngã tư gần khuôn viên trường của tụi mình vài đêm trước. Cô ấy có một giọng hát rất hay"

Cô ấy có một đôi mắt đẹp và có một khuôn mặt xinh xắn

"Chị đã theo dõi cô ấy biểu diễn kể từ đó"

"Thật không đó chị? Em chưa bao giờ thấy ai hát hò ở con phố đó", Seulgi trả lời.

"Đường phố khá đông đúc, và Seungwan thì... Khá nhỏ", Seulgi đưa mắt nhìn cô, "Ý chị là cô ấy khá nhỏ con. Em cần lắng nghe giọng hát đặc biệt của cô ấy để có thể tìm thấy cô ấy"

"Và cuối cùng cô ấy cho chị cái đàn này?"

Irene gật đầu, gần như thở dài, "Cô ấy kiên quyết mặc dù chị đã từ chối"

"À há, chắc là cô ấy thích chị đấy", Seulgi nhận xét, không biết rằng Irene đang bối rối vì câu nói của cô ấy, "Chị nên đưa em đến gặp cô ấy vào lúc nào đó. List nhạc em nghe mòn cả ứng dụng rồi, em cần thứ gì đó mới mẻ"

"Cô ấy chỉ chơi vào ban đêm thôi", Irene nói, "Không phải lúc đó em đang làm việc à?"

Seulgi nhai chậm chiếc bánh sừng cô ấy vừa mới cắn, "Em có thể gọi công việc này như địa ngục trần gian"

"Chị đã nghĩ rằng em ghét nó khi em bị cắt giảm tiền lương"

Seulgi bật cười, "Ồ, ai đó nghe có vẻ từng trải", cô ấy trêu chọc Irene bằng một cú huých vào vai, "Có vẻ như chị không muốn bất cứ ai khác nghe cô ấy nhỉ"

Irene biết có nhiều việc quan trọng hơn cô cần tập trung vào, cô cố gắng nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài Seungwan, nhưng Irene không thể tự trách mình vì đã dành quá nhiều thời gian gần gũi với cô gái tóc vàng bí ẩn, nó là chỉ là quá cuốn hút với cô. Ở bên Seungwan và nghe em ấy hát, có Seungwan gần gũi với cô, tất cả mọi thứ tựa như một giấc mơ đẹp, giấc mơ mà Irene không bao giờ muốn nó kết thúc.

Sau cùng, Seungwan vẫn là một bí ẩn đối với cô, em ấy là một thứ dường như Irene không bao giờ có thể hiểu đủ. Nhưng tất cả những gì cô biết là cô đang nhìn thấy Seungwan, tối nay trong chiếc áo hoodie màu xanh đậm đà và chiếc mũ lưỡi trai che đi mái tóc vàng, vẫn gảy đàn guitar và hát trong cùng một ngã tư, tất nhiên vẫn không ai quan tâm đến cô gái đó.

"Irene!", Seungwan gọi cô, giọng em ấy vang vọng qua những tiếng ồn xung quanh khi em ấy vẫy tay.

Thật khó để không mỉm cười đáp lại khi Seungwan thật sự đang cười rất rạng rỡ với Irene. Cô vẫy tay đáp lại, nửa chạy nửa đi đến chỗ Seungwan đang ở và ngồi gần em ấy. Mọi thứ chuyển động như lẽ đó là điều hiển nhiên, gần như quá tự nhiên. Như một thói quen đã được hình thành từ rất lâu.

"Tôi đã sáng tác một bài hát mới", Seungwan nói khi cô, vẫn mỉm cười toe toét.

"Một bài hát mới?"

Sự phấn khích tràn đầy xung quanh cả hai và họ có thể cảm nhận được. Nó gần như đủ để cuốn Irene khỏi những tiếng ồn khó chịu xung quanh.

"Đúng thế, tôi đã nghĩ về cô cả đêm, và trước khi tôi biết điều đó, tôi đã viết xong một bài hát"

Giờ đây Irene không thể che giấu những vầng đỏ phấn trên hai má mình. Hơi nóng ở đó khiến cô không thể nhầm lẫn nhưng cô không thể làm gì. Seungwan trông như thể em ấy đã sẵn sàng để bùng nổ và Irene không tàn nhẫn đến mức bóp chết niềm hạnh phúc đó chỉ vì sự bối rối nhỏ nhặt của mình.

"Cô đã nghĩ về....tôi?"

Nụ cười trên môi cô gái giảm đi một chút, "Tôi không nên hả?"

Mái tóc đuôi ngựa của Irene bồng bềnh khi cô lắc đầu nhanh hơn cô suy nghĩ, "Không, tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi", em ấy cười đầy lo lắng, hai tay đan vào nhau xoa bóp một cách kì lạ. Irene cố gắng thở chậm hơn, "Ý tôi là cô đã viết một bài hát về tôi. Bất cứ cô gái nào cũng phải xao xuyến khi ở trường hợp này"

Nụ cười quen thuộc lại nở trên khuôn mặt Seungwan, và Irene thấy điều này thật dễ thương khi một người có thể bộc lộ cảm xúc của họ một cách công khai như thế này.

"Tôi đã dùng hết chất xám của mình để khiến bài hát này trở thành một thứ gì đó đặc biệt", Seungwan tiến về phía cô, gần hơn một chút so với ngày hôm qua cho đến khi đầu gối của cả hai gần như chạm vào nhau.

"Tôi có thể hát bài đó bây giờ không?"

"Tôi không biết liệu mình đã sẵn sàng để nghe không..."

Tôi sợ đầu tôi có thể nổ tung trong lúc cô hát.

"Nó sẽ không quá....xấu hổ phải không?"

"Tôi chắc chắc cô sẽ thích", Seungwan gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với cô, "Bởi vì tôi thích cách bài hát này diễn ra"

Hợp âm đầu tiên xuyên qua từng thớ thịt và xương sống của Irene khiến cô rùng mình, và điều đầu tiên thốt ra từ miệng Seungwan là



Forever in my heart

Mãi mãi trong trái tim em

The colors of your face

Sắc màu của khuôn mặt người

The gentle of your voice

Giọng nói dịu dàng của người

And the name that stays on my lips

Và tên người vẫn còn đọng lại trên môi em



Irene

Irene

With flowers in your head

Với những đoá hoa nở ở trong tâm trí người

Endlessly, i run

Bất tận, em chạy đến

Looking for you

Tìm kiếm người


Irene tự hỏi liệu cô có trở nên bối rối cực độ như thế này nếu đây là một người khác không. Có lẽ cô sẽ khó chịu, nhưng đây là Seungwan mà không phải là ai khác. Sự hiện diện của em ấy đã lấy đi mọi thứ trong cô. Irene không thể phủ nhận cái cảm giác đang bắt đầu căng phồng trong lồng ngực. Khi ở bên Seungwan mọi thứ trôi qua thật dễ dàng, và em ấy dễ dàng khiến cô hạnh phúc biết bao.



You are, my only precious

Người là, là điều quý giá duy nhất của em

In the depths on your smile

Sâu thẳm trong nụ cười của người

I can understand

Em có thể hiểu 

The language of your heart

Ngôn ngữ mà trái tim người đang nói


Irene đã mất gần một phút để nhớ rằng cô vẫn đang ở trên con phố quen thuộc, rằng Seungwan đang hát cho cô nghe, và tâm trí Irene khủng bố cô, hối thúc cô đến gần để kéo Seungwan vào một nụ hôn ngọt ngào bởi vì trời ơiii, Seungwan thật xinh đẹp và giọng hát của em ấy đã ảnh hưởng kinh khủng đến Irene và gần như khiến cô mất trí, và đó chỉ là cách diễn tả dễ dàng nhất về cảm xúc của cô lúc này.

Ba mươi giây trôi qua. Trái tim Irene đã dâng trào lên tận cổ họng và Seungwan lại nắm lấy tay cô. Một tiếng gáy vang lên sau đó là một giọng nói tươi sáng gọi tên cô, Irene đang từ từ thoát ra khỏi hư ảo bản thân tạo ra.

"Xin chào? Trái đất gọi tới Irene?"

Irene nuốt nước bọt, "Tôi không nghĩ rằng mình có thể cảm nhận nhiều hơn điều bài hát hướng đến"

Điều đó khiến Seungwan sững lại, "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý-"

"Đừng xin lỗi. Tôi chỉ là...", Irene thở ra bằng miệng, vô thức siết chặt tay Seungwan, nở một nụ cười không có gì đặc biệt, "Thật là xấu hổ. Chưa ai viết một bài hát cho tôi cả", cô nhìn Seungwan. Má của Irene bắt đầu đau nhói; cô cười tươi, "Và còn hát trước mặt tôi nữa"

"Đây là món quà tôi dành cho cô", Seungwan cắt ngang lời nói của cô một cách suôn sẻ, và thật sự Irene nghĩ rằng hai má cô đã đỏ như trái cà chua, "Tôi không dối trá khi tôi nói rằng tôi rất vui khi cô có mặt ở đây", hàm răng trên của Irene nhai môi dưới khiến cô phân tâm một chút, "Tôi xin lỗi nếu tôi làm cho cô khó chịu vì điều này. Tôi chỉ.... Tất cả những gì tôi biết là hát, và đây cũng là điều tốt nhất tôi có thể làm cho cô"

Irene không thể hiểu được Seungwan sao lại có thể tinh khiết như thế này, em ấy dễ dàng nói lên tiếng lòng của mình và Seungwan cũng đã biến Irene trở thành một phần cuộc sống của em ấy nhanh chóng đến nhường nào chỉ trong vài ngày - hay vài đêm ngắn ngủi.

"Seungwan", cái tên thoát ra thật dễ chịu từ cổ họng Irene. Ấm áp, ngọt ngào, an ủi, nó như miêu tả về con người của Seungwan.

"Cô thật sự rất khác biệt"

Seungwan tiến lại gần hơn, và Irene không làm bất cứ điều gì để ngăn em ấy từ từ chiếm những khoảng trống ở giữa hai người.

"Tôi cũng nghĩ mình như vậy", Seungwan trầm ngâm và nhẹ cắn môi, "Vậy, tối mai, vẫn khung giờ cũ?"

Irene đang tan chảy. Đôi mắt nâu nhìn cô khiến cô cảm thấy cơ thể mình ấm áp, u ám và dịu dàng khi cô không từ bỏ một mili giây nào để rời khỏi chúng.

Miệng cô mở ra.

Một lời đồng ý gần như thốt ra từ miệng của Irene và thật sự....

Cô có thể từ chối yêu cầu của con người này sao?

----------------------------------------------------------------------------------

Một chiếc chap ngọt ngào, tui gọi nó là một cốc latte cho buổi sáng se lạnh, mong nó sẽ khiến các cậu cảm thấy vui vẻ cả ngày kkkkk

Đừng quên bấm sao vì nó miễn phí và nó cũng boost tinh thần tui lên rất nhiềuuuuu

Cảm ơn mọi người đã quan tâm!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net