-7-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều gì có thể đưa đứa em gái ngỗ nghịch này trở về nhà vậy?", Seohyun hỏi, "Mọi chuyện không như ý mình à?"

Wendy cố gắng kiểm tra lưỡi mình khi em để cho chị gái mình trút giận. Sau tất cả cũng dễ hiểu khi chị ấy chứng kiến tất cả những sự kiện của em trong gia đình, việc em bỏ đi, việc em không hoàn thành trách nhiệm của một người con khi cha mẹ họ qua đời. Dù sao Wendy cũng không mong đợi bản thân sẽ được chào đón, nhưng em chợt nghĩ rằng bằng một điều gì đó, em vẫn mong cha me em sẽ xuất hiện sau cánh cửa gỗ.

"Em đã không gọi về vào những dịp lễ, sinh nhật, hay kỉ niệm. Em có thể gửi thư nhưng em đã không làm thế. Em thậm chí còn không dự đám tang của cha mẹ. Em là loại người gì vậy? Sao em có thể hành xử như thế với gia đình mình?"

"..."

"Em vẫn còn mặt mũi để quay lại đây à? Em nghĩ chị đây sẽ chào đón em với vòng tay rộng mở à?"

"..."

"Em đang ảo tưởng nặng đó. Em bỏ gia đình để chạy theo ước mơ của mình. Giờ em quay về vì nó không thành công?"

Wendy càng lúc càng tức giận vì em biết chị gái mình nói đúng, nhưng đồng thời cũng sai. Mọi thứ đều có lợi cho em cho đến khi Junmyeon bước vào cuộc đời của Irene và phá hỏng mọi thứ.

Nếu em ngăn cản Irene, nếu em dừng đám cưới, mọi chuyện đã không như thế này.

Em vẫn sẽ ở bên Irene, và em sẽ công việc toàn thời gian mà em đã phải chiến đấu rất nhiều để giành được nó.

Em và Irene sẽ trở về Canada cùng nhau, giống như chị ấy đã nói....

"Em muốn nói một lời tạm biệt với cha và mẹ", Wendy nói khi cảm thấy câu nói mình vô tâm đến mức nào. Đó thực sự là lý do duy nhất khiến em ở đây, "Sau ngày hôm nay chị sẽ không gặp lại em nữa"

Chị gái của em còn tỏ vẻ phẫn nộ hơn.

"Đồ khốn nạn vô cảm"

Họ không biết Wendy đã phải trải qua những gì, nhưng đồng thời Wendy cũng hiểu được sự tức giận của chị gái mình. Em đã bỏ nhà đi và không bao giờ giữ liên lạc - em bỏ rơi gia đình và chạy theo ước mơ của mình, thứ mà bây giờ em đã từ bỏ.

Thật tệ khi người quan trọng nhất cuộc đời em là Irene chứ không phải là gia đình của em?



Wendy đến nghĩa trang một mình. Em vẫn còn nhớ rõ chi tiết đám tang dù nó đã trôi qua mấy năm, bó hoa viếng em gửi còn lưu lại trong trí nhớ em.

Xung quanh quá yên tĩnh. Điều duy nhất khiến mọi thứ không đáng sợ là bầu trời xanh tuyệt đẹp ở trên cao và một làn gió trong lành mang theo hương hoa cỏ xung quanh.

Lần này Wendy cũng mang theo một bó hoa viếng mới thay cho những chiếc bông cắm trong lọ đã héo úa. Em không muốn thiếu tôn trọng bất cứ ai đã đặt chúng ở đó bằng cách thay thế những bó hoa héo bằng hoa của mình nên em đã đặt hoa của bản thân dưới chân bia mộ.

"Cha, mẹ. Con xin lỗi vì tất cả những rắc rối con đã gây ra. Con mong cha mẹ yên nghỉ khi biết rằng con đã đúng. Và con cũng đã sai."

...

"Con biết con không được chào đón, nhưng ít nhất con cũng cần phải tiễn hai người một cách đàng hoàng. Con đã bỏ lỡ đám tang vì con quá xấu hổ khi phải đối mặt với mọi người. Con biết những gì con làm với cha mẹ và chị Seohyun là sai"

...

"Nếu con không bỏ đi, có lẽ bây giờ cha mẹ vẫn còn sống. Con sẽ không lạc lối và yêu...."

Wendy hít sâu và đặt những bông hoa tươi trên ngôi mộ, nhận ra em có thể sẽ phát điên ngay bây giờ nếu có người xung quanh nhận ra em.

Wendy nhận ra rằng tình yêu thật sự rất tệ.

Em không cảm thấy nhẹ nhõm hoặc tốt hơn chút nào sau khi đến thăm viếng cha mẹ mình.

Và em cũng không thấy ổn một chút nào sau khi em gặp chị gái của mình.

Thực tế, Wendy cảm thấy bản thân tồi tệ và vô dụng hơn.

Mày thật sự rất tệ.

Em nghĩ khi đi dạo một mình trong thành phố 

Wendy không muốn thừa nhận rằng em nhớ Irene đến nhường nào, và trong một khoảnh khắc em đã hối hận khi chọn lấy con đường này. Có lẽ sẽ không có đau đớn, không có chuyện buồn, không có một gia đình bị tan vỡ.

Wendy tự hỏi Irene có thể đang làm gì vào lúc này, liệu người phụ nữ em yêu có đang nghĩ đến em hay không?

Em nhớ như in khoảnh khắc mà Irene chạm vào đôi môi em trong đêm mưa rào, và nụ hôn mà Irene trao cho em trong lần cuối cùng họ gặp nhau. Vầng trán em đang nóng như lửa đốt vì nỗi nhớ, và bất chợt em cũng cảm thấy lạnh lẽo, lẻ loi dù đang ở giữa thành phố.

Wendy rải bước đi bất cứ đâu, không quan tâm mình sẽ đi về đâu và sẽ bị lạc trong bao lâu. Em có điện thoại và đầy đủ tiền cho gọi một chiếc taxi. Vào lúc này, Wendy đang cố gắng lên kế hoạch cho những việc cần làm tiếp theo. Em đã hoàn thành nhiệm vụ ở đây - bày tỏ lòng kính trọng của mình với bậc sinh thành đã rời khỏi cõi đời, điều không giúp em cảm thấy tốt hơn một chút nào.

Hơn nữa em không được chào đón ở đây, và em cũng không mong mình sẽ được chào đón.

Không còn lý do gì để ở lại đây nữa, nhưng em cũng không chắc mình sẽ làm gì tiếp theo. Wendy không bán căn hộ và đồ đạc của em ở Hàn Quốc mà chỉ làm những gì em cho rằng sẽ khiến em khuây khoả. Quay trở lại đó sẽ là kế hoạch dự phòng của Wendy. nhưng em vẫn chưa sẵn sàng.

May mắn thay, số tiền em kiếm được hồi còn thực tập và các hợp đồng phụ của em khiến em đủ xoay sở trong một thời gian khoảng vài tháng. 

--------------------------------------------------------------

"Nếu em có thể đi đâu và làm gì đó, em sẽ làm gì?", Irene hỏi

"Chắc là úp mặt vào giường và ngủ khò khò thôi chị", Wendy đáp, nửa đùa nửa thật vì em vừa đi làm về và đang khá mệt.

"Không phải, ý chị là một nơi nào đó ngoài ngủ và nằm lăn lóc ở nhà. Ví dụ như đi thăm quan hay du lịch á..."

"Em cũng không biết nữa, em cũng không thích ra ngoài đi đây đi đó nhiều"

Irene cười khúc khích và rút điện thoại ra như đang thăm dò các địa điểm du lịch.

"Chị muốn mình sẽ sống ở một nơi vắng vẻ và trong lành, một căn nhà ở thôn quê chẳng hạn? Một nơi mà bản thân chị có thể tận hưởng và thời gian cũng trôi chậm hơn"

"Nghe hấp dẫn đó chị"

"Em cũng có thể đến và chúng ta có thể cùng nhau vượt qua những ngày tháng bộn bề. Em biết không? Thật ra bây giờ nói ra thì nghe có thể rất vui vẻ và thư giãn...", Tuần này là một tuần bận rộn của Irene khi khách hàng đặt kín lịch và cô ấy hầu như không có một giây phút nghỉ ngơi nào.


Những cuộc trò chuyện sau này dần dần sâu sắc hơn khi tình cảm của Wendy bắt đầu chớm nở. Em không có bất kỳ điều kiện lý tưởng nào để thể hiện cho Irene biết ngoài việc nằm dài trên giường và mộng tưởng về những điều không thể xảy ra giữa hai người.

Em muốn trở thành một người như Irene. Em nhận ra em thích Irene hơn là việc bản thân ở một mình trên chiếc giường của em.

Em tưởng tượng bản thân chung một nhà với Irene, người mà em ví như một thiên đường thu nhỏ.

--------------------------------------------------------------------------------

2 năm sau...

Những ngón tay khéo léo nhảy múa trên dây thép, thanh âm ngọt ngào của cây đàn guitar lấp đầy gian phòng yên tĩnh nhưng u sầu.

Em để nốt nhạc cuối cùng vang lên trước khi dừng ghi âm và nghe lại một vòng lặp mới.

Wendy đã tìm ra cách để hoạt động độc lập với tư cách là một nhà sản xuất thay vì làm việc theo công ty. Em thích tự do làm việc theo thời gian và cũng linh hoạt với công việc của mình. Đổi lại, Wendy đã có thể thực sự làm việc với các nghệ sĩ nổi tiếng. Chủ yếu bây giờ em đang sản xuất những bài hát cho riêng mình, điều mà em không có cơ hội làm khi còn thực tập.

Ngoài sự thay đổi này, Wendy cũng đã cắt đi mái tóc dài của mình. Bây giờ nó dài đến vai nên nó bay tứ tung khi em lắc đầu. Nó cũng dễ dàng chăm sóc hơn là để tóc dài.

Wendy đã chuyển khỏi căn hộ cũ của em và đến Incheon. Em dự định sẽ sớm chuyển đi tới một nơi nào đó ở Châu Âu hoặc những vùng hẻo lánh hơn ở Bắc Âu - bất kỳ một nơi nào xa Hàn Quốc và nỗi đau trong tim em, vì em vẫn đang gặp khó khăn để vượt qua.

Wendy trở lại Hàn Quốc không lâu sau khi viếng thăm cha mẹ. Có thể là một vài tháng. Em đi vòng quanh thế giới và cố gắng tìm một ngôi nhà yên tĩnh như ở nông thôn - nơi đó bắt buộc vẫn phải có internet vì em thật sự không thể sống thiếu mạng xã hội.

Vào thời điểm đó, em đang làm những công việc lặt vặt và các hợp đồng biểu diễn để duy trì bản thân giữa các chuyến đi. Em đã đến Pháp và có một khoảng thời gian vui vẻ khám phá nơi thơ mộng này, và em cũng thử một số loại bánh ngon. Sau đó em đến Quảng trường thời đại ở New York để ngạc nhiên trước nhịp sống hối hả ở đây. Em đã vòng quanh các nước Châu Âu sau đó.

Du lịch một mình là điều cuối cùng mà em muốn làm nhưng em quyết định đã đến lúc phải thoát ra khỏi chiếc hộp an toàn của bản thân.

Ít ra Wendy cũng đã có nhiều câu chuyện để kể nếu có ai đó thắc mắc rằng em đã đi đâu.

Bây giờ Wendy đang xây dựng một thương hiệu cho riêng mình, phát hành các bài hát của bản thân và cũng sản xuất nhạc cho người khác, với mức lương cao. Em có rất nhiều mối quan hệ và các mối quan hệ này luôn dẫn đến những mối quan hệ khác.

Em thậm chí còn nhận các hợp đồng biểu diễn trực tiếp tại các quán bar địa phương. Nó rất vui và nó đã làm cho em bận rộn khỏi những ly rượu rảnh rỗi. Wendy đã quên cảm giác thưởng thức âm nhạc sau nhiều năm ngồi một mình trong phòng thu và dán mắt vào màn hình.

Điều này cũng khiến Wendy nhận được nhiều sự chú ý của đối tác, những người luôn nghĩ em có vẻ dễ thương và nóng bỏng khi chơi guitar. Đó là sự pha trộn giữa những công tử trẻ và già, kỳ lạ là phụ nữ quấn lấy em nhiều hơn em có thể tưởng tượng.

Tối nay, Wendy đã biễu diễn trong một giờ tại một quán bar địa phương ở Incheon. Tiếng ồn ào giao lưu và đồ uống được pha giúp em bình tĩnh các giác quan nên em không căng thẳng như thường lệ. Hơn nữa, tất cả mọi người đều đang say nhẹ và không có ai chú ý đến em. Em cảm giác như em chỉ là một con ruồi trang bị một chiếc guitar bay phất trên cao.

"Chào cô bé dễ thương"

Wendy đóng hộp đàn và đeo nó trên vai trước khi quay lại để xem em đã vô tình thu hút người hâm mộ nào.

"Tôi là Tiffany. Tôi rất thích em và đồ chơi của em"

"Cảm ơn:

"Những ngón tay đó lúc gảy đàn... Trông khá kinh nghiệm đó", Tiffany cười toe toét và không quên nháy mắt với em.

Wendy không trả lời và xoay người biểu hiện cho việc em sắp rời đi.

"Chà, chúc cô có một buổi tối vui vẻ"



Vài ngày sau, Wendy nhận được một lời đề nghị cộng tác của một ca sĩ. Họ yêu cầu chi tiết như thể họ biết em có những gì. Tuy nhiên, công việc này không liên quan đến kỹ năng sản xuất âm nhạc của em - nhiệm vụ của em chỉ là đệm đàn guitar cho Tiffany trong đĩa đơn mới sắp được phát hành của cô ấy.

Cái tên đó nghe có vẻ quen thuộc.

Chà, em chỉ có thể dừng lại và nhìn chằm chằm vì kinh hoảng và sốc khi nhớ lại khoảnh khắc bản thân đối mặt với TIFFANY vào đêm biểu diễn đó.

"Chào cô bé dễ thương", Tiffany chào em khi đến studio.

"Làm thế nào cô biết đến tôi?", Wendy cố gắng lấy lại sự bình tĩnh chuyên nghiệp của mình mặc dù em đang rất bất ngờ.

"Ồ, trái đất tròn và nhỏ lắm, cô bé à. Tôi đã tìm thấy trang web của em và tôi có quyền tự do đặt lịch với em", Tiffany ghé sát vào tai em thì thầm.

"Tôi biết em có thể chơi rất nhiều thứ.."

Wendy rất vui vì không có ai ở đây để chứng kiến điều này, nhưng em tự hỏi liệu Tiffany có phải là người thích tán tỉnh mọi người đến thế không.

"Nào nào, cô đừng suy nghĩ quá nhiều"

"Tôi muốn âm thanh trong trẻo, giọng hát thanh. Không có gì quá cầu kỳ, không có bass", Tiffany đột ngột ngồi xuống ghế và ra hiệu cho em bằng một cái quét tay để ngồi đối đối diện với cô ấy.

"Âm nhạc bây giờ quá giả tạo"

"Tôi hy vọng em sẽ viết một bài cho tôi. Công ty của tôi cũng có thể làm điều tương tự nhưng hoàn toàn công nghiệp, em hiểu ý của tôi đúng không?, Tiffany nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Chắc chắn rồi, tôi có thể làm được điều này. Hãy cho tôi biết cô đang nghĩ gì"

"Tôi muốn em viết một bài thể hiện một nội tâm sâu sắc nhưng vui tươi. Nó nên thơ nhưng không buồn, em chỉ cảm nhận được nỗi buồn khi lắng nghe kĩ"


Wendy và Tiffany gặp nhau thêm vài buổi nữa, em sẽ cho cô ấy xem bản demo lời bài hát và giai điệu mà em làm. Giọng hát của Tiffany khá linh hoạt và em phải thừa nhận cô ấy có một giọng hát rất tuyệt vời.

"Em viết như thể em đã từng trải rất nhiều thứ", Tiffany nhận xét tại một buổi nọ.

"Cảm ơn, tôi chỉ làm những gì mình phải làm", Wendy trả lời khi em hoàn thành việc ghi chú thứ gì đó trên máy tính.

"Tôi nghĩ-"

Tiffany nhẹ nhàng đặt tay lên người em và nở một nụ cười thông cảm.

"Tôi biết có một thứ gì đó khác biệt nơi em"

Wendy cố gắng tỏ vẻ không quan tâm và chỉ tế nhị từ chối những hành động tiếp theo của Tiffany. Trong tâm trí của Wendy, em có thể nói Tiffany đang nghĩ gì đó mặc dù cô ấy đang ở trong chế độ làm việc. Em thực sự không muốn vướng vào một mối quan hệ với các nghệ sĩ nổi tiếng, đặc biệt là với những người hợp tác với em.


Khi cả hai đã hoàn thành việc soạn thảo và thu âm tại studio, Tiffany đột nhiên gọi em một lần nữa.

"Tôi đã huỷ bỏ buổi chụp ảnh. Tôi muốn em cùng tôi lên bìa album lần này"

"W-woa, cô không cần phải như vậy. Tôi hoàn toàn ổn, cảm ơn"

"Không, em đóng góp rất lớn vào bài hát này và em xứng đáng, với tư cách là đối tác của em, tôi có thể yêu cầu điều này", Tiffany cười toe toét và đưa cho em một tấm giấy ghi địa chỉ.

"Trưa mai. Hãy mặc thứ gì đó đẹp, bộ đồ em đã mặc ở quán bar chẳng hạn, à mang luôn cây đàn guitar luôn nha. Tôi rất mong chờ nó"

Wendy cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi em biết đối tác của em có vẻ như khá thích mình. Những suy đoán về việc hẹn hò của em dần lớn hơn. Wendy không thích bản thân đứng trước ánh đèn sân khấu. Em muốn âm nhạc của em được chú ý chứ không phải khuôn mặt hay cơ thể của em.

Có vẻ như Wendy không có bất cứ sự lựa chọn gì, và cuối cùng em buông xuôi và để cho mọi thứ chảy theo dòng chảy. Đây chỉ là công việc, và em thực sự không cảm thấy hứng thú với Tiffany, người hơi quá xúc động và tán tỉnh em nhiều lần.

Wendy có thể cảm nhận được sức hấp dẫn từ người phụ nữ này. Cô ấy có một đôi mắt cười rất duyên, và cô ấy trông như một idol hạng A. Bất kì người hâm mộ nào cũng sẽ phải lòng trước ngoại hình và sự quyến rũ thầm lặng của Tiffany. Giọng hát của cô ấy rất đẹp và không có lý do gì cô ấy lại không trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Tiffany cũng rất độc lập và mạnh mẽ, giống như trong bản thân cô ấy có một sức mạnh vô song nào đó không ai có thể có được.

Dù sao Wendy cũng hy vọng hôm nay Tiffany sẽ không cố tán tỉnh em nữa. Wendy mặc quần jean sẫm màu và áo sơ mi đen, em để hở một chiếc cúc ở trên để không trông như một tên mọt sách nào đó. Sau đó, em cầm cây đàn của mình và lái xe đến địa điểm mà Tiffany đã đưa cho em.

Đó là một nơi ở ngoại ô thành phố, không gian bình dân hơn so với chốn thành thị. Wendy không bận tâm. Phong cảnh không quá tệ đối với em. Một loạt các biển báo dọc theo lề đường nêu chi tiết thời gian hoặc ví trí người ta nên đậu xe. Khi Wendy tìm ra kẽ hở ở một chỗ đậu xe, em đã để xe mình ở đó và đi bộ tới điểm hẹn.

Wendy cẩn thận bước lên bậc thềm và bấm chuông cửa, và Tiffany đã mở cửa với nụ cười đắc ý

"Em đây rồi!", Tiffany thốt lên và kéo em vào

"Người chụp hình em rất xinh đẹp dù cô ấy có vẻ hơi xa cách, đừng quá để ý đến cô ấy nhé~"

Cái quái gì thế? Wendy cau mày nhưng không nghĩ gì về những gì Tiffany vừa nói. Đôi khi Tiffany rất thích làm trò.

Điều duy nhất em ước là Tiffany nói với em là ai là người chụp ảnh. Hoặc có thể em đã hỏi và quên đi.

"Em ấy đây rồi, chúng tôi đã sẵn sàng cho buổi chụp", Tiffany thốt lên khi họ bước vào nơi có vẻ là phòng khách được biến thành không gian chụp ảnh.








Tim Wendy loạn nhịp

Hơi thở của em nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Đôi mắt em dí chặt vào người phụ nữ đang đi vào.

I....

Irene.

Irene quá khác so với lần cuối em nhìn thấy. Cô ấy được tô điểm thêm rất nhiều phần mệt mỏi và yếu đuối, đôi mắt Irene lạnh lẽo và thâm quầng, nhưng một chút sắc bén vẫn đọng lại trong đáy mắt khiến cô ấy trông vẫn có vẻ là.....

Là Irene

Tuy nhiên, Irene nhìn em không chút cảm xúc và quay lại chuẩn bị máy quay.

"Chúng ta sẽ chụp một vài bức ảnh và cô có thể quyết định tuỳ chọn bức mà cô thích. Vì chủ đề của chúng ta rất đơn giản, chúng ta nên giữ nguyên sự tối giản cho bìa album"




Wendy không thích một số tư thế chụp của em và Tiffany. Bất cứ lúc nào Tiffany chạm vào em đều khiến em cảm thấy khó chịu. Thậm chí việc đụng vai vào nhau cũng khiến em nín thở. Wendy thực sự căng thẳng và rùng mình khi Irene ra hiệu em hãy thư giãn.

Làm sao em có thể thư giãn khi Irene đang đứng trước mặt em chứ?!?

Cuối cùng, họ chụp thêm một vài bức ảnh và xem xét lựa chọn của mình. Cá nhân Wendy thích bất kì tấm hình nào mà em và Tiffany không quá gần nhau, và em cũng đưa ra những ý kiến tôn trọng về cảnh em đang ngồi trên ghế đẩu với cây đàn guitar của mình, sẵn sàng chơi, và Tiffany dựa vào một giá đỡ với vẻ mặt đăm chiêu.

"Tấm này rất tốt", Irene cũng theo ý em. Cô ấy thậm chí còn không để ý đến Tiffany.

Vào cuối buổi, Tiffany trò chuyện nhiều hơn một chút với Irene, dường như cô ấy đang cố gắng sử dụng sức hấp dẫn của mình để phá vỡ vẻ ngoài lạnh lùng của Irene. Nhưng Irene không có vẻ gì là để tâm và dường như cô ấy muốn ở một mình.

Wendy tự hỏi liệu Irene có tức giận vì em đã bỏ đi mà không có bất kì một lời tạm biệt nào hay không.

Em đã ra đi trong im lặng.

"Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi", Tiffany thốt lên, "Quản lý của tôi sẽ xử lý hoá đơn. Tôi sẽ giới thiệu cô cho những người quen của tôi"

"Đừng quá khách sáo", Irene trả lời.

"Cô thật sự đã làm tốt, Irene", Tiffany quay sang Wendy với vẻ mặt đầy mong đợi khi cô ấy chuẩn bị rời ngôi nhà

"Tôi đang nghĩ đến một bữa trưa lãng mạn", Tiffany liếc nhìn Irene rất nhanh trước khi mỉm cười, "Em đến không Wendy?"

Wendy đã rất bối rối vì em chắc chắn không mong đợi hoặc dự định đi ăn với Tiffany

"À không tôi xin lỗi. Tôi có một dự án khác phải giải quyết"

"Awwwwww, vậy lần sau vậy. Hẹn gặp lại cô bé dễ thương của tôi"

Tiffany bước ra ngoài, và Wendy đang cố gắng thu thập lại những suy nghĩ đang vỡ vụn trong em để có thể nói gì đó với người bạn cũ kiêm tình yêu của cuộc đời mình. Em quay sang Irene, miệng mở sẵn để nói gì đó, nhưng Irene hoàn toàn lướt qua em như không có chuyện gì xảy ra.

"Hình như em đã vượt qua được mọi chuyện", Irene nói khi ngồi xuống bàn làm việc.

"Em không hẹn hò với cô ta Irene à. Em không quan tâm đến cô ấy", Wendy nói, "Chúng em chỉ là đồng nghiệp thôi"

"Mhmm. Rõ ràng là cô ta đang quan tâm đến em. Em nên cho cô gái ấy một cơ hội", Irene nhấp vào một vài thứ và nhìn lên em, "Rốt cuộc em cũng không quá cởi mởi với người lạ, đây là thời điểm tốt để mở lòng và làm quen với ai đó Seungwan à"

Wendy không rõ tại sao Irene lại cay đắng như vậy lúc này. Irene là người bảo em ra đi, và em đã làm theo những gì Irene nói, như mọi lần.

"Tại sao chị lại giận em?"

"Chị không giận em?"

"Vậy thì thái độ của chị có nghĩa là gì đây?"

Irene giờ có vẻ khó chịu và khoanh tay.

"Em vẫn chưa học hỏi được gì phải không? Em vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ của mình. Chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa Seungwan à", người phụ nữ đóng mạnh máy tính xách tay của mình, "Có những thứ không thể lành lại sau khi đã bị tổn thương nặng nề. Cho dù có dán keo hay cố gắng hàn lại, nó cũng sẽ vỡ thôi. Giống như một chuỗi vòng cổ. Giống như chúng ta vậy. Vì quyết định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net