004

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Pure-blood."

Đứng trước bức tường đá ướt dưới tầng hầm của lâu đài, Jimin lẩm nhẩm câu mật khẩu quen thuộc. Sau đó chỉ vài giây, cánh cửa liền trượt qua bên trong thành một lối đi vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Một sắc xanh ngọc lục bảo ma mị bao trùm lấy không gian, đem lại cảm giác buồn bã da diết, chồng chồng chất chất đè lên những muộn phiền như tơ vò trong em.

Trong lúc mọi người ăn uống, vui chơi thì Jimin giờ đây lại chán chường nằm dài trên giường, than thở trong vô định,

"Yoongi có người yêu thì mình đáng lẽ phải chạy ra chúc mừng ảnh chứ, sao lại bỏ chạy mất dép như thế này... Mình thấy khó chịu trong lòng quá.."

Khi nãy, chứng kiến dáng vẻ Seokjin tinh nghịch đọc lên câu "Em thích anh" mà Yoongi đã viết trên chiếc máy bay giấy ; rồi cảnh Yoongi ngại ngùng nhảy tới nằm lên người anh ta ; và cuối cùng là cả hai cùng vui vẻ cười đùa mà con tim Jimin như muốn vỡ vụn. Có lẽ chuyện tình đẹp đó đã thành rồi. Đúng rồi, nghe Jungkook bảo, Seokjin thân thiết với Yoongi, hợp cạ nhất trên đời luôn mà. Hai người đó yêu nhau thì có gì là lạ.

Nhưng sao Jimin lại cảm thấy đau thế này?

Em cứ ngỡ cuộc trò chuyện thông qua những mảnh giấy vụn ở phòng Cấm túc hôm ấy, là y chỉ dành cho mình em thôi chứ. Hóa ra, đối với ai, Yoongi cũng làm vậy. Đáng ghét hơn là y lại dùng phương thức đó để bày tỏ tình cảm với người y thương. Những mộng tưởng mà Jimin vẽ nên mấy hôm nay, trong vài phút ngẩn ngủi đã nhanh chóng biến tan thành mây khói.

"Mình ... có nên nhờ Hoseok pha chế rồi dụ Yoongi uống không nhỉ..?"

"....Không! Không vậy thì bậy bạ quá!"

Bạn đoán đúng rồi, ở đây là Tình dược. Vài dòng suy nghĩ vu vơ sượt qua tâm trí Jimin, em có nên nhờ vả Hoseok - bậc thầy độc dược, con cưng thầy Snape - tạo ra thứ thần dược có thể khiến Yoongi cuồng say mình chăng? Nhưng chỉ sau vài khắc, Jimin đã dẹp bỏ những tâm tưởng tồi tệ đó. Cưỡng ép người ta yêu mình sẽ chẳng bao giờ có kết cục đẹp. Phá hoại tình cảm của y với người anh yêu lại càng không.

"Đành chấp nhận sự thật vậy."

Jimin thở dài, sóng mũi bất chợt hăng nồng, còn hai bên tai nóng rẫy cả.

Những kỷ niệm, những khoảnh khắc, những gì đẹp đẽ nhất thuộc về Yoongi, từ đâu cứ lũ lượt ùa về. Bàn tay lạnh buốt tối đó y nắm tay em; gò má hây hây đỏ của y khi nhìn vào Tấm gương ảo ảnh; sự cao cao tại thượng luôn đính trên khuôn mặt đẹp không góc chết ấy; cả đôi mắt mèo sắc như dao hay cái mỉm cười lãng tử của y nữa.. Tất thảy đều khiến Jimin vấn vương khôn nguôi, nhưng em quyết phải cất giấu nó thật sâu, bởi nếu có một ngày Yoongi biết được rằng em tương tư một kẻ đã có người thương, y sẽ hắt hủi, rời xa em mất.

"Kết thúc thật rồi.."

Jimin lẩm bẩm, em nhắm mắt lại và cuộn người như một chú sâu, để dòng lệ chầm chầm lăn trên bờ má.

Qua ngày hôm sau, Yoongi đã bắt đầu nhập bọn với Taehyung, Jungkook và em nhiều hơn. Cùng tham gia những bữa dạo chơi, mấy bữa ăn sáng trưa chiều, cùng ghé vô làng Hosgmeade. Họ tám đủ thứ trên trời dưới đất, xem xem trận Quidditch hôm trước đội nào chơi ngon nghẻ hơn, hay là than vãn với nhau về số lượng bài tập khủng khiếp, có khi còn hùa vô nói xấu một đứa học trò vô duyên nào đó nữa.

Và ở mỗi cuộc trò chuyện, ngoài Jimin ra, chẳng có ai là không thấy ánh nhìn si mê Yoongi hướng đến Jimin cả. Bao giờ gặp nhau, y thậm chí còn "thuận tay" vò mái đầu màu oải hương nhàn nhạt nơi em, hoặc "vô tình" chạy nhẹ tay em mỗi lần hai đứa ngồi kế. Tình ý cứ thế trào dâng nơi đáy mắt, đôi môi hay nói lời tán tỉnh của Yoongi.

Còn Jimin của ban đầu, đã chọn phớt lờ chúng. Em rất mực tránh né Yoongi, biểu lộ sự khó chịu rõ rệt vì cho rằng y thật không phải khi cư xử như vậy, rằng Seokjin sẽ đau lòng thì sao.

Taehyung và Jungkook xì xầm với nhau mãi sao Jimin khờ thế, nhưng tụi nó nào hay em đều biết tỏng cả, ánh mắt nóng bỏng tựa muốn thiêu đốt ruột gan em của y, những ấm áp y dành cho em, chỉ có đồ ngốc mới không cảm nhận được. Do hai nhóc đó không biết Seokjin và Yoongi đang hẹn hò nên mới gán ghép lung tung vậy thôi.

Nhưng từ sau khi hỏi Yoongi rằng những hành động đó là bình thường hở anh, và nhận được câu trả lời bạn bè thân thiết cả mà em, cậu trai mới thôi trăn trở.

Em tự nhủ với lòng mình, ừ thì thế cũng được. Nhận sự săn sóc quan tâm của Yoongi dưới danh nghĩa bạn thân, cũng không đến nỗi tệ, dù gì nó vẫn đỡ hơn là không được gặp mặt y nữa.

Chỉ là Jimin càng ngày cảm thấy tội lỗi vô cùng, khi không thể ngăn mình cảm thấy rung động, xao xuyến trước những cử chỉ ngày một thân mật của Yoongi. Em cố không nghĩ đến chúng nữa, cố thuyết phục bản thân rằng bạn bè nắm tay, ôm nhau, hay tặng đồ uống, mấy món quà nhỏ kèm theo những chiếc máy bay giấy với lời note, 'chúc em ngủ ngon', 'học tốt nha', 'cố lên', 'hôm nay em cười xinh lắm' .... là chuyện thường ngày ở huyện.

Nhưng Jimin không thể.

"Ôi Merlin! Anh cứ như thế thì em biết phải làm sao đây?!!"

"Hả?"

Yoongi chớp chớp mắt hỏi, "Em nói gì anh không hiểu?"

"D..Dạ không có gì đâu ạ. E-Em đang suy nghĩ chút chuyện thôi..."

Jimin đỏ mặt che miệng mình lại, thật sự cảm thấy ngại quá đi, rõ ràng là đang ngồi học cùng Yoongi, tự dưng em lại la to lên như thế.

"A, sao anh đánh em?" Jimin la lên khi Yoongi đột dưng cốc nhẹ một cái vào đầu em. Jimin không đau tí nào, chỉ là cái mùi gỗ gụ Táo này của y mỗi lúc xích đến gần em thật sự là thơm đến chết đi được.

"Ai là người nằng nặc đòi anh chỉ bài hả? Sao còn ngồi nghĩ lung ta lung tung như vậy? Anh chưa phạt em là may."

Chất giọng trầm ấm đều đều vang lên, hòa lẫn cùng thanh âm lách tách của ngọn lửa dưới ống khói tỏa ra một loại mê lực lạ kỳ, khiến Jimin nhất thời ngơ ra mất vài phút. Và đương nhiên là lại có thêm một cái cốc đầu nữa từ vị trí của Yoongi, lần này là đau thật đấy.

"Aiss đừng có đánh em nữa coi."

"Ai biểu không thèm trả lời anh. Đang nghĩ xấu anh đúng không?"

Yoongi nhíu mày, nhóc con này cũng thiệt là. Lúc nào cũng như người trên mây. Màn biến hình thành mèo của y ban nãy tuyệt vaiz cú, mà em có thèm quan tâm đâu, làm y quạo thiếu điều là cào mấy phát lên gương mặt xinh đẹp đó rồi.

Đúng rồi, tại anh làm em mất tập trung chứ ai. Nghĩ vậy nhưng Jimin nào dám lộng ngôn, em chỉ đành nhanh chóng gạt bỏ nó mà kéo bài vở lại gần mình, cúi mặt xuống lí nhí,

"Em xin lỗi.."

"Có tâm sự gì à, kể anh nghe đi." Nhìn đôi mắt bỗng dưng trầm xuống của Jimin, Yoongi hạ giọng. "Anh hứa không chọc đâu."

"Um..."

Tại sao anh lại đối tốt với em vậy?

Rõ ràng Seokjin-hyung mới là người yêu anh cơ mà.

Anh đúng là cái là đồ tồi, suốt ngày gieo hy vọng cho em, chẳng biết là vô ý hay cố tình nữa.

Đừng ân cần với nữa, lòng em rối bời lắm anh có biết không?

Bao nhiêu lời muốn hỏi, muốn giãy bày nhưng Jimin chẳng thể. Nhỡ đâu nói ra, Jimin hóa ra lại là kẻ đa tình, tự mình tưởng tượng thế này thế nọ thì xấu hổ lắm. Lí trí bảo thế, nhưng con tim, nói đúng hơn là miệng nhỏ của Jimin thì không,

"À đâu, em chỉ đang thắc mắc sao mấy nay không thấy anh đi với Seokjin-hyung nữa.."

Yoongi cau mày, sao tự dưng em lại thắc mắc cái này làm gì. Chẳng lẽ huỵt toẹt ra là "Seokjin có bồ rồi, anh đi theo chỉ làm kỳ đà cản mũi" ư?

Vậy là không được rồi, y không muốn bị em nhìn với ánh mắt thương hại đâu.

Hay là bảo "Anh nghĩ kỹ lại rồi, trước khi tỏ tình em, anh phải thể hiện tình yêu của mình cái đã. Theo đuổi em để em thấy chân tình của anh, thì sau tình cảm mới mặn nồng được chứ." nhỉ?

Hmm, thế lại càng không ổn. Nói vậy là em biết y thích em rồi, còn gì là bất ngờ, thú vị nữa :(

"A, phải rồi'" Yoongi mở to mắt, dường như nhớ ra điều gì đó, "Do Seokjin-hyung năm nay cũng là năm cuối rồi, nên ảnh bận dữ lắm."

"À dạ..."

Nhưng nói đến đây, y đột dưng tủm tỉm cười, "Vậy mà Jinie chẳng những không lo, đằng này ảnh cứ than sao người yêu không thèm đi chơi với ảnh, mà bắt ảnh học hoài cơ. Haha, tội dễ sợ."

Một chút mất mát thoáng qua, em biết ngay mà, là vì lo lắng cho Seokjin nên Yoongi mới để yên cho ảnh học hành. Thì ra là vậy. Câu nói đã khẳng định chắc nịch tình cảm thắm thiết của y với Seokjin rồi, em còn vọng tưởng cái gì cơ chứ?

"Ở đây dạy học cho em chỉ tổ mất thời gian của hai người mà thôi, anh à. Anh nên dành thời gian cho Seokjin-hyung nhiều hơn đi. Em cảm ơn anh vì tất cả nhưng đừng tỏ ra thân mến với em nữa, dù anh không có ý gì nhưng Seokjin sẽ hiểu lầm đó."

Sầm mặt lại, Jimin xô ghế đứng lên, vẫy chiếc đũa để nó dọn dẹp tập vở gọn gàng và tự động bay vào cặp rồi lạnh lùng bước về phía cửa, để lại một Yoongi chưa hết bàng hoàng, ngơ ngác.

"Anh ngủ ngon."

Đó là câu cuối cùng của em, trước khi cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.

Tiếng bước chân đã đi xa mà Yoongi vẫn ngồi đờ đẫn ở đó, chẳng hiểu vì sao mà phút trước còn đang vui vẻ, bây giờ lại thành ra thế này. Mình đã lỡ lời gì sao...?

Y khẽ nghiêng đầu, phát hiện vệt nước mắt ai còn chưa khô rớt trên cuốn tập.

End 004.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net