chap 17 + 18 + 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 17

Dark

Bóng Tối

Thế giới màu trắng hiện giờ đang rối rít với những người bị thương, bác sĩ và y tá xông xáo ra vào đơn vị cấp cứu và ở một nơi nào đó trong bệnh viện, hai phòng phẫu thuật hiện đang bận. Ánh đèn đỏ trên cánh cửa phát sáng như một cảnh báo cho những con người đang chờ đợi trong lo âu ở bên ngoài rằng mạng sống của bệnh nhân vẫn còn đang trong nguy kịch.

Sau quá nhiều những lời thuyết phục, cô gái tóc đen đã được an ủi bởi cô gái tóc nâu thấp hơn và hiện đang ngồi trên dãy ghế ở bên ngoài, chờ đợi cho ánh đèn kia tắt đi mà tưởng chừng như dài đến vô tận trong khi ở phía bên kia, cô gái cao hơn vẫn đặt bàn tay trên vai cô gái có đôi mắt nai, hi vọng là có thể gửi được sự động viên nào đó thông qua sự tiếp xúc này.

"Yoona! Yoona!" Một cô gái chạy dọc theo hành lang và lập tức ôm lấy cô gái vẫn còn đang thẫn thờ kia.

"Chị không sao chứ?" Cô xem xét thật kỹ lưỡng nhưng Yoona vẫn không hề trả lời.

"Erm, Seohyun? Chị nghĩ là cậu ấy vẫn còn bị sốc vì những gì đã diễn ra." Sooyoung lên tiếng và vỗ vai cô gái nhỏ hơn.

Yoona quay đi và nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, mặt dây chuyền vẫn được nắm thật chặt trong lòng bàn tay cô. Tâm trí cô đang xoay vòng và cô cảm thấy mắt mình cay xè khi những giọt nước đang đọng lại trong mắt cô một lần nữa. Tại sao Yuri lại che giấu cô sự thật? Tại sao Yuri lại không nói cho cô biết cô ấy chính là Yul? Tại sao lại chỉ để cô phát hiện ra trong lúc này khi mà mạng sống của Yuri đang gặp nguy hiểm? Tại sao lại để Yuri quay về bên cạnh cô chỉ để lại rời xa cô một lần nữa? Cô vội vã lau đi những giọt nước mắt và cùng lúc ấy, ánh đèn tắt đi và bác sĩ bước ra không lâu sau đó.

Sooyoung lập tức chạy tới và hỏi thăm về tình trạng của Yuri.

"Cậu ấy thế nào rồi bác sĩ?"

"Cô ấy rất may mắn là còn sống khi viên đạn chỉ cách tim cô ấy vài centimet và cô ấy đã mất máu rất nhiều nhưng tình trạng hiện giờ đã được kiểm soát rồi. 12 tiếng đồng hồ tới là rất quyết định đối với cô ấy do đầu cô ấy đã bị va đập rất mạnh."

"Điều đó nghĩa là sao?" Sooyoung hỏi và cô cảm giác Yoona đang siết chặt lấy cô.

"Nếu cô ấy có thể tỉnh dậy trong vòng 12 giờ tới thì đó sẽ là một tin tốt lành. Tuy nhiên, nếu cô ấy không tỉnh lại thì cơ hội để cô ấy tỉnh dậy sẽ giảm xuống theo từng ngày trôi qua. Vậy nên cô ấy cần rất nhiều sự động viên ở bên cạnh để đánh thức cô ấy nếu có thể. Chúng tôi sẽ cho cô ấy nằm trong phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi sát hơn nữa." Bác sĩ cúi chào họ và bỏ đi trong khi Yuri đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Yuri!" Sooyoung gọi khi cô đi theo chiếc giường bệnh, nắm lấy Yoona sát phía sau.

Khung cảnh thật khó mà chịu đựng được đối với họ, đầu của Yuri đã được băng bó lại và cô ấy hiện đang phải thở oxy. Gương mặt cô ấy trắng bệt và được treo bên giường là một túi chất lỏng màu đỏ, nhỏ giọt chầm chậm vào trong đường ống được ghim vào trong cẳng tay cô ấy, trong khi một túi chất lỏng không màu khác thì được nối với cổ tay của cô ấy.

"Yuri..." Yoona khẽ gọi khi cô đưa tay ra để nắm lấy bàn tay yếu ớt và lạnh ngắt đó.

~*~

"Tiffany?! Jessica hiện thế nào rồi?"

Tiffany ngước lên nhìn thấy một Sunny đang thở hổn hển và cô lắc đầu. Đèn đỏ vẫn đang bật sáng và cô nhận thấy thật là khó để tập trung ngay lúc này. Cô không thể nghĩ được gì cho đúng bởi hai người quan trọng nhất cuộc đời cô hiện đang đồng thời ở trong phòng phẫu thuật. Cô rất muốn trách Yoona nhưng cô biết là không thể. Yuri là vệ sĩ của cô ấy, Yuri đang làm nhiệm vụ của mình và Yoona cũng không hề mong đợi chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng tại sao lại là Jessica? Jessica thậm chí còn không phải vệ sĩ của Yoona, vậy tại sao cô ấy lại bị dính vào chuyện này? Jessica đã có thể chạy, cô ấy đã có thể chạy cùng họ, cô lẽ ra nên mang Jessica ra ngoài cùng. Nếu cô làm thế thì Jessica sẽ không phải nằm trong phòng phẫu thuật lúc này rồi. Nước mắt cô tuôn rơi như mưa và cô vùi mặt vào hai lòng bàn tay mình, cô sẽ làm gì nếu như Jessica ra đi đây?

"Tôi có thể biết ai là người thân của Jung Jessica không?"

Ba người lập tức chạy đến chỗ bác sĩ. "Chúng tôi là bạn của cậu ấy."

Bác sĩ gật đầu và tiếp tục. "Tình trạng cô ấy hiện giờ đã ổn định rồi. Tuy nhiên, cô ấy đã mất khá nhiều máu nên chúng tôi vẫn phải tiếp tục theo sát tình trạng của cô ấy. Ngoài ra, những vết thương cũ của cô ấy đã trở nên tồi tệ hơn đặc biệt là xương sườn và cái chân đã từng bị gãy của cô ấy. Tôi cho rằng tốt nhất là cô ấy nên nằm yên trên giường và hơn nữa, tốt nhất là cô ấy phải được nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt vì cô ấy đã quá suy kiệt rồi."

Sunny gật đầu và cảm ơn bác sĩ.

"Vết thương cũ? Xương sườn và chân bị gãy ư?" Tiffany nhướng mày và nhìn sang Sunny chờ đợi.

"Cậu ấy đã bị phục kích cách đây 2 tuần và đã bị gãy 2 cái xương sườn. Cậu ấy không muốn nói cho cậu biết bởi vì cậu ấy không muốn cậu lo lắng cho cậu ấy. Đó là ngày mà cậu bỏ đi trước khi mình có thể nói cho cậu biết." Sunny nhẹ nhàng nói với cô khi họ đang ở trong phòng bệnh, bên cạnh là Jessica đang nằm trên giường bệnh. Tình trạng của cô ấy có vẻ không khác Yuri là bao.

"Tại sao mình không lo lắng được chứ? Cậu ấy đúng là đồ ngốc mà." Tiffany thì thầm khe khẽ khi cô lướt ngón tay mình dọc theo gương mặt cô gái ấy.

Jessica không biết rằng trong số ba người bạn, cô lo lắng cho cô ấy nhất hay sao?

 Tất cả là vì dáng vẻ lạnh băng của cô ấy, thái độ hờ hững của cô ấy, hơi ấm của cô ấy chỉ đối với mỗi một mình Tiffany, sự quan tâm của cô ấy dành cho cô đã khiến Tiffany lo lắng cho cô ấy nhiều nhất.

"Cậu phải tỉnh lại nhé Jessi. Cậu đã hứa sẽ đến xem mình trong kỳ thi mà. Cậu không thể nuốt lời như vậy được. Cậu chưa bao giờ nuốt lời cả, vậy nên làm ơn, đừng làm vậy lần này nhé." Tiffany khẽ van nài khi một giọt nước rơi xuống từ đôi mắt cô.

"Tiffany và Hyoyeon? Các cậu nên quay về bây giờ đi. Mình sẽ ở lại đây và trông chừng cậu ấy." Sunny lên tiếng và vỗ nhẹ vào lưng Tiffany.

"Không, mình muốn ở lại." Tiffany đáp, ánh mắt cô không hề rời khỏi cô gái với gương mặt xanh xao kia.

"Ngày mai cậu phải đi học mà. Hãy về nhà đi, Jessica sẽ không muốn cậu làm thế đâu." Sunny thuyết phục lần nữa nhưng Tiffany vẫn không hề di chuyển.

"Fany... đi thôi. Jessica sẽ giận nếu cậu không chịu về nhà đó." Hyoyeon cũng thuyết phục theo.

"Không, nghỉ một ngày cũng chả sao cả. Mình muốn ở lại bên cạnh cậu ấy." Cô lắc đầu và nắm chặt lấy bàn tay của Jessica.

"Fany ah, cậu cần phải nghỉ ngơi. Còn có Yuri để cậu phải lo nữa mà." Hyoyeon nói lần nữa và vuốt tóc cô.

"Nhưng-

"Mình sẽ thông báo cho cậu biết khi cậu ấy tỉnh lại. Được chứ?" Sunny khẽ mỉm cười với cô và Hyoyeon đưa cô ra khỏi phòng.

"Sunny..." Tiffany quay lại và nhìn cô ấy với nét mặt đầy lo lắng.

Như hiểu được Tiffany đang định nói gì, Sunny liền gật đầu. "Mình sẽ thông báo cho cậu biết dù có bất cứ chuyện gì xảy ra."

~*~

Cánh cửa khẽ hé mở và Sooyoung ló đầu vào, liếc nhìn quanh và thấy một cô gái tóc vàng đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh Yuri.

"Jessica Jung! Lẽ ra cậu không được rời khỏi giường cơ mà! Cậu đang làm gì ở đây vậy hả?" Cô lập tức quở trách khi cô bước vào phòng.

Đã 3 ngày rồi sau cuộc tấn công đó và Jessica đã tỉnh lại, và ngay lập tức nhận được một tràng những tiếng khóc và lời trách móc từ Tiffany mà cô chỉ có thể khiến cô ấy bình tĩnh lại bằng cách vuốt lưng cô ấy và thì thầm vào tai cô ấy những lời dỗ ngọt. Tình trạng của cô đang ngày một tốt hơn qua từng ngày và cô có vẻ đã tươi hơn hẳn so với những ngày mà cô chỉ vừa mới tỉnh lại.

Cô gái tóc vàng chỉ nhẹ nhàng nhún vai. "Bác sĩ nói là mình đang đỡ hơn và vẫn ổn cho mình bước xuống giường chỉ khi nào mình còn ngồi trong con quái vật bốn bánh này."

Sooyoung buông một tiếng thở mạnh khi cô đặt túi xách của mình lên ghế sofa và nhìn Yuri đầy lo lắng.

"Đã 3 ngày rồi. Yuri thậm chí đã không tỉnh lại trong suốt 12 tiếng quyết định đó. Bác sĩ nói là cơ hội sẽ ngày càng mỏng manh hơn khi thời gian trôi đi."

"Cậu ấy sẽ tỉnh lại." Jessica nói một cách chắc chắn. Trong lúc này đây, cô phải có lòng tin vào Yuri. Cô tin tưởng người bạn thân nhất của mình sẽ không khiến cô thất vọng.

"Thật ư?" Sooyoung hỏi lại với đôi mắt ngấn nước.

"Đúng vậy." Một lời đáp chắc nịch và đầy khẳng định.

Sooyoung chắp hai bàn tay lại với nhau và đặt nó dưới cằm khi cô bắt đầu công việc cầu nguyện hàng ngày của mình dành cho Yuri và Jessica cũng đã làm theo mặc dù sự thật cô không phải là một con chiên của đức chúa trời và chỉ cầu nguyện khi bị Tiffany bắt buộc.

Đó là điều lớn nhất mà họ có thể làm cho bạn của họ.

"Cậu biết không, mình đã nhờ bác mình rút tên hai cậu ra khỏi bất cứ công việc nào cho đến khi hai cậu hoàn toàn hồi phục rồi đấy." Sooyoung thông báo và Jessica nhìn cô ấy một cách vô hồn.

"Cậu không cần phải làm thế."

"Tất nhiên mình phải làm thế rồi! Cả hai người bạn thân nhất của mình đang nằm viện và cậu vẫn cần phải nghỉ ngơi rất nhiều! Không đời nào mình để cho các cậu đặt tính mạng của mình vào hiểm nguy lần nữa đâu!" Sooyoung chống hai tay bên hông và cánh cửa phòng chợt mở ra lần nữa, 2 cô gái trong 2 bộ đồng phục khác nhau xuất hiện.

"Sunny? Không phải mình đã bảo cậu đừng đến đây nữa rồi sao?" Jessica hỏi khi cô gái thấp hơn đang ở trong vòng tay cô.

"Không sao đâu mà, ngài Goo đã tìm được vệ sĩ thường trực để trông chừng Goo tiểu thư rồi. Chúng ta đã thất nghiệp rồi!" Sunny reo lên và trao cho Jessica ánh mắt cười của mình trong khi Tiffany đứng đó, cảm thấy không thoải mái trước sự thân mật diễn ra trước mắt mình.

"Tiffany?" Jessica tự lăn xe đến chỗ cô ấy và gọi.

"Hả?" Cô nở một nụ cười yếu ớt và Jessica liền nhíu mày vì điều đó.

"Có chuyện gì sao? Cậu không khỏe à?"

"Không. Mình không sao. Mình chỉ là đang lo lắng cho Yuri thôi." Tiffany liếc nhìn về phía Yuri vẫn còn đang hôn mê và Jessica bỗng cảm nhận được một cơn đau nhói.

Đây không phải là lúc để ghen tuông đâu Jung. Tiffany lo lắng cho Yuri, người đang hôn mê trên giường, cũng là bình thường mà.

"Mình trở về phòng đây." Jessica nói và tự lăn xe ra ngoài nhưng Tiffany đã đi trước cô.

"Mình sẽ đưa cậu về phòng."

"Không sao đâu. Cậu có thể ở lại đây và đợi Yuri." Jessica nhẹ nhàng vỗ vào hai bàn tay cô ấy đang đặt trên thành xe mà không hề nhìn lại.

"Được mà. Dù sao thì Yuri vẫn chưa tỉnh lại." Tiffany buồn bã nói và đẩy Jessica trở về phòng.

Con đường quay trở về phòng thật im lặng và Tiffany dịu dàng giúp Jessica leo lên giường, đắp chăn cho cô ấy và nâng đầu giường lên.

"Tiff?" Jessica gọi khi cô đặt bàn tay mình lên gò má phải của Tiffany.

Tiffany quay qua và cười với cô. "Nằm xuống đi."

Jessica khẽ nhích người sang bên phải, tạo một khoảng trống cho Tiffany nằm bên cạnh mình.

"Cậu đang bị đau mà." Tiffany lắc đầu nhưng Jessica đã nhẹ nhàng kéo cô nằm xuống.

"Cậu sẽ không làm đau mình đâu. Nằm xuống đi."

Tiffany làm theo và nép vào người Jessica, đặt bàn tay trái của mình lên bụng Jessica trong khi đầu cô đặt trên vai cô ấy. Cô thật nhớ làm sao hơi ấm tỏa ra từ cô ấy và mùi hương đang được trộn lẫn với mùi thuốc hiện giờ.

"Ngủ đi nào." Jessica khẽ thì thầm và dùng ngón tay cái của mình vuốt nhẹ cánh tay phải của Tiffany, bàn tay trái của cô thì đang vuốt ve mái tóc đen nhánh của cô ấy và Tiffany cảm giác mi mắt mình đang nặng dần khi cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy cô.

Cô yêu làm sao khi Jessica biết rằng cô đang buồn ngủ mà không cần cô phải nói ra và cô yêu nhất là khi Jessica ôm cô ngủ. 

Hơn tất cả, cô yêu làm sao khi cô biết rằng mình yêu cô gái tóc vàng này ngay trong khoảnh khắc mạng sống của Jessica bị đe dọa tước đoạt khỏi cô cách đây ba ngày.

~*~

Một cái giật nhẹ từ ngón tay trỏ.

Một cái giật nữa từ ngón tay trỏ và giữa.

Đôi mắt đang nhắm của cô nhấp nháy và tròng mắt của cô lăn từ bên này sang bên kia bên dưới đó.

Cô hé mở đôi môi khô khốc của mình và chiếc mặt nạ thở oxy ngay lập tức bị mờ đi bởi hơi thở ấm nóng đó.

"YURI!" Sooyoung la lên và lao đến bên giường cùng với Sunny. Một lần nữa, Sunny lại tấn công cái nút gọi khẩn cấp trong khi Sooyoung nắm chặt lấy bàn tay Yuri.

Đôi mắt của Yuri từ từ hé mở và Sooyoung mỉm cười khi nhìn thấy điều đó.

"Yuri!"

Đôi mắt của Yuri đảo xung quanh cô và cô ấy nâng bàn tay nặng nề của mình lên để kéo chiếc mặt nạ thở oxy ra.

"Yuri! Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!" Sooyoung reo lên khi một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt cô.

Yuri nhìn sang và nhìn chằm chằm vào cô, "Sooyoung?" Cô ấy lên tiếng gọi bằng giọng khàn đặc.

"Phải, là mình đây!" Gương mặt của Sooyoung lập tức chuyển sang nét lo lắng khi cô nhìn Yuri, người có vẻ như nhìn vào cô mà không hề tập trung.

"Tại sao... cậu không bật đèn lên? Tối quá." Cô ấy yếu ớt hỏi lại.

Sunny và cô lập tức trao đổi ánh mắt với nhau.

Căn phòng đang sáng trưng mà.

Bác sĩ lập tức bước vào và Sunny cùng Sooyoung đã được mời ra bên ngoài phòng bệnh.

"Cậu ấy hỏi tại sao chúng ta không bật đèn lên là có ý gì vậy?" Sooyoung lo lắng hỏi Sunny.

Khẽ cắn môi mình, Sunny lo lắng nhìn cô. "Đó... có phải... là... cậu ấy không thể nhìn thấy chăng?"

Nó đã chuyển sang một lời thì thầm.

"Tình trạng của cô Kwon đã ổn, ngoại trừ một việc là, cục máu đông đang đè lên dây thần kinh thị giác của cô ấy đã dẫn đến tình trạng mù tạm thời của cô ấy." Bác sĩ giữ lấy chiếc bút trong túi áo choàng của mình và nói.

"Mù tạm thời ư? Có nghĩa là cậu ấy sẽ khỏi đúng không?" Sunny hỏi khi Sooyoung gật đầu liên tục.

"Cô ấy có thể hoặc không. Tất cả phải dựa vào việc khi nào thì cục máu đông tan đi."

"Vậy cơ hội đó là bao nhiêu?" Sooyoung hỏi và những tiếng bước chân vang lên phía sau cô.

"Tôi không thể nói được điều đó. Cô ấy có khả năng hồi phục và nếu là tình huống xấu nhất thì cô ấy sẽ bị mù vĩnh viễn." Bác sĩ trao cho họ một nụ cười nhẹ như một cử chỉ lịch sự trước khi rời đi.

"Có chuyện gì với Yuri vậy?" Cả hai người cùng quay sang nhìn Hyoyeon đang đứng phía sau họ.

"Yuri... cậu ấy đã tỉnh lại, nhưng không thể nhìn thấy được gì cả." Sooyoung thất vọng nói và cả ba lập tức trở vào phòng.

Yuri đã ngồi dậy, dựa vào chiếc giường đã được nâng đầu lên và nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt không hề tập trung.

"Mình sẽ đi thông báo cho Jessica và Tiffany." Sunny nói và rời khỏi phòng.

"Hey Yuri..." Sooyoung bắt đầu nhưng cô không biết phải tiếp tục như thế nào. Những lời nói của cô như bị nghẹn lại trong cổ họng và cô cảm thấy rất buồn trước cảnh tượng trước mắt mình.

Hyoyeon đưa tay ra và nắm lấy bàn tay Sooyoung thật chặt, siết lấy nó như một sự động viên.

"Hey Soo. Ai đang ở bên cạnh cậu vậy?" Yuri yếu ớt hỏi và nở một nụ cười với cô ấy. Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng trực giác của cô vẫn còn rất nhạy đủ để phát hiện ra sự có mặt của một người khác trong phòng.

"Là Hyoyeon." Sooyoung rất muốn hỏi là Yuri có nhìn thấy được không, nhưng rồi lần nữa nghĩ lại, Yuri đã có thể biết đó là ai nếu cô ấy có thể nhìn được rồi.

"Hey Hyo." Cô gái da nâu mỉm cười.

Yuri đang chấp nhận tất cả chuyện này một cách quá dễ dàng. Cách cô ấy cư xử thật quá đáng sợ, cô ấy nên tức giận, buồn bã hoặc lo sợ. Vậy thì tại sao cô ấy vẫn vui vẻ thế này?

"Yuri... cứ trút ra hết đi. Cậu không cần phải làm vậy đâu." Sooyoung khóc và bước đến nhẹ nhàng ôm lấy người bạn thân của mình.

Đúng vậy, thực sự Yuri rất sợ. Cô cảm thấy bất lực và đau buồn. Cô hiện giờ đang bị lạc trong bóng tối, bóng tối dường như đang nuốt chửng lấy cô vào trong một động lực không thể gọi tên. Cô không biết phải phản ứng ra sao với thứ bóng tối đột ngột này, chào đón nó hay phớt lờ nó. Cô rất muốn khóc, cô rất muốn hét lên và trách chúa trời vì điều này nhưng cô biết là mình không thể. Cô phải mạnh mẽ vì bố cô đã bảo rằng cô rất mạnh mẽ và một cô gái mạnh mẽ thì không bao giờ khóc. Họ không bao giờ chấp nhận đầu hàng và họ luôn đón lấy những thử thách. Nhưng bố cô không bao giờ biết rằng nếu họ có ở đây, cô mới sẽ có đủ dũng khí để chấp nhận thử thách này.

Cô không muốn phải đối mặt với quái vật bóng tối này một mình.

Một bàn tay mềm mại và ấm áp chạm vào lưng cô và Yuri liền nói.

"Mình ổn mà... nó chỉ là tạm thời thôi mà đúng không?" Sooyoung chỉ có thể khóc lớn hơn vì câu nói đó.

Chừng một phút hay hơn, Sooyoung đã khóc trong vòng tay của Yuri. Rồi cô từ từ ngẩng người lên và nhẹ nhàng lau lau chiếc áo sơmi của Yuri, "Xin lỗi vì đã làm áo cậu ướt."

Yuri khẽ cười vì câu nói đó khi cô dò dẫm bàn tay mình quanh chiếc áo để tìm chỗ bị ướt. Cô cảm giác tim mình đau nhói lên khi nhận ra có một cái gì đó đã bị mất đi khi bàn tay cô lướt ngang qua ngực mình.

"Soo? Hyo?" Cô gọi và dò dẫm đưa bàn tay mình ra.

"Sao?" Hyoyeon bước tới và cả hai cùng nhìn Yuri đầy lo lắng.

"Cậu đang tìm gì vậy?" Sooyoung hỏi khi cô nhìn thấy Yuri đang di chuyển bàn tay mình một cách mất phương hướng quanh người mình và trên giường.

"Nó đâu rồi? Nó đâu rồi?" Yuri lầm bầm và nhăn mặt vì đau khi vết thương của cô chợt nhói lên.

"Đừng cử động Yul. Cậu đang bị thương mà, cậu tìm gì vậy?" Hyoyeon nhẹ nhàng giữ cô lại trong khi Sooyoung hỏi cô.

"Mình phải tìm cho ra nó. Nó đâu rồi? Mình không thể làm mất nó được." Yuri gắt gỏng nói và cố đứng dậy nhưng đã bị Sooyoung và Hyoyeon ngăn lại.

"Là gì vậy Yul? Nói mình nghe đi! Mình sẽ giúp cậu tìm nó!"

"Sợi dây chuyền. Là sợi dây chuyền mình đeo trên cổ." Yuri vùng ra khỏi Hyoyeon và Sooyoung và cắn môi mình khi cơn đau trên ngực cô khiến cô bất động ngay lập tức.

"YURI!" Hyoyeon bước tới và giữ lấy Yuri nhưng đã lại bị đẩy ra.

"Khỉ thật! Nó đâu rồi!?" Yuri dò dẫm leo xuống giường và giật mạnh bàn tay lại khi sợi dây truyền dịch bị kéo ra khỏi cổ tay cô.

"Dừng lại Yuri! Cậu đang bị thương đó!" Sooyoung lôi kéo cô lại và đặt cô nằm lại trên giường.

"Bình tĩnh nào! Mình sẽ tìm cho. Cho mình biết nó trông như thế nào đi." Cô ôm lấy gương mặt Yuri và nhìn trừng trừng vào cô ấy nhưng lập tức ánh mắt đã dịu lại khi cô nhận ra rằng cô gái nhỏ kia đang đứng ngay đằng sau mình.

"Mô tả cho mình nghe đi! Mình sẽ tìm nó cho!" Sooyoung nói lại lần nữa khi Yuri sờ soạng hai bàn tay mình một cách vô hướng quanh giường lần nữa.

"Nó- nó..." Yuri cảm giác tim mình như bị nghẹt lại, cô không thể nói được gì cả. Cô không thể tin được là cô đã làm mất nó. Vật níu giữ mối liên kết giữa cô với Yoona, vật duy nhất có ý nghĩa như sự động viên và nguồn sức mạnh của cô giờ đã mất.

"Để mình tìm cho, nói mình biết nó trông như thế nào." Sooyoung nói lại và Hyoyeon gật đầu.

"Nó là một sợi dây chuyền, với mặt là một dòng chữ-"

"Đó là YoonYul." Một giọng nói xen vào họ và Yuri lập tức đông cứng người lại.

Cho dù cô có bị mù đi chăng nữa thì cô vẫn không bao giờ có thể quên được giọng nói này.

"Yoona...?" Cô lầm bầm yếu ớt khi quay đầu sang bên, tai đối diện với nơi vừa phát ra giọng nói ấy.

TBC...

-------------------------------------

Chapter 18

Returned

Trở Lại

"Yoona...?" Cô nhìn cô gái bị thương, gương mặt xanh xao khẽ thì thào và nhíu mày khi cô ấy xoay đầu sang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không trung.

Mọi thứ xung quanh cô ấy thật là lộn xộn, thứ chất lỏng không màu kia đang chảy từng giọt xuống sàn, giường bệnh thì rối tung, Sooyoung và Hyoyeon đang đứng quanh giường, nét hoang mang trên gương mặt họ và cô gái bị thương thì đang đưa một chân xuống bên giường. Cô tiến một bước tới phía trước và quan sát khi Yuri khẽ ngẩng đầu mình lên, vẫn nhìn ngó nghiêng đâu đó trong không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net